Lý Yến Bắc nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết cũng là bạn thân của Lý mỗ. Lý mỗ không muốn y liều mạng và nhất là không muốn lợi dụng y để đoạt địa vị hoặc tài sản của họ Đỗ nhưng y tự mình muốn cùng người quyết đấu, Lý mỗ không ngăn cản được.
Y nhìn Lục Tiểu Phụng nói dằn từng tiếng :
- Cả công tử cũng chẳng có cách nào cản nổi y.
Lục Tiểu Phụng tuy không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận.
Lý Yến Bắc lại nói :
- Điều trọng yếu là chính đương sự cũng không cản trở nổi mình.
Trên đời thật lắm chuyện giống thế. Con người sống ở trên thế gian này có nhiều việc không làm không được, dù nguyện ý hay không nguyện ý cũng vậy mà thôi.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhẹ buông tiếng thở dài nói :
- Tại hạ mệt rồi muốn đi tắm nước nóng một lúc đã.
* * * * *
Ao tắm xây bằng đá xanh và nước rất nóng.
Lục Tiểu Phụng dầm mình vào ao nước nóng vươn tứ chi cho thoải mái.
Lục Tiểu Phụng tắm xong quay trở vào. Lý Yến Bắc ra ngoài ao tắm.
Chợt có một người bước tới nói :
- Lý đại hiệp để tại hạ kỳ lưng, xoa bóp cho.
Hắn lấy một mảnh vải kỳ cọ chiếc lưng trần của Lý Yến Bắc và xoa bóp làm cho Lý Yến Bắc vô cùng khoan khoái.
Thình lình có tiếng hét :
- Tặc tử! Ngươi dám đánh độc Lý đại hiệp à?
Lý Yến Bắc hốt hoảng gạt bắn người kỳ lưng ra ngoài, đứng phắt dậy.
Người bí mật nói mau :
- Nay Lý đại hiệp đã trúng độc ở trong mảnh vải kia rồi phải chữa trị gấp rút kẻo không còn kịp nữa.
Người đó hành động lẹ như ma quỷ. Vừa phất tay một cái người đã mất hút.
Lý Yến Bắc lớn tiếng hỏi :
- Ông bạn là ai? Sao không để Lý Yến Bắc này đền đáp ơn giải cứu?
Thanh âm người kia từ đằng xa đáp vọng lại :
- Các hạ đến lầu Xuân Hoa sẽ biết tại hạ là ai. Khi đó báo đáp cũng chưa muộn.
Câu nói vừa dứt, thanh âm đã ra xa mười mấy trượng.
Lý Yến Bắc liền đoạt lấy tấm khăn vải kỳ lưng ở trong tay đại hán.
Đại hán bật tiếng la hoảng, Lý Yến Bắc liền nhét tấm khăn vải vào miệng gã.
Thanh âm đại hán đột nhiên dừng lại. Người gã giẫy giụa một lúc không nhúc nhích được nữa.
Tấm khăn bằng vải trắng hiển nhiên có chất độc thật.
Vừa rồi đại hán đã hết sức kỳ lưng cho Lý Yến Bắc. Chất độc trên tấm khăn đã thấm qua lỗ chân lông vào tới thịt.
Da thịt toàn thân Lý Yến Bắc đột nhiên run bần bật không sao kiềm chế được.
Lục Tiểu Phụng không khỏi động dung lên tiếng :
- Đỗ Đồng Hiên ghê gớm thật! Thủ đoạn của hắn cực kỳ thâm độc!
Người vừa đến là ai?
Lý Yến Bắc nắm chặt hai tay để kìm chế mối xúc động, tự hỏi :
- Tại sao y lại biết âm mưu của Đỗ Đồng Hiên. Vì lẽ gì y chạy đến cứu ta?
Muốn tìm ra đáp án chỉ có cách đến ngay lầu Xuân Hoa.
* * * * *
Lầu Xuân Hoa cũng thuộc phạm vi cơ sở của Lý Yến Bắc.
Mấy người ngồi xe đi, Lý Yến Bắc vốn thích đi bộ nhưng sợ chất độc phát tác, hắn không dám vận dụng khí lực.
Ai thấy hắn lúc bình thời cũng đem lòng tôn kính, còn ở đằng xa đã khom lưng thi lễ vấn an. Không ai ngờ con người khỏe mạnh như hùm beo mà tính mạng nguy trong sớm tối.
Lý Yến Bắc ngày thường đối với mọi người rất lịch sự nhưng hiện giờ mất hết rồi. Bất luận là ai trong mình cũng có mớ lửa vô hình chỉ chờ khi tâm tính bực tức là lập tức cháy liền.
Khu vực Xuân Hoa rất rộng, làm ăn phát đạt. Lúc người đến không còn bàn nào trống.
Lý Yến Bắc và Lục Tiểu Phụng ngồi lại chiếc bàn trống đợi người bí mật.
Chẳng bao lâu đã thấy từ dưới thang lầu một người. Coi kỹ lại đó là Đỗ Đồng Hiên.
Đỗ Đồng Hiên nhếch cười :
- Lý tướng quân chờ Đỗ mỗ có lâu không?
Lý Yến Bắc kinh ngạc trố mắt nhìn vì không ngờ người bí mật cứu nạn lại là Đỗ Đồng Hiên nên chưa có lời nào.
Đỗ Đồng Hiên vươn tay đeo nhẫn Hán Ngọc kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nói tiếp :
- Đỗ mỗ cứ tưởng mình đến đây ít ra cũng được Lý tướng quân mời uống chung rượu.
Lý Yến Bắc không nhịn được hỏi :
- Người cứu Lý mỗ vừa rồi đúng là các hạ ư?
Đỗ Đồng Hiên lạnh lùng đáp :
- Đỗ mỗ thường khi biến đổi chủ ý một cách rất dễ dàng.
Lý Yến Bắc hỏi :
- Vì sao mà các hạ lại biến đổi chủ ý?
Đỗ Đồng Hiên không trả lời, đột nhiên cất cao giọng hô :
- Thuốc giải!
Y vừa hô hai chữ, phía sau bỗng thêm ra một người.
Người này là một hán tử bé nhỏ thấp lùn, lại gầy khẳng gầy kheo. Mình mặc áo đen, sắc mặc trắng bợt không lộ vẻ gì. Cặp mắt đen láy mà sâu hoắm. Nếu không có cặp mắt thì gã hoàn toàn giống kẻ chết rồi.
Trên tửu lầu bấy nhiêu người mà không một ai biết rõ lai lịch gã.
Lý Yến Bắc coi mặt gã như người chết, thân pháp gã như quỷ mỵ liền phát giác gã là người vừa đi lại trong nhà tắm.
Gã vươn hai tay như móng chim ưng đặt một cái hộp gỗ màu xanh biếc lên bàn.
Đỗ Đồng Hiên nói :
- Đây là thuốc giải. Lý tướng quân nên thừa cơ lúc chất độc chưa phát tác mà uống ngay đi.
Lý Yến Bắc vẫn nắm chặt song quyền.
Trước mặt bao nhiêu người mà hắn tiếp thu thuốc giải của lão họ Đỗ ở phía Nam thành là một điều rất khó chịu.
Lý Yến Bắc không thể cực tuyệt.
Đỗ Đồng Hiên cũng biết hắn không tiện cự tuyệt liền thủng thẳng nói :
- Đỗ mỗ sấp ngửa đem thuốc giải đến cho Lý tướng quân nhưng hiện giờ...
Lý Yến Bắc hỏi ngay :
- Hiện giờ các hạ lại thay đổi chủ ý rồi chăng?
Đỗ Đồng Hiên cười xòa đáp :
- Đỗ mỗ chợt nhớ ra một điều muốn hỏi Lý huynh.
Lý Yến Bắc hỏi :
- Điều gì?
Đỗ Đồng Hiên đáp :
- Không hiểu Lý huynh có nguyện ý tăng gia cuộc đánh cá giữa chúng ta chăng?
Lý Yến Bắc sửng sốt hỏi :
- Các hạ muốn đặt cuộc thêm hay sao?
Đỗ Đồng Hiên hỏi :
- Lý huynh không dám ư?
Lý Yến Bắc hỏi :
- Các hạ muốn tăng thêm bao nhiêu?
Đỗ Đồng Hiên hỏi lại :
- Lý tướng quân còn có thể đặt thêm bao nhiêu?
Lý Yến Bắc lại nắm chặt hai tay hơn đáp :
- Lý mỗ còn ở bốn tiệm đổi tiền chừng hơn tám chục vạn lạng.
Đỗ Đồng Hiên nói :
- Nếu vậy sớm mai Đỗ mỗ còn một trăm hai mươi vạn lạng sẽ đem tới.
Mắt y sáng lên nói tiếp :
- Đỗ mỗ không muốn chiếm phần tiện nghi. Chúng ta vẫn giữ mực ba ăn hai.
Lý Yến Bắc mắt cũng sáng lên nhìn đối phương từng tiếng :
- Lý mỗ mà thua là lập tức dời khỏi kinh thành, các hạ còn sống ngày nào Lý mỗ tuyệt không bước chân đến kinh thành ngày đó.
Đỗ Đồng Hiên cũng nói :
- Đỗ mỗ mà thua là lập tức ra khỏi quan ải. Lý tướng quân còn sống ngày nào, Đỗ mỗ nhất quyết không bước chân trong quan ải ngày đó.
Lý Yến Bắc nói :
- Nhất ngôn vi định.
Đỗ Đồng Hiên hô :
- Kích chưởng vi tín.
Hai người từ từ giơ tay ra. Bốn mắt nhìn nhau.
Trên tửu lầu không một tiếng động.
Cuộc đánh cá này thật lớn quá. Hai bên tưởng chừng đem toàn bộ tài sản cùng tính mạng ra đặt cuộc.
Mọi người ngó bàn tay hai bên mà chính bàn tay mình lại toát mồ hôi lạnh.
Bỗng nghe đánh “bốp” một tiếng. Hai bàn tay đập vào nhau.
Tiếng kích chưởng vang lên tựa hồ tiếng lệnh sắp đưa ma.
Vẻ mặt Lý Yến Bắc cực kỳ trầm trọng. Hồi lâu hắn mới từ từ buông tay ra.
Đỗ Đồng Hiên ra vẻ đắc ý cười nói :
- Chắc Lý tướng quân rất lấy làm kỳ là tại sao Đỗ mỗ biết Diệp Cô Thành bị thương rồi mà còn đánh cá với số bạc to lớn như thế.
Lý Yến Bắc không phủ nhận vì thực tình hắn rất lấy làm ngạc nhiên về sự tình này.
* * * * *
Gió lọt qua cửa sổ thổi vào, mọi người chợt ngửi thấy mùi hoa thơm kỳ lạ. Kế đến sáu mái tóc đen láy rũ xuống vai hiện ra sáu thiếu nữ mình mặc áo trắng như tuyết. Cô nào cũng cầm một cái giỏ đựng đầy hoàng cúc, từ dưới lầu đi lên. Các cô đặt những bông hoa cúc tươi thắm vào cầu thang như một tấm thảm hoa.
Một người dẫm lên hoa tươi, chậm chạp cất bước thượng lầu.
Sắc mặt người này trắng nõn mà không phải lợt lạt cũng không phải xanh lướt.
Màu trắng bóng giống bách ngọc.
Mắt y không đen mà sáng người, coi chẳng khác hai điểm hàn tinh khiến người ngó thấy phải phát khiếp.
Tóc y đen láy, đầu đội mũ đính hạt châu, mình mặc áo trắng như tuyết. Y bước rất chậm chạp, khoan thai như bậc quân vương đi vào cung đình lại giống phi tiên ở trên trời giáng hạ phàm trần.
Lý Yến Bắc không nhận ra người này cũng chưa từng gặp y lần nào nhưng cũng đoán ra y là ai.
Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Hiển nhiên Bạch Vân thành chúa Diệp Cô Thành tới nơi rồi. Thế là y không chết.
Toàn thân y dường như chỗ nào cũng sáng rực làm cho người ngó thấy phải hoa mắt. Bất luận là ai cũng nhìn nhận y chẳng giống kẻ bị thương chút nào.
Lý Yến Bắc nhìn y, tưởng chừng hô hấp muốn ngừng lại. Trái tim hắn chìm hẳn xuống.
Diệp Cô Thành không nhìn Lý Yến Bắc, cặp mắt như hàn tinh đang ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười.
Diệp Cô Thành nói :
- Công tử cũng tới đây.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Các hạ cũng đến rồi.
Diệp Cô Thành nói :
- Hay lắm! Tại hạ biết thế nào công tử cũng đến.
Lục Tiểu Phụng không nói gì vì mục quang Diệp Cô Thành đã dời kỏi mặt chàng, bỗng y cất tiếng hỏi :
- Vị nào là Đường Thiên Dung?
Miệng y hỏi câu này mà mắt đã để ý nhìn một hán tử ngồi trong góc ở mé tả. Hán từ này tướng mạo rất anh tuấn, đột nhiên da mặt co lại thành cứng đơ.
Gã ngồi trong góc nhà tịch mịch. Cả Lục Tiểu Phụng cũng không chú ý tới. Gã còn nhỏ tuổi mà quần áo rất hoa lệ. Mắt lộ vẻ tàn khốc như chim ưng ăn thịt xác chết.
Gã nhìn chằm chặp vào mặt Diệp Cô Thành nói dằn từng tiếng :
- Tại hạ là Đường Thiên Dung.
Chỗ y ngồi cách Diệp Cô Thành đến bảy, tám bàn. Những người đang ngồi ở mấy bàn này bỗng lùi ra xa để quãng trống giữa hai bên.
Diệp Cô Thành hỏi :
- Ông bạn có biết ta là ai không?
Đường Thiên Dung gật đầu.
Diệp Cô Thành hỏi :
- Phải chăng ông bạn lấy làm kỳ ở chỗ sao ta vẫn còn sống đến giờ?
Đường Thiên Dung môi miệng chuyển động hỏi lại :
- Ai đã giải độc cho các hạ?
Gã hỏi câu này khiến cho mọi người nhớ tới nhà sư chất phác đã nói đúng sự thực.
Diệp Cô Thành quả đã bị thương. Y trúng phải Độc Sa của Đường gia. Những ám khí cùng độc dược khiến người võ lâm thiên hạ nghe tiếng đều táng đởm kinh hồn mà đối với Diệp Cô Thành dường như hoàn toàn vô hiệu lực.
Ai đã giải độc cho Diệp Cô Thành?
Mọi người đều nóng lòng nghe lời đáp của họ Diệp nhưng y không trả lời, lạnh lùng hỏi :
- Nó có độc đâu mà phải giải?
Đường Thiên Dung hỏi :
- Không có độc ư?
Diệp Cô Thành đáp :
- Một chút trần ai làm gì có độc?
Đường Thiên Dung biến sắc hỏi :
- Phi Sa của bản môn mà các hạ coi là một hạt bụi ư?
Diệp Cô Thành gật đầu.
Đường Thiên Dung cũng không nói nữa. Gã từ từ đứng dậy cởi áo dài ra để lộ tấm thân võ phục bên trong.
Y phục của Đường Thiên Dung chẳng có chi kỳ dị mà cũng chẳng có chi đáng sợ. Cái đáng sợ hơn hết là đôi bao tay da báo buộc ở bên cạnh sườn và cái túi da cá cắm trên đai lưng.