Tinh Ngự Chương 138 : Mang Thương Quyết.

Tinh Ngự
Tác giả: Thất Nguyệt Hỏa
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 138: Mang Thương Quyết.

Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: ST






- Thế nhân điều biết thánh vực cao thủ cường đại. Mục tiêu cả đời của một người tu luyện là có cơ hội vấn đỉnh thánh vực. Trong số thánh vực cường giả, thánh vực nguyên tố thiên hành giả chiếm vị trí cao nhất trên kim tự tháp.

Đức Bá Cách dùng màn khởi đầu thuận lợi này để dẫn dắt đến vật phẩm đấu giá thứ hai, chỉ vào minh thúy sau lưng, nói:

- Minh thúy này ẩn chứa bên trong một loại chân võ quyết địa hệ, tên gọi Mang Thương Quyết, do Mang Thường quyền thánh hoành hành hai trăm năm trước lưu lại!

Không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ đơn giản mấy câu đã khiến cả hội trường phải ồ lên kinh ngạc. Tầm quan trọng của tu luyện pháp quyết là không phải nghi ngờ, dù sở hữu một loại nguyên tố chân võ quyết tuyệt đỉnh thì cũng không bảo đảm tuyệt đối tu luyện giả có thể bước chân vào thánh vực. Nhưng ít nhiều cũng tăng thêm vài phần khả năng.



Mang Thương Quyết nếu như rơi vài tay thiên phú kì giai địa hệ thiên hành giả thì rất có thể sẽ lại xuất hiện phong thái của Mang Thương quyền thánh ~ vô địch thánh vực!

Trong thánh vực, nguyên tố thiên hành giả là mạnh nhất!

Trong lòng Lăng Phong không khỏi trào lên một tia nghi hoặc: nguyên tố chân võ quyết kì phẩm như vậy, đổi thành bất cứ thế lực nào cũng sẽ coi như trân bảo, sao lại có người nỡ mang ra bán chứ? Rồi lại liên tưởng đến những lời Lý Trùng đã từng nói:

- Không ai dám đến hội đấu giá gây chuyện.

Vậy thế lực đứng sau chống lưng cho hội đấu giá này đáng sợ đến mức nào?

- Bởi vì tính đặc thù của tu luyện công quyết nên Mang Thương Quyết không thể nghiệm chứng cho chư vị xem. Bây giờ bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm: một trăm vạn!”

Bộ dáng Đức Bá Cách như người đi câu, thậm chí người đi câu này còn trong tư thế không sợ không có ai cắn câu.

Một trăm vạn, Lăng Phong trầm ngâm. Địa hệ chân võ quyết mà Khải Ân đang tu luyên là Mạch Kha ban tặng. Hiệu quả chỉ có thể coi như thượng thừa. Nếu như Mang Thương Quyết này đúng như những gì hội sở nói thì mua tặng Khải Ân cũng không tệ.

Ở một căn phòng bí ẩn bên trong hội trường, một thiếu nữ có cặp môi đỏ mọng hiếu kì hỏi:

- Sư bá, sao gia gia lại cam lòng mang nguyên tố chân võ quyết cực phẩm như vậy ra đấu giá? Nghe nói năm đó Mang Thương quyền thánh võ là thánh vực đỉnh phong cường giả. Còn lợi hại hơn Bàng Phiên Vân kinh hồng nhất hiện trước đây một bậc. Nguyên tố chân võ quyết mà ông ấy lưu lại có thể mang ra đấu giá dễ dàng như vậy sao, có phải…

Người đứng bên cạnh cô sắc mặt hồng nhuận như trẻ con, nhìn không ra tuổi tác cụ thể, mớ tóc bạc phơ được buộc một cách qua loa thành một chiếc bàn long kế trên đỉnh đầu. Bào phục trên người không phải vàng cũng không phải bạc nhưng cứ liên tục lóe lên những tia sáng kì dị. Hắn vuốt chòm râu phơ phất dưới cằm, cười nói:

- Lộ nha đầu, có phải con đang muốn hỏi làm như vậy có phải lãng phí quá không?

- Vâng ạ.

Phí Lộ tròn mắt hiếu kì :

- Nguyên tố chân võ quyết này mà truyền ra ngoài sẽ gây nên sóng to gió lớn. Chi bằng cứ để đó, đợi sau này có sư đệ, sư muội nào thiên phú thích hợp thì lấy ra tu luyện cũng không được mà.

Sư bá Lôi Trạch Ân cười híp mắt, không trả lời vào vấn đề mà sang người thiếu niên khỏe mạnh, nói:

- Tường nhi, con thấy sao?

- Hừ, tên ngốc Vân Hổ Đầu này thì biết gì, sư bá, người hỏi nhầm kẻ mù rồi!

Miệng thì mỉa mai nhưng Phí Lộ vẫn quay sang nhìn Vân Hổ Đầu chờ đợi.

Thấy ánh mắt của Phí Lộ, Lôi Trạch Ân chỉ biết cười thầm: Không biết thằng nhóc Vân Tường này được ai chỉ dạy mà gần đây mối quan hệ của nó với Phí Lộ hình như đã có tiến triển.

Vân Đầu Hổ thẹn thùng cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng lên nói:

- Sư bá có phải đang tính toán điều gì cho sự kiện mười năm sau không ạ?

Lôi Trạch Ân kinh ngạc nhìn Vân Hổ Đầu, ha ha cười lớn:

- Tường nhi đúng là thông minh, con còn thông minh hơn Lộ nha đầu đấy!

Thấy Phí Lộ có vẻ không phục, ông nói tiếp:

- Tường nhi nói không sai, Thương Khung Hội Chiến đã triệu khai được hai lần, không lâu nữa sẽ bắt đầu cử hành lần thứ ba! Ba lần cử hành tổng cộng chín mươi năm, thêm mười năm nữa là tròn một trăm.

Một trăm năm chớp mắt đã trôi qua, vạn niên chi kì cũng không còn xa nữa!

Lúc nói đến “sự kiện” đó, Lôi Trạch Ân có vẻ sợ hãi, thân thể run lên khe khẽ. Một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại:

- Chúng linh vẫn lạc, thần chi tiêu vong! Hắc hắc, lúc đó thì đừng trách thánh vực cường giả, cho dù vậy… thì đã làm sao, không phải vẫn là ~ yên tiêu vân tán!

Dù hắn đã lược bỏ mấy chữ ở giữa nhưng tin tức vừa lộ ra vẫn khiến bọn Phí Lộ giật mình. Nếu như ngay cả thánh vực cường giả cũng không là gì, vậy “sự kiện đó” đáng sợ như thế nào?

- Võ Thần Phong ỷ có chỗ dựa, hoành hành Thần Vẫn Đại Lục, hừ, Vân Mộng Tông chúng ta mặc dù không thể chính diện tương kháng nhưng sau lưng lược động một chút tiểu xảo cũng không sao!

Lôi Trạch Ân lộ ra vài phần thần sắc tính toán:

- Bọn chúng vơ vét hết cường giả trong thiên hạ nên tưởng rằng đã có thể kê cao gối ngủ ngon. Chúng đâu biết trên thế giới này những người có thiên phú nhiều không đếm xuể, một lưới của chúng sao có thể gom được sạch? Đâu chỉ Mang Thương Quyết? Sau này sư tôn còn định từ bỏ ra loại tu luyện công quyết nữa cho thiên hạ tu luyện!

- Võ Thần Phong hắn làm được, sao Vân Mộng Tông chúng ta lại không làm được?

Những người có mặt trong hội trường đương nhiên không hề hay biết công pháp mà họ đang tranh giành nhau kịch liệt ẩn chứa bao nhiêu ẩn tình. Bọn họ chỉ như những con gà chọi hăng máu đang tham gia vào một trận đá gà! Ngay cả những thương hội bình thường cũng bạo gan tham gia. Bọn chúng đã xác định nếu như may mắn có được Mang Thương Quyết thì sẽ lập tức bỏ đi thật xa, tuyệt đối không ở lại Mạt Vân Túc.

Ai cũng hiểu tầm quan trọng của cường giả. Nếu như phía mình mà có thánh vực cường giả thì có thể tọa trấn rồi, còn cần gì phải sợ tam đại thế lực nữa? Còn cần gì phải nhìn sắc mặt người khác làm việc nữa? Bởi vậy, bọn chúng mới quyết định tham gia với sự nhiệt tình từ xưa đến nay chưa từng có.

- Một ngàn sáu trăm vạn!

- Một ngàn tám trăm vạn!

- Hai ngàn vạn!

Kỷ lục đấu giá không ngừng được tạo ra, Lăng Phong nhíu mày, trên đường đến đây đúng là hắn đã lấy được không ít kim tệ từ bọn cướp bóc đui mù, cộng thêm với số kim tệ mà Mạch Kha và Ni Khả đưa cho trên người hắn có khoảng ba ngàn vạn kim tệ. Nhưng dù có lấy ra hết để mua thì cũng vẫn chưa đủ.

- Ba ngàn năm trăm vạn!

Lăng Phong giơ tấm bảng trong tay, lạnh lùng đưa ra giá tiền. Cái giá này khiến cho hội trường lập tức trở nên yên lặng!

Cái giá này hơn hẳn hai ngàn vạn vừa rồi những một ngàn năm trăm vạn! Tăng với biên độ này thì đúng là đáng sợ thật!

Lăng Phong biết nếu như chỉ tăng thêm một chút thì khả năng chiến thắng trước những thế lực đã kinh doanh bao nhiêu năm nay như Bức Tông, Chân Vật Các sẽ không cao. Chỉ có làm đối phương kinh sợ mới có thể bất ngờ đánh úp đối phương.

Thời gian cứ thế trôi đi, từng khắc từng khắc, Lăng Phong nắm chặt tay, trong lòng căng thẳng vô cùng!

Bức Tông Từ Kỳ Phong vừa định giơ tấm bảng trên tay lên thì chợt nhìn thấy một tia vui mừng trên mặt Cố Quỳnh liền từ từ hạ xuống.

Đạo Man của Chân Vật Các đa nghi, lần trước hắn dùng phương thức “bức giá” bắt Từ Kì Phong chảy ít máu nên bây giờ tưởng Cố Quỳnh cũng đang dùng phương thức đó.

Lòng thầm nghĩ: Tiểu tử, chơi trò này với ta à, ngươi còn non lắm!

Vì vậy, Đạo Man cũng hạ tấm bảng trên tay xuống.

- Ba ngàn năm trăm vạn lần thứ nhất! Ba ngàn năm trăm vạn lần thứ hai! Ba ngàn năm trăm vạn lần thứ ba! Bán!

Đức Bá Cách lộ vẻ kích động, đây cũng là lần đầu tiên hắn bán được giá cao đến vậy:

- Mang Thương Quyết thuộc về vị tiên sinh này!

Lúc này mọi người mới quay sang nhìn bọn Lăng Phong. Lăng Phong từ một người vô hình bỗng dưng trở thành tiêu điểm chú ý.

Hội sở cũng chẳng sợ bị người ta quỵt tiền. Nếu như Lăng Phong không chịu trả số tiền mà hắn đã hứa, mạt vân chương trong tay hắn sẽ lập tức bị gạch bỏ, sau này sẽ không thể vào hội đấu giá được nữa. Quan sát thấy mọi chuyện kết thúc rồi, Cố Quỳnh mới quay trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Lăng Phong cười thầm, hắn đã nhìn thấy hết tất cả. Xem ra vị Cố nhị ca này cũng không phải hoàn toàn vô tình với muội muội của mình. Nếu như không phải vì có quan hệ với Cố Dao, sao Cố Quỳnh phải âm thầm giúp hắn giành Mang Thương Quyết?

Chẳng phải chờ đợi lâu, vật phẩm đấu giá thứ ba cuối cùng cũng được bỏ tấm khăn phủ huyền bí!

- Nếu như nói thế giới này có một loại người mà các thánh võ cường giả khi nhắc đến cũng phải cúi đầu, ngưỡng mộ, cung kính, thậm chí ghen tị thì đó chính là thuật luyện sư!

Ngữ khí Đức Bá Cách thâm trầm, nhẹ nhàng dẫn dắt mọi người vào thế giới mà hắn đã xếp đặt trước:

- Vinh quang, tôn quý, những lời tán dương này khoác lên người thuật luyện sư không bao giờ là đủ! Kĩ năng luyện chương thần tình của họ có thể khiến một võ giả yếu ớt chớp mắt đã có đủ quyền lợi để đối thoại với cường giả. Dưới sự chỉ đạo tôn quý của họ, một thiếu niên thiên tư bình thường có thể nhanh chóng tiến giai thậm chí vấn đỉnh thánh vực chi cảnh!

Hắn bỗng dừng lại, chớp chớp mắt:

- Thế giới này tồn tại một thứ khiến các thuật luyện sư cũng phải điên cuồng!

Vừa nghe thấy câu này, Đạo Man thoáng giật mình, nghiêng hẳn người về phía Đức Bá Cách!

- Sau đây, ta sẽ công bố với các vị chân khách của vật phẩm đấu giá thứ ba!

Xoạt một tiếng, Đức Bá Cách vén tấm lụa đỏ đang phủ trên bục tròn. Bên trong vẫn là một phần minh thúy! Hắn nhấn mạnh từng chữ:

- Tức tức tương sinh, rèn luyện niệm thức chi pháp, bất cứ thuật luyện sư nào cũng có thể sử dụng, nhất là thuật luyện sư cao cấp sử dụng rồi có thể thoát khỏi khốn cảnh ‘tu thức bất tu mệnh’!

Những lời giới thiệu này khiến những kẻ đấu giá không có kiến thức sâu rộng cảm thấy khó hiểu như đang nghe sách trời. Nhưng với một kẻ sớm đã có âm mưu như Đạo Man thì những lời này như một liều thuốc hưng phấn nhất thời đốt cháy kích tình trong hắn.

- Vật phẩm này không có giá khởi điểm!

Câu nói này vừa thốt ra, Đạo Man lập tức trực tiếp giơ ba ngón tay:

- Ba ngàn vạn!

Mặc dù trong lòng hắn tự biết hành động này của mình không hề khôn ngoan nhưng nguy cơ trước mắt thực sự khiến hắn không thể kìm nén được.

- Ha ha, vậy ta cũng phải góp vui.

Từ Kỳ Phong giơ bốn ngón tay:

- Bốn ngàn vạn.

Đạo Man nhíu mày, thầm tức giận. Là hai trong tam đại thế lực Mạt Vân Túc nên hắn hiểu rất rõ Bức Tông không hề có cao cấp thuật luyện sư. Vì vậy, hắn hừ lạnh một tiếng: nguồn tunghoanh.com

- Không có thần minh thì đừng cố làm ra vẻ, tránh cho việc trong nhà bị người ta nhìn thấy lại cười cho!

- Hắc hắc, lão tử cam tâm tình nguyện. Lão tử mua về không dùng để đấy thưởng lãm cũng là chuyện của riêng của ta.

Từ lúc bắt đầu đấu giá đến giờ, đây không phải lần đầu tiên tam đại thế lực giao phong với nhau. Có thể khiến họ trở mặt, xé bỏ vỏ bọc hòa bình, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra vật trước mắt không hề đơn giản!

Nguồn: tunghoanh.com/tinh-ngu/quyen-3-chuong-138-aSfaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận