Tiên Nghịch Chương 1151: Thân phận chủ nhân của Phong Giới

Lão già áo đen nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, nhưng đồng thời cũng có một vẻ tham lam điên cuồng tràn ra. Hai tay hắn bấm quyết, thân thể lại một lần nữa lao ra.
 
Nhưng ngay lúc này hắn tới gần, cánh cửa lớn này chậm rãi mở ra. Ngay khi cánh cửa này mở ra, một đạo ánh sáng mạnh từ bên trong ầm ầm tràn ra, trực tiếp bao phủ khắp thân thể lão già. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lão già kia ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể không lao tới nữa, mà nhanh chóng lui về phía sau.
 
- Đây… chủ nhân của Phong giới chẳng lẽ đã sống lại???
 
Quần áo đen khắp toàn thân lão già trong thời gian ngắn bị thiêu đốt, lộ ra một thân thể gầy nhom. Nhưng thân thể hắn cũng toát ra một lượng lớn yêu khí, như thể trong đạo ánh sáng bao phủ, thân thể hắn như muốn hòa tan!

 
Cửa lớn mở ra, một luồng khí tức chấn kinh thiên địa trong nháy mắt tràn ra, theo trận pháp bên ngoài Phong Giới không ngừng trào ra!
 
Trận pháp Phong Giới trong khoảnh khắc này sau khi Thác Sâm rời đi không lâu, lại một lần nữa xuất hiện trận linh. Lúc này ngay cả một trận linh cuối cùng chưa từng xuất hiện cũng biến ảo hiện ra.
 
Trận linh cuối cùng này không ngờ lại là một ngọc bội. Ngọc bội này vừa xuất hiện, Phong giới đại trận đột nhiên xuất hiện gợn sóng vô tân, tiếng nổ ầm ầm kinh thiên!
 
Giờ phút này, những cường già trong đám người thái cổ bên ngoài Phong Giới toàn bộ đều cảm nhận được một luồng khí tức làm cho bọn họ tâm thần chấn động. Khí tức này đối với một vài lão quái đã sống rất lâu trong số họ cũng không xa lạ.
 
Khí tức này khiến cho bọn họ run rẩy, làm cho bọn họ trong khoảnh khắc này trong đầu trống rỗng, toàn bộ đều bị nỗi sợ hãi lấn át!
 
- Chủ nhân của Phong giới!
 
So với bên ngoài, bên trong cảm thấy cũng không quá lớn, chỉ có những người mạnh nhất trong Tứ Đại giới mới có thể cảm nhận được. Trong Thần Tông, bên trong mật thất có một đồng tử đang khoanh chân ngồi. Người này hình dáng như một đồng tử, nhưng tóc lại hoa râm, khoanh chân ngồi đó, dường như đã hàng vạn năm vẫn không hề nhúc nhích. Nhưng lúc này, mí mắt người này khẽ động, mạnh mẽ mở hai mắt.
 
- Khí tức của chủ nhân!
 
Ở Vũ Tiên giới, Thanh Lâm đang lặng yên tĩnh tọa, cố gắng nhanh chóng khôi phục tu vi. Nhưng trong khoảnh khắc này, hai mắt hắn cũng bùng phát ra tinh quang chưa từng có, mạnh mẽ đứng lên, nhìn ra xa, hít thật sâu thở ra một hơi.
 
- Sư tôn!
 
Tại Phong Tiên Giới, ở một chỗ tràn ngập Văn Thú, trên một đường lớn trong tiên giới bị phá hủy này, có một lão già đang khoanh chân ngồi. Thân thể lão già này như một pho tượng, toàn bộ đã hóa thành đá.
 
Nhưng giờ phút này, ở chỗ hai mắt của bức tượng cũng lập tức xuất hiện vết nứt, tiếng rắc rắc vang lên, lão già mở đôi mắt dường như rất lâu chưa hề mở ra.
 
- Khí tức của lão gia… Ánh mắt lão già lộ ra vẻ kỳ dị, vô số ký ức như đã ngủ say bỗng hiện lên, tràn ngập trong đầu. Rất lâu sau, hắn lại nhắm hai mắt lại, lại trở thành tượng đá.
 
Bên trong Phong Giới, trên một tu chân tinh, một nữ tử đang đứng trên một đỉnh núi, nhìn bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ hồi tưởng và mê man.
 
- Nghĩ không ra khí tức này rốt cuộc là của ai… rất quen, rất quen thuộc… Cùng lúc này, bên trong Phong giới, trên một tu chân tinh, có một thanh niên đang nằm ngủ ngáy như sấm trên một ngọn núi, chỉ thấy thân thể run lên, ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn về phía xa xa, hồi lâu sau gãi gãi đầu.
 
- Hù dọa lão tử giật mình, còn tưởng mấy lão già từ Tiên Vực xuống đây bắt lão tử, nhưng khí tức này sao lại quen thuộc đến như vậy… Thanh niên này chính là người khi Vương Lâm trong Thiên Kiếp, từ trong cái khe xuất hiện chạy ra! Thiên Nghịch hóa thành cửa lớn, ngay khi cửa mở ra, từ bên trong có một người chậm rãi đi ra.
 
Ở phía xa xa, lão già ở bên trong đạo ánh sáng bao phủ đang không ngừng tiêu tán, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn nhướn mày:
 
- Không phải chủ nhân của Phong giới! Người này chẳng lẽ lại là chủ nhân thứ hai của Phong Giới! Khí tức trên thân thể người này không mạnh, khiến cho ta có cảm giác sợ hãi không phải là người này, mà là cửa lớn phía sau người này!
 
Người từ trong cửa lớn đi ra chính là Vương Lâm! Hắn không có thân thể, chỉ là một nguyên thần.
 
Lão già ở đằng xa ánh mắt lóe lên, cắn răng vung tay phải về phía trước, lập tức có một đám sương mù đen tràn ra, bao vây toàn thân hắn, lao thẳng về phía trước!
 
- Giết người này, đoạt lấy Thiên Nghịch, nếu thành công, có thể không cần cố kỵ Chưởng Tôn!
 
Toàn thân lão già này bị màn sương đen bao phủ, kháng cự lại ánh sáng, trong khi đang không ngừng tiêu tan, lao thẳng đến Vương Lâm. Còn có một bàn tay từ bên trong màn sương thò ra, hướng về Vương Lâm hung hăng chụp một cái.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn cảm nhận được một luồng khí tức bổn nguyên của bước thứ ba đang điên cuồng tấn công tới. Nhưng thần sắc hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay đang nhanh chóng đánh tới, bước về phía sau một bước, tiến vào cửa lớn Thiên Nghịch.
 
Ngay lúc lão già kia tới gần, đột nhiên cửa lớn Thiên Nghịch ở phía sau Vương Lâm chợt có ánh sáng mạnh vờn quanh. Cùng lúc đó, ở trên cửa lớn đột nhiên có một cánh tay rất lớn biến ảo hiện ra, hướng về lão già kia hung hăng tung một trảo.
 
Ầm một tiếng, đám sương đen bao phủ toàn thân lão già kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một lực xung kích bổn nguyên, cố gắng chống cự lại cánh tay lớn kia, để cho hắn có cơ hội giết Vương Lâm.
 
Nhưng đám sương này nổ tung cũng không làm cho cánh tay lớn kia dừng lại chút nào, trong tiếng ầm ầm chụp tới lão già.
 
Mặc cho lão già tránh né thế nào cũng không thể thoát khỏi một trảo của cánh tay này. Hắn cắn đầu lưỡi, thân thể đột nhiên biến ảo, xuất hiện ba phân thân, một phân thân trong đó lao thẳng tới Vương lâm, hai phân thân kia nhằm về phía cánh tay.
 
Đúng lúc này, cánh tay lớn kia lập tức nắm bàn tay lại, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp bội, trực tiếp quét ngang ra. Hai phân thân kia đột nhiên ầm ầm tan vỡ, cùng lúc đó cánh tay nhanh như chớp tóm ngay lấy thân thể lão già đang lao tới Vương Lâm, hung hăng vuốt một cái!
 
- Nếu bản thể tới đây thì cũng có thể liều một phen, nhưng lúc này… Lão già vẻ mặt cười khổ, thầm than một tiếng thân thể hóa thành một đạo hư ảnh, tiêu tan không còn. Cho tới lúc cuối cùng, thần sắc Vương Lâm vẫn lạnh lùng, không có một chút biến đổi nào. Sau khi lão già tiêu tan, cửa lớn Thiên Nghịch phía sau Vương Lâm lại một lần nữa lóe lên ánh sáng, nhanh chóng co rút lại, trở nên mơ hồ, biến mất không cồn, hóa thành Thiên Nghịch, cuốn lấy nguyên thần Vương Lâm hướng về phía xa bay đi, phá khai tinh vực này, tiến vào bên trong hư vô, biến mất.
 
Thất Thải GIới đẹp trăm năm chìm trong bóng tối, vào một ngày, trên không trung chỗ một ngọn núi ở nơi sâu nhất, xuất hiện hào quang rạng ngời. Ngay khi hào quang này bao phủ Thất Thải Giới, một hư ảnh mơ hồ biến ảo hiện ra, mơ hồ lộ ra vẻ mê men cùng cảm khái, dường như than lên một tiếng. Đạo ánh sáng này rơi xuống một thi thể đầy bụi đất trên đỉnh núi.
 
- Giống như là một giấc mộng… một giấc mộng kéo dài nhiều năm.
 
Hư ảnh kia thì thào, dần dần dung nhập vào trong thi thể trên đỉnh núi, dung hợp với nhau.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt, thân thể đột nhiên có tiếng động ầm ầm vang lên. Chỉ thấy tro bụi lập tức tản ra, hình thành một cơn gió lốc hướng về bốn phía quét ngang ra.
 
Hắn ngủ say đã trăm năm, lại một lần nữa đứng lên! Ngay khi Vương Lâm đứng dậy, từ trong cơ thể hắn truyền ra một luồng khí tức Tịnh Niết hậu kỳ. Khí tức này không ngừng tăng lên, ngay lập tức đạt tới định, đột phá, đạt tới Tịnh Niết đại viên mãn!
 
Nhưng khí tức này vẫn không hề ngừng tăng, mà một lần nữa trở nên điên cuồng! Hướng tới Toái Niết, bắt đầu tiến sâu vào!
 
Một đóa Thất Thải Hoa, đạo niệm cùng với sức mạnh thiên địa nó hấp thu được cực kỳ khổng lồ, mặc dù đã bị Thiên Nghịch châu nuốt lấy phần lớn, nhưng do Vương Lâm lần đầu tiên chủ động cướp đoạt, nên tử Thiên Nghịch châu cũng hút lại được rất nhiều.
 
Giờ phút này tóc hắn không gió tự động bay, toàn thân tản mát ra khí tức quỷ dị, ngọn lửa trong mắt trái hình thành một dấu ấn, thiểm điện trong mắt phải cũng hóa thành dấu ấn, hai dấu ấn này bay ra, dung hợp thành một, ở bên trong mơ hồ còn ẩn chứa một chữ Chiến. Đây là một dấu ấn chưa từng xuất hiện trong trời đất, là một đạo quy tắc mới!
 
Lúc này, ấn ký kia trong lúc lóe lên, rơi vào mi tâm của Vương Lâm, cùng với đạo thật giả của hắn hợp nhất. Trên mi tâm của hắn đột nhiên bên ngoài dấu ấn kia xuất hiện một hình giống như là thái cực, chậm rãi xoay tròn, cuối cùng phát ra ánh sáng quỷ dị. Dấu ấn này dần dần thu nhỏ lại, trở thành một tinh điểm, lóe lên ở trên mi tâm, dần dần ẩn đi.
 
Tinh điểm này bất kề nhìn như thế nào dường như rất tương tự với Cổ Thần Chi Tinh! Nếu có Cửu Tinh Cổ Thần trên mi tâm xuất hiện tinh điểm do quy tắc mới hóa thành này, thì rất có khả năng sẽ bị người ta tưởng lầm là… Thập Tinh Cổ Thần!
 
Ngay sau khi quy tắc tinh điểm này xuất hiện, trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên bùng phát ra một luồng khí tức Toái Niết. Sự hùng mạnh của khí tức này thật là kinh thiên động địa!
 
Vương Lâm hít sâu, hai mắt lộ ra vẻ tỉnh táo, giơ tay phải lên nhanh chóng bấm quyết, liên tục điểm vài phát lên người mình, sau đó sắc mặt trở nên có chút hồng hào, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, lập tức lại tiếp tục điểm xuống. Sau khi xuất ra vô số cấm chế phong ấn, lúc này hắn mới dừng tay, khí tức Toái Niết bên trong cơ thể hắn dần dần tiêu tan, cuối cùng bị ẩn giấu dưới rất nhiều cấm chế kia.
 
- Khí tức này đủ để cho ta có thể đạt tới đỉnh của Toái Niết sơ kỳ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, quy tắc do ý cảnh chuyển hóa thành này, trong khi ta còn chưa hiểu được hoàn toàn sẽ ngưng đọng lại một cách triệt để, khiến cho tu vi của ta sau này nửa bước cũng khó tiến. Phương pháp này đối với sau này có ảnh hưởng quá lớn! Nhưng nếu bỏ qua thì cũng không khỏi đáng tiếc, cho nên trước tiên cứ phong ấn lại, đợi sau khi hoàn toàn hiểu và nắm được quy tắc do ý cảnh chuyển hóa thành mới lại mở phong ấn ra. Như vậy mới thật sự chắc chắn! Có thể khiến cho tu vi của ta càng mạnh!
 
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt lóe lên hàn quang.
 
- Với tu vi Tịnh Niết đại viên mãn của ta hiện giờ, chỉ còn cách Toái Niết nửa bước, không biết phối hợp với thân thể của Cổ Thần cùng với một thần thông và pháp bảo của Cổ Thần thì sẽ mạnh như thế nào… Toái Niết hậu kỳ, Toái Niết đại viên mãn, có thể đánh thắng được không? Toái Niết hậu kỳ thì có thể thắng, đại viên mãn thì chưa từng giao chiến, cũng không thể biết được… nếu có cơ hội, ta phải đánh một trận!
 
Dấu ấn tinh điểm kia được ẩn giấu trên mi tâm của Vương Lâm không thể khống chế lại lóe lên, khiến cho toàn thân hắn bị một luồng chiến ý nồng đậm bao phủ.
 
Vương Lâm hít sâu, áp chế tinh điểm này xuống, nhăn mặt lại, trong lòng hiểu đây là biểu hiện của sự chưa hoàn toàn hiểu rõ và khống chế được.
 
- Phải đi thôi, không biết Văn Thú trong những năm này thế nào, còn ta ngủ say ở trong Thất Thải Hoa này rốt cuộc đã bao lâu rồi… chắc là chừng hai ba mươi năm.
 
Hai mắt Vương lâm sáng ngời, mang theo sự tự tin rất lớn, bước từng bước, trực tiếp rời khỏi ngọn núi, hướng về phía trước bay đi.
 
Kết thúc chuyến này nên đến Phong Tiên Giới, nếu có thể bắt được một số lượng lớn Văn Thú, thì trong Vân hải, cho dù la Thần Tông, ta cũng có tư cách để xông vào một phen! Chỉ không biết là Thác Sâm có thức tỉnh hay không!
 
Ngay lúc này, trong Thái Cổ Tinh Thần, bên trong tinh hải mịt mù, Thác Sâm lẳng lặng nhìn tinh không, nghiến răng ken két, thần sắc cực kỳ ầm trầm, lửa giận tràn ngập toàn thân, như muốn hủy diệt hết thảy sinh linh mà hắn nhìn thấy.
 
Hắn lao tâm khổ tứ, không tiếc phá vỡ một tinh điểm, hút một tu sĩ bước thứ ba ở trong tinh điểm đến khô mà chết, mà lúc này mới miễn cưỡng phá vỡ được trận pháp đi ra, chính là muốn nuốt lấy Vương Lâm. Nhưng lúc này, bất kể hắn cảm ứng như thế nào cũng không thể cảm thấy một chút khí tức của Vương Lâm.
 
- Không có ở trong giới này, không có ở bên ngoài, nhưng trong trận pháp kia lại có khí tức của hắn, chẳng lẽ hắn có thể dung nhập vào trong trận pháp. Không thể, với tu vi của hắn không thể làm được như vậy!
 
Thác Sâm ngửa mặt lên trời rống giận, trợn hai mắt, nhìn lại tất cả mọi nơi, phát hiện ra ở xa xa có một tinh vực, dường như có rất nhiều người Thái Cổ cư trú, lửa giận không có chỗ phát, hắn nắm tay lại, ầm ầm đi tới.
 
- Vương Lâm đáng chết, bổn thần sớm muộn cũng có ngày tìm được ngươi, nuốt lấy ngươi để hả sự tức giận trong lòng!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1151/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận