Tinh Ngự
Tác giả: Thất Nguyệt Hỏa
Quyển 2: Nguyên Tố Tinh Chương
Chương 3: Thú Nhân Kinh Hiện
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Băng Phong thành.
Khi đã chính thức xác định việc mà mình muốn truy cầu, Lăng Phong đối với chuyện này cũng không có nhiều cảm thán, có lẽ là do hai lần liên tục đến Băng Phong thành, nên sự phồn hoa trong này không thể làm hắn kinh ngạc nữa. Dựa theo địa chỉ gia tộc đưa, Lăng Phong trực tiếp bước về phía nam thành mà đi.
- Mau nhìn, thú nhân, là thú nhân kìa!
Có người thấp giọng kinh hô.
Lăng Phong theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên con đường bằng phẳng có ba gã thú nhân đi tới. Diện mạo bên ngoài của thú nhân cùng nhân loại cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là ở trên thân thể vẫn còn bảo lưu chút đặc thù thú hóa, ví dụ như nói bờm vàng của sư tộc Lôi Áo, mùi hương của chim cánh trắng thiên nga tộc. Đương nhiên cái này cũng không phải là tuyệt đối, một ít thú nhân trình độ thú hóa thấp thoạt nhìn cùng nhân loại giống nhau như đúc, hơn nữa nghe nói thú nhân càng giống loài người trình độ cùng thiên phú càng cao, vô luận là tu luyện hay là ở phương diện học tập đều là như thế. (Dịch giả: Khúc này tác giả viết hơi mâu thuẫn! Mình chỉ dịch theo nguyên văn!)
Trước mắt ba gã thú nhân là thuộc về dạng này, nếu không chú ý nhìn thì rất khó phát hiện được thân phận chân thật của họ. Chỉ có đương trường ngưng thần nhìn kỹ, mới có thể phát hiện được một chút đặc thù thú hóa như lông tơ màu vàng trên tai bọn họ cùng những đặc thù khác. Dẫn đầu ba người này là một gã Phúc Khắc Tư Hồ nhân, chính giữa là Ngưu Đầu nhân tộc, mà cuối cùng là Thi Phân thiên nga tộc nhân.
Trong lòng Lăng Phong có chút kỳ quái, những năm gần đây tuy rằng bởi vì thú nhân cùng nhân loại không có bộc phát đại chiến, cho nên quan hệ giữa đôi bên chiếm được rất nhiều cải thiện, nhưng mà lòng căm thù không đội trời chung chôn sâu bên trong vẫn không có biến mất, ngày thường rất ít khi nhìn thấy có thú nhân chủ động tiến vào thế giới loài người.
- Haha, các ngươi đi theo ta a!
Ngay lúc còn đang nghi hoặc, một thiếu niên mặc áo ngắn màu xanh nhạt cười lớn từ một bên đường chạy tới, ở phía sau lưng hắn là vài tên hài đồng khất cái quần áo lôi thôi. Bộ dáng gã thiếu niên này ước chừng mười bốn tuổi, dung mạo thanh tú, chỉ là một thân áo ngắn bị bùn ô đen không ít.
Thiếu niên vui đùa ầm ĩ đi ngang qua bên cạnh thú nhân, đột nhiên, tên thú nhân đi cuối cùng một tay nắm lấy cánh tay của thiếu niên:
- Đứng lại!
Thiếu niên chấn động, lắp bắp hô:
- Ngươi muốn làm gì? Nơi này là địa bàn của nhân loại chúng ta không phải là nơi các ngươi có thể giương oai! Mau buông ta ra, buông ra!
- Hừ! Tiểu tử nhân loại tay chân không sạch sẽ, còn dám cưỡng từ đoạt lý!
Tay thú nhân bẻ một cái, thiếu niên ây da một tiếng kêu đau, túi tiền cầm trong tay rớt xuống:
- Đau quá đau quá, mau buông ta ra!
- Dám trộm đồ, vậy ta bẻ gãy cánh tay của ngươi thay người lớn nhà ngươi giáo huấn ngươi vậy!
- Trời ạ!
Đám người vây xem phát ra một tiếng thét kinh hãi, mắt thấy cánh tay của thiếu niên sắp bị bẻ gãy, nhưng mà không ai dám bước tới ngăn trở.
- Đủ rồi, nó vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù trộm đồ của ngươi, thì trừng phạt bẻ gãy tay vẫn còn hơi quá a?
Thân hình Lăng Phong biến ảo, thân thủ tiến nhanh tới nắm lấy cánh tay của thú nhân!
- Hử?
Hai mắt hẹp dài của thú nhân này lạnh lóe, hừ một tiếng, cơ bắp trên tay đột nhiên cuồn cuộn nổi lên.
Lăng Phong hơi kinh hãi, hắn cảm giác được một cổ lực lượng không ngừng dao động men theo ngón tay đánh úp về phía cơ thể mình! Cổ lực lượng này phi thường kỳ quái, thoạt nhìn như một giọt nước không chút nào thu hút, nhưng một khi nó tiến vào trong cơ thể, thì phảng phất như một mũi khoan không ngừng xoay tròn, phảng phất như muốn đem da thịt trên cơ thể người ta khuấy trộn!
Mạch luân!
Nhanh như lửa như điện, Lăng Phong liền vững tin rằng Thi Phân tộc nhân nhất định là vận dụng mạch luân đặc thù nào đó! Hắn không dám chậm trễ, chân lực trong cơ thể mạnh mẽ vận chuyển, cánh tay đột nhiên chấn động --- "Mạch Luân Tam Thốn Kích! "
Bong bong bong!
Cơ thịt trên cánh tay Lăng Phong phát ra như tiếng thả dây cung!
Ba làn sóng chân lực bên trong cánh tay chất chồng lên nhau, lập tức hội tụ thành một đạo trùng kích lực cuồng mãnh đánh tới phía trước!
Thú nhân thét lên một tiếng kinh hãi, làn da trên bàn tay nắm lấy thiếu niên bỗng nhiên rạn nứt, một tia máu tươi chảy ra, hắn liên tục rút lui vài bước mới có thể giữ vững thân thể. Giao phong ngắn ngủi, hắn nhìn thấy được thực lực mạnh như tảng băng ngầm của Lăng Phong, hai mắt không khỏi toát ra thần sắc cẩn thận.
- Haha, Ma Căn, tên ngốc nhà ngươi, thậm chí ngay cả đối phó với một tiểu hài tử nhân loại cũng cố sức như vậy.
Thú nhân chính giữa cười nhạo nói.
- Câm miệng, Phất Lý Mạn, ngươi mới ngu ngốc!
- Ngươi mắng ai? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Lão tử mắng chính là lũ ngưu đầu tộc ngu xuẩn các ngươi!
Lăng Phong buồn cười nhìn hai người khắc khẩu, thật không biết bọn họ là đồng đội hay là cừu địch đây nữa? Kiểu gì mà kẻ thù bên ngoài chưa đánh, bên mình đã đánh nhau trước rồi? Lăng Phong không biết, cho dù là ở trong bình nguyên Thần Thú, thú nhân tộc cũng không phải đoàn kết, bền chắc như thép, giữa bát đại thần thú thị tộc bọn họ cũng thường xuyện chém giết giao đấu với nhau mỗi năm. Cho nên dù rằng cùng một phe, nhưng khác tộc, đôi bên cũng rất có thể thường xuyên phát sinh tranh đấu.
- Đủ rồi, Phất Lý Mạn, Ma Căn!
Hồ nhân đi đầu mở miệng, dáng người của hắn thoạt nhìn gầy yếu, nhưng khi nói chuyện đều có một cổ uy nghiêm! Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Phong:
- Cầm túi tiền trở về, chuyện khiển trách đứa nhỏ kia coi như hết, dù sao đây cũng là địa bàn của nhân loại!
Thật mạnh!
Tựu trong tích tắc đối mặt vừa rồi, Lăng Phong nhạy cảm phát giác ra thực lực của người này phi thường mạnh, cho dù bản thân mình lấy ra hết tất cả lá bài tẩy, phỏng chừng cũng chỉ có xuất kỳ bất ý mới có thể đối phó được hắn.
Oán hận trừng mắt nhìn Lăng Phong, Ma Căn cầm lấy túi tiền của mình quay đầu bước đi.
Lắc đầu, Lăng Phong có chút kỳ quái, ba thú nhân này thoạt nhìn thực lực rất mạnh, cho dù ở trong thú nhân cũng được coi như là cường giả a? Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở Băng Phong thành làm cái gì?
- Đại ca, vừa rồi ngươi xuất chiêu thật đẹp! Từ nay về sau ta theo ngươi quậy phá được không?
Thiếu niên thanh tú ở bên cạnh xoa xoa cánh tay mình, đĩnh đạc nói.
Lăng Phong bật cười, nó coi mình là cái gì đây chứ? Cùng đám tiểu hài tử đi quậy phá sao? Luận về tuổi thật, Lăng Phong so với thiếu niên kia cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng mà từ nhỏ ở trong doanh huấn luyện sinh sống khiến cho tâm lý của Lăng Phong rất là thành thục, cho nên khi nhìn thiếu niên này hoàn toàn là dùng ánh mắt nhìn hài tử.
- Từ nay về sau làm người cho tốt, đừng có tiếp tục đi trộm, lần sau lại bị người ta bẻ gãy tay có thể không nhất định sẽ may mắn như hôm nay.
Lăng Phong mỉm cười cảnh cáo, lập tức điểm nhẹ cước bộ nhanh chóng rời đi.
- Này...
Thiếu niên thanh tú cố tình muốn đuổi theo, có điều lại phát hiện mình căn bản không đuổi kịp, đành phải oán hận dậm chân buông tha.
Sau khi giải quyết sự việc chen ngang xong, Lăng Phong đi tới mục đích của mình, hắn vốn là muốn đi Đa Bảo Các trước hỏi xem tinh chương trong tay có thể bán hay không, tốt nhất là Đa Bảo Các bên kia đã tìm được nguyên tố ma hạch hỏa hệ. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng không vội, Lăng Phong quyết định tới đưa tin trước rồi nói sau.
Tại một gian hàng ở nam thành, diện tích cửa hàng không lớn, ước chừng chỉ chừng trăm mét vuông, ở giữa có treo một tấm biển "Tiêu Thành"
Chính là chỗ này! Lăng Phong thầm nghĩ.
- Ngươi tìm ai?
Thấy Lăng Phong đi thẳng vào trong cửa hàng, một nữ tử mặc váy trắng dài ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi.
- Ta gọi là Lăng Phong, là gia tộc phái tới trợ giúp Băng Thành thông qua tông tộc đại khảo.
Nữ tử trước mặt có khuốn mặt như ngọc sứ, mi tâm có một điểm đỏ nhàn nhạt, cộng thêm làn da của nàng khiến cả người nàng toát lên vẻ thuần khiết, sáng long lanh, Lăng Phong suy đoán nữ tử trước mắt liệu có phải là Tiêu Vũ mà Úc huấn luyện viên đã đề cập không.
- À, Tiểu Thành ra ngoài rồi.
Phản ứng của Tiêu Vũ rất lãnh đạm, nhàn nhạt đáp một tiếng rồi kêu:
- Minh quản gia, ngươi tới đón...
Nàng nhíu mày nhìn Lăng Phong.
- Lăng Phong!
Lăng Phong nở nụ cười khổ, báo tính danh mình một chút, xem ra nữ tử trước mắt không hoan nghênh mình cho lắm.
- A, ngươi chính là Lăng Phong mà hôm qua người của gia tộc đề cập tới à?
Một lão giả tóc tai trắng xóa từ đằng sau đi ra, hắn nhiệt tình mời Lăng Phong:
- Đi, theo ta xuống hậu đường a.
Lăng Phong cũng không muốn đối mặt với Tiêu Vũ lạnh nhạt, so sánh mà nói, hắn vẫn cam tâm tình nguyện liên hệ cùng Minh quản gia hơn.
- Tiểu thư đối với người ngoài bộ dạng luôn là như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng trách móc.
- Vừa đi xuống hậu đường, Minh quản gia vừa liên miên không dứt nhắc tới hiện trạng trong nhà. Lăng Phong minh bạch được Minh quản gia là lão quản gia thay mặt phụ thân Băng Tiêu, đối với hai huynh đệ Băng Tiêu có thể nói là trung thành và tận tâm.
- Minh quản gia, nội dung cụ thể của tông tộc đại khảo là cái gì?
Ngày hôm qua Úc Vi không có đề cập kỹ càng, nên Lăng Phong có chút tò mò.
- Ai...
Nhắc tới tông tộc đại khảo, Minh quản gia thở dài:
- Gia tộc quy định đệ tử đích hệ có được thiên phú tu luyện cao siêu, có thể thông qua "Võ Khảo" gia tộc thiết trí là vượt kiểm tra rồi. Bất quá võ khảo yêu cầu, đệ tử trong tộc tối thiểu phải có tu vi tứ tinh, mà tu vi tiểu thiếu gia thì......
Sớm đã từ trong miệng Úc Vi biết được thiên phú của Băng Thành xa không được kinh thái tuyệt diễm như người anh, Lăng Phong tò mò hỏi:
- Vậy ngoại trừ võ khảo? Hẳn là còn phương pháp khác thông qua tông tộc đại khảo a.
- Đương nhiên, nếu như chỉ có một loại phương thức võ khảo, thì hiện tại tộc nhân đích hệ sợ chỉ còn vài người mà thôi. Ngoại trừ việc có thể dùng tu vi chứng minh thiên phú của mình ra, còn có một phương pháp, đó là dùng kinh doanh để chứng minh thiên phú sinh ý của mình! Chỉ cần có thể trong thời gian quy định đạt lợi nhuận đủ một vạn kim tệ là có thể thông qua tông tộc đại khảo.
Ngừng lại chút, rồi Minh quản gia nói tiếp:
- Ngươi thấy bùn keo bên kia không?