Tiên Nghịch Chương 459: Khốn địa tu luyện.

Ngân mang bốn phía trong vòng mười dặm đột nhiên run rẩy, lóe lên kịch liệt, sau đó trong nháy mắt liền biến mất. Đồng thời nữ tử này và Vương Lâm cũng đều biến mất. Ở ngoài Thiên Vận Tông hơn mười ngàn dặm có một thạch lâm rất lớn, chi chít những khối đá như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời cao. Từ xa nhìn lại, nơi này cực kỳ kinh người, có một cỗ sát khí kỳ lạ từ trong những khối đá này tỏa ra, tràn ngập, chuyển hóa với nhau, hình thành một ngọn lửa sát khí. Lúc này phía trên bầu trời thạch lâm đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng bạc. Những tia sáng này càng lúc càng dày đặc, cuối cùng trong phạm vi mười dặm toàn là ánh sáng chói mắt. Nơi này cực kỳ hoang vu, dù là tu sĩ cũng phần lớn là tán tu. Lúc này dù họ có thấy thì cũng lập tức tránh xa hoặc ở xa xa nhìn lại, chẳng ai dám tới gần. Trong luồng ánh sáng bạc kiên đột nhiên xuất hiện thân hình hai người, một nam một nữ. Nữ tử tướng mạo cũng khá xinh đẹp, thoạt nhìn như tiên tử, chiếc mũ tơ tằm trên đầu tung bay toát lên vẻ nữ tính dịu dàng.

 
Nam tử kia mặc y phục màu tím, tướng mạo tầm thường nhưng hai mắt lại lóe lên hàn mang. Dáng người hắn cao lớn, đứng ở nơi đó nhưng một cây tùng xanh, cao ngạo bất phàm.
 
- Thần thông na di của tứ sư tỷ thật sự khiến Vương mỗ được mở rộng tầm mắt!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bình tĩnh nói.
 
Trước khi nữ tử này thiên triển thần thông, Vương Lâm đã lập tức cảm thấy không gian bốn phía bị khóa chặt, không thể na di.
 
Ngoài ra lại có bốn đạo sát khí tập trung lên người hắn. Nếu hắn cử động một chút thì lập tức sẽ bị công kích điên cuồng ngay!
 
Bốn đạo sát khí đó chính là của Triệu Tinh Sát ở bên ngoài Tử Lâm Các, nhị sư huynh và hai người bên Thanh , Lam hai hệ phát ra. Mục đích của bọn họ không phải muốn giết Vương Lâm mà là muốn chấn nhiếp!
 
Mấy người này liên thủ, Vương Lâm cũng không dám vọng động, cho nên mới đành để mặc đối phương na di tới nơi này.
 
- Lão thất nếu đã thích thần thông của sư tỷ này, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong, ta sẽ đem thần thông này truyền cho ngươi. Chẳng qua hiện tại ta hy vọng ngươi ở chỗ này yên tĩnh bê quan ba năm. Sau ba năm ta sẽ tới thả ngươi ra!
 
Tứ sư tỷ bình thản, chậm rãi nói với Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhìn bốn phía xung quanh một chút. Nơi này khắp nơi đều là cự thạch kỳ dị, trong đó có một số tảng đá được người dùng thần thông khắc lên những vết sâu, nhìn từ trên không xuống có thể dễ dàng nhận thấy đây là một cái trận pháp.
 
- Chỉ một cái trận pháp này mà sư tỷ cho rằng có thể vây khốn được tại hạ sao?
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải chụp vào khoảng không một cái. Lập tức bạch quang trong tay hiện lên, biến ảo hình thành một đạo kiếm quang đánh thẳng vào một tảng đá trên mặt đất.
 
Nhưng kiếm quang này chưa bay được trăm trượng đã trở nên ảm đạm một cách quỷ dị, cuối cùng không ngờ biến thành một điể sáng, sau đó tiêu tan.
 
Vương Lâm nhướng mày.
 
- Sư đệ, trận pháp này chính là do đại sư huynh bố trí, nếu không tuyệt đối nắm chắc, hắn làm sao có thể yên tâm vây khốn ngươi ở chõ này, vậy nên tốt nhất không nên cố sức nữa!
 
Tứ sư tỷ than nhẹ một tiếng, thân thể nhoáng lên, cả người hóa thành một đạo ngân quang, trực tiếp bay khỏi phạm vi của vùng sáng bạc.
 
Nàng quay đầu nhìn thật sâu Vương Lâm một cái, nhẹ giọng nói: - Đại sư huynh, nhân tình năm đó giờ ta đã hồi báo, từ này về sau ngươi và ta không còn gì liên quan nữa! Nói xong thân thể nàng nhoáng lên, bay về phía xa. Phương hướng đó chính là Thiên Vận Tông.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đanh khuất dần kia, trong mắt hàn mang dâng lên. Tay phải hắn vuốt túi trữ vật một cái liền cầm lấy tiên kiếm, quét một nhát. Một đạo kiếm quang dài mấy trượng lập tức gào thét phá không lao ra, chém mạnh về phía khoảng không bên dưới.
 
Kiếm quang lúc đầu thì thanh thế rất lớn, nhưng càng về sau lại càng yếu ớt. Chỉ sau ba nhịp thở, kiếm quang hoàn toàn biến mất.
 
Vương Lâm trầm mặc, thân hình nhoáng lên, hướng thẳng lên trên bay đi. Hắn vừa bay lên liền cảm nhận được một lực cản rất lớn từ bầu trời đè xuống, ngăn không có hắn bay lên.
 
Lực cản này càng lúc càng lớn, cuối cùng như tràn ngập trời đất. Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, thân thể chẳng nhưng không lùi mà còn tiến nhanh hơn, một lần nữa lao tới được thêm mấy trăm trượng.
 
Từ xa nhìn lại, giữa không trung phía trên thạch lâm có một thân ảnh màu tím đang phóng lên cao nhưng lại có một tầng sáng màu bạc ngăn cản, thủy chung bao phủ lấy người này. Người này càng lên cao thì tầng sáng này cũng theo hắn, bị kéo dài trở thành một thứ giống hình chữ "đột" (1)
 
(1): Hình này: "凸" Trên mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, cố sức gầm nhẹ một tiếng, lại bay lên được mấy trượng nữa. Lúc này lực cản từ phía trên truyền tới đã tương đương với một tu sĩ Anh Biến hậu kỳ toàn lực ra tay.
 
Sắc mặt Vương Lâm trở nên trắng bệch, thân thể như lưu tinh bắn ngược về phía sau, tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi, lao thẳng vào mặt đất. Chẳng qua khi còn cách một đất mấy chục trượng, thân thể hắn nhoáng lên, xoay tròn mấy vòng liền hóa giải được lực lao xuống, cuối cùng nhẹ nhàng như lá thu bay lên trên một tảng đá, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm lên trời, không nói lời nào.
 
Một lúc sau, hắn vỗ túi trữ vật. lập tức tiên kiếm bay ra. Vương Lâm chỉ về phía trước, Hứa Lập Quốc bên tong tiên kiếm liền ngầm hiểu, gầm lên một tiếng, hướng về phía Vương Lâm chỉ, điên cuồng phóng tới.
 
Phía sau hắn, loan đao theo sát. Một đao một kiếm này lao thẳng về phía chân trời, tạo nên tiếng kêu xé gió. Lực cản lại hiện ra, lúc này cũng y hệt như lúc đè từ trên xuống. Lập tứ tiếng kêu thảm thiết của Hứa Lập Quốc liền truyền tới.
 
- Chủ tử, không được rồi, phá không được thứ quỷ này!
 
Tiểu đao cũng không xong rồi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vẫy một cái. Tiên kiếm liền bay trở về, loan đao cũng xoay quanh tiên kiếm, truyền đến từng đợt tiếng ngân vang, tựa không đã mất kiên nhẫn.
 
- Muốn vây ta ở nơi này tới khi tranh đoạt danh hiệu thiên vận thất tử kết thúc mới thả ta ra. Ta sao có thể để chúng đạt được ý nguyện chứ! Nơi đây nếu hoang vu, vậy thì ta cứ tu luyện, tranh thủ đạt tới Anh Biến trung kỳ. Đến lúc đó ta nhất định có thể phá vỡ nơi này, trực tiếp trở về Thiên Vận Tông!
 
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hạ xuống khỏi tảng đá, đi thằng vào nơi sâu nhất trong thạch lâm.
 
Sâu trong thạch lâm như những thanh lợi kiếm đâm thẳng lên trời cao, thân ảnh Vương Lâm như điện, nhoáng lên. Sau nhiều lần thử nghiệm, Vương Lâm đã tìm được biên giới của thạch lâm này. Bên ngoài biên giới này bị tấm màn sáng kia bao phủ, Vương Lâm không thể lao ra.
 
Hắn đơn giản ngồi khoanh chân trên một tảng đá, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức một lượng lớn tiên ngọc lấp loánh quang mang hiện ra bốn phía xung quanh.
 
Vương Lâm ngồi giữa đám tiên ngọc, nhìn từ xa trông cực kỳ chói mắt. Hai mắt hắn như đuốc, đôi tay bắt quyết, điểm về phía trước một cái.
 
Lập tức tiên ngọc bốn xung quanh liền từ khối một bay lên, tự động rơi vào trước ngón tay hắn.
 
Trong nháy mắt tiên ngọc đụng vào ngón tay hắn liền lập tức phát ra những âm thanh răng rắc, sau đó từ màu trắng sữa nhanh chóng xám đi, cuối cùng ảm đạm rồi vỡ thành từng mảnh, rơi từng trên không xuống, chưa rơi tới mặt đất liền bị gió nhẹ thổi tan, bụi tỏa ra bốn phía.
 
Cứ một khối tiên ngọc vỡ tan lại có một khối khác bay tới ngón tay Vương Lâm.
 
Lúc này ngón tay Vương Lâm như là ngọn lửa giữa đêm đen, tiên ngọc lại giống con thiêu thân không kể sống chết lao tới.
 
Một khối, hai khối, ba khối, bốn khối.một lượng lớn tiên ngọc bị Vương Lâm hấp thu, biến thành mảnh vụn.
 
Quá trình này không ngừng lại chút nào, liền tục diễn ra. Động tác Vương Lâm thủy chung vẫn vậy.
 
Ngón trỏ tay phải hắn không ngừng hấp thu tiên lực, dung hợp ngưng kết. Thời gian chầm chậm trôi qua, ở nơi này Vương Lâm dường như quên cả thời gian, chuyên tâm thổ nạp, hấp thu tiên lực.
 
Dần dần phía sau hắn có một cái quầng sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện.
 
Quầng sáng này phát ra ánh sáng nhu hòa, bên trong tiên lực tung hoành cực kỳ bá đạo.
 
Quầng sáng này chính là do tiên lực trong cơ thể đạt tới trạng thái bão hòa mới sinh ra được, nếu đem dung nhập vào cơ thể có thể khiến tiên lực như có thêm một lực lượng dự phòng, trong khi đấu pháp không còn lo cạn kiệt. Vương Lâm vẫn chưa ngừng thổ nạp.
 
Giờ phút này tiên ngọc bốn xung quanh hắn đã còn lại chẳng được bao nhiêu. Thần niệm Vương Lâm khẽ động, lập tức lại có một lượng lớn tiên ngọc từ trong túi trữ vật bay ra, xoay quanh người hắn.
 
Lúc này ánh mắt Vương Lâm thâm thúy, bên trong mây khói cuồn cuộn.
 
Hắn nhìn tiên gọc bốn xung quanh, trầm ngâm một chút rồi hút một cái. Hành động này khiến tiên ngọc xoay quanh Vương Lâm lập tức tan nát. Tiên ngọc vỡ tan nhanh chóng truyền từ trong ra ngoài, tỏa ra tiên lực vô biên.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-459/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận