“Trần, còn có việc gì sao?”Thân mình của Liễu Nhu dừng lại, quay lại nhìn hắn.
“Ta cùng đi với nàng.” Mộ Dung Trần đứng dậy nói.
“Không cần, Tâm Nghi muội muội bị thương, chàng ở đây chăm sóc muội ấy đi, một mình thiếp trở về là được.” Liễu Nhu lắc đầu, cố gắng cười, giả vờ không để ý, đi cùng thì có ích gì chứ? Trái tim vẫn còn ở lại nơi đây.
“Ở đây có nha hoàn, huống chi lát nữa Thập tứ đệ sẽ đến đây, ta vẫn nên đưa nàng trở về.” Mộ Dung Trần cố ý nhắc tới Thập tứ đệ, dường như muốn khiến nàng thoải mái, buông lỏng tinh thần.
“Quận chúa, Vương gia, hai người đi đi, ta không sao, còn có Tiểu Vân mà.” Cung Tuyết Thiến cũng nói, trong lòng lại chua xót. Thập tứ đệ? Đây là hắn đang chứng minh sự trong sạch với quận chúa sao?
“Vậy Tâm Nghi muội muội, muội nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác chúng ta lại đến thăm muội.” Liễu Nhu nói.
“Cám ơn quận chúa, còn nữa, xin quận chúa sau này gọi ta là Tâm Nghi.” Cung Tuyết Thiến nói, hai chữ muội muội này khiến cả người nàng không thoải mái.
“Được rồi, Tâm Nghi, chúng ta cáo từ trước.” Liễu Nhu gật đầu nói.
Mộ Dung Trần vừa cùng nàng đi tới cửa thì vừa lúc Mộ Dung Vũ cũng dẫn theo hai nha hoàn cùng thị vệ đi tới.
“Nô tỳ, nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa.” Nha hoàn cùng thị vệ vội vàng hành lễ.
“Hoàng huynh, quận chúa, hai người muốn về sao?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Ừ, Thập tứ đệ, trông nom nàng thật tốt.” Lúc nói câu cuối cùng, Mộ Dung Trần liền hạ giọng.
Nhưng mà Liễu Nhu lại nghe rất rõ ràng, cõi lòng tan nát đau đớn lại từ từ lay động.
“Đệ sẽ làm như vậy.” Mộ Dung Vũ gật đầu.
Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói gì. Thái độ của Liễu Nhu rất khác thường, không có nắm chặt lấy tay hắn, chỉ một mình cúi đầu đi lên phía trước.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, biết nàng đang tức giận, vài lần muốn mở miệng nhưng rồi lại không biết giải thích như thế nào. Giải thích thế nào cũng giống như đang biện giải. Cuối cùng hắn vẫn không giải thích.
Cứ như vậy mãi đến lúc đi đến phủ quận chúa, Liễu Nhu liền quay đầu nhìn hắn nói:“Trần, chàng về đi, thiếp đến rồi.” Nói xong liền đi vào bên trong.
Mộ Dung Trần đứng ở bên ngoài vươn tay ra, muốn gọi nàng nhưng cuối cùng vẫn rụt tay lại. Hắn nghĩ lúc này, có lẽ yên lặng sẽ là lời giải thích tốt nhất. Hắn liền xoay người đi về phía Vương phủ.
Liễu Nhu mang theo sắc mặt âm trầm trở về phòng, một bụng tức giận không phát tiết được nên liền hất chén trà trên bàn xuống đất. Tiếng vang chát chúa phát ra khiến nha hoàn bên cạnh hoảng sợ, một câu cũng không dám nói.
Trong ánh mắt bắn ra hận ý, hắn ngay cả giải thích cũng không muốn giải thích với nàng. Dù cho hắn nói dối nàng đi nữa thì ít nhất cũng chứng minh được rằng hắn vẫn còn để ý đến nàng. Nhưng mà, bay giờ ngay cả một câu hắncũng chưa nói, hắn có ý gì đây?
Nói thì hay lắm. Quên nàng ta, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình sao? Vậy nụ hôn kia xem là cái gì?
Tay liền hung hăng đấm xuống bàn. Mạnh Tâm Nghi, ta sẽ không cho ngươi được như ý đâu.
Mộ Dung Vũ đẩy cửa ra liền nhìn thấy Cung Tuyết Thiến mở mắt nằm ở đó.
“Tâm Nghi, nàng tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
“Vũ, ngươi đã đến rồi, không cần lo lắng, ta rất khỏe.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói.
“Tâm Nghi, đều tại ta, ta hẳn nên ở bên cạnh nàng mới đúng, nếu ta ở bên cạnh nàng thì nàng cũng sẽ không bị đâm trọng thương.” Mộ Dung Vũ xin lỗi không thôi.
“Vũ, không trách ngươi được, hắn có ý muốn đâm ta bị thương, mà ngươi lại không thể luôn luôn ở bên cạnh ta, dù sao thì hắn cũng sẽ tìm được cơ hội.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Đúng rồi, Tâm Nghi, nàng có biết ai muốn ám sát nàng không?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng hỏi, hắn cũng đã nghĩ rất lâu nhưng thật sự là tìm không ra lý do tại sao có người muốn ám sát nàng.
“Không biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu. Tuy rằng nàng biết đó là người Minh Nguyệt quốc nhưng mà nàng không có chứng cớ, nếu nàng nói ra, thì không hề nghi ngờ gì đang ám chỉ đến Liễu Nhu. Không phải nàng muốn giấu diếm, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Tâm Nghi, đừng lo lắng, ta sẽ phái người bảo vệ nàng.” Mộ Dung Vũ không hề truy hỏi, hắn sẽ âm thầm điều tra, cũng sẽ bảo vệ an toàn cho nàng.
“Vũ, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Tâm Nghi, nàng cần gì khách sáo như vậy. Đừng quên, bất kể chuyện gì xảy ra thì chúng ta đều là bằng hữu.” Trên mặt Mộ Dung Vũ mang theo nụ cười ôn hòa.
“Ha ha…làm bằng hữu với Vương gia, không biết là phúc phận ta đã tu được ở kiếp nào. Không biết có bao nhiên người hâm mộ ghen tỵ với ta đâu.” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Ha ha….” Mộ Dung Vũ cũng khẽ cười nói: “Tâm Nghi, nàng vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta không quấy rầy nàng nữa.”
“Được.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, nàng quả thật cũng hơi mệt mỏi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng liền cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức mở to mắt, lại nhìn thấy Cơ Tinh Hồn đang mang theo sắc mặt âm trầm nhìn vào cánh tay cùng ngực đang được băng lại của nàng.
“Cơ Tinh Hồn, sao ngươi lại tới đây?” Cung Tuyết Thiến cố ý thoải mái hỏi.
“Làm sao nàng lại biến thành bộ dáng thế này? Có phải vẫn là do người của Minh Nguyệt quốc làm hay không?” Trong ánh mắt của Cơ Tinh Hồn tản ra sát khí.
“Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, ngươi xem không phải ta vẫn “hoạt hổ sinh long” (ý là khỏe mạnh như hổ, như rồng) sao?” Cung Tuyết Thiến không phủ nhận nói.
“Hoạt hổ sinh long? Đợi nàng chết thì đã muộn rồi. Ta cũng thấy rất kỳ lạ, khu vực săn bắn của hoàng gia có thể để người khác tùy ý đi vào sao? Những thị vệ kia đều là người chết sao?” Cơ Tinh Hồn trừng mắt nhìn nàng một cái, oán hận bất bình nói.
“Vương phủ cũng canh phòng nghiêm ngặt đấy thôi, vậy mà không phải ngươi vẫn vào được sao? Cho dù có phòng bị nghiêm ngặt hơn đi nữa cũng không cản được kẻ cố ý. Huống chi, lúc đó bọn họ đều đang cưỡi ngựa săn bắn. Nếu bọn họ đều là người chết thì ngươi nghĩ rằng ta vẫn có thể nằm ở đây nói chuyện với ngươi sao?”Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, không phải nàng muốn nói hộ bọn họ, mà sự thật là như vậy.
“Quên đi, ta không muốn thảo luận vấn đề này với nàng nữa. Nói xem, người muốn giết nàng có phải là quận chúa Minh Nguyệt quốc hay không?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm, ngoài quận chúa ra, hắn không nghĩ được người nào khác nữa.