Tinh Ngự
Tác giả: Thất Nguyệt Hỏa
Quyển 3: Tinh Lam! Tinh Lam!
Chương 96: Ai theo ta đi chết. (1)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Share by KG
- Tôi không chọn cách nào cả!
Bỗng nhiên Lăng Phong nở nụ cười, nhìn vào ánh mắt đang lộ ra vẻ kinh hỉ của Kiều Sâm Đặc, đưa ngón tay vạch một đường trên mặt bản đồ:
- Nếu là tôi, tôi sẽ xuất lĩnh chi quân đội này, đâm thẳng vào giữa bụng hàng ngũ quân địch!
"Xẹt" đầu ngón tay vẽ một đường xuyên qua sườn dốc, Lăng Phong phảng phất như nhìn thấy đội quân của mình đang dùng thế lôi đình vạn quân, như một dòng chảy đỏ rực ầm ầm trút xuống, lại tựa như một lưỡi đao sắc bén muốn đem quân dịch xẻ ra làm đôi!
- Các ngươi chạy tới đây là muốn đòi công đạo cho tiểu tử nhà mình sao?
Không để cho Lăng Phong tiếp tục phỏng đoán, Kiều Sâm Đặc đã quát hỏi.
Một người trong số đó hơi bất ngờ, ngây người ra một chút, sau đó hắn chợt tức giận nói:
- Nguyên soái, ta theo ngài nhiều năm như vậy, hẳn là ngài cũng biết phẩm tính người của Hắc gia ta! Liệt tử tuy rằng không tính là nhân tài lương đống gì, nhưng ta tự tin nó không phải thứ gọi là "rác rưởi"! Gã kia đã nói như thế, thực sự... thực sự là quá khi dễ người!
Những lời này vừa nói ra, Lăng Phong nhất thời hiểu ra thân phận lai lịch đám người này, xem ra họ là trưởng bối trong nhà của đám thanh niên cao thủ trong Sư Tâm Đường. Phiền phức là sau khi những người này biết được sự tình phát sinh tại Sư Tâm Đường liền đã nhanh chóng chạy tới đây.
Có người mở đầu, những người còn lại cũng ào ào kháng nghị, lại có một đại thần nhìn giống như một gã bạch diện thư sinh bước ra nói:
- Đúng vậy, tiểu tử Tát Gia kia tuy rằng tính tình cổ quái, trước kia cũng phạm phải không ít sai lầm. Nhưng mấy năm nay hắn bị trưởng bối trong nhà ước thúc, không được ra khỏi nhà nửa bước, vô cùng tuân thủ khuôn phép! Có thể nói toàn thân đã thay hình đổi dạng, chờ đợi đến Thương Khung Hội Chiến lần này vì nước mà hiệu lực, dương cao uy phong của Tinh Lam ta. Lại không nghĩ rằng một bầu nhiệt huyết đó lại phải chịu thờ ơ lạnh nhạt! Nguyên soái, chúng ta cũng biết, Lăng Phong kia được ngài coi trọng, nhưng hắn cũng không thể nào hồ đồ như vậy chứ?
Người này là cha của Tát Gia, đại thần ngoại giao nổi danh công quốc với tài hùng biện, cho nên khi hắn vừa mở miệng thì mọi người đều không nói nữa. Nếu như là việc nhỏ, bọn họ chắc chắn sẽ không trực tiếp đến tố cáo tội trạng Lăng Phong như thế, dù sao tình cảnh Lăng Phong nhận được sự coi trọng của những người quyền thế cao nhất Tinh Lam công quốc bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến, thế nhưng sự việc của Thương Khung Hội Chiến trọng đại ra sao chứ?
Chỉ cần có thể được tham gia Thương Khung Hội Chiến, vãn bối của nhà mình có thể đạt được danh vọng lớn lao tại Tinh Lam công quốc, đồng thời thực lực cũng được đề thăng cực lớn, trước chuyện tốt như vậy, dù cho "hung danh" của Lăng Phong còn đó, bọn họ bất đắc dĩ vẫn phải kiên trì đến cùng.
- A, nói cách khác con cái các ngươi đều rất ủy khuất?
Như cười như không nhìn bọn họ, những người này không rõ ràng lắm ý tứ chân thực của Kiều Sâm Đặc, nhưng vì để tăng mạnh tính thuyết phục nên vẫn có không ít người gật đầu thừa nhận. Kiều Sâm Đặc đột nhiên biến sắc, quát lên:
- Ta thấy bọn chúng chính là một đám rác rưởi!
- A?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Kiều Sâm Đặc. Tuy rằng Kiều Sâm Đặc thường ngày sinh hoạt tùy tiện, nhưng trên thực tế lại xử sự cực kỳ chu đáo cẩn thận, bọn họ đến đòi công đạo, vốn trông vậy đạt được sự ủng hộ của Kiều Sâm Đặc, lại không nghĩ rằng thái độ của hắn kịch liệt đến vậy!
"Hừ" một tiếng, Kiều Sâm Đặc cũng không giải thích nhiều, mà hướng về phía sau màn ảnh ở một bên vẫy tay, trên màn ảnh bắt đầu chiếu lại tình cảnh lúc trước tại Sư Tâm Đường, mãi cho đến khi Lăng Phong nói ra những lời cuối cùng mới ngừng lại.
Kiều Sâm Đặc tức giận hừ một tiếng:
- Các ngươi thấy cả chưa? Lăng Phong nói có sai không? Lập bè kéo phái, chia năm xẻ bảy, đối mặt với cấp trên thì nói năng lỗ mãng! Hắc Pha, ngươi nói xem, binh như vậy nếu ở trong quân đội có tính là rác rưởi không? Mắng một câu ngu xuẩn đã là quá phận sao?
Người nói chuyện đầu tiên chính là phụ thân của Hắc Đình Tư --- Hắc Pha, trên mặt hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bọn họ chẳng qua chỉ nghe con cái kể lại tình hình lúc đó, tức giận đến lông tóc dựng ngược mới chạy tới kháng nghị, không ai thèm suy nghĩ qua biểu hiện của đám cao thủ trẻ tuổi đó như thế nào. Bản thân Hắc Pha cũng đã từng bước ra từ trong quân ngũ, tự nhiên rõ ràng biểu hiện của nhóm người Hắc Đình Tư đừng nói là bị chửi vài câu, cho dù kéo ra ngoài đánh bốn mươi phát quân côn cũng không quá!
Thấy bọn họ không dám mở miệng nói, Kiều Sâm Đặc nặng nề vỗ bàn:
- Các ngươi nếu như thật tình bảo vệ vãn bối nhà mình, liền về nói cho bọn chúng chuẩn bị thật tốt cho cuộc tuyển chọn bảy ngày sau, đến lúc đó vẫn còn biểu hiện như vậy nữa, đừng nói là Lăng Phong, ta sẽ là người đầu tiên đuổi bọn chúng đi!
Đám người rầm rộ mà đến, đối mặt với lửa giận của Kiều Sâm Đặc bây giờ đều như cừu non trước sói, không ai dám mở miệng biện hộ!
- Còn không rời đi, lẽ nào trong các ngươi còn có kẻ muốn lưu lại muốn đấu tay đôi với ta sao?
Lời này vừa ra, nhóm người Hắc Pha kinh hãi, vội vã bái chào rồi chạy luôn. Từ sau khi Kiều Sâm Đặc tấn chức làm cường giả Thánh Vực, ở trong công quốc khó gặp được địch thủ. Mà hắn lại là hạng người thiên tính hiếu chiến, đây chính là nỗi khổ của đám quan lại trong quân đội, những nhân vật như bọn họ thường thường vẫn phải chịu trở thành "bao cát" để luyện tập.
Mắt thấy Kiều Sâm Đặc nói vài lời mà đã dọa cho đám người kia vội vã bỏ chạy, không dám nói nửa câu oán hận, Lăng Phong từ sau bình phong bước ra âm thầm thán phục: gừng càng già càng cay a! Loại thủ đoạn như vậy về sau mình phải hảo hảo học tập mới được!
…
- Lăng tiểu tử, bảy ngày sau rốt cuộc ngươi muốn chuẩn bị tuyển chọn thế nào? Nếu không có cách thức để thu phục mọi người, đến lúc đó không lấp được miệng của bọn chúng lại được đâu!
Kiều Sâm Đặc hơi có chút lo lắng.
Lăng Phong cười thần bí:
- Tự nhiên sẽ khiến nguyên soái thỏa mản, bất quá mấy ngày này tôi phải mượn Sư Tâm Đường dùng một chút.
- Tùy tiểu tử nhà ngươi vậy!
Kiều Sâm Đặc thấy Lăng Phong thừa nước đục thả câu, cũng không hỏi nhiều, vung tay lên nói.
Nhóm người Hắc Pha sau khi rời đi không lâu, ba người Hạ Á đã đi tới. Ba người bọn họ sau khi bái kiến Kiều Sâm Đặc, đều lộ vẻ khẩn trương nhìn Lăng Phong, dù cho Lâm Kỳ bề ngoài lạnh lùng cũng đều không ngoại lệ. Lăng Phong tươi cười, giản lược kiểm tra một phen rồi nói chỉ về hướng Hạ Á nói:
- Có thể trước hết để cho ta xem cự linh của ngươi được hay không?
- Được!
Hạ Á gật đầu, hơi hơi thủ thế rồi hô lên:
- Đạo Sí --- hiện!
Trong sát na, Lăng Phong kinh ngạc "a" một tiếng, hắn phát hiện ra một sự tình kỳ quái, rõ ràng trước mặt không hề xuất hiện bất kỳ cự linh nào, nhưng hắn lại cảm thấy được một cỗ giao động cường liệt đặc biệt thuộc về cự linh, liên tưởng tới một màn khi lần đầu gặp Hạ Á, Lăng Phong chợt nói:
- Thứ ngươi thức tỉnh chính là ẩn linh?
Sắc mặt Hạ Á có chút khó coi gật đầu.
Gọi là "ẩn linh" vì cự linh hoàn toàn vô hình, dùng mắt thường căn bản vô pháp điều tra được, ngoại trừ người đặc biệt mẫn cảm với sự thay đổi của năng lượng cùng Thiên Hành Giả trực tiếp triệu hồi cự linh, còn lại cho dù ẩn linh đứng ngay trước mặt mọi người thì họ cũng không thể nào phát hiện được. Đây chính là nguyên nhân khi Hạ Á thi triển ẩn linh thậm chí có thể trộm đồ từ trên người Kiều Sâm Đặc! Bất quá đó cũng là bởi vì hắn không có ác ý với Kiều Sâm Đặc, bằng không sát khí chỉ cần khẽ động, lấy độ linh mẫn của cường giả Thánh Vực đã sớm phát hiện ra rồi.