Tiên Ngạo Chương 567: Thần thông cổ văn

Dư Tắc Thành phóng xuất Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng, lập tức phát hiện chủ thuyền Tinh Đạo. Phía sau tinh thuyền của mình chừng hai mươi dặm có một Không Yêu thuyền rất lớn đang ẩn nấp.

Không Yêu thuyền này giống như một quả cầu thịt tròn trịa, âm thầm lặng lẽ ẩn giữa Thanh Minh, chậm rãi theo sau tinh thuyền của Dư Tắc Thành, không ngừng thả ra các loại yêu ma dơi nhện.

Những người khác hoàn toàn không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng dưới cảm ứng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành, hoàn toàn phát hiện không sót chút gì, hắn lập tức ngự kiếm bay về phía Không Yêu thuyền kia.

Không Yêu thuyền cảm nhận được Dư Tắc Thành đang bay thẳng về phía chúng, lập tức có phản ứng. Chúng biết mình không thể ẩn thân được nữa, đã bị Dư Tắc Thành phát hiện, cho nên tập hợp nguyên khí, chuẩn bị ngênh chiến.

Trên Không Yêu thuyền xuất hiện mười tám vị trí đặt linh thạch, những linh thạch trong đó tụ tập rất nhiều nguyên khí, dần dần hóa đỏ, đột ngột bắn ra mười tám đạo hào quang về phía Dư Tắc Thành.

Những đạo hào quang này to bằng đầu người, xé rách Thanh Minh, uy lực hùng hậu. Nhưng tốc độ ngưng kết chân nguyên của chúng quá chậm, lại đầy sơ hở, phương thức công kích chỉ là một đường thẳng tắp, quá mức giản đơn, cho nên bị Dư Tắc Thành né tránh dễ dàng. Thứ này công kích so với phi kiếm quả thật chậm như rùa, không đủ làm cho Dư Tắc Thành sợ hãi.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã bay tới bên cạnh Không Yêu thuyền kia, kiếm quang chợt lóe, chém ra một kiếm. Lập tức giữa thân Không Yêu thuyền xuất hiện một đường nứt nhỏ, sau đó một tiếng nổ vang lên nhưng không nghe được, gãy làm hai khúc.

Trong thân thuyền bị gãy, Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được tiếng tim đập của Nhân tộc, còn có tiếng tâm hạch chấn động của Yêu tộc. Dư Tắc Thành cũng không suy nghĩ nhiều, kiếm quang chia ra mười ba đạo bắn vào trong thân thuyền, lập tức tất cả những tiếng tim đập mạch đập đều biến mất, tất cả yêu ma chết sạch dưới một kiếm này.

Kiếm tu đáng sợ như thế đó, có lực phá hoại vô biên, có thể hủy diệt hết thảy.

Dư Tắc Thành mỉm cười gật gật đầu, không có một con thượng yêu tu vi Kim Đan nào cũng dám học đòi cướp bóc, làm Tinh Đạo, đây quả thật là đi tìm chết.

Dư Tắc Thành xoay người trở về tinh thuyền của mình, trong lúc vô tình thần thức khẽ quét qua. Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, chợt có thứ gì đó thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành. Hắn chợt lóe thân hình, lập tức nhảy vào tinh thuyền bị chém làm hai đoạn.

Không Yêu thuyền này thật ra cũng là tinh thuyền của Tam Thiên giới, bất quá được gia tăng vô số cơ quan cấm chế của Yêu tộc, những cơ quan này toàn bằng thịt, khiến người ta ghê tởm. Trong số cấm chế của Yêu tộc có thứ hấp dẫn sự chú ý của Dư Tắc Thành, ở đuôi thuyền có vô số kén thịt treo lên, đám yêu ma dơi nhện kia là sinh sôi nảy nở ra từ những kén thịt này.

Những chiếc kén thịt này treo trên những thân cây, dường như do cây này sinh ra. Có tất cả bảy cây như vậy, trên một cây có tiêu ký hình dơi, trên một cây khác có tiêu ký nhện tám chân, xem ra mỗi một cây có thể luyện hóa ra một loại yêu ma.

Chuyện thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành là dưới mỗi cây này đều có văn tự huyền bí, giống nhau như đúc. Nhìn bằng mắt thường, văn tự này hết sức bình thường, nhưng dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, chúng toát ra linh quang kỳ dị.

Loại văn tự này Dư Tắc Thành không biết, tuy rằng chúng được viết trên mặt phẳng, nhưng nét chữ tựa như kim quang lưu chuyển, linh động vô cùng, mỗi nét tụ tập thành đồ án lập thể, dường như có một lực lượng vô biên nào đó di chuyển trên nét bút này.

Đối với người khác, văn tự này chỉ là bình thường, nhưng dưới ý niệm của Dư Tắc Thành, từng nét chữ dường như phát sáng, toát ra năng lượng vô tận, chỉ trong thoáng chốc đã biến thành văn tự lập thể.

Dư Tắc Thành lập tức bị thứ này hấp dẫn, dường như hắn đã thấy qua loại văn tự này ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra.

Dư Tắc Thành lắc đầu, bắt đầu hồi tưởng, biển ký ức mênh mông bắt đầu chảy ngược trong đầu hắn. Trong ý thức của hắn, thời gian bắt đầu quay ngược, hết thảy sự vật đều bị quay ngược, thậm chí hình ảnh cường địch bị hắn chém tan thành sương máu cũng hồi phục. Hắn quay ngược hết thảy, phân tích hết thảy, tìm hiểu cảm giác quen thuộc kia.

Rốt cục một hình ảnh ngưng lại, sau đó diễn biến chậm lại. Đó chính là đại chiến Đại Yêu Ma trên Pháp Ấn giới, luồng thịt chạy trên mặt đất dựa theo địa mạch sinh ra vô số luyện yêu. Nếu nhìn từ trên không xuống, hướng chạy của luồng thịt tạo nên vô số luyện yêu này tạo thành văn tự trước mặt Dư Tắc Thành hiện tại.

Quả nhiên là như vậy, trong văn tự này ẩn chứa lực lượng khó tả bằng lời. Dư Tắc Thành kiếm quang chợt lóe, lập tức cắt lấy tất cả văn tự kia, sau đó ngự kiếm trở về tinh thuyền.

Sau khi vào tinh thuyền, Thuyền trưởng kia cảm tạ rối rít, cảm kích bất tận, Dư Tắc Thành cũng không rành để ý tới y. Bất quá nhớ lại Thuyền trưởng này đi khắp Tam Thiên giới, hẳn là kiến văn quảng bác, Dư Tắc Thành bèn lấy một văn tự ra hỏi thử. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Thuyền trưởng vừa thấy, lập tức nói:

- Thượng sứ Đại nhân, đây là thần thông cổ văn của Yêu tộc.

Dư Tắc Thành sửng sốt vô cùng, xem ra thật sự là tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư, bèn hỏi tiếp:

- Thần thông cổ văn của Yêu tộc là à vậy?

Thuyền trưởng nói:

- Chuyện này ta cũng không biết chi tiết cụ thể, bất quá hoa tiêu trưởng của chúng ta dường như biết rõ chuyện này. Y là đệ tử dòng dõi gia giáo thư hương, bất cứ cố sự gì cũng biết, lúc chưa theo nghề điều khiển tinh thuyền, y là một đại học giả, ta sẽ gọi y lại đây ngay tức khắc.

Chỉ trong thoáng chốc có một trung niên nam tử đi tới. Dáng vẻ người này ung dung bình thản, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, chừng hơn ba mươi tuổi, diện mạo anh tuấn. Y vừa nhìn thấy văn tự này bèn nói:

- Đây là Luyện tự của Thái cổ Yêu Văn, nghe nói là một trong những văn tự nhất định phải có để sinh ra luyện yêu.

Y nói tới đây, thấy Dư Tắc Thành toàn tâm toàn ý lắng nghe, bèn tiếp tục nói:

- Thái Cổ Yêu Văn này còn gọi là thần thông cổ văn. xin hỏi Chân Nhân có biết Dị tộc và Tiên tộc hay không?

Ánh mắt Dư Tắc Thành rực sáng, người đời chỉ biết Tiên Nhân, không biết tới Tiên tộc tồn tại vào thời viễn cổ, không ngờ người này lại biết.

Người nọ nhìn ra Dư Tắc Thành biết sự khác nhau giữa Tiên Nhân và Tiên tộc, bèn nói tiếp:

- Nếu Chân Nhân đã biết, vậy ta xin nói tiếp, lịch sử lúc nào cũng khắc nghiệt như vậy, rất nhiều người không tiếp nhận được lịch sử chân chính. Tiên tộc chân chính, hừ...

- Nhà của chúng ta nhiều đời khảo cổ, chỉ có điều tới đời ta, ta lại không có Linh Căn, lại cảm thấy hứng thú với hư không vô biên vô hạn này, cho nên mới đi theo tinh thuyền, nhưng bản lãnh gia truyền vẫn còn chưa mất.

- Trước lúc Tiên tộc đánh bại bảy mươi mốt tộc, thành lập Đại Liên Minh, lúc ấy vào thời thái cổ, kẻ tung hoành thiên hạ, khiến cho vạn tộc phải cúi đầu chính là Yêu tộc. Bọn chúng mạnh nhất thời đó. Thái cổ Yêu Thần hoành hành thiên hạ, là lực lượng hùng mạnh nhất.

- Văn tự do bọn Yêu Thần sáng tạo ra cũng chính là Thái cổ Yêu Văn, bản thân nó cũng có thần thông kinh thiên động địa, không đơn giản chỉ dùng để trao đổi thông tin. Đối với Yêu tộc, ngoại trừ thần thông của bản thể ra, thần thông cổ văn này chính là thần thông cơ bản nhất.

- Càng là yêu thú hùng mạnh, càng là yêu ma hùng mạnh, trong huyết mạch ký ức của bọn chúng lại hiểu biết càng nhiều về thần thông cổ văn này.

- Văn tự này chính là Luyện tự, hẳn viết như vầy...

Trung niên kia bèn viết lên không, từng nét như vẽ bùa, nhưng mỗi nét đều ẩn chứa chân nguyên. Chân nguyên này hiện lên sáng rực giữa không trung, phối hợp thành một thứ văn tự kỳ dị khó lòng phân biệt, sau đó văn tự này phát ra hào quang vô hạn rồi biến mất.

Dư Tắc Thành nhìn văn tự lóe lên rồi tắt, miệng nói:

- Đây là thần thông cổ văn của Yêu tộc sao, thần kỳ thật, quả là bảo bối.

Hoa tiêu trưởng nói tiếp:

- Theo khảo sát trong ngàn năm qua của gia tộc chúng ta, nếu muốn phát huy ra hết tác dụng của văn tự này, cần phải có huyết thống của Yêu tộc tương ứng, bằng không sẽ không thể nào phát huy ra hết thực lực chân chính của nó.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. thầm nghĩ: "Còn cần tu vi cảnh giới nữa, Đại Yêu Ma kia có thể luyện giới sinh yêu, lấy toàn bộ linh lực thế giới luyện sinh ra yêu ma. Tu vi của chủ nhân Không Yêu thuyền kia chỉ là Trúc Cơ chỉ có thể luyện chế ra bảy loại yêu ma, đây chính là điểm khác biệt."

Nhưng Dư Tắc Thành không nói ra, hắn lại hỏi:

- Loại văn tự này, gia môn ngươi phát hiện ra tất cả bao nhiêu?

Hoa tiêu trưởng nói:

- Gia môn chúng ta nghiên cứu phát hiện thần thông cổ văn này có tất cả ba ngàn chủ tự, có thể hóa sinh ra mười hai vạn chín ngàn sáu trăm phụ tự. Thật ra đại đa số là do đám lão yêu không biết viết loạn mà ra, chỉ thay đổi một nét cũng tính là một chữ mới. Làm sao có nhiều văn tự như vậy, nhiều như vậy thì có ích gì, Yêu tộc cũng chỉ là đám yêu ma ngu xuẩn mà thôi.

Hoa tiêu trưởng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra hết sức khinh thường.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vậy gia môn các ngươi có biết thông đạo thông tới thế giới Thương Khung hay không?

Hoa tiêu trưởng lắc lắc đầu:

- Tam Thiên giới có thể nghiên cứu hết thảy, nhưng không cho phép nghiên cứu tìm kiếm thông đạo đi tới Quang Thần giới, bằng không ắt bị tru sát. Ngay cả Quang Thần tông, chúng ta còn không biết ở đâu, đừng nói là thế giới Thương Khung trong truyền thuyết.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-ngao/chuong-565/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận