Tiên Nghịch Chương 941: Phân thân thứ hai .

- Thứ này chẳng lành!
 
Đây là ý niệm đầu tiên trong lòng Vương Lâm khi đối diện với bức tượng đá này.
 
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm nhanh như tia chớp, trực tiếp duỗi ra, nháy mắt hạ xuống mi tâm. Trong sát na này, hai mắt của bức tượng đá bỗng nhiên lóe ra hắc mang, không ngờ hình thành một phù văn kỳ dị ở giữa mi tâm!
 
Phù văn này tán phát ra một màn sương đen lượn lờ, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị. Dung nhập vào trong phù văn này, đồng thời với tay phải Vương Lâm hạ xuống, lập ngăn cản phía trước.
 
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm không chút chần chừ, đụng vào phù văn kia. Lập tức điểm tiếp xúc liền nổi lên sóng gợn vặn vẹo. Khoảnh khắc khi sóng gợn xuất hiện, cỗ lực lượng kỳ dị do trước đó thần thức trong nguyên thần Vương Lâm tản ra dung nhập vào trong bức tượng dường như thức tỉnh lại, hóa thành một phiến mực nước, lập tức tràn ngập nguyên thần Vương Lâm!

 
Hai mắt Vương Lâm bắn ra hàn quang. Hắn sớm cảm giác được bức tượng đá màu đen này quỷ dị, lúc này thăm dò một lần đích xác giống như hắn sở liệu. Trong tiếng hừ lạnh, Cổ Thần bì giáp trên nguyên thần Vương Lâm bỗng nhiên tản ra từng trận thanh quang!
 
Cùng lúc đó nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lại từ trong cơ thể truyền ra một tiếng gầm rít trầm muộn. Dưới tiếng gầm rít này, lập tức không trung trên thung lũng nơi Vương Lâm đang đứng đột nhiên có vô số lôi đình biến ảo ra.
 
Cũng không phải chỉ ở thung lũng này mà phóng nhãn nhìn ra, trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời trên toàn bộ Hỏa Yêu Quận bỗng vang lên tiếng sấm đánh ầm ầm, lập tức tràn ngập vô tận lôi đình!
 
Biến cố bất ngờ lập tức khiến cho tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc trong Hỏa Yêu Quận đều ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra vẻ mê muội.
 
Theo âm thanh sấm đánh quanh quẩn, không chỉ có Hỏa Yêu Quận mà ngay cả những Yêu Quận khắc xung quanh cũng tràn ngập lôi đình. Vô số lôi đình từ trên trời giáng xuống, giữa trời đất tản mát ra uy lực lôi đình!
 
Gần như đúng khoảnh khắc này, hơn phân nửa Yêu Linh chi địa đều tràn ngập lôi đình. Kinh biến này lập tức khiến cho tất cả cư dân trên Yêu Linh chi địa đều lâm vào kinh hoàng.
 
Mặc dù hạng người có tu vi đạt tới Yêu Tương, Yêu Suất cũng lộ ra đôi mắt hoảng sợ, chằm chằm nhìn lên không trung. Bọn họ mơ hồ có thể cảm nhận được lôi đình đầy trời này cũng không phải tự nhiên sinh ra mà liên quan đến việc một thần thông được thi triển!
 
Hết thảy những điều này nói thì lâu nhưng thực tế chỉ diễn ra trong thời gian mấy tức mà thôi, theo tiếng gầm rít của nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trong cơ thể Vương Lâm, lập tức hơn phân nửa lôi đình trong Yêu Linh chi địa phút chốc nhất tề biến động, giống như vô số ngân xà phi vuc, lao thẳng về phía thung lũng của Hỏa Yêu Quận.
 
Lôi đình chớp động làm nổi lên âm thanh long trời lở đất, phản phất như thiên nộ, đang giáng trừng phạt xuống thung lũng này. Nếu lúc này từ không trung nhìn xuống thì có thể thấy vô số lôi đình xé gió lao tới kia nhất tề ngưng tụ lại, cuối cùng toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm ở trong thung lũng!
 
Ầm, ầm, ầm!
 
Tiếng sấm liên tục, không ngừng đánh xuống, theo từng trận lôi đình nhập thể. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lập tức bắt đầu gầm rống, tảng lớn lôi quang vân dũng bên trên nguyên thần, triển khai chiến đấu sinh tử với mực nước kia.
 
Mực nước kia tuy ngoan cố nhưng dưới lôi đình vô tận kia đã sắp tiêu tán. Dù sao kỳ dị lực tạo thành mực nước nước này dung nhập vào trong nguyên thần của Vương Lâm cũng không nhiều. Nhất là Vương Lâm đã có cảnh giác, trước đó, ngay khi dung nhập vào nguyên thần, Vương Lâm đã vận dụng nguyên thần lực bao vây lại.
 
Liên tiếp bại lui, mực nước này cấp tốc lui lại phía sau, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm mực, sắp phải rời khỏi nguyên thần Vương Lâm. Nhưng ngay lúc này, thanh quang trên Cổ Thần bì giáp bỗng lóe ra, như hình thành một đạo phong ấn, triệt hạ hết mọi đường lui của điểm mực này.
 
Lại dưới một kích của lôi đình lực do nguyên thần Thái Cổ Lôi Long hấp thu trong thiên địa mà thành, điểm mực này lập tức ầm một tiếng hoàn toàn tiêu tan.
 
Hết thảy những điều này xảy ra trong cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt, hai mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, ngón trỏ tay phải hung hăng chụp một cái, phù văn ngăn cản ngón tay hắn lập tức sụp đổ, hóa thành một cỗ trùng kích tán ra bốn phía. Rốt cục ngón tay của Vương Lâm điểm lên mi tâm của tượng đá màu đen này.
 
Khi ngón tay Vương Lâm chạm vào tượng đá, hắn không chút nghĩ ngợi, tu vi Khuy Niết trung kỳ đỉnh giống như hồng thủy, lại ẩn chứa thần thức khổng lồ, toàn bộ dũng mãnh tiến vào bên trong.
 
- Ta thật muốn nhìn, đây rốt cuộc là cái gì?!
 
Với tu vi và thần thức của Vương Lâm dung nhập vào, nguyên thần hắn lập tức cảm nhận được một cỗ công kích. Hiện ra trong thần thức là một nơi kỳ dị!
 
Nơi này tràn ngập sương mù màu trắng bay lượn, khiến nơi này giống như vụ hải. Sương mù màu trắng này, Vương Lâm nhìn qua liền nhận ra chính là khí tức phiêu tán ra từ thiên linh của những tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc mấy trăm năm cúng bái.
 
Thần thức Vương Lâm tùy tâm dẫn động, bỗng nhiên tràn ngập nơi quỷ dị này. Lập tức hai mắt hắn nhíu lại. Nhoáng lên một cái, thần thức hắn lập tức tập trung về phía trước.
 
Tu vi và thần thức dung hợp hóa thành một hư ảnh Vương Lâm. Hắn đặt chân xuống rồi bước về phía trước nơi thần thức đang tập trung tới. Đó chính là trung tâm của nơi này, nếu quy chiếu ra bên ngoài thì đây chính là đan điền của bức tượng đá.
 
Phía trước Vương Lâm, sương mù càng đậm hơn. Trong màn sương lượn lờ này mơ hồ có thể nhìn ra một bóng dáng đang khoanh chân ngồi. Thân ảnh ấy tuy mơ hồ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Vương Lâm cũng liền nhận ra bộ dáng của người đó không ngờ giống mình như đúc, ngoại trừ hai cái sùng ở trên đỉnh đầu!
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhìn đến hai cái sừng này, ánh mắt liền bắn ra tinh quang.
 
- Cổ Yêu!
 
Cổ Yêu giống sờ sờ Vương Lâm kia thủy chung vẫn nhắm hai mắt lại, không chút nhúc nhích. Sương trắng tràn ngập xung quanh thỉnh thoảng lại có một tia dung nhập vào trong cơ thể hắn Thần sắc Vương Lâm có chút cổ quái. Cổ Yêu này ngoại trừ hai cái sừng ở ngoài thì không có chỗ nào khác với chính mình cả. Ngay cả vẻ khí tức cao ngạo băng lãnh cũng độc nhất vô nhị. Thậm chí mơ hồ trong đó cũng lộ ra một tia cô độc cùng với bi ai do ngàn năm tu đạo chứng kiến quá. Dù là Vương Lâm cũng không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa hắn và mình.
 
- Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Yêu giống mình như đúc kia. Sau khi trầm ngâm một lát, tay phải hắn vung về phía trước, lập tức có một cỗ quái phong gào rítx xông tới, thổi tan toàn bộ sương mù bên ngoài thân thể Cổ Yêu này!
 
Chậm rãi tới gần, Vương Lâm dần dần minh bạch một số chỗ mấu chốt!
 
Cổ Thần có thể thông qua Thần Nô để hấp thu sức mạnh của thiên địa, khiến cho tu vi của tự thân càng thêm cường đại thì Cổ Yêu, một nhánh phân hóa của Cổ Tộc tất nhiên cũng sẽ có cùng thủ đoạn!
 
Hiển nhiên là toàn bộ Yêu Linh chi địa này chính là nơi Cổ Yêu hấp thu sức mạnh của thiên địa. Dựa theo lời nói của Cổ Yêu Bối La trước đây, năm đó hắn phân thành chín phần, tiến hóa thành Yêu Linh cửu Quận!
 
Người của chín Quận này, dưới sự dạy bảo vô số năm của Cổ Yêu dần cải biến thể chế, dần học được thần thông, cuối cùng dần hợp thành Yêu Linh Cửu Quận!
 
Một Cổ Yêu Linh đều là tồn tại cao nhất ở mỗi quận. Nương theo hấp thu yêu khí Yêu Linh chậm rãi chữa thương, tranh thủ sớm có thể đột phá hạn chế, cắn nuốt yêu linh khác để cuối cùng khiến cho Cửu Linh quy nhất, chân chính trở thành Cổ Yêu!
 
Lúc trước Vương Lâm đến, cùng hợp tác với Bối La, khiến cho sự biến hóa mà để tự nhiên thì còn cần tới vố số năm mới hoàn thành đã sinh ra kinh biến nghiêng trời lệch đất!
 
Dưới sự trợ giúp của Vương Lâm, Cổ Yêu Bối La ly khai Yêu Quận này, thành công cắn nuốt Hỏa Yêu, một trong Cửu Yêu! Do đó, Bối La trở thành kẻ cường đại nhất trong số Bát Yêu, lại cầm giữ tu vi có thể rời khỏi Quận này!
 
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khi hắn chân chính hoàn toàn dung hợp với Hỏa Yêu thì sẽ triển khai cắn nuốt Thất Yêu còn lại, để cuối cùng chân chính trở thành Cổ Yêu!
 
Vương Lâm không biết Bối La có thành công hay không những sau khi nhìn đến Cổ Yêu giống mình như đúc này này, hắn hiểu rằng Bối La đã không thể hoàn toàn thành công!
 
Lấy Ngũ tinh vương tộc Cổ Thần, hắn dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cổ Yêu có tướng mạo giống mình như đúc này cũng không phải là đầy đủ, thậm chí so với một trong Cửu Linh năm đó còn yếu hơn.
 
Chính xác mà nói, Cổ Yêu trước mắt này chỉ là một phần còn lại mà thôi!
 
- Một tia còn sót lại của Cổ Yêu Linh, cũng biết cách hấp thu yêu khí của người trong Yêu Linh chi địa để chữa thương… Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, lúc này đã minh bạch. Bạch khí tràn ra từ thiên linh của những tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc cúng bái bức tượng chính là yêu khí nhàn nhạt!
 
- Mọi người trong Luyện Hồn bộ lạc chính là cư dân được sinh ra trong Yêu Linh chi địa… Nháy mắt khi Vương Lâm nhìn đến Cổ Yêu này, tâm trí hắn cũng đã đôi chút minh bạch.
 
Sau khi trầm ngâm. Vương Lâm dứt khoát bước ra một bước, trực tiếp đi tới bên cạnh Cổ Yêu giống mình như đúc trước mặt. Cổ Yêu này thủy chung vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào.
 
Vương Lâm không nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay phải nhấn một cái lên đầu Cổ Yêu. Lập tức trong đầu hắn vang lên một tiếng ầm, thần thức nháy mắt đã dung nhập vào trong thân thể Cổ Yêu này, bắt đầu sưu tra ký ức.
 
Nếu cho ta thêm thời gian trăm năm. Ta có thể hoàn toàn phân ra Yêu Thức! Đáng tiếc, Yêu Thức được phân ra thật sự quá ít, bản thể bị nuốt, một chút Yêu Thức này như một cái cây không gốc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan… Vân Yêu Quận tan tành, Yêu Tháp không thể ở lại! Những Yêu Quận khác ta không thể lại dễ dàng tiến vào hấp thu yêu lực… Một tia Yêu Thức này cẩn thận, hướng về phía xa đi tới. Chỉ có điều lúc này nó thật sự quá mức hư nhược, bất cứ lúc nào đều có thể bị tiêu diệt hoàn toàn!
 
Phi hành trong không trung, lại luôn phải hao tổn, Yêu Thức bạc nhược này cuối cùng cũng sắp phải tiêu tán, thậm chí trí nhớ cũng trở nên mờ hồ. Trong sự mơ màng này, nó đã sắp diệt vong.
 
Nháy mắt khi hắn sắp vĩnh viễn biến mất, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ yêu lực tràn ngập trên mặt đất. Phía dưới hắn, chính là Luyện Hồn bộ lạc! Lúc này tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc cũng chưa nhiều, chỉ có hơn mười vạn. Đại bộ phận trong đó đều phân tán ra, tự tìm đến các nơi có hồn phách. Trong bộ lạc chỉ còn không tới vạn nhân ở lại.
 
Thần sắc của những người này rất cuồng nhiệt, đều hướng về bức tượng màu đen thô ráp ở chính giữa cúng bái, từng trận yêu khí nhàn nhạt từ trên thiên linh họ tràn ra, tràn đầy bốn phía.
 
Yêu Thức của Vân Yêu đã rơi vào tình trạng mơ hồ, gần như theo bản năng lao xuống phía dưới, thẳng tới bức tượng màu đen kia. Khoảnh khắc khi nó dung nhập vào bên trong, bức tượng đá này như có được linh tính, giống như sống lại, yêu khí bốn phía lập tức ngưng tụ đến!
 
Theo thời gian trôi qua, ở bên trong bức tượng đá, Vân Yêu sống trong tĩnh mịch. Trí nhớ của nó khi bỏ chạy đã mất mát rất nhiều cho nên đã rất mơ hồ!
 
Nó vốn không phải là bản thể mà là một tia Yêu Thức mỏng manh, dưới sự mơ hồ này, bị tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc cả ngày cúng bái, trong yêu lực hấp thu được luôn tràn ngập bóng dáng của một người tên là Vương Lâm.
 
Vừa mới bắt đầu, nó còn có chút mâu thuẫn, nhưng theo nhân số của Luyện Hồn bộ lạc ngày càng đông lên, khi đạt tới trăm vạn thì theo những người này cúng bái hàng ngay, hắn dần dần hiểu ra rằng tên của mình chính là Vương Lâm, là Lão Tổ của những người này.
 
Mang theo ý niệm như vậy trong đầu, qua mấy trăm năm, người của Luyện Hồn bộ lạc cũng lên tới mấy trăm vạn. Do đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nó đã hoàn toàn vứt bỏ quá khí, chân chính cho rằng mình chính là Vương Lâm!
 
Theo sự thay đổi từ trong tiềm thức, bộ dáng của bức tượng đá cũng dần nổi lên biến hóa, trở thành tướng mạo của Vương Lâm! Mà nó, đồng dạng ở bên trong tượng đá này cũng đã biến thành Vương Lâm!
 
Vương Lâm nâng tay phải lên, nhìn về Cổ Yêu có hình dáng giống mình này, vẻ cổ quái trong mắt càng thêm đậm. Hắn vừa rồi tháy được một cảnh tượng mà ngay chính cả mình cũng khó có thể tin nổi.
 
Kết hợp với suy đoán vừa rồi của mình, Vương Lâm đã hiểu rõ chuyện này!
 
Trầm mặc một lúc, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Yêu, lầm bẩm:
 
- Cổ Yêu này là tự mình đưa tới cửa. Nếu nói không thì quá mức đáng tiếc… Hiện tại ngay cả hắn cũng cho rằng bản thân mình là ta, vậy thì… Khiến nó trở thành phân thân thứ hai của ta vậy!
 
- Bản tôn là Cổ Thần! Phân Thân thứ nhất là Tu sĩ! Phân thân thứ hai là Cổ Yêu! Nếu có cơ hội, có thể sáng tạo ra phân thân thứ ba là Cổ Ma! Đến lúc đó dung hợp làm một thể, không biết có thể phản Tổ thành Cổ hay không?!
 
Vương Lâm tâm động, nhìn kỹ về Cổ Yêu tự mình đưa tới của này, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.
 
Thân mình hắn nhoáng lên một cái, lập tức ly khai khỏi nơi này, thần thức và tu vi nhập thể. Hắn mở hai mắt ra, nhìn kỹ về bức tượng đá màu đen trước mặt, ý cười trên mặt hắn càng đậm.
 
Hắn thở sâu, khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay bấm quyết đặt lên đầu gối rồi há mồm phun ra một ngụm nguyên thần khí. Lập tức nó bao phủ lấy bức tượng đá này. Sau đó hắn đánh ra nhiều đạo ấn ký, không ngừng rơi vào trên bức tượng đá.
 
Muốn cho nó trở thành phân thân thứ hai của mình nhất định phải tế luyện nó để thống nhất với tâm thần của mình. Không cần nói tâm niệm khẽ động là có thể khống chế một cách tự nhiên mà còn khiến cho nó không bài xích với nguyên thần của mình, có thể dung nhập nguyên thần của mình chiếm lấy!
 
Điều này nói thì đơn giản nhưng thực tế cũng rất khó khăn. Nếu là cưỡng ép thi triển, tuy có thể thành công nhưng chỉ có khả năng với những khôi lỗi có tu vi thua xa mình. Chỉ có điều tu vi thấp hơn mình thì dù trở thành phân thân cũng không đáng coi trọng.
 
Nhưng nếu không kém hơn mình thì không thể cưỡng ép thi triển.
 
Do đó, điều này trở thành cửa ải lựa chọn khó khăn thứ nhất trong việc tế luyện phân thân!
 
Nếu không thể cưỡng ép thì chỉ có thể ngày qua ngày tế luyện, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có một chút khả năng thành công. Nhưng loại thành công này cũng còn tồn tại khuyết điểm, đó chính là sẽ có khả năng phân thân phản bội.
 
Chỉ có điều điều này đối với Vương Lâm mà nói căn bản không phải là chỗ khó khăn. Cổ Yêu này đã hoàn toàn cho rằng bản thân mình là Vương Lâm! Thậm chí không cần tế luyện quá nhiều, điều duy nhất phải làm chính là dung nhập thần thứcm khiến cho Cổ Yêu này biết ai là chủ, ai là thứ! Điểm này đối với Vương Lâm cũng không khó. Tu vi của hắn vốn cao hơn Cổ Yêu này, bản thể lại là Cổ Yêu, quyết không xuất hiện tình trạng bất phân chủ thứ!
 
Nhưng Vương Lâm bản tính cẩn thận, trong mấy ngày tế luyện chẳng những đem thần thức của mình dung nhập vào trong Cổ Yêu mà còn dung hợp hoàn toàn với nó, lại lạc ấn phản bội. Chỉ cần tâm niệm Vương Lâm khẽ động liền sẽ khiến cho nó lập tức khuất phục!
 
Nếu chỉ như thế thì cũng chưa đúng với phong cách hành sự của Vương Lâm. Ngoại trừ những điều đó, Vương Lâm lại thi triển Thao Khống thuật đối với Khôi lỗi của Tiên Đá Thanh Lâm, sử dụng cho phân thân thứ hai này. Chỉ đến khi hoàn toàn khống chế, không có điểm nào lưu lại hậu hoạn thì Vương Lâm mới yên lòng.
 
Quan vọng bức tượng đá này, cảm giác lưu thủy hành vân cũng tự nhiện hình thành!
 
- Chỉ đáng tiếc chính là phân thân thứ hai này không có thân thể, hoàn toàn ký thác trên tượng đá này, tạm thời không thể tách ra. Dù là phát động công kích thì chỉ chủ yếu sử dụng Yêu Thức. Uy lực của nó cũng rất yếu, chỉ tương đương với Vấn Đỉnh hậu kỳ.
 
Nhưng dù sao nó cũng là một tia Yêu Thức, nếu có đủ yêu khí thì sẽ trưởng thành rất nhanh, chắc chắn đến một ngày nào đó sẽ đạt tới trình độ Cổ Yêu… Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn biết việc này không thể nóng vội, cần chậm rãi tiến hành.
 
Sau khi nhắn nhủ lại Luyện Hồn Tông, Vương Lâm không mang theo phân thân rời đi mà bố trí một số cấm chế uy lực cường đại thủ hộ nơi này. Hắn dặn dò người của Luyện Hồn Tông cần tiếp tục duy trì cúng bái hàng ngay. Sau đó hắn ly khai Luyện Hồn Tông.
 
- Phân thân thứ hai này chỉ mới là một hạt giống. Hiện tại nó cũng chưa trợ giúp gì được ta cả, chỉ khi nào nó trưởng thành… Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia chờ mong. Thân mình hắn nhoáng lên, biến mất giữa tinh không.
 
Thiên Yêu Quận, sau khi trải qua mấy trăm năm đại chiến với Hỏa Yêu Quận, tuy giành thắng thợi nhưng cũng tử thương thảm trọng. Cho đến nay, dù mấy trăm năm đã trôi qua nhưng nhân khẩu của Thiên Yêu Quận cũng ít hơn rất nhiều so với năm đó.
 
Ngay cả Cực Thành của Thiên Yêu Quận, tuy không phải là một mảnh hưu quanh nhưng không thể nào náo nhiệt bằng mấy trăm năm trước, khi Vương Lâm đi đến nơi này.
 
Hàng quán hai bên đường vẫn như trước nhưng chỉ có điều người đi lại cũng không nhiều. Thỉnh thoảng có người dừng chân vào xem qua vài cái rồi cũng vội vàng rời đi.
 
Trong Hồng Thành năm đó có một con sông chảy qua, hợp nhất với con sông ngoài thành, thành một vòng tuần hoàn. Lúc này đây, ở một nơi bên cạnh dòng sông, Vương Lâm đang lẳng lẳng ngồi đó, ánh mắt nhìn về con sông.
 
Nếu là có một lực lượng nào đó đưa thời gian nghịch chuyển đi mấy trăm năm thì sẽ phát hiện ra rằng chỗ hắn đang ngồi cũng chính là chỗ năm đó hắn xuất hiện.
 
Lúc này, người vẫn là người năm đó, nơi này cũng chính là nơi năm đó, con sông cũng là con sông năm đó, bờ sông vẫn như trước. Chỉ có điều, vật vẫn như cũ nhưng trên con sông không có thuyền hoa, càng không có những cầm âm truyền tới.
 
Trong lòng nổi lên một chút phiền muộn, Vương Lâm nhìn dòng sông vắng vẻ, bên tai như nghe được tiếng đàn của mấy trăm năm trước, quẩn quanh bên người không dứt. Chỉ có điều tiếng đàn này rất mỏng manh, phảng phất như chỉ cần gió thổi qua cũng sẽ tiêu tán, cuối cùng cũng không nghe được nữa.
 
Hồi tưởng lại năm đó, Vương Lâm và manh nữ đánh đàn kia nếu không phải ngồi cùng với Đế Quân một đêm trên thuyền thì sợ là ngay cả mặt mũi cũng không bao giờ thấy nhau một lần.
 
Thậm chí hiện tại, đối với tướng mạo của nữ tử đánh đàn kia, Vương Lâm đều chỉ nghĩ tới một bóng dáng cô độc và tiếng đàn đầy vẻ bi ai.
 
Ngồi chỗ này, nhìn mặt trời xuống núi, Vương Lâm chìm vào trong hồi ức. Lúc này đây, hắn cảm nhận được sự tồn tại của năm tháng. Nháy mắt, mấy trăm năm đã như mây khói trôi qua, có thể xóa nhòa tất cả nhưng vĩnh viễn không thể xóa đi hồi ức!
 
- Đây có lẽ là bi ai trong nhân sinh chăng?
 
Vương Lâm than nhẹ. Nguyên nhân là vì có hồi tưởng nên mới có năm tháng. Nếu một người không có trí nhớ thì năm tháng cũng không tồn tại.
 
- Không biết Mạc Lệ Hải năm đó còn sống không?
 
Bên người Vương Lâm có một bầu rượu. Rượu bên trong chính là lấy được từ gian cửa hàng năm đó. Cửa hàng đó truyền đời qua nhiều thế hệ, đến hôm nay, bảng hiệu vẫn là bảng hiệu năm đó, chỉ có rượu này… Vương Lâm cầm lên, uống một ngụm - Ngay cả hương vị cũng đã thay đổi… Vương Lâm cười khổi, buông bầu rượu ra.
 
- Đương nhiên đã biến đổi! Hậu nhân của lão hán tửu phô năm đó đã không có được tay nghề của tổ tiên, không thể làm ra loại rượu có vị đạo của năm tháng như ngày xưa!
 
Một thanh âm nhẹ nhàng từ sau lưng Vương Lâm truyền tới, mang theo đôi chút mệt mỏi.
 
Vương Lâm không quay đầu lại, khẽ thở dài:
 
- Mấy trăm năm không gặp, Đế Quân không có được sự hào hiệp năm đó rồi!
 
Từ phía sau Vương Lâm vang lên tiếng thở dài, đã thấy một nam tử trung niên mặc tử y đến ngồi bển cạnh Vương Lâm. Nam tử này cực kỳ anh tuấn, mơ hồ có thể nhìn ra được tướng mạo năm đó. Chỉ có điều bât giờ máu tóc đã có sợi bạc, dung mạo hiện lên vẻ tang thương.
 
- Uống thử một ngụm này xem!
 
Nam tử trung niên xuất ra một bầu rượu, đưa tới cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm tiếp lấy uống một ngụm, trên mặt liền hiện lên vẻ mỉm cười, nói:
 
- Chính là rượu năm đó!
 
- Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về nên để lại không ít, chuẩn bị để đối ẩm với ngươi một đêm!
 
Nam tử trung niên lại lấy thêm một bầu rượu, uống một ngụm hết hơn phân nửa, ánh mắt lại có thần, cười lớn nói:
 
- Vương Lâm thất vọng vì không có tiếng đàn năm đó?!
 
Một tiếng đàn từ xa xa mờ ảo dần dần vang đến, mang theo một chút tâm tư cô độc và bi ai, quẩn quanh bốn phía. Chỉ nửa khắc sau, trên sông liền có một chiếc thuyền lớn dập dềnh trên mặt nước, dọc theo dòng sông đi tới.
 
Trên đầu thuyền cùng là một nữ tử đang quay lưng về phía Vương Lâm, gảy lên tiếng đàn.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-941/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận