Tiên Nghịch Chương 1278: Thái Cổ Tinh Thần Lệnh

Mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời, tất cả ánh mặt trời đều dung nhập vào trong những hạt mưa, lúc này mưa rơi xuống đất ào ào, mưa tằm tã. Những âm thanh ào ào giống như vạn mã bôn đăng, mưa rơi lên nóc nhà, rơi xuống mặt đất, rơi vào trên cơ thể từng người đang đi ngoài đường.
 
Vương Lâm ở trong nhà có thể nghe thấy tiếng mưa đập lên ào ào, mưa từ trên mái nhà chảy xuống như một tấm rèm làm người ta sinh ra những cảm xúc bất tận.
 
Đặc biệt là những âm thanh xào xạc của chuỗi lá cây treo dưới mái hiên, những âm thanh này hòa quyện vào tiếng mưa, cùng tan vào với màn mưa.
 
Mặt đất đã khô hạn từ lâu, mưa xuống lập tức làm bùng lên những đám bụi mù mịt. Nhưng bụi đất chưa bốc lên cao đã bị màn mưa vô tận xuyên qua, bụi dặm dung nhập vào nước mưa và quay trở về đất, lúc này trở thành một bộ phần trong vũng bùn lầy lôi.

 
Người đi trên đường cũng vội vàng, ai cũng mặc áo tơi, kẻ nào cũng cúi đầu nhìn qua cơ thể rồi nhanh chóng đi qua. Dù lúc này trời mưa rất to nhưng cũng là buổi bình minh, tất nhiên có người phải đi làm việc.
 
Một vài đứa trẻ đứng nơi cửa sổ thò tay ra ngaoì sờ mưa phát ra những tiếng cười sung sướng, âm thanh này truyền đi rất xa.
 
Cơn mưa này cũng vì Vương Lâm mà đến.
 
Vương Lâm đẩy cửa phòng, hắn lập tức cảm nhận được một luồng hơi ẩm mang theo những hạt mưa li ti phả thẳng vào trong mặt, cực kỳ dễ chịu. Hăng ngẩng đầu nhìn những hạt mưa như thủy tinh đang giăng khắp bầu trời bao la, nơi đó mây đen bao phủ, sấm sét gầm rống. Khi Vương Lâm đang quan sát thì lập tức có một tia chớp phá vỡ đường chân trời, khi tia chớp phóng đi thì hàng loạt tiếng nổ ầm ầm truyền đến. Lúc đầu âm thanh này vẫn còn ở rất xa, những chỉ trong khoảnh khắc đã nổ vang bên tai dọa cho vài đứa trẻ không dám đứng gần cửa sổ.
 
Vẻ mặt vẫn Vương Lâm bình tĩnh, hắn cầm lấy bầu rượu uống vào một ngụm, hắn mỉm cười nhìn từng tình cảnh quen thuộc của thế gian trong làn mưa. Đặc biệt là những đứa trẻ kia càn làm tâm thần Vương Lâm bùng lên hồi ức.
 
Trước khi, khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ trên Chu Tước tinh, hắn cũng đã từng đi đến cửa sổ nhìn mưa rơi, cũng đã từng đưa tay vào làn mưa và phát ra những tiếng cười ngây thơ.
 
- Mới đây thôi mà đã qua hai ngàn năm rồi…Người tu đạo không thấy được năm tháng trôi qua, những kẻ có thể nhớ lại kỷ niệm đẹp cũng có rất ít…Lúc này ta đã không thể nào nhớ rõ tuổi tác… … Vương Lâm lại cầm bầu rượu lên uống môỵ ngụm, vẻ mặt có chút u sầu.
 
Khí lạnh từ phía nam thổi tới rất mạnh, mơ hồ làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương, gió lạnh chuyển lên người Vương Lâm, thổi ùa vào phòng. Sau khi trầm mặc một lát, Vương Lâm đang muốn đi ra đóng cửa thì đột nhiên vẻ mặt động, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
 
Bầu trời vẫn là mây đen cuồn cuộn, mưa tầm tã làm giảm bớt tầm nhìn, cũng có những ánh nắng lọt qua mây đen chiếu xuống. Nhưng tất cả không có tác dụng gì đối với Vương Lâm,hắn thấy được trên mây đen, trong tin không vạn dặm có hai luồng kiếm quang gào thét phóng đi.
 
Hai người trong kiếm quang lag một nam một nữ, nam mặc áo xanh, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, tu vi cũng không thấp, đã mơ hồ đạt đến Khuy Niết. Cô gái bên cạnh dáng người thướt tha, y phúc mặc trên người đẹp như lông phượng, dung nhan xinh đẹp, đồng thời còn bùng lên một luồng khí chất cao quý.
 
Phía dưới hai người chính là đám mây đen cuồn cuộn, ở vị trí này nhìn xuống có thể thấy được sấm sét và tia chớp đang chạy ầm ầm bên dưới.
 
- Nguyệt Huyên, lần này bộ tộc kêu gọi khẩn cấp, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra, người tu vi không đủ nên đừng quá gắng sức.
 
Cô gái y phục rực rỡ dùng ánh mắt nhu hòa nhìn về phía người thanh niên - Ta cứ nghe theo lời người là được, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà những trưởng lão trong tộc lại phải kêu gọi khẩn cấp như vậy, chuyện này khiến khi xảy ra.
 
Vẻ mặt người thanh niên kia trở nên cực kỳ nhưng trọng, trong lòng hắn cũng đang có nghi hoặc. Hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên ngẩn đầu nhìn về phương xa, tay trái hắn chắn ngang trước người cô gái phía sau, hai người đồng loạt dừng lại trên không trung.
 
Chỉ thấy một luồng gió đen trừ xa tiến đến trên tầng mây, phương hướng của gió đen cũng không trùng hợp với hai người một nam một nữ, nhưng rõ ràng vì đã nhận ra hai người này nên thay đổi phương hướng và phóng đến ầm ầm.
 
Khoảnh khắc sau gió đen đã phóng đến, sau khi cuốn lại một vòng thì từ trong có một người thanh niên mặc hắc y đi ra. Vẻ mặt người này cực kỳ lạnh lùng, sau khi xuất hiện thì dùng ánh mắt đảo lên người cô gái Nguyệt Huyên rồi trở nên trầm mặc.
 
- Dự mỗ xin ra mắt Chu huynh!
 
Đồng tử trong mắt người thanh niên đưa tay cản trước mặt cô gái đột nhiên co rút lại, hắn ôm quyền nói.
 
- Tiểu muội xin ra mắt Chu đại ca!
 
Cô gái y phục rực rỡ cũng lộ ra nụ cười dịu dàng, nàng khẽ nói.
 
Vẻ mặt người thanh niên họ Chu có chút phức tạp, hắn thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía người thanh niên áo xanh bên cạnh Nguyệt Huyên, hắn lạnh lùng nói - Toàn bộ Thiểm Lôi Tộc đã bị tiêu diệt, đại trưởng lão Thiểm Lôi Tộc cũng thất bại và mất tích, việc này đã đượng Trưởng Tôn Hội chứng thực, sau đó tuyên bố Thái Cổ Tinh Thần Lệnh nói cho tất cả bộ tộc biết. Lần này kêu gọi khẩn cấp chính là tuyên bố những mệnh lệnh của Trường Tôn Hội.
 
- Hơn nữa Đại Tư Vân Lạc Trường Tôn Hội đã thôi diễn thuật Thiên Đại Tinh Thần để tìm ra hình ảnh và ký ức thần thức của thủ phạm tiêu diệt Thiểm Lôi và giết chết đại trưởng lão. Sau đó những thứ ngày được phân tán ra để tất cả sinh linh Thái Cổ Tinh Thần truy sát.
 
- Việc này rất hệ trọng, sơ ràng ngay cả chúng ta cũng phải ra ngoài điều tra. Dù tu chân tinh này cũng phải tìm kiếm thật kỹ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi - Cái gì?
 
Vẻ mặt người thanh niên họ Dự đột nhiên biến đổi ầm ầm, trong mắt bùng ra cái nhing không thể tin.
 
Cô gái bên cạnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
- Nghe nói đại trưởng lão Thiểm Lôi Tộc đã đạt đến tu vi Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy, ngoài Đệ Tam Bộ ra thì không ai có thể giết chết được, chẳng lẽ…Chẳng lẽ nơi đây có một Đệ Tam Bộ đại năng cực kỳ hung ác sao? Hơn nưa Thiểm Lôi Tộc có hơn mười vạn người, cao thủ rất nhiều, sao bị người ta diệt tộc được?
 
- Hơn nữa Thiểm Lôi Tóc còn có luồng sấm sét bất diệt nghe nói đã tồn tại từ muôn đời đến nay, việc này…Điều này… Người thanh niên áo đen vừa muốn quay người bỏ đi, sau khi nghe nói vậy thì lạnh lùng nói - Cụ thể thì không rõ những nghe Trường Tôn Hội nói luồng sấm sét bất diệt của Thiểm Lôi Tộc đã bị người đó thôn phệ. Lúc này toàn bộ Tthái Cổ Tinh Thần đều tìm kiếm, Trường Tôn Hội cũng sẽ phái trưởng lão ra truy tìm kẻ này.
 
Vương Lâm đang ngồi trong căn nhà trên thành trì dưới đám mây đen khổng lồ, hắn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc này hắn đóng cửa phòng lại rồi khoanh chân ngồi một bên.
 
Mắt hắn mơ hồ lóe lên, hắn lẩm bẩm nói:
 
- Đã phát hiện ra nhanh như vậy sao? Trường Tôn Hội…Xem ra thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm, phải nhanh chóng luyện hóa lôi long cuối cùng, sau đó dung hợp luồng sấm sét bất diệt.
 
Vương Lâm trở nên trầm mắc rồi nhắm mắt lại, hắn lập tức dung nhập vào trong nguyên thần để điều khiên ngọn lửa luyện hóa con lôi long cuối cùng.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tất cả thiên địa đều bị mây đen bao phủ, trên bầu trời thành trì cũng cực kỳ u ám.
 
Dù đến giữa trưa thì cũng không có nhiều ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua đám mây đen. Sau khi luyện hóa được nửa ngày, ngọn lửa trong nguyên thần Vương Lâm cực kỳ ầm ầm, tất cả đều chuyện động. Thái Cổ Lôi Long cuối cùng không thể gầm lên một tiếng, cũng không thể vùng vẫy, thân thể vỡ rồi bị nguyên thần Vương Lâm hâp thu.
 
Đến lúc này thì tám con Thái Cổ Lôi Long đều bị dung hợp vào trong nguyên thần Vương Lâm, đã hoàn toàn trở thành một bộ phận của bản thân. Khoảnh khắc này nguyên thần Vương Lâm điên cuồng tăng mạnh, ngọn lửa bên trong đã tiêu tán mà chuyển thành những luồng sấm sét vô tận Trong năm luồng bản nguyên thì luồng lôi bản nguyên trong người hắn đã điên cuồng lớn lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, kinh thiên động địa. Dần dần nguyên thần Vương Lâm đã không còn hình rồng mà trở thành tia chớp.
 
Một tia chớp nối liền thiên đại, thiên chính là đỉnh đầu Vương Lâm, địa chính là bàn chân. Tia chớp này nối liền thiên địa trong cơ thể hắn và giống hệt như luồng sấm sét bất diệt của Thiểm Lôi Tộc.
 
Khoảnh khắc khi tia chớp ngưng tụ lại thành hình dạng và hoàn toàn xuất hiện thì những đám mây đen bên ngoài ngày càng nhiều, mưa càng lúc càng tằm tã. Sấm sét trong tầng mây giống như đang nổi giận, tất cả đều gầm rống dữ dội.
 
Tất cả tu chân tinh đều có thể nghe được tầng mây truyển ra những tiếng sấm động kinh thiên.
 
Trong hoàng thành phía đông có vài lão già mặc đạo bào đứng ở một căn lầu cao nhất, mỗi kẻ đều có tu vi Tịnh Niết, lão già tóc trắng đã đạt đến Toái Niết.
 
Đám lão già này đứng trong căn lầu, tất cả đều đưa mắt nhìn lên bầu trời mây đen cuồn cuộn, nghe những tiếng sấm động điên cuồng mà vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ dị.
 
- Cơn mưa này đến qua bất chợt…Còn có cả sấm sét, cũng không phải đã quá mức dữ dội rồi đấy chứ?
 
- Nhưng chúng ta đều đã quét thần thức qua, lại không phát hiện được bất cứ manh mối nào… - Có lẽ là chúng ta quá đa nghi… Một lão già bên cạnh trầm giọng nói.
 
- Ôi, Thiểm Lôi Tộc là một bộ tộc khủng bố mà còn bị người ta tiêu diệt, đại trưởng lão cũng thât bại. Khi nghe đến chuyện này, đồng thời nhìn lại những luồng sấm sét trước mặt, ta lại luôn sinh ra cảm giắc trái tim đạp lên thật mạnh. Có lẽ là chúng ta đa nghi.
 
Lão già tu vi Toái Niết khẽ lắc đầu, sau đó cũng không có nói thêm điều gì.
 
- Dù kẻ kia là ai, lần này Thái Cổ Tinh Thần đã hạ lệnh, nếu người này bị phát hiện ra thì chắc chắn sẽ chết.
 
Phía đông tu chân tinh còn có một dãy núi kéo dài liên tiếp, nơi đây chính là sơn môn của Chân Ngôn Tộc. Bộ tộc này có sự hkắc biệt rất lớn với Thiểm Lôi Tộc, Chân Ngôn chỉ là một tộc nhỏ, chiếm giữ một tu chân tinh, giống như một tông phái trong Nội giới.
 
Lúc này trong sơn môn Chân Ngôn Tộc, trên đỉnh núi cao ngập trời có một người đang đứng. Người này đầu tóc trắng xáo cực kỳ già nưa, lão nhìn về phương xa, một lúc lúc sau lại than khẽ rồi khẽ lẩm bẩm:
 
- Vì sao ta luôn sinh ra một loại cảm giác địa nạn ập xuống đầu… Vương Lâm biết được thời gian đã cực kỳ gấp gáp, sau khi hoàn toàn thôn phệ tám con Thái Cổ Lôi Long thì lập tức thả luồng sám sét bất diệt đang phong ấn trong cơ thể ra. Khi luồng sấm sét bất diệt xuất hiện thì lập tức muốn phóng ra khỏi cơ thể Vương Lâm.
 
Nhưng khoảnh khắc này thì tia chơp nguyên thần của Vương Lâm đã ầm ầm phóng tới, tia chớp trực tiếp lao vào luồng sấm sét bất diệt rồi triển khai khí thế thôn phệ dữ dội.
 
Luồng sấm sét bất diệt bắt đầu vùng vẫy, bên trong ẩn giấu một luồng ý chí giống như thần thức tu sĩ Luồng sấm sét bất diệt liên tục vùng vẫy và thôn phệ với tia chớp của Vương Lâm, thế chiến đấu bắt đầu xuất hiện.
 
- Dung hợp với ra, trở thành vật trong nguyên thần của ta, để cho lôi bản nguyên của ta đại thành. Dựa vào lực lượng sấm sét để phá vỡ trời xanh, tu vi tăng mạnh.
 
Thần thức Vương Lâm quét ngang giống như gió bão trực tiếp xé toạc tất cả khả năng chống đỡ của luồng ấm sét bất diệt.
 
- Đạo thuật…Dung hợp!
 
Hai mắt Vương Lâm mở ra thật mạnh, trong mắt phải lóe lên hai luồng sấm sét khác biệt.
 
Ký hiệu lôi bản nguyên nhanh chóng xoay tròn làm cho Vương Lâm trở nên cực kỳ yêu dị.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1278/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận