Haiz… vết thương của tôi cũng đã hơn 1 tuần mấy rồi mà nó vẫn chưa hết nhức và đau. Mới lên thành phố chưa đầy môt tuần lễ mà đã như thế này rồi, những ngày tiếp theo của tôi sẽ như thế nào đây, tôi cũng may mắn khi được làm việc cho một ông chủ khá tốt bụng. Các nhân viên ở đây ai cũng đối xử tốt với tôi như người trong nhà, có thể họ thấy tôi hoàn cảnh nghèo khổ được cái chăm chỉ làm việc và luôn giúp đỡ mọi người khi mọi người có việc.
Cả tuần đó tôi chỉ làm những việc bưng bê, có người làm thay con gấu vàng cho tôi. Tôi cũng không thấy tiểu thư và cậu Bình tới quán trà sữa nửa, có thể họ bị cấm túc ở nhà khi chuyện xảy ra tuần vừa rồi. Và tối hôm đó khi tôi đang lau cửa kính thì tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở bến đậu xe bus đối diện, tôi nhận ra người đó là ai rồi là cô tiểu thư hôm nọ. Không biết cô ta làm gì mà ngồi đó một mình, cô ta vẫn đang mặc đồng phục ở trường, cô ta không về nhà sao? Sao lại ngồi đó nhỉ? Tôi thấy cô ta đứng dậy và bước qua đường, cô ta đang tiến tới gần quán trà sửa này.
Khi cô ta tới gần thì tôi lại trốn, cô ta đưa mặt thật sát vào cửa kính, cô ta đang tìm kiếm gì đó. Sau đó cô ta vẻ mặt thất vọng và bỏ đi. Tôi cũng tò mò và mở cửa ra.
Cô ta dừng bước và quay lại, cô ta nhìn thấy tôi sau đó đi lại và hỏi :
“quán còn mở cửa không vậy?”
“đóng cửa rồi thưa cô”
“đóng cửa sao anh đứng đây làm gì?” – cô ta nhìn tôi – “hình như tôi gặp anh ở đâu rồi thì phải, tôi nhớ là vậy, đây có thể là lần thứ 3 tôi gặp anh, ah ,,,, ah …. Tôi nhớ rồi, anh chính là người nông dân đã cho tôi mượn đồ để thay đây mà”
“hả?” - bản thân tôi cũng bất ngờ nhưng khi nhìn kỉ lại thì tôi đã nhớ ra người con gái tiểu thư này là ai rồi, với cách ăn nói thể hiện không sai vào đâu được. – “giờ tôi mới nhận ra là cô”
“tính đứng ở đây tới sang luôn sao? Không mời tôi vào quán ah” – cô ta chỉ tay vào quán
“nhưng quán đóng cửa rồi” – tôi nói
“thì có sao đâu, tôi uống tôi trả tiền làm gì ghê vậy”
“ý tôi không phải vậy” – tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã tự đi vào quán
“này…” – tôi không ngăn cô ta lại kịp, cô ta đi khá nhanh
“mở đèn lên đi tối quá” – cô ta nói như ra lệnh
“uhm, để tôi mở”
“đưa menu ra đi, tôi thấy cái nào được tôi ăn”
“nhưng mà … tôi chưa biết cách pha trà sữa, đồ ăn ở đây mấy món này lạ quá tôi cũng không biết chế biến làm sao cả”
“ủa? gì kì vậy? nhân viên quán mà sao không biết làm gì hết vậy? cùi vậy”
“cùi là sao?” – tôi không hiểu
“là dỡ ẹt đó , có vậy cũng không biết
“ah! Tôi hiểu rồi, nhưng tôi chỉ mới lên đây làm khoảng một tuần thôi, công việc của tôi là làm con gấu vàng đứng ở trước quán chào khách thôi, và làm như dọn dẹp bưng bê thôi”
“uhm, hiểu rồi. Biết nấu mì gói không?”
“uh, biết”
“vậy đi nấu cho tôi đi”
“ủa? sao tôi phải đi nấu”
“tôi trả tiền được chưa? khổ ghê”
“uhm vậy tôi đi liền, tiền này tôi sẽ tính vào cái đơn tiền cho quán”
“đi đi nói nhiều quá” – cô ta phủi tay
tôi chui vào bếp bắt nước sôi và nấu cho cô ta một tô mì gói, mắt tôi cứ nhìn cô ta ở phía trước, tôi thấy cô ta có vẻ thích quán trà sữa này lắm thì phải. Cô ấy ăn khá từ tốn giống như những tiểu thư tôi thấy ở trên phim. Cô ta ăn một lát rồi nhìn tôi
‘sao mặt anh bị bầm vậy? “
“uhm, mới bị đánh cách đây một tuần”
“ủa? mới lên đây sống không đầy một tuần mà bị đánh rồi sao? bộ gây chuyện với bọn du côn sao?”
“tôi không có gây chuyện”
“chư sao bị đanh nặng thế này” - cô ta lấy tay đụng vào mặt của tôi
“tại vì tôi can cô và cậu bình hôm tuần rồi nên xảy ra nông nổi như vậy”
“hả? “ - cô ta ngạc nhiên - “anh là con gấu vàng sao?”
“uhm... thì đó là công việc của tôi mà”
“hèn chi … tôi thấy tên Bình ở trong lớp cũng lũ bạn của nó kể chuyện đánh nhau vừa rồi rất hý hửng, xin lỗi anh”
“uhm... thôi có gì đâu, ít ra cái tên đó không đánh tôi lần nửa”
“tiền nè” - cô ta đưa tôi tờ 500k
“gì vậy???” - tôi mở to mắt nhìn cô ta
“bồi thường thuốc men, vì tôi anh bị đánh coi như hai đứa huề không nợ ai,, tôi ghét phải mang ơn người khác lắm”
“nhưng tôi không có thói quen khi giúp đỡ ai đó thì nhan tiền, tôi không quen với như vậy? ủa? thành phố khi giúp đỡ người khác là người khác trả tiền ah?” - tôi hỏi
“500k này anh lấy đi, dùng nó cho việc mua thuốc còn dư thì cất phòng thân, coi như tôi giúp lại anh”
“uhm... nếu vậy thì tôi nhận” - tôi lấy tờ 500k cất vào trong túi balo.
“anh bao nhiêu tuổi rồi?” - cô ta tiếp tục ăn
“tôi 22 tuổi, còn cô bao nhiêu”
“tôi chỉ mới học lớp 10 thôi” - lúc này tôi mới nhìn vào phù hiệu của cô ta
“hình như cô tên là Trân phải không? tôi nhớ vậy”
“còn anh là hai khỏe”
“hì hì … uhm, đó là tên dân làng thường gọi, bây giờ ở trên đây người ta gọi tôi là Thanh”
“Ah! nghe sao con gái quá vậy!” - cô ta chọc
“ờ thì ..” - tôi sợ cô ấy phát hện -” tôi thấy tên đó gái trai gì cũng được mà”
“tôi giỡn thôi, chứ trong trường tôi, nhiều đứa con trai cũng tên Thanh, ủa? anh học tới lớp mấy rồi? tôi đoán chắc lớp 3 -4 gì nghĩ phải ko?”
“không tôi học hết lơp 12”
“HẢ” - cô ta kinh ngạc
“cô làm gì mà bất ngờ quá vậy
“uhm, tôi nghĩ ở dưới quê khó khăn nên hiếm ai học hết lớp 12” - cô ta uống nước và nói
“uhm, cô nói cũng đúng, nhưng tôi là một trong số hiếm đó”
“Haiz... sắp thi cuối năm chán ơi là chán”
“Ủa? sao vậy? học thì phải thi mà”
“tôi học không giỏi, nên thi sẽ không tốt nên chán”
“Ah thì ra là vậy, vậy thì cô cố gắng đi, than vãn không được gì đâu, cô ngủ ỡ chỗ của tôi nè, tôi ngủ ở trên ghế đằng kia, sáng tôi thức sớm, khoảng 5h. Tôi sẽ gọi cô dậy và cô phải ra khỏi quán, tôi không muốn có phiền phức với ông chủ”
“Nghe rồi, không cần phải căn dặn tôi như đứa con nít đâu”
“hì hì … dù gì cô cũng nhỏ hơn tôi cũng khá nhiều mà :D “ - tôi cười
“Hai.... phiền phức”