Tiên Nghịch Chương 267: Trở về

Chỉ có điều trong lúc này, hắn phải bình tĩnh duy trì linh lực của Khu Thú quyển. Nếu không chưa đến lúc tiên giới mở ra, hắn đã vì bắt linh thú mà bị cắn trả.
 
Trên đường hắn hạ xuống, thần thức luôn tản ra, đảo qua các hòn đá nhưng không hề phát hiện một con linh thú nào hết. Trong lòng Vương Lâm cảm thấy nghi hoặc. Theo trí nhớ của hắn thì đến vị trí bây giờ đã phải có một ít linh thú. Nhưng không ngờ chúng lại biến mất toàn bộ.
 
Hắn trầm ngâm một chút. Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi tiếp tục trầm xuống. Thoáng cái liền đã tới khoảng cách vạn trượng mà năm đó giao long rơi xuống. Đứng trên một hòn đá, Vương Lâm nhìn khoảng không đen ngòm trước mặt. Sau khi do dự một lúc, hắn lại tiếp tục phi hành xuống. Theo suy đoán của hắn thì dưới này có khả năng là thế giới của Hoang thú.

 
Nhưng dọc đường đi, ngay cả một con thú cũng không hề gặp phải. Chuyến này chắc chắn có khả năng là công cốc. Vương Lâm trầm mặc một chút rồi dừng lại. Hai tay hắn huy động trước người chuẩn bị đánh ra pháp quyết rời khỏi Cổ thần chi địa. Dù sao thì bên dưới cũng quá mức nguy hiểm. Vương Lâm không muốn vì một con linh thú mà phải mạo hiểm.
 
Nhưng đúng vào lúc pháp quyết bắt đầu đánh ra, đột nhiên từ trong bóng tối chợt lóe lên hai vầng sáng. Cùng lúc đó, con giao long màu đỏ, như một tia chớp vọt ra.
 
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra nó chính là con giao long năm đó. Hắn thầm cả kinh. Đang định rời đi thì chợt dừng lại. Bởi hắn nhìn thấy trước người con giao long chợt có một con cóc màu xanh.
 
Thân thể con cóc dài khoảng ba trượng. Nó đạp một cái về phía sau rồi lao đi. Sau lưng nó, con giao long màu đỏ vẫn đuổi theo không bỏ.
 
Vương Lâm không nói tiếng nào, thân thể liền hạ thấp dung nhập vào trong hòn đá. Thần thức của hắn tản ra quan sát phái xa. Pháp quyết đã đánh ra xong, chỉ cần hắn muốn là có thể rời khỏi đầy. Vì vậy mà hắn cũng không vội vã bỏ đi, chăm chú quan sát.
 
Chỉ thấy con giao long màu đỏ trong lúc đuổi theo há miệng thật to. Thân thể nó co lại chợt bung mạnh ra. Tốc độ nhất thời tăng lên mấy lần rút ngắn khoảng cách. Thân thể nó vung lên, quấn lên người con cóc.
 
Khi con cóc bị giao long quân, nó chợt dừng lại. Toàn thân lóe ra vô số tia chớp màu xanh. Những tia chớp tỏa ra ánh sáng giống như mặt trời, chiếu rọi bốn phía. Chỉ thấy trên người con cóc chợt xuất hiện một quả lôi cầu.
 
Con giao long màu đỏ rống lên một tiếng, vội vàng né tránh. Hiển nhiên là e ngại đối với lôi cầu.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Tia chớp của con cóc tuy nhìn bên ngoài không có điểm gì đặc biệt nhưng lại khiến cho hắn có một cảm giác khiếp sợ. Có thể cùng với giao long màu đỏ năm đó ký sinh trong cơ thể con giao long kia đối kháng với nhau thì con cóc này cũng phải là hoang thú.
 
Nhưng ngay lập tức, Vương Lâm liền gạt bỏ suy nghĩ của mình. Sau khi con cóc phát ra tia chớp liền trở nên uể oải, rơi xuống hòn đá, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
 
Nhìn hình dạng của nó cũng không lớn như hoang thú. Dù sao thì nếu hai con hoang thú chiến đấu không thể trong một đòn đã phân thắng bại.
 
Trong lòng Vương Lâm cảm thấy hưng phấn. Hắn không muốn động tới Hoang thú nhưng nếu con cóc này mà là thượng phẩm linh thú thì đúng là phù hợp với mục tiêu của hắn.
 
Vào lúc này, con giao long màu đỏ rống lên một tiếng giận dữ. Quanh thân thể của nó chợt xuất hiện mười cái bóng màu đỏ. Bên trong cái bóng từ từ hiện ra vô số hồn phách linh thú. Tất cả cùng phóng về phía con cóc.
 
Sự tuyệt vọng trong mắt con cóc càng lúc càng rõ. Vương Lâm cắn răng một cái, thân thể hắn chợt biến mất.
 
Bên trên mặt trời gay gắt chiếu vào đầu, Tôn Văn mặc bộ quần áo màu lam, chắp tay phía sau. Giữa không trung có một cái ghế rồng thật lớn, ở hai bên có hai cô gái xinh đẹp hấp dẫn trong đó một cô gái cầm một cái lọng lớn che nắng, người còn lại bưng một cái bát men sứ màu xanh bên trong có chứa băng mai thang.
 
Trên mặt đất, nhiều vô kể các tu sĩ đến từ nhiều quốc gia khác nhau cùng đều nín thở ngưng thần, chờ đợi thời khắc chiến trường ngoại vực mở ra tiến vào.
 
Trong số những người này, trừ các trưởng lão ra, đều là tinh anh của các quốc gia. Bọn họ muốn đi chiến trường ngoại vực để rèn luyện, nâng tu vi của mình cao hơn một tầng.
 
Đương nhiên, cũng có cá biệt mấy người còn lại là loại đệ tử bị thù ghét được đưa đến chiến trường ngoại vực để sống chết tùy mệnh.
 
Thời gian trôi qua một ít, mặc dù mặt trời chói chang gay gắt nhưng các tu sĩ không phải là phàm nhân, thể chất tự nhiên có thể chịu đựng, không có chút gì có vẻ mệt nhọc.
 
Thật ra có không ít các đệ tử trẻ tuổi, khi ngẩng đầu nhìn hướng về phía Tôn Văn, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
 
Loại ánh mắt này Tôn Văn cực kỳ yêu thích. Hắn vươn tay phải lập tức cô gái bên cạnh đem mai thang dâng lên. Tôn Văn cầm lấy thìa bạch ngọc phía trong vớt một quả mơ cùng với một chút nước canh, sau khi uống lập tức xuất hiện một cảm giác mát lạnh trong thân thể.
 
Quả mơ này cũng không phải là loại quả tầm thường mà đây là giống linh dược được Công Tôn quốc gieo trồng. Uống một quả cũng khiến cho tu vi củng cố không ít.
 
Nhất là loại này lại lấy phương thức chế tác đặc thù mà thành mai thang, phảng phất như quỳnh tương ngọc dịch.
 
Không thể nghi ngờ, Tôn Văn là một người cực kỳ biết hưởng thụ.
 
Lúc này đã qua ba khắc (1), Tôn Văn bỏ thìa bạch ngọc xuống, chậm rãi nói:
 
- Quy củ của chiến trường ngoại vực các ngươi đều đã biết. Tuy nhiên ta còn có thêm một quy củ nữa, các đồ vật thu hoạch được phải đưa ta xem qua rồi mới quyết định. Các ngươi nhớ chưa?
 
(1): ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần rỏ xuống, để định thời giờ, gọi là khắc lậu 刻 漏 . Theo đồng hồ bây giờ định cứ mười lăm phút là một khắc, bốn khắc là một giờ.
 
Lời này vừa nói ra, mọi người của các môn phái ở phía dưới ồn ã hẳn lên. Có mấy người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng giai có vẻ ngoài cung kính nhưng trong nội tâm cười khẩy không ngớt.
 
Tôn Văn vỗ túi trữ vật, ngay lập tức phía trong bay ra năm miếng ngọc thạch. Hắn cắn đầu ngón tay nhỏ năm giọt máu lên trên các miếng ngọc thạch, tiếp theo vung lên về phía trước.
 
Lập tức năm miếng ngọc thạch bay nhanh ra hóa thành năm luồng tinh mang tạo thành một vòng tròn có hình đồ án bay ở giữa không trung. Tiếp theo Tôn Văn hai tay quyết, trong miệng phát ra các chú ngữ. Tinh mang của các tấm ngọc thạch càng lúc càng sáng chói.
 
Một lúc sau, Tôn Văn hít sâu một hơi, trên trán ẩn hiện mồ hôi. Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một bình ngọc đổ ra mấy hạt đan dược ăn vào trong miệng, tiếp theo nhìn chăm chú vào ngọc thạch đang bay ở giữa không trung, mắt lộ vẻ đắc ý.
 
Năm khối ngọc thạch càng lúc càng tỏa sáng. Cuối cùng không ngờ bên trong xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen. Cơn lốc xoáy màu đen vừa xuất hiện đã lập tức đem các thôn phệ ánh sáng từ những khối ngọc thạch, theo đó càng lúc càng lớn.
 
Không lâu sau ánh sáng hoàn toàn mất hẳn, ở giữa không trung bốn phía hợp lại chỉ còn lại một hố đen, bên trong tản mát ra từng trận hàn khí. Nếu nhìn vào bên trong có thể nhìn thấy một ít pháp bảo tài liệu cùng với thi hài vỡ nát trôi qua.
 
Tôn Văn vội ho một tiếng, trong mắt vẻ đắc ý càng đậm nói:
 
- Hôm nay… Hắn vừa mới nói tới đây bỗng nhiên đôi mắt trợn to nhìn thẳng vào hố đen, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
Cùng lúc đó trên mặt đất, hết thảy các tu sĩ đều hít vào một hơi lãnh khí, hoảng sợ nhìn hắc động giữa không trung.
 
Chỉ thấy một cánh tay màu trắng thò ra từ phía trong hắc động ra ngoài thăm dò, tiếp theo cầm lấy cạnh xé toang ra. Lập tức hắc động kia bị xé mở thành một chỗ hổng thật lớn. Ngay sau đó một thanh niên áo trắng từ phía trong chậm rãi đi ra.
 
Người này vừa xuất hiện, lập tức trên không trung mặt trời đang chói chang không biết tự lúc nào bị một áng mây đen bao phủ, phía dưới lập tức trở nên ảm đạm.
 
Tôn Văn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hoảng. Hắn gần như không do dự, liếc mắt một cái phát hiện tu vi người vừa từ trong chiến trường ngoại vực đi ra chính mình nhìn không thấu. Nhưng hắn dù sao cũng lớn lên ở tu chân quốc cấp bốn, nhãn lực tự nhiên có phần lợi hại, hắn đoán định người này chắc phải ở tu vi Hóa Thần.
 
Hắn vội vàng từ ghế rồng đứng dậy, nhanh chóng tiến lên cung kính khom lưng nói:
 
- Vãn bối Tôn Văn ở Công Tôn quốc tham kiến tiền bối.
 
Người từ chiến trường ngoại vực đi ra, tự nhiên chính là Vương Lâm.
 
Hắn đi ra sau đó mịt mờ nhìn thoáng qua bốn phía. Ánh mắt dần dần ngưng tụ lại, liếc nhìn Tôn Văn một cái, chậm rãi nói:
 
- Nơi này là Công Tôn quốc?
 
Tôn Văn bị đối phương liếc mắt nhìn một cái, lập tức toàn thân lạnh lẽo, có cảm giác dường như bị nhìn thấu cả tâm can, không khỏi càng thêm phần cung kính vội vàng nói:
 
- Tiền bối, nơi đây không phải là Công Tôn quốc mà là thuộc địa của quốc gia vãn bối, nước tu chân cấp ba Võ Văn quốc.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút. Võ Văn quốc hắn đã từng nhìn thấy ở trên ngọc giản bản đồ, là một quốc gia nhỏ ở phía đông. Nơi này cách Tu ma hải gần như một nửa Chu Tước tinh, có thể nói là rất xa.
 
Vương Lâm ở chiến trường ngoại vực mấy năm, vì sưu tập du hồn nên đi rất xa.
 
Hắn liếc mắt quét một vòng, thân hình nhoáng lên lập tức biến mất tại chỗ.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-267/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận