Tiên Nghịch Chương 1445: Cổ Quốc tam tính

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày, Vương Lâm không ngừng đem lực bài xích chuyển vào trong sáu khối ma tinh trong mắt phải, chia sẽ bớt cho từng khối.
 
Dần dần sáu khối ma tinh trong mắt hắn cũng trở thành màu vàng, bị ẩn trong tia chớp màu vàng, người ngoài rất khó có thể phát hiện ra.
 
Lúc này Vương Lâm mới chậm rãi ngăn chặn được nguy cơ lực bài xích trong cơ thể càng trở nên kịch liệt, khiến cho tốc độ tăng trưởng của nó chậm đi chút ít.
 
Chẳng qua cách này cũng chỉ trì hoãn được một thời gian mà thôi, căn bản không thể giải quyết vấn đề. Lực bài xích cứ như một bóng ma lởn vởn trong tâm thần Vương Lâm.
 
Vương Lâm mở đôi mắt, thần sắc rất âm trầm. Hắn cũng chẳng thèm nhìn người điên một cái mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.

 
- Ta nhớ rõ là lúc ở chiến trường, khi bắt được cây cung của Lý Quảng, U Minh thú hộc ra cơn lốc màu vàng, ta liền truyền ý niệm cho nó nuốt ta vào trong cơ thể.lúc này ta có lẽ đang ở thế giới bên trong cơ thể U Minh thú.nếu muốn rời khỏi nơi này thì rất dễ dàng.
 
Đang suy tư thì người điên thấy Vương Lâm tỉnh lại, thần sắc chấn động, vẻ mặt đầy nghiêm túc gầm lên.
 
- Ai truyền bất diệt thể của tiên tộc cho ngươi? Ta muốn biết tên khốn kiếp nào lại dám làm chuyện này.
 
Vẻ mặt người điên vô cùng nghiêm nghị, lộ ra lửa giận ngút trời.
 
Vương Lâm sửng sốt nhìn về phía người điên vài lần, sau khi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, xác định người này đúng là một người điên, lại là một người điên trí nhớ lại vô cùng tồi tệ.
 
- Người này lai lịch thật lớn. Hắn tự xưng là bổn vương, nói năng cực kỳ kinh người.hắn rốt cục là ai.
 
Nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm đảo về phía mình, người điên giống như quên mất đang nói gì, khuôn mặt nở nụ cười xấu xa, hắc hắc nói:
 
- Tiểu nương tử cười với bổn vương đi, bổn vương nhất định sẽ có thưởng đó.
 
Vương Lâm nhướng mày, thần sắc lạnh lùng, căn bản không để ý tới người điên mà phất tay một cái, trong bàn tay hiện ra một cây cung.
 
Cây cung này đã thức tỉnh, dung nhập hoàn toàn vào trong huyết mạch của hắn, dù là thân thể sụp đổ cũng không làm ảnh hướng tới nó chút nào, hoàn toàn hòa hợp với tiên nguyên trong cơ thể. Lúc này tâm niệm Vương Lâm vừa động liền khiến nó huyễn hóa ra.
 
Chẳng qua ánh mắt Vương Lâm khi nhìn dây cung đã đứt, không thể sử dụng được nữa liền hiện lên vẻ phức tạp, thầm than rồi thu hồi nó, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
 
Rốt cục phải dùng phương pháp gì để giải quyết lực bài xích đây.
 
Chứng kiến vẻ mặt tư lự của Vương Lâm, người điên hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:
 
- Không cười, không cười thì bổn vương không thưởng nữa. Máu tươi của bổn vương phi thường quý giá, một giọt giá trị vô cùng, không thèm cho ngươi giọt nào.
 
Lời này tuy nói như vậy nhưng hắn lại chớp chớp mắt, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Vương Lâm cười nói:
 
Bỏ đi. Lòng dạ bổn vương dù sao cũng rộng rãi, nếu ngươi thẹn thùng không cười cũng được. Tiểu nương tử nói cho bổn vương biết tên của ngươi, ta sẽ có thưởng. Ngươi ngay cả tên cũng không nói. Tức chết bổn vương rồi. Ngươi, ngươi.vậy cuối cùng ngươi có muốn nói tên cho bổn vương biết hay không? Ngươi còn không nói. Bổn vương lại thích những tiểu nương tử quật cường như ngươi. Càng như thế bổn vương lại càng hưng phấn.
 
Người điên cười to, bắt đầu đi lòng vòng quanh Vương Lâm lảm nhảm không ngừng.
 
Vương Lâm dần dần nghe tới mức cảm thấy phiền, ngẩng đầu nhìn người điên, chậm rãi nói:
 
- Om sòm quá.
 
Người điên sửng sốt trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn Vương Lâm, mở miệng quát:
 
- Không ai dám nói chuyện với bổn vương như vậy, ngươi thật là lớn.
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vung về phía trước. Trong tiếng ầm vang, một cơn cuồng phong màu vàng đột nhiên hiện ra, khiến tu chân tinh này chấn động kịch liệt, quét người điên về phía xa xa. Người điên hét lên một tiếng thảm thiết, bị thổi đi rất xa.
 
Rốt cục cũng yên tĩnh rồi.
 
Vương Lâm buông tay, trong mắt lộ vẻ suy tư một lần nữa.
 
Chẳng qua Vương Lâm thấy người điên dường như quyết không để hắn suy tư. Chẳng bao lâu sau, những tiếng gầm thét truyền tới. Người điên chạy nhanh trở lại, vừa nhìn thấy Vương Lâm liền mở to miệng gầm lên, dường như chuẩn bị nói chuyện.
 
Vèo.
 
Tay phải Vương Lâm lại vung lên, gió lốc lại nổi lên cuốn người điên trong tiếng kêu thảm thiết ra xa.
 
Một lần, hai lần, ba lần.cho tới lần thứ tám thì tốc độ của người điên trở lại đã nhanh hơn rất nhiều, ở trước mặt Vương Lâm vẫn muốn rống to lên một câu.
 
Nhưng mỗi lần hắn đều chưa kịp nói thì lại lập tức bị cuốn đi, tiếng kêu thảm thương vang lên rất rõ ràng trên tu chân tinh yên tĩnh này.
 
Cho tới lần thứ mười lăm thì hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên càng đậm. Hắn mơ hồ nghe thấy trong tiếng kêu thảm thiết của đối phương có vẻ vui sướng. Người điên sau khi trở lại lần thứ mười sáu, Vương Lâm đơn giản không phất tay áo nữa mà để đối phương nói xong câu nói kia.
 
- Kích thích thật.
 
Vẻ mặt người điên hưng phấn gào lên với Vương Lâm. Sau đó hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ vẻ say mê như đang chờ đợi thứ gì.
 
Nửa ngày sau hắn nhìn Vương Lâm, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Vương Lâm cũng nhìn lại hắn, hàn ý trong mắt càng đậm.
 
- Bay, bay đi, bay đi.
 
Người điên trừng mắt, nhảy lên mấy cái, hai tay duỗi ra làm động tay bay bay. Sau khi thấy Vương Lâm không có phản ứng gì, hắn liền căm tức đưa lưng về phía Vương Lâm, sau đó quay đầu lại nói với Vương Lâm một cách vô cùng nghiêm túc:
 
- Chơi vui quá. Ngươi tiếp tục đi nhanh lên.
 
Vương Lâm có cảm giác như muốn nổ tung, cắn răng không vung tay áo lên nữa mà chân phải hung hăng đá vào mông người điên một cái, đuổi hắn đi. Hắn dùng lúc này dùng không tới bảy phần lực lượng thân thể.
 
Bảy phần lực lượng thân thể có thể khiến thân thể tu sĩ Không Niết chấn động.
 
Cuồng phong nổi lên. Một cước của Vương Lâm rơi lên thân người điên, hắn liền hưng phấn kêu lên thảm thiết, thân thể bị đá bay đi, ở giữa không trung liền duỗi hai tay ra, vẽ một đường cong bay về phía xa.
 
Một lúc sau người điên lại chạy trở về, vẻ hưng phấn dường như đã đạt tới đỉnh điểm. Hắn quay về không nói gì thêm mà chỉ đứng cách Vương Lâm mấy trượng, gầm lên một trận rồi giơ mông về phía hắn, hai mắt nhắm lại, đôi tay giang ra. Vương Lâm nắm chặt bàn tay, hít sâu một hơi mới dần dần bình tĩnh lại được.
 
- Ngươi thích gào phải không. Được.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Một cái khe trữ vật liền mở ra. Một trảo này của hắn khiến một con hắc viên khổng lồ ầm ầm lao ra, rơi bịch xuống.
 
Con hắc viên này chính là do Vương Lâm năm đó tìm được ở Vân Hải tinh vực, thực lực tuy kém nhưng lại rất thích gầm thét.
 
Hắc viên sau khi xuất hiện liền lập tức ngửa mặt lên trời rít gào. đôi tay to lớn vung lên đập thùm thùm vào ngực.
 
Người điên sửng sốt nhìn con hắc viên, ánh mắt hưng phấn lóe sáng, trực tiếp lao tới đối diện với hắc viên gầm thét, hai tay cũng học theo nó đấm ngực thùm thụp.
 
Đôi mắt hắc viên lộ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nó thấy đối phương có ý khiêu khích, nhưng dù khí tức trên người của đối phương khiến nó sợ hãi thì dưới thần niệm của Vương Lâm, ý sợ hãi cũng chậm rãi tiêu tan, thay thế là một sự phẫn nộ, khiến nó lại rít gào một lần nữa.
 
Một người một vượn cứ như thế đối mặt không ngừng gầm thét, giống như cả hai đều muốn lấn át đối phương vậy. Tiếng gầm kinh thiên càng ngày càng kịch liệt.
 
Vương Lâm thở phào một hơi, không để ý tới người điên nữa mà nhắm mắt trầm tư, tìm cách giải quyết lực bài xích trong cơ thể. Từ từ hắn lần ra được một chút đầu mối.
 
- Trong năm đạo bổn nguyên của ta thì khó nhất là sinh tử, nhân quả, thật giả.ba đạo bổn nguyên này nếu đại thành có thể hoàn toàn hóa giải lực lượng bài xích trong cơ thể ta.Dùng bổn nguyên sinh tử khám phá ra cách chuyển hóa khiến lực bài xích chia ra làm hai luồng sinh tử.Lấy nhân quả bổn nguyên tạo thành một sự tuần hoàn tương hồ giữa hai luồng lực lượng bài xích.Cuối cùng dùng bổn nguyên thật giả để khiến luồng lực lượng bài xích này bị lừa, khiến cho nguyên tiên và Cổ Thần lực của ta dung hợp đầy đủ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, cẩn thận suy tính, trong mắt lộ vẻ kiên định.
 
Năm đạo bổn nguyên đại thành như vậy có thể khiến cho ngũ chỉ của ta đầy đủ, có thể mở ra không môn, chính thức trở thành tu sĩ bước thứ ba.tới lúc đó ta có thể mạnh hơn rất nhiều.
 
Vương Lâm nắm chặt bàn tay.
 
- Sinh tử, nhân quả, thật giả.ba đạo bổn nguyên này làm sao mới có thể đại thành ta trước kia cũng đã từng phân tích. Lúc này vẫn còn thiếu một chút mới có thể nắm chắc được. Nếu ta có thể có mấy đạo quả nữa thì tốt rồi.
 
Trong khi trầm ngầm, Vương Lâm nghe thấy tiếng gầm thét bên tai yếu dần. Hắc viên kia không thể chịu nổi kiểu gầm thét liên tục không ngừng này, tiếng gầm khàn khàn, ánh mắt nhìn người điên tràn ngập vẻ khiếp hãi.
 
Hắc viên bịch bịch lùi lại phía sau mấy bước, nhìn Vương Lâm đầy cầu khẩn.
 
Vẻ đắc ý trên mặt người điên càng ngày càng đậm, dù có vẻ uể oải, giọng gào vẫn khàn khàn, thần sắc hưng phấn không thôi. Hai tay hắn hung hãng đấm ngực, khàn khàn cười to nói:
 
- Bổn vương gào thét ngay cả ca ca ta cũng còn phải sợ nữa là. Ai chẳng biết giọng của bổn vương là tốt nhất, tiếng hét là lớn nhất. Con khỉ này mà cũng dám so tài gầm thét với bổn vương. Đến đây, đến đây, hai ta so tiếng rống một lúc nữa rồi ta sẽ biểu diễn thần thông cho ngươi xem. Thần thông này của bổn vương ngươi thấy sao?
 
Người điên vừa thở hổn hển vừa giơ tay phải điểm lên bầu trời. Lập tức trên bầu trời của tu chân tinh này liền có một đám ánh sáng mờ ảo lóe lên, chậm rãi ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này tỏa ra một sự uy nghiêm mênh mông, vân tay có thể thấy rất rõ ràng, hóa thành một chưởng ấn khổng lồ từ trên bầu trời giáng xuống.
 
- Dịch Linh Ấn.
 
Hai mắt Vương Lâm sững lại, thần sắc biến đổi. Hắn không ngờ được là người điên này lại có thể thi triển đạo thuật này, hơn nữa còn vô cùng chính tông.
 
Nhìn chằm chằm vào Dịch Linh Ấn đang giáng xuống, nội tâm Vương Lâm cực kỳ chấn động.
 
Đây là một cơ may lớn lao sau huyết mạch của tiên nhân mà người điên đã đem lại cho hắn.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1446/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận