Tiên Nghịch Chương 1236: Thác Sâm

Toàn thân tu sĩ bành trướng nhanh chóng rồi tự bạo, máu tươi phun ra nhưng quỷ dị là ở chỗ máu tươi vừa tràn ngập liền ngưng tụ lại, bị đám sương mù màu đen vừa từ trong cơ thể nổ tung của tu sĩ kia chui ra hấp thụ.
 
Kể cả nguyên thần của tu sĩ này cũng bị thôn phệ toàn bộ.
 
Tiếng kêu thảm thiết trước khi tử vong của hắn truyền trong tinh không an tĩnh, lan xa ra, vô cùng kinh khiếp!
 
- Kết trận!
 
Ngay trong lúc tu sĩ bốn phía đang run như cầy sấy, một tiếng thét lớn từ trong miệng một lão giả tu vi Toái Niết đại viên mãn vang lên. Theo tiếng hô này, đám tu sĩ liền lập tức lui lại phía sau, đồng thời bắt quyết, đột nhiên ở mi tâm có ấn ký khác nhau lóe lên.
 
Nhưng ngay khi lão giả tu vi Toái Niết nọ hô lên, sắc mặt hắn liền đại biến, thân thể vội vàng lui lại phía sau. Nhưng đám sương mù màu đen vừa hấp thu thân thể tu sĩ kia đã hướng hắn gào thét lao tới, chỉ trong mấy nhịp thở đã biến mất trong thiên địa, không còn thấy bóng dáng!

 
Lão giả tu vi Toái Niết đại viên mãn kia không chút do dự, nguyên lực toàn thân vận chuyển, hướng về phía ngoài thân thể bùng phát. Lập tức có một cơn sóng vờn quanh thân thể hắn, phát ra tiếng nổ ầm ầm, lấy hắn làm trung tâm hướng về bốn phía quét tới.
 
- Người này đã trọng thương, chúng ta phát tu vi ra, hắn không dám tiếp…
 
Những lời cuối cùng hắn chưa kịp nói thì đã thấy ngoài hư không, sương mù màu đen đột nhiên hiện ra. Trong sương mù màu đen có một đôi mắt chiếu ra, trong ánh mắt ẩn chứa tia chớp màu đỏ, ấn chứa một cỗ lực lượng cực điểm của thiên địa, trong thời gian ngắn, khiến cho tinh không như lâm vào đêm đông lạnh giá!
 
Tia chớp màu đỏ này trong tích tắc hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ ở nơi này. Màu đỏ như máu, tới cực điểm, đã trở thành thứ duy nhất trong tâm thần bọn họ!
 
Nhất là lão giả tu vi Toái Niết đại viên mãn kia đồng tử trong hai mắt lại càng co rút lại, trong đó cũng xuất hiện màu đỏ. Ầm ầm một tiếng, tia chớp màu đỏ kia xuyên qua sương mù màu đen, lấy tốc độ khó tin lao thẳng tới lão giả.
 
Lão giả nọ gầm nhẹ, hai tay bắt quyết, cuống quít chụp về phía trước, thân thể cũng điên cuồng lui lại phía sau. Tay trái hắn chụp vào ngực một cái, khiến cho một tấm khiên hình mặt quỷ thật lớn xuất hiện trước người.
 
Nguy cơ tử vong chưa từng có dậy lên trong tâm thần lão giả. Toàn bộ tâm thần của hắn, toàn bộ tinh lực đều bị tia chớp màu đỏ kia chấn nhiếp. Thiên địa tuy lớn, tinh không tuy rộng, tu sĩ tuy nhiều nhưng trong nháy mắt này, lão giả có cảm giác như hắn chỉ có một mình.
 
Hết thảy tinh không, tất cả thiên địa, tất cả tu sĩ, toàn bộ trong nháy mắt này đều biến mất. Trong mắt lão giả chỉ còn tia chớp màu đỏ kia điên cuồng lao tới!
 
Tay phải hắn ẩn chưa tu vi Toái Niết toàn thân, liên tục chụp tới. Lập tức có thiên địa nguyên lực tràn ngập, hóa thành một mảnh thần thông ngũ sắc, cố gắng ngăn cả tia chớp màu đỏ kia. Chỉ là tia chớp đó mạnh hơn quá xa so với dự đoán của mọi người!
 
Nó lóe lên, ầm vang khắp tinh không. Thần thông của lão giả thi triển căn bản không có chút tư cách ngăn cản nó, vừa đụng vào tia chớp màu đỏ liền lập tức sụp đổ. Tia chớp màu đỏ dùng thế như chẻ tre trực tiếp xuyên qua, tới gần phía trước tấm khiên mặt quỷ của lão giả!
 
- Tổ linh có … Khuôn mặt lão giả xám như tro tàn, hai tay đặt lên tấm khiên, mặt nổi đầy gân xanh, dữ tợn rống to. Hắn còn chưa nói hết lời thì tia chớp màu đỏ đã ầm ầm đánh vào tấm khiên mặt quỷ.
 
Tiếng răng rắc trong nháy mắt vang động đất trời, truyền vào tai mỗi một tu sĩ bốn phía. Bọn họ ngơ ngác nhìn hết thảy, ánh mắt dần dần lộ ra sự sợ hãi không thể nào hình dung nổi!
 
Tấm khiên mặt quỷ chỉ tiếp xúc với tia chớp màu đỏ liền rách ra một lỗ. Tia chớp màu đỏ lập tức lao vào trong cái lỗ này. Trong tiếng ầm vang, chiếc khiên mặt quỷ phát ra tiếng kêu thê lương, lập tức sụp đổ, bị tia chớp màu đỏ xuyên qua, nổ tung thành nhiều mảnh!
 
Ngay trong nháy mắt khi tấm khiên tan nát, tia chớp màu đỏ tiến vào mi tâm của lão giả. Thân thể hắn run lên, hai mắt lờ mờ, có máu đen chảy ra. Cả người hắn run rẩy, trong cơ thể bị tia chớp màu đỏ tàn phá, nguyên thần vừa mới chạm vào nó liền ầm ầm tan rã, không có chút lực chống cự.
 
Thức hải sụp đổ, nguyên thần diệt tuyệt, sinh cơ toàn bộ thân thể tiêu tán.
 
Sương mù màu đen lúc này mới lao tới thôn phệ, bao vây lấy thân thể lão giả. Trong chốc lát, sương mù màu đen rời đi, để lại một cái túi xương khô, hóa thành tro bụi tiêu tán.
 
- Đây là tu sĩ giới ngoại sao… Một tiếng nói từ trong sương mù màu đen truyền ra, vang vọng tinh không.
 
Tiếng nói này vang lên trong thời gian ngắn khiến sự sợ hãi trong lòng tất cả tu sĩ bùng lên. Trong mắt bọn họ, sương mù màu đen này chính là một cơn ác mộng, hễ bị đụng tới là lập tức chết rất thê lương !
 
Tu sĩ giới nội trong mắt bọn họ vốn giống như một đám cừu, giống như một đám thú bị nhốt, trong lòng không chút coi trọng, thậm chí họ nhận thấy, bọ họ chính là thiên đạo của tu sĩ giới nội. Mỗi một dân cư của thái cổ tinh thần đều tự xưng là thiên đạo của giới nội.
 
Giới nội giống như một nơi hoang sơ, giống như một đám dã nhân !
 
Nhưng lúc này trong nháy mắt, toàn bộ ý nghĩ của bọn họ đều sụp đổ, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ ngập trời, không chút do dự điên cuồng lui lại phía sau, giải tán lập tức. Bọn họ không dám tiến tới, giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là trốn, trốn, trốn !
 
Sương mù màu đen mơ hồ lộ ra thân hình của Vương Lâm !
 
Hắn liếm liếm môi. Thôn Linh Phệ Thể Tuyệt Thiên này thực sự là cường đại. Hắn liên tục thôn phệ mấy người xong, thương thế trong cơ thể đã khôi phục được vài phần.
 
Nhất là cảm giác thoải mái khi thôn phệ người khác này giống như là ăn tiên quả vậy, làm cho người ta mê muội, làm cho người ta không nỡ dừng lại.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hồng quang. Trong nháy mắt khi mấy trăm tu sĩ ầm ầm chạy trốn, Vương Lâm cười khằng khặc, thân thể lại biến ảo ra từ sương mù màu đen, bước từng bước về phía trước.
 
Thân thể hắn khô quắt lại, toàn thân tràn ngập sương mù, giống như là mới từ địa ngục ma giới đi ra vậy, giờ phút này lao tới ngay gần một tu sĩ giới ngoại.
 
Tu sĩ này thoạt nhìn tuổi không lớn, chỉ là một thanh niên. Ánh mắt hắn khiếp sợ vô cùng, trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến tới không ngờ quên cả chống cự, hoảng hốt kêu gào.
 
Chỉ là tiếng kêu mới thốt lên đã vụt tắt. Tay trái Vương Lâm bóp cổ hắn, mang theo hắn, tốc độ không dừng lại chút nào, tiếp tục điên cuồng phóng tới.
 
Cùng với Vương Lâm phóng tới, thanh niên kia không phát ra chút tiếng động nào, thân thể lại run rẩy kịch liệt, từng trận hắc vụ từ trong cơ thể tuôn ra.
 
Chỉ trong chốc lát, thân thể hắn liền héo rũ đi, nguyên thần, hồn phách, tất cả nguyên lực và sinh cơ đều bị tay trái Vương Lâm điên cuồng hút sạch.
 
Hai mắt hắn trợn to, đồng tử trong nháy mắt tan rã, thân thể ầm ầm nổ tung, ngay cả máu cũng bị Vương Lâm hấp thu. Cảnh tượng này như là cả thân thể hắn bị cánh tay trái của Vương Lâm hút sạch vậy.
 
Vương Lâm tiếp tục đuổi theo mấy tu sĩ giới ngoại. Đây là một nữ tử gương mặt kiều diễm. Trong mắt nàng lộ ra sự sợ hãi vô tận. Vương Lâm lúc trước dùng sương mù màu đen thôn phệ tuy rằng kinh hãi nhưng cũng không khát máu như hiện giờ. Nhưng cảnh vừa nãy khiến cho người ta nhìn vào mà khiếp vía. Nhất là lúc này hắn tới gần, mùi máu tanh tràn vào mũi nữ tử, khiến nàng hét lên thê lương, thân thể đang muốn lui lại thì đã lọt ngay vào ngực Vương Lâm, không ngờ lại bị hắn cuốn lao về phía trước. Tiếng kêu thê lương lại vang lên thảm thiết, thân thể nàng run rẩy, nhanh chóng héo rũ. Hồng nhan không còn, chỉ còn khô cốt.
 
- Ma ! Người này chính là ma !
 
Trong tiếng kêu thảm thiết, tu sĩ bốn phía vội vàng chạy trối chết. Tâm thần đám người này run rẩy, tràn ngập vô tận kinh hoàng. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Cùng với việc Vương Lâm không ngừng cắn nuốt, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lại phối hợp với súc địa thành thốn. Mấy trăm tu sĩ này trong tinh không rộng lớn căn bản là không có đường trốn ! Thường thường Vương Lâm nhoáng lên một cái liền đuổi theo được một người, dù đối phương là nam hay nữ cũng đều là địch nhân của hắn ! Cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại không có nguyên nhân, chỉ có giết chóc ! Ở Phong giới Đại Trận này, trận giết chóc tanh máu này điên cuồng diễn ra, chỉ có Phong Giới Đại Trận chứng kiến. Hàng ngàn năm trước, tiên nhân của giới nội muốn lao ra khỏi đại trận nhưng đều bị trận linh giết chết. Giới ngoại lạnh lùng quan sát. Tiên nhân trước khi chết rống giận, trong sự yên lặng ngày hôm nay lại vang vọng trong Phong Giới Đại Trận.
 
- Cuối cùng sẽ có một ngày, người đời sau của ta sẽ phá vỡ trận pháp này, khiến cho giới ngoại các người vạn linh tuyệt diệt, khiến cho giới ngoại các người máu chảy thành sông !
 
Máu không chảy thành sông nhưng so với chảy thành sông lại còn rung động lòng người hơn ! Liên tục thôn phệ, trong thời gian ngắn ngủi, tu vi Vương Lâm cấp tốc khôi phục, nguyên thần đã no đủ, hồn phách càng cô đọng. Chỉ có vết thương trên ngực là khôi phục hơi chậm ! Mấy trăm tu sĩ dưới sự điên cuồng thôn phệ của hắn đã biến mất phân nửa, chỉ còn gần trăm người có tu vi cao nhất là đã chạy rất xa, mang theo sự kinh hoàng, mang theo sự e ngại mà chạy trối chết.
 
Liếm liếm môi, Vương Lâm xoay mạnh người, nhìn về phía những tu sĩ chạy trối chết phía xa. Toàn thân hắn tràn ngập sương mù màu đen, bao phủ tám hướng.
 
- Các ngươi trốn không thoát đâu !
 
Thân thể hắn chợt chuyển động, khiến sương mù màu đen hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, điên cuồng xoay tròn. Càng xoay tròn, dòng xoáy này càng lúc càng lớn. Một lực hút mạnh mẽ truyền ra. Dưới lực hút này, thân thể gần trăm tu sĩ đã chạy rất xa kia liền chậm lại, thậm chí trong hoảng sợ còn phát hiện ra là mình đang bị hút nhanh về phía sau. Sợ hãi sinh tử, một cảnh tượng tanh máu hiện lên khiến đám tu sĩ này trở nên tuyệt vọng ! Đúng lúc này, sắc mặt Vương Lâm đột nhiên đại biến. Hắn xoay phắt người lại nhìn về phía xa xa, không suy nghĩ chút nào, tay trái vung lên phía trước một cái. Lập tức sương mù màu đen bên ngoài thân thể hóa thanh một cánh tay điên cuồng hướng về bốn phía quơ một cái. Ngay lập tức gần trăm tu sĩ kia thân thể liền bị cuốn lấy, bị thôn phệ ! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Những tu sĩ thủ trận đều toàn bộ tử vong ! Sau khi thôn phệ đám tu sĩ này, Vương Lâm nhanh chóng bước về phía trước nửa bước, cả người ngay lập tức biến mất hoàn toàn. Ngay trong nháy mắt thân thể hắn biến mất, từ phía xa xa có một tiếng gầm thét điên cuồng truyền tới :
 
- Vương Lâm !
 
Một thân ảnh thật lớn có thể sánh với tinh không đang hướng về nơi này ầm ầm lao tới !
 
 
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1236/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận