Tiên Nghịch Chương 297: Sư huynh tương lai.

Tinh la bàn mang hai người hắn bay với tốc độ cực nhanh, thậm chí so với kiếm tiên kia cũng chỉ có hơn chứ không kém. Vương Lâm phát hiện ra điều khác thường này lập tức theo sát không tha. Tốc độ của hắn nhanh hơn tự nhiên không sợ bị truy đuổi, luôn luôn duy trì dẫn đầu đoàn người đồng thời dọc theo đường đi tranh thủ kiếm chác thêm khiến Sất Hổ có chút hưng phấn.
 
Hai người này trên đường di chuyển, Vương Lâm khống chế la bàn, Sất Hổ cướp túi trữ vật, có thể nói phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn.
 
Ngoài ra, cũng gặp qua được một ít tu sĩ nhận ra Tinh la bàn của hai người liền ra tay cướp đoạt. Vương Lâm và Sất Hổ hai người liên thủ, hễ là người muốn đoạt la bàn thì chỉ có một con đường là đều bỏ mạng.
 
Lúc này hai người bọn hắn hóa thành ô quang bay nhanh đi, rất nhanh liền đuổi theo đàn kiếm phía trước, giữ một khoảng cách xa xa ở phía sau.

 
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, dưới chân giẫm lên một cái đĩa tròn đuổi sát không tha một đám kiếm tiên. Bỗng nhiên ánh mắt hắn liếc một cái thấy được Tinh la bàn dưới chân hai người Vương Lâm Sất Hổ ở phía xa, lập tức ánh mắt chợt lóe lên, đạp chân một cái, lập tức cái vòng tròn kia biến mất. Cả người hắn hướng về phía hai người Vương Lâm tiến tới.
 
- Hai vị đạo hữu, có thể dung nạp thêm cho tại hạ một chỗ được không?
 
Hắn ngoài miệng tuy nói giọng khách khí nhưng bước chân phía dưới bước đến một cách thô bạo.
 
- Hóa thần hậu kỳ!
 
Sất Hổ ánh mắt chớp động, hạ giọng nói.
 
Vương Lâm thần sắc như thường cười nói:
 
- Đánh hay là chạy, Sất Hổ huynh cho một lời đi.
 
Tốc độ của La bàn tới giờ phút này Vương Lâm vẫn chưa toàn bộ thúc đẩy, một khi.
 
Toàn lực thì chạy thoát khỏi Hóa thần hậu kỳ rất dễ dàng.
 
Sất Hổ cười ha hả, cả người mạnh mẽ đứng dậy, bàn tay nắm chặt nói:
 
- Tằng huynh là Hóa thần sơ kỳ còn dám đánh một trận với Hồng Điệp. Ta, Sất Hổ, tu vi Hóa thần trung kỳ, cũng muốn đánh một trận cùng đạo hữu Hậu kỳ này. Đợi tại hạ chiến đấu xong, chúng ta chạy tiếp cũng không muộn!
 
Nói xong, hắn đạp chân một cái từ trong Tinh la bàn bay ra, miệng quát:
 
- Muốn cướp la bàn thì phải cho ta xem thực lực của ngươi!
 
Người trung niên kia sắc mặt thủy chung âm trầm, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, thân hình chẳng những không dừng lại mà ngược lại nhanh hơn, trong miệng nói:
 
- Hóa ra là người của Cự Ma tộc, lại đây!
 
Nói xong, hắn tùy ý điểm tay trái về phía trước một cái.
 
"Tỳ!"
 
Một đạo khí xám lập tức như tên bắn hướng về Sất Hổ bay nhanh tới, vào lúc khí xám xuất hiện trong nháy mắt lập tức bốn phía có một luồng sát ý bao phủ.
 
- Sát chi ý cảnh?
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lập tức nhận ra ý cảnh của đối phương, mức độ sát khí đúng là rất nồng đậm. Ngoại trừ bản tôn ra, Vương Lâm chứng kiến không nhiều lắm người được như thế này.
 
- Sát ý!
 
Sất Hổ hét lớn một tiếng, hai tay nắm lại ở phía trước người hung hăng đánh tới, lập tức một cỗ cuồng ngạo khí từ trên người Sất Hổ lập tức bay ra, bao phủ toàn bộ thân hình hắn phát ra từng hồi tiếng răng rắc, bỗng nhiên bành trướng lớn lên thêm mấy lần hóa thành người khổng lồ cao mấy trượng, hình cái búa trên mi tâm lại lóe ra khác thường.
 
Cái búa này chính là trọng bảo trong thị tộc, là một loại bảo bối có công dụng lớn khác hẳn với Tinh la bàn. Loại vật này không phải là thực thể. Lúc trước bị Chu Dật chiếm được và khi chiến đấu đã bị Hồng Điệp phá nát, có thể ngưng kết lại được chỉ có điều mỗi lần như vậy uy lực của nó sẽ gặp giảm sút đi một phần.
 
Búa biến ảo ra, Sất Hổ đem cầm ở trong tay, lúc này giống như một ma thần bước về phía trước một bước, một búa chém vào phía trên luồng khí xám kia.
 
- Phanh!
 
Khí xám sụp đổ tan tành, búa trong tay Sất Hổ run rẩy một chút, thân mình lui ra phía sau mấy trượng, thân thể nổi lên các sợi gân xanh, Hắn cười lớn nói:
 
- Sướng quá! Đến đây!
 
Người đàn ông trung niên kia mắt chợt lóe lên, thân mình dừng lại, cười lạnh vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra một khối tinh thạch, tay phải điểm trên tinh thạch một cái lập tức tinh thạch này tan ra trở thành chất lỏng. Người này vuốt một cái trên chất lỏng lập tức biến thành hình thoi. Hắn vung về phía trước, miệng quát:
 
- Ngươi đỡ thử thứ này một chút!
 
Trong nháy mắt nhìn thấy tinh thạch này, Sất Hổ lập tức toàn thân phát lạnh, lập tức đủ loại ý niệm sát khí trong đầu nổ ra, suýt chút nữa rối loạn tâm thần, đáy lòng hắn không khỏi chấn động.
 
Vương Lâm ánh mắt lập tức ngưng lại nhìn chằm chằm tinh thạch kia, bay nhanh tới nói:
 
- Sất Hổ, đi thôi!
 
Sất Hổ cười ha hả, không nói hai lời xoay người một cái bước trên la bàn, trong miệng nói:
 
- Đánh không lại ngươi, không chơi nữa!
 
Người đàn ông trung niên khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tay phải điểm một cái, tốc độ tinh thạch hình thoi kia trở nên nhanh hơn, truyền ra từng hồi tiếng khóc nhằm thẳng đến Tinh la bàn.
 
Vương Lâm thần niệm vừa động, la bàn lập tức lóe lên bay nhanh về hướng xa xa. Tốc độ tinh thạch kia mặc dù nhanh, nhưng không thể so lại với la bàn.
 
Người đàn ông trung niên biến sắc, thân mình lập tức bay tới bắt lấy tinh thạch, đuổi theo không bỏ.
 
Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên ánh mắt lóe lên, dừng người lại nhìn chằm chằm Tinh la bàn biến mất, hừ nhẹ một tiếng.
 
- Sư tôn tính toán Vũ chi Kiếm tiên xuất thế, Đại La Kiếm Tông có cơ hội sở hữu được nên yêu cầu ta dùng hết khả năng ngăn cản, khỏi khiến cho thực lực Thiên Vận tinh mất đi sự cân bằng. Nếu không phải như vậy, ta sẽ cùng với hai tiểu bối tốt này đùa giỡn một phen! Hừ, Đại La Kiếm Tông, tuy rằng cùng cấp bậc với Thiên Vận tông ta, nhưng chỉ cần sư tôn Thiên Vận tử ra tay, cần gì phải để trong mắt!
 
Người này lạnh lùng nhìn thoáng qua xa xa, xoay người rời khỏi.
 
- Tiểu bối phía trên la bàn kia xem vẻ mặt này chắc chắn nhận ra tinh thạch là vật gì, xem ra cũng có chút kiến thức!
 
- Tằng huynh, tinh thạch hình thoi kia là cái gì? Vì sao khuyên ta không đánh? Người nọ tuy là Hóa thần hậu kỳ nhưng Cự Ma tộc ta thiên phú kỳ dị, ta tuy rằng đánh không lại nhưng cũng không sợ gì!
 
Sất Hổ khoanh chân ngồi ở trên la bàn hỏi.
 
Vương Lâm một bên vừa khống chế Tinh la bàn vừa nói:
 
- Giết người có thể ngưng tụ sát khí. Sát khí nhiều sẽ trở thành các tia sát khí. Sát khí nồng đậm thành dịch, quá nồng đậm thì thành tinh. Huyết tinh sát khí này nếu ngươi không tu luyện sát chi ý cảnh thì khi tiếp xúc một chút tất nhiên bị sát khí làm bị thương đến nguyên thần!
 
Sất Hổ trầm mặc, hồi tưởng vừa rồi tinh thạch kia sau khi xuất hiện, trong nội tâm của mình đúng là dao động, gật gật đầu.
 
- Tu vi người đàn ông trung niên kia so với Hồng Điệp hẳn phải mạnh hơn. Nhất là sát ý của hắn, sợ là Hồng Điệp muốn đỡ cũng phải cố sức. Nếu là bản tôn xuất hiện có thể tiếp được tinh thạch sát khí này không, bản tôn . . Không biết còn cần bao nhiêu linh lực để có thể lột xác lần thứ ba . . Lần này trở lại Chu Tước tinh, có tiên ngọc chính là tiên khí dùng để thổ nạp có thể đẩy nhanh tu luyện của bản tôn một chút.
 
Vương Lâm trong nội tâm thầm nghĩ.
 
Tốc độ Tinh la bàn cực nhanh, bay một vòng rất xa rồi từ bên ngoài tiếp cận dần dần vào theo sát đàn kiếm tiên, bên trong hư vô phía trước xuất hiện một mảnh nhỏ của tiên giới.
 
Chỉ thấy từ trong mảnh nhỏ này truyền ra kiếm khí nồng đậm giống như hào quang bắn ra vạn trượng làm cho người ta chưa tới gần thân thể đã cảm giác giống như bị châm đốt.
 
Vô số kiếm tiên rít gào kéo đến, nơi đây đúng là chỗ tồn tại của Vũ chi kiếm hồn!
 
Các kiếm tiên này hợp thành đạo đạo kiếm quang bay nhanh tới, Vương Lâm đang ở trên la bàn phía sau kiếm quang thẳng tiến theo vào trong hư vô này, chớp mắt liền đi vào bên trong mảnh nhỏ này.
 
- Là cô ta!
 
Ánh mắt đầu tiên của Vương Lâm thấy được là ở giữa không trung phía xa xa một cô gái áo trắng tóc dài bay nhẹ, ở trước thân hình nàng còn có hai con kim long.
 
Sất Hổ cũng phát hiện cô gái áo trắng, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, trầm mặc không nói.
 
Lúc này Vương Lâm liền thu lại la bàn, bay lơ lửng ở giữa không trung.
 
Hai con kim long này gào thét một cách điên cuồng, các mảnh nhỏ kiếm tiên từ bên trong hư vô hướng về hai kim long bay nhanh tới.
 
Dần dần, càng lúc càng nhiều kiếm tiên bay đến. Các kiếm tiên này đồng loạt liên tiếp bay đan xen, tương trợ lẫn nhau, không ngờ lại thành hình một kim long.
 
Ba con kim long, thân thể bay lượn vòng quanh cô gái, một con mắt rồng thật lớn lộ ra, ánh mắt lạnh lẽo âm u quét về bốn phía.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-297/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận