Không rượt được Học để đánh, Quang xồm quay lại thì đám bạn cũng biến hết khiến cậu chẳng còn chỗ để trút giận bèn hoạnh họe lão Tâm:
- Tụi nó đâu?
Lão Tâm mệt nhọc nói:
- Ta đâu có giữ chúng.
- Nhưng mới vừa xong tụi nó đã đứng đây.
- Tại bây dữ dằn quá nên tụi nó sợ biến hết rồi.
Quang xồm đảo mắt chĩa tia nhìn vào nhà lão:
- Phải chăng tụi nó đã trốn ở trong đó?
Lão Tâm dùng một bàn tay vuốt ngực:
- Nếu nghi ngờ thì vô đó mà tìm. Ta đang mệt không có sức ngồi đây để cãi lộn.
Nói xong lão Tâm chậm chạp quay lưng để mặc Quang xồm đứng trước hè với tâm trạng bực dọc vì cơn giận chưa dịu hết. Nằm trên giường một lúc, lão Tâm nhổm dậy nhìn ra thì không còn thấy Quang xồm đâu. Ông gọi vợ lại hỏi thì nghe bà gắt gỏng:
- Quan tâm tới mấy thằng ma sống ấy làm gì. Bộ nãy giờ nó chưa làm cho ông điên cái đầu hả?
Lão Tâm không nói năng gì nữa mà lẳng lặng với những suy nghĩ của riêng mình. Thật tình thì thằng Quang xồm là một đứa khó ưa, khó làm cho kẻ khác có thiện cảm với nó, nhưng chẳng hiểu sao lão Tâm lại cứ muốn gần gũi với nó. Vì một nguyên nhân nào thì lão không biết, chỉ cảm thấy muốn giúp đỡ nó làm người tốt, bởi lão đã thấy trước được rằng nếu không có người cưu mang, dìu dắt thằng Quang xồm dứt khoát sẽ hư. Cùng chơi chung với nhau nhưng bốn thằng kia coi bộ dễ dạy hơn. Chắc tại vì chúng có cha mẹ và được sống trong tình thương của người thân. Còn thằng Quang xồm, tuy ở cùng địa phương song lão cũng không rõ lắm về gốc tích của nó ngoài việc biết lơ mơ nó là một đứa con bị bỏ rơi.
Tự nhiên lão trách mình trước kia không nghĩ đến chuyện xin một đứa con nuôi, biết đâu thằng Quang xồm và lão lại có duyên làm cha con thì chắc chắn lão sẽ không để nó hư hỏng dù cuộc sống có khó khăn hay phức tạp.
Ông trời cũng trêu ngươi cho ta quá, kẻ cần thì không có, chỗ chẳng muốn thì lại ban... Chỉ tội nghiệp cho bà vợ già của lão nhiều lúc phải tủi hổ khóc thầm vì hoàn cảnh đơn côi. Không biết bây giờ nhận con nuôi có còn kịp nhìn thấy nó lớn?
Ý tưởng ấy làm lão Tâm nghe vui nên sức lực bỗng phục hồi. Lão rời khỏi chỗ nằm xuống nhà bếp tự múc cháo ăn rồi dò dẫm ra đường.
Nắng làm cho lão hoa mắt khi lão đụng phải một người đàn bà có dáng dấp bầy hầy và hôi hám. Thế nhưng lão không hề bị mắng mà còn nhận được nụ cười đầy quái đản:
- Hì… hì... tui sẽ không làm khó nếu như ông cho tui xin ít tiền.
- Trời.
Đúng là một kiểu bắt vạ đầy tế nhị và khôn ngoan. Lão Tâm muốn dừng lại châm cho mụ đàn bà này vài câu song cái mùi hôi của kẻ lâu ngày không tắm rửa đã khiến lão từ bỏ ý định. Lão cho tay vào túi mò mẫm mãi mới lôi ra được tờ giấy bạc rách góc, đã cũ mèm:
- Có thế này, xài được thì nhận lấy.
Người đàn bà nhìn lướt qua, ánh mắt tối sầm lại:
- Gặp người keo kiệt như ông thì bọn ăn mày tụi tui chết đói nhăn răng hết còn gì.
Lão Tâm đành phải nán lại, giọng kêu lên ngỡ ngàng:
- Ăn mày đòi móc túi ăn xin tổ trác là phải rồi. Ta không phải dân nhà giàu... mụ đã chọn lầm đối tượng.
Người đàn bà áp cả khuôn mặt rất khó coi của mình tới thật gần lão Tâm làm cho lão phải nhăn mũi quay đi.
- Ủa, ông cũng là ăn xin ư?
Lão Tâm đáp bằng thái độ khó chịu:
- Nếu phân giai cấp thì ta cao hơn mụ một bậc.
- Ông nói năng khó hiểu...
- Mụ cứ hiểu đại để là nhà nghèo được rồi.
- Ông sống bằng nghề gì?
- Già như ta còn làm gì được, mà mụ tò mò về người khác làm chi? Có cầm tờ giấy bạc này không để ta còn đem cất?
- Thì ông cứ cất, tui cũng không thích hưởng tiền bố thí của dân nghèo.
- Chà...
Lão Tâm chỉ bật ra được một từ rồi nín bặt tập trung cả thị giác của mình vào người đàn bà ăn xin trước mặt. Đúng là lão đã gặp một kẻ ăn mày thời thượng. Nhưng người đàn bà này trông chẳng có gì đặc biệt ngoài sự xấu xí ra. Đến già như lão mà cũng không thấy bắt mắt.
- Này, tui có thể hỏi thăm ông một chút được hay không?
Lòng chẳng hề muốn dây dưa tới chuyện của người đàn bà song lão không thể lắc đầu từ chối ý muốn của người đối diện:
- Mụ muốn hỏi việc chi?
Nhìn thấy rõ vẻ miễn cưỡng trên khuôn mặt của lão Tâm, người phụ nữ ăn xin vẫn tỏ ra hồ hởi:
- Tui muốn biết về một người đàn ông có thói quen đeo vòng ở tay.
Lão Tâm hơi ngẩn người:
- Ông ta bao nhiêu tuổi?
- Tui không biết.
- Tên họ của kẻ ấy là gì?
- Tui cũng hổng biết luôn.
- Vậy thì tả hình dáng, khuôn mặt... ta có thể đoán được chứ.
- Tui không biết nốt, bởi tui chỉ gặp gỡ ông ấy có một lần trong đêm tối mà thôi.
Nghe người phụ nữ ăn xin nói thế, lão Tâm khẽ nhìn lên, giọng khẽ hài hước:
- Nếu vậy thì phải bắc thang lên mà hỏi ông trời thôi, chứ người phàm trần như ta xin đầu hàng hai tay.
Người phụ nữ ăn xin xụ mặt xuống:
- Nói như ông thì cả đời tui không tìm được ư?
- Điều đó là tất nhiên. Ta khuyên mụ đừng tốn công vô ích.
- Nhưng người ấy rất quan trọng đối với tui.
Tiếp theo lời rên rỉ là những giọt nước mắt của bà ta ứa ra chảy thành dòng khiến lão Tâm thấy khó xử. Lão ngó quanh ngại ngùng.
- Ta và mụ đang đứng ở ngoài đường mà mụ khóc lóc như vầy coi chừng người ta hiểu lầm đó! Họ sẽ cho rằng ta ăn hiếp mụ.
Lão Tâm chưa kịp bộc lộ hết sự lo ngại thì rắc rối ập đến với lão ngay. Quang xồm không biết từ đâu nhảy ra quát tướng lên:
- Ai cho phép lão ăn hiếp một bà già chân yếu, tay mềm như vậy?
Lão Tâm nhìn Quang xồm bực dọc:
- Bộ ta không phải là một ông già sắp chết hả? Bây coi ta còn có thể hiếp đáp được người khác sao?
Quang xồm chống nạnh cả hai tay, dáng đứng thật dễ ghét:
- Tôi không biết lão sắp chết hay còn sống được bao lâu nữa. Có điều tui thấy rõ ràng lão làm cho người ta phải khóc.
- Đó là tại mụ ta muốn khóc.
- Lão nói nghe không lọt tai chút nào hết. Ai lại muốn khóc hơn muốn cười?
Không dằn được, lão Tâm bèn nặng lời:
- Chỉ có những thằng mang cái đầu lợn, óc trâu như mày mới có thể cười trong mọi tình huống được thôi. Còn kẻ khác... không như thế!
Phải nói lão Tâm đã khơi lại cơn điên cuồng của Quang xồm khi nãy khíến cậu ta không nể vì lão là người trên, trợn mắt, phồng mang tuôn ra những lời thật khó nghe.
- Lão dám lăng nhục tui là đầu lợn, óc trâu à. Được... rồi lão sẽ nếm mùi trả đũa lại của tui.
- Ta không thèm chấp mày đâu Quang xồm. Ở xứ sở này ai cũng biết mày là kẻ không có người dạy bảo.
Quang xồm ưỡn ngực to bè, khỏe như khiêu chiến:
- Tui không có người dạy bởi tui là con của quỷ sứ, ma vương trốn địa ngục lên đây. Bằng chứng là trên đời này đâu có ai dám nhận làm cha tui.
Lão Tâm ngồi bệt xuống vệ đường vì không còn hơi để đứng. Tuy nhiên lão vẫn nói thều thào:
- Cách đây ít phút, ta có ý định nhận mày về làm con để cho mày có một tình thương và nơi trú ẩn. Nhưng bây giờ nhìn thấy mày bộc lộ những cá tính côn đồ, hung hãn ta biết sẽ không uốn nắn nổi mày...
Tưởng Quang xồm sẽ tiếc rẻ vì đánh mất vận may, song hoàn toàn trái ngược, tên con trai này còn bật cười:
- Ngứa tai quá, bộ lão tưởng lão là phú ông quyền quý có lắm bạc, nhiều tiền sao mà nảy sinh ý nghĩ muốn làm cha tui. Há... há... một ông già cả đời chỉ sống nhờ vào người chết... thậm chí còn mong cho người ta mau chết và chết nhiều... lại có những ước muốn vượt quá giới hạn. Nói cho lão biết, dẫu tiền kiếp đặt để số mạng tui đầu thai làm con lão, tui cũng kháng chỉ sổ thiên tào.
Từng lời, từng lời của Quang xồm làm lão Tâm giận run người khi ý nghĩ tốt của lão bị thằng con trai xấc xược này mỉa mai châm biếm. Thôi thì mặc xác nó, lão già đâu còn hơi sức mà làm cái chuyện dời non, lấp bể chứ. Cứ để cho cuộc đời dìm nó chết hoặc cuốn phăng nó đi như một thứ rác rưởi. Nghĩ thế, nhưng lòng lão Tâm lại không nỡ. Lão hướng mặt về phía Quang xồm cố tìm nơi cậu một chút gì đó tốt đẹp để cho lão còn lưu luyến.
- Ông... ông đang nhìn gì khi trước mắt chỉ là một khoảng không?
Lão Tâm giật mình trước câu hỏi đột ngột ngay bên cạnh nên vội vàng quay đầu. Thì ra người phụ nữ ăn xin vẫn còn đứng đó, tỏ thái độ lo lắng cho lão.
Để che lấp tâm trạng, lão Tâm khẽ nhếch môi giả lả:
- Ồ! Không sao, ta đang ngắm tia nắng rực rỡ của một ngày đẹp trời.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ ăn xin cười xòa:
- Ở tuổi ông mà còn thốt ra một câu đầy lãng mạn.
- Mụ cảm thấy ngồ ngộ hả? Có chi lạ, người già nhưng trái tim và khối óc chưa chịu già.
- Ông lão vui tính thiệt. Ông ở đâu? Chỉ đi, thỉnh thoảng tui sẽ ghé tới thăm.
Lão Tâm nhìn người phụ nữ trân trân:
- Mụ có ý đồ gì đây? Ta nói trước ta không phải là kẻ độc thân, mụ đừng có tán tỉnh.
Người phụ nữ ăn xin đỏ mặt lên vì thẹn. Tuy nhiên, thay vì mắng lại, bà ta tỏ thái độ dịu êm:
- Tôi cũng đã có tuổi rồi ông lão ơi... chỉ mong được yên thân, không thích chuyện đèo bồng đâu.
Lão Tâm muốn cười phá lên trước những lời ngộ nghĩnh vừa nghe song đã nén lại được. Quả là một chuyện khá hi hữu, lão Tâm thấy mình như chợt trẻ lại đến mấy mươi tuổi dù trong người vẫn đang còn mệt. Lão bỗng lên tiếng nói đùa:
- Mụ già... ta cũng già, trêu chọc nhau để làm sống lại những năm tháng đã đi qua trong đời cho lòng bớt tủi hổ chứ có phải rửng mỡ đâu mà cự nự. Ta nói thiệt, mụ tuy trẻ hơn bà già của ta nhưng nhan sắc không bằng đâu.
Sắc mặt người phụ nữ ăn xin chuyển sang màu xám xịt, mắt long lanh ngấn nước:
- Tui xấu là do sự bất công của tạo hóa, tại sao ngay đến một ông lão già gần đất xa trời cũng không hề có một chút cảm thông. Trong đời tui chắc chỉ một người duy nhất ấy…
Thấy bà ta trở lại chuyện ban đầu, lão Tâm cũng chẳng chấp nhất, hỏi han:
- Gã là ai?
Người phụ nữ ăn xin thút thít khóc:
- Thì cứ cho rằng ông ta là một hồn ma đi. Bởi nếu là người thì gần hai chục năm nay tui đã tìm được ổng.
- Chuyện của mụ làm cho ta mù tịt không thể nào hiểu nổi.
- Tui cũng không cần ông phải hiểu. Kẻ tui nhờ vả lúc này là thằng vừa gây sự với ông.
Lão Tâm nhướng mắt, miệng há hốc:
- Sao? Thằng Quang xồm sẽ giúp mụ tìm người à?
Người phụ nữ ăn xin gạt nước mắt, gật gù:
- Phải! Tui đã nhờ nó rồi. Tui còn đưa cả kỷ vật của ổng cho nó giữ...
- Mụ tin cái thằng trời đánh đó!
- Có thể nó không tốt với ông nhưng lại tốt với tui.
- Mụ biết nó bao lâu?
- Mới từ đêm hôm qua.
- Hừm... đúng là thời đại của tên lửa, nên mọi khoảnh khắc thời gian đều bị rút ngắn đến không ngờ. Ta khuyên mụ chớ nên tin vào nó.
Người phụ nữ ăn xin ngúng nguẩy ra vẻ không thèm nghe:
- Không tin nó, chẳng lẽ lại tin ông. Tui đã cho nó những đồng tiền ít ỏi nhất tích góp được do người ta bố thí thì nó cũng phải đối đáp lại tấm lòng của tui chứ.
Lão Tâm chợt thấy lo giùm bà ta:
- Mụ đúng là loại người dễ tin. Xưa nay thằng Quang xồm nổi tiếng là đứa bậm trợn, nó chưa hề đối xử tốt với ai. Thật ra thì cũng tại hoàn cảnh sống của nó không may mắn như bạn bè cùng trang lứa thôi.
- Ông không cần lo cho tui. Tui nghĩ thằng Quang sẽ giúp tui tìm được gã “Chí Phèo” của cái đêm tăm tối.
Câu nói này làm lão Tâm lẩn thẩn:
- “Chí Phèo” ư? Liệu mụ có phải là ngộ chữ vì đọc sách quá nhiều?
Người phụ nữ ăn xin bẽn lẽn như một cô gái trẻ:
- Ông nói trật lất. Nếu bị ngộ chữ tui còn nói năng với ông thế này được sao. Tui dùng tên của nhân vật trong tác phẩm của Nam Cao đặt cho gã bởi tình cảnh gặp gỡ của tui cũng giống như trong chuyện. Khác một điều là gã Chí Phèo và Thị Nở còn trông thấy được mặt mũi của nhau do ánh trăng phản chiếu, còn chúng tui thì…
Thấy người phụ nữ ăn xin lắc đầu, rưng rưng lệ, lòng lão Tâm dấy lên đôi chút xót xa lẫn thương hại. Theo sự suy đoán của lão thì tâm thần của bà ta dứt khoát có vấn đề. Vì là con người bình thường thì không ai lại phơi bày chuyện tình cảm riêng tư theo kiểu ấy. Mụ ta là người vùng nào thì Lão Tâm cảm giác mình đã từng gặp người phụ nữ ăn xin này nhưng không thể nhớ ra được là ở đâu. Mà thôi, quan tâm tới làm chi. Chẳng phải là lão đang cần được khuây khỏa hay sao? Chuyện bị ma ám đêm qua vẫn còn làm lão sợ... Đúng là không ngờ mấy chục năm tiếp xúc, đụng chạm với bao nhiêu cái thây ma... giờ mới bị ma làm cho khiếp hãi, thật hổ thẹn. Lão Tâm thầm than vãn rồi tỏ ý chấm dứt cuộc gặp gỡ vô tình này.
- Ta muốn trở về nhà nằm nghỉ, mụ cứ tiếp tục lo đi kiếm sống cho mình, đừng chàng ràng chuyện phiếm nữa.
Người phụ nữ ăn xin vụt lộ nét quyến luyến:
- Ông lão... chỉ nhà cho tui biết với đi.
Không muốn bị làm phiền. Lão Tâm từ chối liền:
- Ta sẽ không có thời gian tiếp mụ đâu. Cứ coi như chưa quen vậy.
Lập tức lão Tâm bỏ đi ngay để khỏi bị níu kéo. Lão không biết phía sau lưng mình người phụ nữ ăn xin kia đang tỏ thái độ gì, chỉ hay đằng trước mặt lão bà vợ già đang lăng xăng đi kiếm.
Trở về nhà nhưng lão Tâm không tài nào nằm nghỉ ngơi như ý muốn mà cứ vào ra thấp thỏm khiến vợ lão phải thắc mắc:
- Bộ ông biết trước nhà sắp cháy hay sao mà nóng lòng quá vậy?
Lão Tâm khẽ nạt vợ:
- Nói bậy.
Bà lão thả ánh mắt đi theo ông vòng quanh nhà:
- Tui nói bậy cũng được nhưng trong suy đoán của tui chắc chắn là không bậy. Ông đang gặp chuyện gì khó xử phải không?
Lão Tâm chựng lại vì không thể tìm được câu trả lời thích hợp, bởi thật tình lão có gặp phải chuyện gì khó xử đâu. Còn người phụ nữ ăn xin kia chỉ là lần gặp đầu tiên, hơn nữa mụ ta chẳng gây ấn tượng chi ngoài một chút hài hước về câu chuyện tìm người của mụ. Nghĩ cũng buồn cười thật, giá như nhà văn Nam Cao còn sống, lão sẽ đề nghị ông ấy thêm vào tác phẩm của mình tình tiết mà lão vừa nghe, vừa thấy được lúc nãy. Có lẽ sẽ hay đấy, ý nghĩ ngộ nghĩnh này làm cho lão bật cười và bị tra gạn:
- Ô hay, ông có trở điên hay không mà thay đổi thái độ liên tục vậy?
Lão Tâm ngưng bặt niềm vui đột xuất cau mặt lại với vợ:
- Ắt hẳn bà muốn như thế hả? Cười hay khó chịu bà cũng đặt vấn đề cả.
Thấy ông chồng có vẻ giận, bà lão bèn thôi không đối đáp, lẳng lặng đi xuống nhà dưới chuẩn bị nấu cơm chiều. Còn lại một mình ở nhà trên, lão Tâm trở lại với những câu chuyện làm lão phải nhọc lòng. Thằng Quang xồm cũng có mặt trong danh mục khiến lão phải suy nghĩ. Nhớ tới thái độ của nó, lão không ngăn được cơn bực. Hỗn láo đến thế là cùng. Nếu lão là người sinh ra nó, dứt khoát lão không để nó thành một đứa ngỗ nghịch như hiện nay. Bây giờ thì cây đã mọc cong, không ai còn uốn nắn được nó... ngoại trừ tự nó muốn sửa đổi. Lão cũng thấy tội cho người phụ nữ ăn xin nhẹ dạ, chẳng biết mụ ta đã cho thằng Quang xồm bao nhiêu tiền để nhờ nó tìm người đàn ông không tuổi, không tên của mụ ta. Cuộc đời sao có lắm éo le, cứ phát sinh ra những sự kiện dồn con người vào thế bi kịch. Ngay chính lão cũng từng va chạm phải tình huống... song may mắn là nó chưa làm cho lão khốn đốn và thời gian đã khiến nó ngủ yên.
Nhiều lúc nghĩ lại, lão day dứt không nguôi, cảm thấy có lỗi với vợ dù bà ấy chẳng hề hay biết gì về tâm tư của lão, trong kinh thánh của đạo Công giáo thì dù ngoại tình trong tư tưởng cũng đã là phạm tội. Vậy mà lão tự cho mình trong sạch suốt bấy nhiêu năm. Phải đi trình cha sứ khi có dịp để nhận ơn tha thứ của chúa trời. Lão Tâm chợt nghe lòng nhẹ nhõm đi ra cửa nhìn mông lung bầu trời đã dịu dần tia nắng. Một ngày nữa lại sắp hết giống như sự ngắn ngủi của đời người. Ngay đến sống lâu như lão cũng chưa trang bị được gì cho mình điều gì mai sau cả. Vậy mà những đứa còn trẻ như thằng Quang xồm lại học đòi sống buông xuôi. Lão Tâm chắc lưỡi, mắt nhóng về phía nghĩa trang. Lão nhất quyết sẽ không sợ ma dẫu cho nó có hiện hình ra nhát lão. Vì còn không lâu nữa, lão cũng sẽ là ma. Trở thành con ma thật khi đã chết rồi.
Chưa đến bảy giờ tối Siêu đã hối mấy đứa em đóng cửa, không cho một đứa nào rời khỏi nhà. Cậu dõng dạc tuyên bố.
- Dạo này tình hình an ninh không được tốt lắm. Hôm qua nhà thằng Cường bị trộm vào ăn cắp cả đậu hũ. Nếu chúng biết ba má mình không có nhà mò tới thăm thì nguy.
Nhỏ em gái Siêu vừa quan sát anh trai, vừa bộc lộ sự lo lắng:
- Nhà mình có nhiều thứ có giá trị lắm! Hay là chúng ta khiêng bàn ghế trấn hết các cửa.
Siêu gật gù:
- Đề nghị của mày nghe được đó. Nào cùng làm.
Sau ít phút hì hục, anh em Siêu đã đem hết số bàn ghế lẫn vật dụng có kích thước cồng kềnh tấn vô các ngõ ngách mà họ cho rằng trộm có thể đột nhập. Chưa yên trí, Siêu còn dặn dò em:
- Phải thủ thêm một ít cây để đánh trộm nếu như nó dám thò đầu vô.
Thằng em trai út của cậu bật cười giòn:
- Ba má vắng nhà có một ngày mà anh làm gì khủng bố tụi em dữ vậy? Cứ vô tư nằm ngủ không có gì xảy ra đâu.
Siêu trợn mắt lên mắng:
- Nhóc con... mày biết chi mà lên tiếng. Vô tư nằm ngủ như mày rồi để sáng mai còn mỗi cái nhà trống không ư? Ba mẹ về cạo đầu hết cả bốn đứa.
Xuân và Xinh là hai đứa em gái giữa của Siêu cùng mở miệng một lượt:
- Đã bày bố trận như thế này thì trộm nào mà vào được. Họa chăng có ma biết biến nó mới vào được thôi.
Vô tình hai nhỏ con gái đã làm tim thằng anh thót lại. Siêu co tay cốc lên đầu chúng:
- Bộ ngứa mỏ lắm sao mà phải nói lên vậy? Đúng là đồ con gái…
Nhỏ Xinh ấm ức vì bị đánh. Nó tròn vo cái miệng:
- Con gái nhưng không có sợ ma dữ dội như con trai. Anh mà ăn hiếp tụi em nhất định đêm nay sẽ bị ma kéo cẳng.
Quả nhiên, Siêu không dám dùng quyền lực kẻ làm lớn trấn áp mấy đứa em như lúc nãy mà biết dè chừng:
- Không phải tao ăn hiếp tụi mày mà là hai đứa đã nói những điều tối kỵ. Hồn ma linh thiêng lắm. Không đùa như tụi mày nghĩ đâu.
Nhỏ Xuân háo hức góp lời vô:
- Em nghe người ta kể cô gái chết ngoài gò thường hiện hình lên đòi đồ cúng. Một đứa bạn của em có họ hàng với chị ấy nói rằng hồn ma còn biết ăn.
Dù trong lòng không tin, Siêu cũng phải im lặng vì nghe nhột. Thật sự cậu rất sợ oan hồn của cô gái tự tử chết ngoài gò đến quấy nhiễu bởi đã trót lời phạm thượng.
Con nhỏ Xuân không hiểu rõ tâm trạng của anh trai bô bô thuật lại chuyện:
- Ngày hôm qua gia đình người ta đem trái cây ra cúng phát hiện hồn ma đã ăn hết phân nửa.
Tới đây thì Siêu buộc phải chận miệng nó lại:
- Mày làm ơn tốp lại giùm đi con nhỏ. Mày kể thêm chút nữa cô ta lướt hồn tới đây đòi đồ cúng thì chí nguy.
Nhỏ Xinh cướp câu đáp của chị:
- Anh sợ gì. Đây là nhà của mình, dẫu là ma cũng phải biết quen lạ chứ.
Bất giác Siêu thốt lên:
- Tao nghĩ... cô ta biết tao.
Đến lượt thằng út lanh chanh:
- Vậy chắc là bạn gái của anh rồi còn gì.
Toàn thân Siêu nổi da gà khắp lượt, cậu như cảm thấy khí lạnh xuyên qua người:
- Trời ơi... mày tính giết tao hả, thằng nhóc con khỉ gió.
- Đâu có. Em chỉ nói...
- Hết chuyện nói sao mày lại đem hồn ma gán ép vào với tao.
- Thì tại anh...
- Câm họng ngay. Mày tuôn ra câu nào nữa tao sẽ giảm thêm tuổi thọ đó.
Thằng nhóc ngơ ngác vì không hiểu mình đã làm gì nên tội. Nó ra sức phân trần:
- Em... em... chỉ nghĩ vậy thôi mà.
Siêu nhìn nó gờm gờm:
- Mày nghĩ nhiêu đó tao đã sợ hết hồn. Nếu quá đà, thêm một chút tao sẽ ngay đơ ra mà chết mất.
Thằng nhóc con tám tuổi vô tư hỏi:
- Sao lại chết khi chỉ mới nghe nhắc tới ma?
Siêu không biết phải giải thích thế nào cho thằng em tường tận về cái điều mà mình đang sợ. Ma... một âm từ hết sức ngắn gọn, vậy mà thoạt nghe ruột gan cứ bật lên thon thót. Chỉ tại mấy đứa em của cậu chưa từng bị nó nhát nên chúng mới nhởn nhơ trước nỗi sợ của cậu thôi. Để rồi coi... Siêu dọa chúng bằng mắt rồi phẩy tay ra lệnh:
- Đi ngủ.
Thằng út liền phản đối:
- Còn sớm, em chưa làm xong bài tập toán.
Siêu nói gắt:
- Sáng mai tao kêu thức dậy sớm, tha hồ mà học.
- Nhưng cô giáo dạy, những gì có thể làm được hôm nay thì chớ để ngày mai.
- Không phải trong tình huống nào cũng rập y khuôn. Tao biểu mai học t 43ca hì đừng có cãi.
Do cha mẹ không có nhà nên thằng út không dám cự nự lại anh cả. Thế nhưng vào mùng rồi mà nó vẫn còn lầm bầm:
- Sợ ma không dám thức thì nói đại đi cho rồi.
Siêu nghe được co chân đạp nó:
- Mày nói thêm câu nữa tao bắt ngủ ngồi đó.
Vì nằm chung giường với anh nên thằng út đành nín thinh hậm hực cho tới khi ngủ lăn quay. Ở trong buồng không biết hai nhỏ con gái ngủ chưa mà chẳng nghe động tĩnh. Phần Siêu, trời nóng cậu không thể trùm chiếc chăn lên đầu như mọi bữa nên cảm thấy khó ngủ. Với lại bây giờ còn khá sớm, nếu có chợp mắt được thì cũng chín, mười giờ. Ôi, thức một mình thà kêu hết mấy đứa em cùng dậy thì đỡ sợ hơn. Siêu khẽ đạp chiếc chăn cho nó tụt xuống chân để nhổm đầu thì bất chợt nghe thấy có tiếng động lạ. Thế là hơi thở lẫn nhịp tim của Siêu cùng chựng lại, chỉ có đôi tai dểnh lên là còn hoạt động... Chẳng lẽ nào lại là trộm? Mà sao bọn chúng biết nhà cậu vắng người lớn? Không chắc... cũng có thể là ma. Chỉ mới thoáng nghĩ thôi Siêu đã run từ trong ruột run ra. Biết phải làm sao với tình huống phân đôi này? Trộm cậu cũng sợ, mà ma thì càng thêm sợ. Cố nhúc nhích thằng em bên cạnh để đánh thức nó dậy nhưng nó cứ như thân cây chuối nằm im. Cực chẳng đã Siêu phải quơ lấy chăn trùm lên đầu rồi nép sát vào người thằng út. Ôi, khó thở quá... lại còn nóng nực nữa. Phen này thì chết vì một trong ba nguyên nhân nêu ra đây trộm, ma và thiếu oxy để thở. Chưa bao giờ Siêu lâm vào tình thế hiện tại phải chiến đấu một mình với cơn sợ hãi về nhiều điều. Xoảng... không biết tiếng của vật gì, song Siêu nghe rất gần, Chắc chắn không phải trộm, hoặc nếu có phải thì nó không dám nán lại nữa vì gây ra tiếng động. Còn là ma... cậu đối phó thế nào đây? Vụt… y như là tiếng rít của gió đêm... không... tiếng của cành lá cọ vào nhau... chẳng phải... tiếng thở của ai đó kèm theo lời rên rỉ:
- Ta là hồn ma nữ ngoài cái gò... tới thăm mi đây... ơi… Siêu…
Chưa phân định rõ tiếng kêu xuất phát từ đâu, toàn thân Siêu đã cứng ngắc tựa bị hóa thạch. Cậu há hốc miệng nhưng âm thanh thì tắc nghẹn. Ối, oan hồn cô gái đi tìm cậu. Hư… hư... sao cô ta lại không tìm thằng Quang xồm hoặc ba thằng mắc gió kia? Siêu muốn phát âm được thành tiếng để van lạy hồn ma đang ẩn hiện đâu đó trong nhà hay ngoài sân... đừng nhát, đừng tới thăm cũng đừng hiện ra bằng bất cứ hình ảnh nào cho cậu thấy. Bởi nếu thấy thì cậu sẽ chết chắc. Mà không chết sao được khi lâm vào tình cảnh có một không hai này.
- Ơ… Siêu mi không muốn đón tiếp ta có phải không? Ta đang đứng rất gần chỗ mi nằm đây, ta lạnh... ta đói... Siêu ơi ta muốn đắp chung mền với mi...
Tự nhiên có một sức bật mãnh liệt đã đẩy Siêu chồm dậy lao ra khỏi mùng rồi chạy thẳng vô buồng. Cũng không dành chút thời gian câu nệ, cậu kéo dạt Xuân và Xinh để xấn lăn vào khoảng trống giữa hai đứa em gái, vì chưa ngủ say nên khi bị xê dịch, Xuân mở mắt ra hỏi:
- Anh làm gì kỳ vậy? Khi không lại chen vào giường con gái.
Lúc này Siêu quên mất cả ngượng ngùng, đề nghị với nhỏ Xuân:
- Cho tao ngủ ké đêm nay đi. Ngoài kia khủng khiếp quá.
- Lại nằm mơ thấy ác mộng chứ gì?
- Không phải. Tao vừa bị... ma nhát.
- Thế thằng út đâu rồi?
- Nó vẫn còn nằm đó!
- Sao không kéo cả nó vô đây.
Hơi thở Siêu hổn hển:
- Nó ngủ mất tiêu có biết trời trăng gì đâu mà kéo cho được.
Nhỏ Xuân lồm cồm ngồi dậy trách anh:
- Dù sao anh cũng không thể để nó nằm ngoài đó một mình, ngộ nhỡ...
- Tao biết con ma chỉ quậy tao chứ không quậy thằng út đâu.
Nằm cuộn người trong chăn, Siêu kề miệng ra trấn an nhỏ Xuân, nhưng con bé không chịu, đánh thức đứa em kế dậy. Vừa mở mắt, nhỏ Xinh đã kêu la toáng:
- Trời đất... ai cho anh mò vào đây?
Siêu vẫn nằm im không cựa quậy chỉ hoạt động chiếc miệng:
- Bộ cần hai đứa tụi bay đồng ý tao mới được phép sao? Ba má đi vắng, tao có nhiệm vụ phải bảo vệ mấy đứa tụi bay mà.
Nghe anh trai nói dứt lời, nhỏ Xuân bụm miệng cười:
- Hí... hí... không biết ai bảo vệ ai, anh sao ưa nói ngược quá hà.
Rồi nó khều nhỏ Xinh:
- Tao với mày ra ngoài ngủ chung với thằng út, nhường buồng cho ảnh đi.
Nếu là ban ngày chắc hai đứa em Siêu đã nhận ra sắc mặt của anh nó đỏ dừ lên vì hổ thẹn. Song nỗi sợ trong lòng chưa tan biến nên cậu đành chịu trận nhận sự châm biếm của các em. Siêu tự hỏi khi bị bỏ một mình trong căn buồng rộng tối om, liệu oan hồn cô gái kia có hay biết về việc cậu vừa dời chỗ nằm không? Nếu có... cậu trốn vào đâu cho thoát được?
Khốn khổ gần hết đêm mới lịm ngủ được một chút thì Siêu bị dựng dậy bởi tiếng hét của Học:
- Mày tính không đi thi sao mà giờ này còn nằm cuộn mền. Năm cuối cấp giở trò lười một chút là xôi hỏng, bỏng không đó.
Như ngày thường, Siêu sẽ tống cho thằng bạn một tống ra trò vì đã làm rộn cậu. Nhưng hôm nay, cậu lắc lư cả cái đầu tóc rối bời có đeo theo đôi mắt còn nhắm tịt chưa mở nổi. Giọng nhầy nhụa:
- Mấy giờ rồi? Liệu còn sớm quá không?
Học kêu lêm như sấm rền:
- Sớm bên Tây chứ bên ta thì muộn rồi. Mở mắt ra đi thằng quỷ, bộ cả đêm du ngoạn dưới âm tào hay sao mà giờ này vẫn còn mơ màng? Hay phán quan giữ mất hồn mày rồi?
Chỉ với bấy nhiêu lời của Học đã làm Siêu tỉnh táo mà không cần rửa mặt. Cậu chắp tay vái bạn lia lịa:
- Tao lạy mày Học ơi... ban đêm tao bị ma hành hạ, ban ngày mày tha cho tao đi.
Học nghệt mặt ra ngó bạn:
- Mày đang nói năng lảm nhảm gì thế?
Siêu nhăn nhó thuật lại chuyện rồi đúc kết:
- Có lẽ tụi mình phải sắm một cái lễ đem ra gò cúng xin cô gái đừng quậy phá thằng nào.
Vốn keo kiệt, Học ngần ngừ:
- Tao nhớ chuyện này chỉ có mày và thằng Quang xồm là xúc xiểm tới người chết... không có mặt ba thằng tao.
Bỗng đâu Cường xuất hiện khi Siêu chưa kịp mắng Học không có tinh thần đoàn kết. Cường hấp tấp nói lắp theo thói quen muôn thuở:
- May... may... quá... Gặp... gặp... tụi bay...ở đây…
Siêu đỡ lời cho bạn:
- Chuyện quan trọng thì để tới trưa tụi tao đi học về. Bây giờ nghe mày nói thì đến trễ học mất.
Nhưng Cường không chịu chờ tới trưa theo ý kiến của Siêu mà tuôn ra ào ào:
- Trễ… trễ... tao cũng phải... phải… nói liền... liền bây giờ...
Siêu chạy xuống nhà dưới đánh răng kéo theo cả đám bạn. Học hích vào hông Cường:
- Sao mày không tranh thủ lúc nó làm vệ sinh mà nói đi.
Cường bèn hoạt động tay chân để diễn giải câu chuyện:
- Tụi mày có tin đêm qua tao đã bị ma nhát không?
- Cái gì?
Siêu há to chiếc miệng dính đầy kem vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ:
- Chuyện có thật hay sao hả, hằng khốn?
Cường không còn nói lắp, mà mạch lạc từng câu:
- Đứa nào xạo ông trời rút lưỡi đi. Lần đầu tiên trong đời tao nhìn thấy con ma bằng mắt chứ không phải nằm mơ. Nói hai thằng mày đừng cười, tao sợ quá đã ị luôn ra quần và vấp ngã bỏ chạy. Đây nè, tụi bay nhìn đi... bằng chứng là nốt bầm to tướng ở chân tao.
Rồi Cường biểu lộ sự thật thà của mình bằng cách vén cao ống quần lên cho hai thằng bạn xem. Chứng kiến tận mắt. Siêu bủn rủn cả giọng tựa kẻ hết hơi:
- Tao cũng chung hoàn cảnh với mày, nhưng tao không nhìn thấy con ma mà chỉ nghe nó nói.
Học chớp mắt ngờ vực:
- Liệu hai thằng mày có cấu kết với nhau không? Ma mà cũng biết nói như người ư?
Siêu súc miệng rồi nhổ nước bọt vội vã để biện luận:
- Mày chưa nghe chưa thấy nên chưa tin thì mặc kệ... chứ tao và thằng Cường đã bị nó nhát rồi thì không thể làm thinh như chẳng có gì xảy ra được.
Học giải quyết ngắn gọn:
- Vậy thì hai thằng mày góp tiền mua lễ vật ra gò cúng đi.
Cường giương mắt vì chưa biết chuyện của Siêu:
- Sao? Con ma của mày cũng đòi đồ cúng hả?
Siêu xanh mặt gật đầu:
- Nó không đòi thẳng thừng mà rên rỉ rằng đói và lạnh lắm! Nó còn nói rõ là hồn ma cô gái chết ngoài gò.
Nghe thấy vậy, Cường nhảy dựng:
- Như thế... trong một đêm oan hồn của cô ta đã tới những hai nơi.
Học vụt nói:
- Có khi nào thằng Trung cũng bị cô ta viếng thăm hay không?
Siêu thừ người:
- Ai biết được. Muốn rõ thực hư thì phải đi hỏi nó. Hay là phân công cho thằng Cường tìm tới nhà thằng Trung coi sao.
Không phản đối sự sắp đặt đột ngột ấy, Cường nhận lời:
- Được, để tao. Hai thằng mày cứ đi học tới trưa về rồi tính.
Thấy không còn thời gian nên Siêu và Học đành phải hẹn lại những ý kiến chưa nói hết. Họ chia tay, kẻ đến trường, người lo công việc của mình. Phần Cường từ nhà Siêu cậu phóng thẳng tới nhà Trung thì thấy thằng bạn đang lặc lè ở trước sân:
- Ủa, tao nhớ tối qua mày vẫn còn lành lặn mà.
Trung nhăn nhó như khỉ:
- Thế mới gọi là tai nạn đột xuất, tối qua tao tới nhà mày mua đậu hũ về ngang chỗ ngã tư thì bị ma kéo chân nhét xuống lỗ cống.
Cường cố đặt tình huống:
- Phải hông đó? Có khi nào tự mày hụt chân rồi đổ thừa cho ma không?
Trung giãy nảy:
- Úy… tao hổng dám đặt chuyện bậy bạ đâu. Đổ thừa cho người thì có thể chứ ma thì cho vàng tao cũng không dám nói bừa.
- Vậy mày có thấy bóng dáng của nó ra sao không?
Sắc mặt Trung xám ngoét:
- Tất nhiên là có thấy, tao còn bị nó táng cho một cái tối tăm cả mặt mũi rồi để lại câu nói nghe rợn óc...
Cường hỏi tới:
- Con ma đã nói gì?
Trung bắt chước giọng của nhân vật ở thế giới bên kia:
- Ngày mai mang đồ cúng ra cái gò.
Dù cũng thóp gan vì sợ nhưng âm điệu lặp lại của Trung làm Cường rũ ra cười:
- Hố... hố... mày nhái nghe hổng giống chút nào, còn khiến cho tao bị nhột!
Thấy thằng bạn giễu mình, Trung nổi khùng:
- Đồ chó chết... muốn cười thì cút về nhà mày, đừng làm chướng mắt tao. Chỉ mỗi chuyện ma kéo chân tao đã thấy khốn đốn rồi.
Rồi cậu bật lên tiếng rên:
- Ui da... không biết phải dùng thứ gì mà xoa bóp cho hết đau.
Cường không giận mà còn chỉ dẫn:
- Mày lấy vỏ cây dâu mà cột thử coi, nghe nói loại đó cũng kỵ tà ma lắm!
Không tin, song Trung lại tỏ ra mừng rỡ:
- Được, tao sẽ làm. Mày giúp tao kiếm cây dâu về đây.
Bị nhờ vả một cách không thiện cảm, Cường từ chối:
- Tao không rảnh. Mày muốn chân mau khỏi thì cà nhắc đi mà tìm. Tao đến đây là để kể lại cho mày nghe tụi tao cũng đang là nạn nhân của hồn ma cô gái ngoài gò hoang. Trưa nay lại nhà thằng Siêu họp mặt....
Toan phồng mồm lên mắng Cường, nghe thấy vậy Trung co rút người lại:
- Mày không dọa tao hả thằng ngọng?
Chạm tự ái, Cường đẩy Trung té rầm:
- Chuyện đó chỉ mình thằng Quang xồm là có gan thôi chứ tao thì không.
Đang đau lại còn bị xô ngã. Trung kêu la ỏm tỏi nhưng Cường đã về không nản lại để đỡ cậu.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !