Tiên Nghịch Chương 1666: Thất phục sát

Tiên cương có một con thú tên là Mục Ngư, thân thể dài ngàn trượng, đầu miệng to lớn, là một loài rắn đất. Con thú này rất thích nuốt bùn đất, dùng tinh hoa của đại địa nuôi dưỡng thân thể, hấp thu linh khí trong thiên địa, tăng cường tâm thần.
 
Mục Ngư ẩn thân, thường thường sống trong đất bùn của sông ngòi, rất ít khi xuất hiện, xuyên trong đám bùn. Năm tháng trôi qua, Mục Ngư trưởng thành có thể dài tới ngàn trượng, chui qua đám bùn đất dưới sông, từ trong nền đất đi tới tiên sơn bốn phía, nhập sơn hấp thụ linh khí.
 
Trên Tiên Cương đại lục, loại mãnh thú như Mục Ngư hầu hết đều bị phong ấn, trở thành thần thú hộ phái của một số tông phái. Nhưng nó lại không được tu sĩ thích thú vì nó nhập sơn mạch khiến sơn mạch bị dung hòa, tuy rằng có linh tính nhưng sau thời gian dài sẽ khiến cho sơn mạch trở thành một vùng cát vàng.

 
Đối với kẻ cướp đoạt tiên khí như Mục Ngư này, cần phải có phương pháp trói buộc. Trên thực tế đúng là như thế. Hễ nơi nào trên Tiên Cương đại lục phát hiện ra Mục Ngư liền lập tức phong ấn.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tu chân tinh, trong vùng sa mạc cát vàng này, bên tai là tiếng gió nức nở bốn phương. Gió cuốn theo từng đám cát, che phủ thiên địa, khiến cho tầm mắt trở thành một vùng hôn ám. Hiểu biết đối với Mục Ngư của Vương Lâm là từ hồn thứ ba, từ trí nhớ của Thất Thải Tiên Tôn. Năm đó hắn đã đem một con Mục Ngư còn nhỏ vào trong ba trăm tàn giới, vốn là muốn nuôi một thời gian rồi lấy ra nhưng thân thể phân chia, trở thành một chuyện tiếc nuối của hắn.
 
Cho tới khi Vương Lâm bỏ chạy, nhận ra được khí tức của mãnh thú, lại thấy tu chân tinh này toàn cát vàng, lúc này tâm thần mới máy động, về tới đây đặt tay lên cát vàng, trong đó thấy mơ hồ lộ ra một tia linh khí. Thần thức của Vương Lâm cũng tản ra phát hiện ra khí tức của mãnh thú này ở bên trong tu chân tinh, đủ loại biểu hiện khiến hắn phán đoán rất có khả năng nó là Mục Ngư.
 
-Một con Mục Ngư không hề bị hạn chế, sinh tồn trong tàn giới này đã rất lâu.nhất định sẽ phát sinh biến hóa kỳ dị. Trong tinh vực này chỉ có một tu chân tinh, hiển nhiên là những tu chân tinh còn lại đã bị Mục Ngư cắn nuốt hấp thu rồi.
 
Đây là tu chân tinh cuối cùng.
 
Thần thức Vương Lâm thu hồi lại. Tất cả mọi thứ trong tu chân tinh này liền hiện ra trong tâm thần hắn.
 
-Nơi này có thể tiến hành mai phục!
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Tay phải hắn giơ lên bắt quyết, vô số cấm chế hư ảo hiện ra đè lên nhau, hóa thành Phần Giới Cổ Tán.
 
Chiếc ô này vừa xuất hiện, sóng nhiệt ngập trời liền bùng lên bay thẳng lên không trung, cuốn động mây mù bay tứ tán. Từ từ, một chiếc ô khổng lồ hiện ra xuất hiện liền che phủ cả thiên địa. Sau khi chiếc ô này mở ra dung hợp với bầu trời, giống như nối liền cả trời đất vậy.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn tán ô trên bầu trời, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này vừa xuất hiện liền lập tức bùng cháy, lao thẳng lên bầu trời. Trong tiếng ầm vang quanh quẩn Phần Giới Cổ Tán từ từ biến mất. Thậm chí cả cán ô khổng lồ cũng dần dần trong suốt, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
 
Phần Giới Cổ Tán dung hợp với hư vô, chẳng còn phân biệt được nữa. Nhưng hễ là người bước vào thiên địa của tu chân tinh này thì đều bị nó bao phủ.
 
Đây chính là tầng mai phục đầu tiên!
 
Hô hấp trở nên hơi dồn dập. Dù hôm nay Vương Lâm đã có tu vi Không Linh hậu kỳ nhưng thi triển chiếc ô này cũng có chút gian nan. Nhất là lúc này hắn khiến uy lực của nó lớn hơn thì lại càng tiêu hao nhiều hơn.
 
-Uy lực còn có thể mạnh hơn một chút.
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên, điểm lên mắt trái một cái. Lập tức hỏa bổn nguyên trong mắt trái biến ảo ra, bừng bừng thiêu đốt. Tay phải hắn vung về phía trước, một vùng biển lửa liền từ mắt trái Vương Lâm tràn ra, trong tiếng ầm ầm liền hóa thành một con hỏa Chu Tước khổng lồ lao thẳng lên bầu trời.
 
Hỏa Chu Tước này rất lớn, cái đuôi dài tản ra giống như một con phượng hoàng bay mấy vòng trên bầu trời, sau đó dung nhập và biến mất trong thiên địa.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, bình tĩnh thổ nạp. Nửa ngày say hắn đột nhiên mở mắt, hai tay bắt quyết, miệng thì thào nói nhỏ. Trong chốc lát, ánh sáng bảy màu từ trong tay Vương Lâm đột nhiên bộc phát. Ánh sáng bảy màu này nhìn lại giống hệt thần thông của đạo nhân bảy màu. Lúc này Vương Lâm thi triển ra, ánh sáng bảy màu nọ lại càng chói mắt, cuối cùng hầu như bao phủ toàn bộ tu chân tinh này.
 
-Thất thải đạo thương!
 
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, hai tay hướng về phía bầu trời đồng thời duỗi ra. Thiên địa ầm vang. Ánh sáng bảy màu trong tay hắn bùng lên, ngưng tụ trên bầu trời, bất ngờ hóa thành một thanh trường thương bảy màu. Trường thương này tỏa ra khí tức kinh thiên, sau khi xuất hiện liền reo vang, gào thét trong thiên địa, cuối cùng lao về phía Vương Lâm đang khoanh chân, phập một cái liền cắm xuống mặt đất.
 
Đây là tầng mai phục thứ hai!
 
Liên tục thi triển hai loại đại thần thông này khiến thần sắc Vương Lâm lộ vẻ uể oải nhưng hắn không dừng lại. Hai tay bắt quyết điểm vào mi tâm, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau. Bổn tôn và phân thân của Vương Lâm liền chia lìa. Bổn tôn có Đạo Cổ truyền thừa đứng dậy, đi thẳng lên bầu trời, tay phải chụp vào hư không một cái. Bất ngờ thiên địa biến sắc, thanh Khai Thiên Phủ khổng lồ ầm ầm xuất hiện trong tay hắn, bị hắn cầm lấy liền biến mất. Một kích toàn lực của Đạo cổ truyền thừa, đó là tầng mai phục thứ ba!
 
Sau ba tầng mai phục này, thần sắc Vương Lâm đã uể oải hơn. Hô hấp của hắn dồn dập, sau nửa nén hương điều chỉnh lại mở hai mắt lần nữa, tay phải chụp vào hư không một cái. Bất ngờ tấm buồm mặt quỷ xuất hiện. Vật này tới từ Tiên Cương đại lục, là một trọng bảo! Vương Lâm cũng chưa nghiên cứu được toàn bộ nhưng mượn tấm buồm mặt quỷ này thi triển ảo thuật. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt quỷ trên tấm buồm, trầm mặc một chút liền cắn rách đầu ngón tay trỏ, nhanh chóng điểm đầu ngón tay đầy máu tươi vào miệng mặt quỷ.
 
Máu tươi của hắn liền bị mặt quỷ nhanh chóng hấp thu một cách quỷ dị. Gần như chỉ trong ba nhịp thở, hầu như nó đã hấp thu cả một nửa máu tươi trong cơ thể Vương Lâm, khiến mặt hắn trở nên trắng bệch.
 
Tới nhịp thở thứ tư, mặt quỷ ngừng hút máu, hai mắt lộ ra hồng mang yêu dị. Tay phải Vương Lâm cầm tấm buồm mặt quỷ vung lên, lập tức mặt quỷ liền huyễn hóa ra, ngửa mặt lên trời gầm thét vô thanh, thân thể đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt đã bao phủ cả tu chân tinh này, biến mất hoàn toàn.
 
Trong tích tắc sau khi mặt quỷ biến mất, thiên địa ở nơi này dường như có sự bất đồng nhưng lại rất khó phát hiện ra là bất đồng ở đâu. Tử thuật với mặt quỷ này chính là tầng mai phục thứ tư của Vương Lâm! Lúc này trên trán hắn đã đầy mồ hôi. Sau khi lau đi, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải điểm một chỉ lên bầu trời. Lập tức thiên địa ầm vang. Chỉ thấy những điểm u quang biến ảo ra, nhanh chóng phóng đại. u Minh thú bất ngờ xuất hiện.
 
Thân thể u Minh thú vẫn không khuếch trương, lúc này chỉ có tầm trăm trượng nhưng đôi mắt lộ vẻ vô tình lãnh khốc, đủ để khiến tất cả những ai nhìn thấy phải chấn động tâm thần. Một chỉ của Vương Lâm điểm tới, u Minh thú liền nhắm mắt lại, thân thể từ từ mờ dần, cuối cùng hóa thành một đám sương mù, phiêu tán đi, ẩn vào thiên địa, khiến cho tất cả mọi thứ nơi này dường như trở nên mơ hồ.
 
u Minh thú này chính là tầng mai phục thứ năm của Vương Lâm!
 
Phân thân tu sĩ của Vương Lâm ngồi khoanh chân trên cát vàng, lúc này thần sắc vô cùng uể oải. Liên tục hành động như vậy là điều chưa từng xảy ra trong đời hắn. Những thần thông này nếu trong khi chém giết thì hắn khó có thể hoàn toàn phát huy nhưng lúc này lại làm được.
 
-Còn có tầng mai phục thứ sáu.
 
Vương Lâm trầm mặc, tay trái giơ lên. Đầu ngón tay có máu tươi đã đông nhưng lúc này lại bị hắn xé ra, vẩy bốn xung quanh mình, lấy máu tươi tạo thành một vòng tròn.
 
Trong khi vòng tròn máu này hoàn thành, Vương Lâm liền phun ra một ngụm nguyên thần tinh khí, dung nhập vào trong vòng tròn màu, khiến cho vòng tròn máu tràn ngập thiên địa nguyên khí.
 
Trong nháy mắt khi nguyên khí và mùi máu tanh trên vòng tròn này truyền ra, cả tu chân tinh bỗng nhiên chấn động. Sự chấn động này truyền từ tâm của tu chân tinh, dung hợp với mặt đất khiến cho cả sa mạc giống như sóng biển, không ngừng cuộn lên.
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải bắt quyết, đồng tử trong đôi mắt lập tức tràn ngập tơ máu. Tơ máu đó lóe lên, hiện ra rất nhiều, cùng dung hợp với vòng tròn kia xong, khí tức của nó liền bị che dấu rất sâu đi. Mặt đất không còn cuộn sóng. Đến lúc này Vương Lâm mới buông lỏng, thở dài một hơi nói:
 
-Mục Ngư kia chính là tầng mai phục thứ sáu của ta!
 
Đôi mắt hắn lóe lên hàn quang. Trong đôi mắt hắn liền hiện lên kim quang mơ hồ. Kim quang này lộ ra huyết mạch tiên nhân tinh thuần tới cực điểm. Đây là máu huyết cuối cùng còn sót lại trên người Vương Lâm. Lúc này hắn chụp vào hư không một cái, lập tức khiến kim quang bùng lên. Cây cung của Lý Quảng xuất hiện, bị hắn nắm chặt trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hồi lâu sau Vương Lâm nhắm hai mắt lại, nội tâm cẩn thận tính toán biến hóa của giới này. Cây cung của Lý Quảng chính là mai phục cuối cùng của hắn, cũng là tầng mai phục thứ bảy! Bảy tầng mai phục, tạo thành một cái bẫy kinh thiên!
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua một nén hương Vương Lâm mở to đôi mắt. Hắn không chút do dự, vung tay trái lên. Lập tức trước người hắn xuất hiện một cây hương màu đen.
 
Cầm cây hương trong tay vung lên, xoẹt một cái, cây hương liền được đốt lên. Khói hương giống như lang yên(l) bốc lên thẳng tắp. Nhưng như vậy chưa phải đã hết. Sau khi đốt xong cây hương này, Vương Lâm ném nó về phía trước. Cây hương này đâm vào cát vàng phía trước Vương Lâm ba trượng, đầu hương cháy lúc sáng lúc tối, khói đen càng ngày càng đậm. Tay trái Vương Lâm chụp vào hư không một cái. Lúc này xuất hiện trước người Vương Lâm là Tử Hà đang nhắm nghiền hai mắt. Vương Lâm không hề thương hương tiếc ngọc, tay trái điểm một chỉ lên mi tâm nàng. Toàn thân Tử Hà chấn động, lộ vẻ thống khổ. Dung nhan và những đường cong tuyệt mỹ của nàng lộ ra khiến người ta nhìn mà động tâm nhưng đôi mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng. Trong nháy mắt khi đầu ngón tay hắn điểm xuống, Tử Hà mở bừng hai mắt, cánh tay không còn bị bản thân điều khiển, chụp một cái vào hư không. Lập tức ngọc giản truyền âm liền biến ảo ra.
 
(1): Khói được đốt từ phân sói.
 
Nắm lấy ngọc giản, vẻ chống cự trong mắt Tử Hà càng đậm nhưng nàng lại không có biện pháp nào khống chế tâm thần và thân thể mình, truyền vào ngọc giản một đạo thần niệm. Ngọc giản đó lóe lên, lập tức vỡ vụn ra.
 
Bảy tầng đợt mai phục. Lúc này nương theo cây hương và ngọc giản kia, Vương Lâm đã tung mồi. Hắn chỉ còn đợi con mồi tới, ở trên tu chân tinh này tiến hành một hồi đại chiến.
 
Trận chiến này hắn không hi vọng xa vời là giết được đạo nhân bảy màu hay Chiến lão quỷ. Nhưng hắn muốn cho dù không giết nổi cũng khiến một người phải trọng thương. Chỉ cần như vậy là có thể phá hủy trạng thái bình hành giữa Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu. Hai người bọn họ nếu có một kẻ bị trọng thương thì chẳng khác nào cho người còn lại một cơ hội lớn!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1666/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận