Tiên Ngạo Chương 920: Trận chiến cuối cùng của Thú Vương.

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, lại hỏi:

- Vậy vì sao Kính Hạc Thần Quân không chạy trốn?

Tên Nguyên Anh Chân Quân nói với giọng nghiêm nghị:

- Nếu như Kính Hạc Thần Quân chạy trốn, thi triển Hạc Động Thân Vạn Lý, sẽ không ai ngăn cản được lão. Nhưng nếu lão đi rồi, nơi đó sẽ hoàn toàn sụp đổ, toàn chiến cục của chúng ta cũng sẽ tiêu tùng. Cho nên lão quyết tử chiến đến cùng, rốt cục chết dưới lực Thần Uy của Thần Uy Sĩ đối phương.

- Sau đó Đại Uy Thiên Long, Ma La Sát Long, Băng Lan Yêu Long, Tham Lang Sát Dũng xuất hiện, mới giết chết Thần Uy Sĩ kia.

- Đáng tiếc ba vị Nguyên Anh Chân Quân Nhất Đán, Thanh Lãnh, Lưu Vân cũng đã bị lực Thần Uy lan tới, chết ngay tại chỗ.

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Xem ra kế đóng cửa đánh chó của chúng ta không thể dùng được nữa, đối phương đã có chiến thuật phản kích.

Sau đó hắn tưới tiên tửu xuống đất:

- Chúng ta hãy cúng tế các vị đạo hữu tử trận, đạo ta không cô độc, các vị lên đường mạnh giỏi.

Mọi người tỏ ra nghiêm trang, lặng yên không nói, thầm mặc niệm.

Mọi người ai cũng bùi ngùi thương tiếc, Kính Hạc Thần Quân có được tiên thuật Hạc Động Thân Vạn Lý, nháy mắt có thể trốn ra ngoài vạn dặm. Lão dựa vào tiên thuật này mà tung hoành thiên hạ, tu luyện tới Chân Nhất Thần Quân, không ai có thể đánh bại được lão.

Thế nhưng lần này lão lại bỏ qua cơ hội sinh tồn, không chịu chạy trốn mà dũng cảm trụ lại, tử chiến với Thần Uy Sĩ của đối phương cho tới chết. Có khi đời người ta chính là như vậy, có những khi không thể tránh né, cần phải dũng cảm đương đầu, hy sinh vì nghĩa.

Trận chiến này vô cùng kịch liệt, thinh thoảng có tin tức tu sĩ tử vong truyền ra, nhưng không ai vì vậy mà lùi bước. Bởi vì ngoại trừ không còn đường lui, chiến đấu như vậy cũng là một cảm giác kích thích tột đỉnh, còn tốt hơn bế quan khổ tu hàng ngàn hàng vạn lần.

Ngày thứ bảy, có Nguyên Anh Chân Quân đang chiến đấu trên chiến trường đột ngột đột phá cảnh giới Phản Hư Chân Nhất. Xong cuộc chiến này, chỉ cần không chết, tất cả Nguyên Anh Chân Quân đều có thể thăng tiến cảnh giới Phản Hư. Trải qua vô số lần chiến đấu tẩy rửa như vậy, hiệu quả so ra còn diệu dụng hơn Thập Đại Tiên Điển, thần đan thần dược.

Nhưng người đạt được ích lợi nhiều hơn chính là Phản Hư Chân Nhất. Bởi vì nơi này chiến đấu triền miên, pháp tắc Thiên Đạo quay cuồng, thậm chí có thể thấy được bằng mắt thường. Có thể thấy tận mắt, sờ tận tay như vậy, chỉ cần Phản Hư Chân Nhất không chết, bọn họ đều có khả năng phi thăng, tối thiểu sẽ không gặp phải nguy cơ Hóa Đạo.

Nếu thắng lợi, Bát Bộ Thiên Long sẽ thưởng cho bọn họ vô số thần binh lợi khí, tiên đan thần dược, thậm chí pháp bảo thập giai. Lại thêm có thể gia tăng tu vi, ích lợi trước mắt lớn như vậy, không ai chịu rời khỏi.

Nghỉ ngơi được một lúc, thình lình có thanh âm vang lên:

- Không cảng số mười hai ở khu Đinh Tân xuất hiện Dị tộc xuyên Thời Không, mời Diệt Độ Chân Quân tới đó xử lý.

Dư Tắc Thành đứng dậy, cười nói với mọi người:

- Tới phiên ta, ta đi trước một bước.

Dứt lời ngự kiếm bay đi.

Trận chiến vẫn cứ tiếp diễn, càng ngày càng thảm thiết hơn, nháy mắt đã sang tới ngày thứ hai mươi mốt.

Trên không vẫn còn rợp trời pháo hỏa, Không Thú của tinh vực Thiên Lại đã biến mất không thấy tăm hơi. Bầu trời đã bị liên quân Dị tộc khống chế hoàn toàn, tinh vực Thiên Lại đã đánh mất quyền khống chế Thanh Minh và bầu trời tinh vực, quân mười tám Không Thú tộc hầu như chết sạch không còn.

Dư Tắc Thành đang ở một hang động rất lớn, bên ngoài là vô số chiến sĩ Dị tộc, bọn chúng đang thanh lý mặt đất, quét sạch hết thảy.

Dư Tắc Thành đang ra sức khuyên giải một trong mười tám Không Thú Vương, Cùng Kỳ Thú Vương.

Những Cùng Kỳ còn sống sót đã chuyển vào trong tinh vực Thiên Lại, nhưng Cùng Kỳ Thú Vương này lại không chịu rời đi. Bất kể Dư Tắc Thành nói thế nào, nó cũng không đi, chỉ đứng lặng nhìn tinh không xa tít.

Nó dùng thần thức chậm rãi nói với Dư Tắc Thành:

- Cảm tạ ngài, Trần Tinh Nam Tước hùng mạnh, tộc nhân của ta đã rời đi, có thể tiếp tục truyền thừa, hiện tại ta muốn đánh một trận cuối cùng.

- Tinh không của tinh vực Thiên Lại này là của chúng ta, ý nghĩa tồn tại của chúng ta là bảo vệ thế giới này. Con cháu chúng ta đã ngã xuống rất nhiều, hiện tại tới lượt chúng ta, là lúc chúng ta thực hiện lời hứa của mình. Tái kiến, người trẻ tuồi.

Dứt lời, Cùng Kỳ Thú Vương bay thẳng lên không, thân hình to ngàn trượng của nó bay vút lên cao. Trong khoảnh khắc này, mười bảy Không Thú Vương khác, cùng những Không Thú không chịu vào tinh vực Thiên Lại đều bay lên không, số lượng có chừng trăm vạn, đánh một trận chiến sau cùng vì thế giới mà cả đời bọn chúng đã hết lòng bảo vệ.

Dư Tắc Thành nhìn theo chúng, đứng lặng bất động. Mỗi người đều có đạo của mình, có niềm tin của mình, có khi vì niềm tin này, vì giữ vững đạo của mình mà trà bằng bất cứ giá nào. Tái kiến. Cùng Kỳ Thú Vương... Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Trận chiến bắt đầu, rất nhiều Không chiến sĩ Dị tộc bị đánh chết, từ trên không rơi xuống đất, trận chiến thảm thiết trên không đã bắt đầu. Tuy rằng số lượng trăm vạn Không Thú không nhiều, nhưng chiến lực của chúng là hùng mạnh nhất. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả Không chiến sĩ Dị tộc trên không bị đánh chết hết không còn.

Mười tám Không Thú Vương không vì vậy mà chấm dứt, chúng vẫn tấn công điên cuồng, xông ra Thanh Minh, mạo hiểm dưới làn pháo hỏa oanh kích, xông vào đại đội nhân mã của địch. Thậm chí chúng còn đánh tới đại bản doanh của Dị tộc, xông vào quả cầu kim loại

khổng lồ kia.

Nhưng nhân số địch nhân quá đông, một tên không chống lại thì trăm tên xông lên, trăm tên không được thì vạn tên, vạn tên không được thì trăm vạn.

Thiên Cẩu Thú Vương có khả năng nuốt chửng đối phương, cũng phải có lúc no căng bụng. Cùng Kỳ Thú Vương khống chế Ngũ Hành thần lực, hào quang có hùng mạnh tới mức nào cũng phải có lúc ảm đạm.

Sau một ngày đêm, bọn chúng tử trận không còn, không trung lại rơi vào tay liên quân Dị tộc.

Giai đoạn chiến đấu thứ hai chấm dứt, sau giai đoạn này, liên quân Dị tộc chỉ còn lại năm mươi hai ngàn vạn, đã tử trận bốn mươi ba ngàn vạn. Đã vượt xa số lượng sát thương địch nhân theo ước tính trước kia. Có thể nói tổng cộng một trăm hai mươi sáu ngàn vạn đại quân Dị tộc đã tử thương quá nửa.

Trong đó có rất nhiều chiến sĩ Dị tộc ngồi trên tinh thuyền bay tới, bị giết chết trên không, chưa đánh được đòn nào đã bị tiêu diệt.

Bất quá cái chết của chúng cũng không phải là không có nghĩa. năm mươi hai ngàn vạn liên quân Dị tộc còn lại, mỗi tên sống sót đều có thực lực mạnh gấp đôi lúc trước. Đây là lực lượng mà bọn chúng hấp thu được từ huyết mạch, tinh thần của đồng bọn tử trận. Thế nhưng lực lượng của chiến sĩ Tiên Tần đã không thể nào gia tăng được nữa.

Giai đoạn thứ ba bắt đầu, công kích thế giới vòng ngoài của tinh vực Thiên Lại.

Bên dưới đại lục rộng hàng vạn dặm của tinh vực Thiên Lại cũng không phải chỉ có đất cứng, mà được bố trí đầy kết giới và cấm chế dưới đó, lại thêm rất nhiều thế giới không gian. Đây là thành quả nỗ lực vạn năm qua của Bát Bộ Thiên Long, biến nơi này thành vô số chiến trường.

Trong thế giới Thiên Lại này, địch nhân không thể tiến hành oanh kích trên không với quy mô lớn. Năng lượng oanh kích đến cuối cùng sẽ bị những thế giới ở đây hấp thu, sinh ra đại địa trở lại. Chỉ có thể cường công, đột phá từng kết giới, từng pháp trận, từng cấm chế, từng thế giới không gian nơi đây, biến thành thế giới của chúng, hoặc phá hủy hoàn toàn, hoặc giữ lại sử dụng. Lần mò tìm kiếm từng thế giới như vậy, mới có hy vọng tìm được pháo đài Thiên Lại chỉ rộng có mười dặm trong tinh vực Thiên Lại mênh mông này.

Có thể nói những cuộc chiến trước đây chỉ là khúc nhạc mở màn, trận chiến sắp tới mới là tàn khốc nhất, đẫm máu nhất. Trận chiến này không thể phát huy tác chiến với quy mô lớn hàng trăm vạn người như trước, cũng không thể sử dụng pháp thuật oanh kích tầm xa. Mà chỉ có thể chiến đấu giữa vài trăm vài ngàn người, dùng đao thật thương thật, quyền cước hẳn hoi, một mất một còn.

Trận chiến bắt đầu, vô số liên quân Dị tộc tiến vào lòng đất, tiến vào từng thế giới không gian, bắt đầu thanh lý tìm kiếm từng thế giới một.

Còn chiến sĩ Tiên Tần cũng bắt đầu phản kích, dựa vào tầng tầng bố trí cấm chế, pháp trận, kết giới, thế giới không gian này, giết lần giết mòn đối phương, tranh với đối phương từng tấc đất, huyết chiến tới cùng.

Vô số kết giới bị phá giải, vô số cấm chế bị tiêu tan, vô số pháp trận bị phá hủy, vô số thế giới không gian lần lượt rơi vào tay cả hai phe. Ngươi tới ta lui, ngươi lui ta công, chiến đấu không ngừng, cho đến cuối cùng thế giới sụp đổ.

Trận chiến này mới là chiến đấu chân chính, huyết chiến chân chính.

Dư Tắc Thành tham gia trận chiến này, hắn cố thủ ở một thế giới, chính là giác đấu trường trước kia mình từng đại chiến ba trăm trận, giác đấu trường này cũng là một thế giới không gian.

Đám Nguyên Anh Chân Quân trước kia bị Dư Tắc Thành giết chết trên giác đấu trường này, tuy rằng hình thần câu diệt nhưng vẫn còn một tia thần hồn lưu lại. Tia thần hồn này của bọn họ bị giác đấu trường hấp thu, biến thành một phần tử của giác đấu trường, chiến vì chủ nhân giác đấu trường, vốn bọn họ chết trong tay Dư Tắc Thành, hiện tại lại vì Dư Tắc Thành mà chiến, quả thật là hết sức mỉa mai.

Dư Tắc Thành trấn thủ giác đấu trường, chờ đợi từng đợt chiến sĩ Dị tộc tiến vào, nhất nhất giết chết bọn chúng.

Đám chiến sĩ Dị tộc bình thường tiến vào, sẽ do đám Hồn chiến sĩ trong giác đấu trường ra tay đánh chết. Nếu xuất hiện cường giả, vậy đích thân Dư Tắc Thành sẽ ra tay.

Trận chiến tại giác đấu trường này kéo dài mười ngày đêm, Dư Tắc Thành giết chết khoảng hai vạn chiến sĩ Dị tộc, giết chết ngàn Cường giả Dị tộc.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-ngao/chuong-918/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận