Giọng nói tuy rằng bình thản, nhưng vẻ trương cuồng bên trong đã rành rành. Mai Hòa cung kính nói:
"Dạ!" Nhưng trong lòng hắn vừa hưng phấn vừa rung động, hàm ý trong lời nói của sư tôn đã rất rõ ràng, bằng vào tu vi hiện giờ của sư tôn, cả Tiên cung chỉ có Tiên Đế mới có tư cách cùng hắn đánh một trận chiến, còn về những người khác căn bản không ngăn được hắn, không cần để vào mắt.
Vong Tình đưa ra một bàn tay hướng khe nứt ngưng tụ thành trảo mỉm cười, một đạo tuyết lam phong mang chôn thật sâu trong vực
"hưu" một tiếng bay ra, ở trên đỉnh núi lăng không bay lên,
"thương" một tiếng quyết đoán rơi xuống địa phương ở phía sau hắn không xa.
Dù nửa thân kiếm cắm sâu vào tảng đá dưới mặt đất, nhưng vẫn còn lộ ra ngoài một đoạn thật lớn, tuyết lam bảo quang lưu chuyển đã nội liễm biến mất, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đỉnh núi có một điểm sáng rạng rỡ sinh huy.
Nguồn: http://truyenyy.com
Thanh Lục Long Tuyết Lam cứ như vậy lẳng lặng cắm trên đỉnh núi, Vong Tình từ đầu tới cuối không hề dùng tay chạm vào nó, suốt mấy tháng sau đó cũng không hề chạm vào, thậm chí còn rất ít nhìn nó. Một người một kiếm cứ như vậy xa xa tương đối, chỉ có người ngoài vốn nhìn không thấy tâm ý hai bên đang khai thông. Thẳng đến mấy tháng sau đó Vong Tình xuống núi, thanh kiếm Lục Long Tuyết Lam mới được nhổ lên khỏi mặt đất…
"Không có việc gì thì lui ra đi!" Vong Tình lạnh nhạt nói.
Lúc này Mai Hòa dường như mới nhớ tới điều gì, lấy ra một chiếc hộp đỏ, hai tay đưa lên nói:
"Hỏa Tiếu Tử muốn đệ tử đưa vật này cho sư tôn!" Vong Tình không hỏi là vật gì, tiếp nhận chiếc hộp, cầm trong tay hơi trầm ngâm không nói, đợi sau khi Mai Hòa cáo lui, mới từ từ mở ra. Trong hộp đựng cát bạc trắng như tuyết, khẽ nghiêng hộp, cát bạc tinh tế giống như nước tích tích chảy ra, theo gió phiêu đãng về hướng phương xa, dần dần lộ ra một chiếc nhẫn giấu bên trong cát.
Đưa hai ngón tay cầm chiếc nhẫn lên, buông bỏ hộp đỏ, cát bạc quay cuồng rơi xuống cái khe dưới chân hắn. Đây là một chiếc nhẫn rộng hơn chiếc nhẫn bình thường một ít, chất liệu hiển nhiên cùng loại tài liệu luyện chế Lục Long Tuyết Lam, đều là Lam Hải Kim Tinh hiếm có trong tam giới. Trong giới chỉ có một không gian thật lớn, dù mười không gian trong thủ trạc gia nhập cùng một chỗ cũng còn lớn hơn mấy lần.
Nhưng điều này cũng không thể khiến cho Vong Tình chú ý, ánh mắt Vong Tình đã rơi trên mặt ngoài của chiếc nhẫn, mặt trên chạm khắc lên hai chữ Nhược Vân làm cho ánh mắt của hắn thật lâu không thể dời đi. Một lúc lâu sau, Vong Tình khẽ than thở thật hiếm thấy:
"Hỏa lão nhân, ngươi đây là muốn nhắc nhở ta phải nhớ chuyện gì sao?" Biết được hàm ý của hai chữ Nhược Vân không có bao nhiêu người, đây là tên của một người, hơn nữa còn là tên của một nữ nhân, chính là thê tử kết tóc của Vong Tình. Còn có chuyện không muốn người biết chính là, vợ hắn họ Hỏa tên Nhược Vân, là quan hệ huynh muội với chưởng môn Hỏa Quân của Ly Hỏa cung, Hỏa Nhược Vân là thân muội muội của Hỏa Quân Hỏa Tiếu Tử. Năm đó huynh muội ba người, lão đại là Hỏa Liệt Hỏa Không Tử, lão nhị Hỏa Quân Hỏa Tiếu Tử, lão tam là muội muội Hỏa Điệp Hỏa Nhược Vân, nhưng trước khi Ly Hỏa cung sáng lập, lão tam Hỏa Điệp gả cho Vong Tình, việc này ngoại trừ người trong cuộc không ai biết, mọi người cũng không đề cập tới, không muốn làm cho người khác nghi kỵ là một trong những nguyên nhân trọng yếu…
Cầm chiếc nhẫn màu tuyết lam yên lặng nhìn một lát, cuối cùng Vong Tình đeo lên ngón trỏ tay trái…
Cực Lạc Tiên Cảnh, trong hậu hoa viên phủ đệ đại thống lĩnh ngoại vụ Tiên cung, Mục Thiên Kiều ngồi trong đình yên lặng rơi lệ không dứt, chất lượng kim bào thật quá tốt, nước chảy không thấm, từng giọt nước mắt vừa rơi liền chảy xuống. Tay phải nàng đặt trên bàn đá đang cầm một khối ngọc điệp…
Không biết khi nào Ô Hùng đã đứng bên người nàng, vẻ mặt nàng hốt hoảng lại không hề phát hiện. Ô Hùng cũng yên lặng nhìn nàng, gương mặt tối đen, hắn không thể tưởng được nhiều người như vậy ngay cả cùng nhau động thủ cũng không thể giết được Dược Thiên Sầu, hắn thiết tưởng thần không biết quỷ không hay mà ám sát, thế nhưng động tĩnh lại làm ra lớn đến như vậy, thật sự là ra ngoài dự liệu của hắn.
Người bên kia lẽ ra không nên gây ra sự bại lộ lớn như vậy a! Nếu không tất cả mọi người không ai được sống dễ chịu…Hắn không chỉ một lần tự hỏi như thế.
Điều này cũng không phải chuyện hắn lo lắng nhất, làm cho hắn lo lắng chính là, trên tay Dược Thiên Sầu thậm chí có Minh Hoàng lệnh bài, không hề nghi ngờ sự tình đã bị làm lớn chuyện. Lệnh bài Minh Hoàng vừa ra, chỉ sợ không muốn khiêu khích sự chú ý của Tiên Đế cũng không được.
May mắn bên kia truyền đến tin tức nói, sự tình gì đều giải quyết xong, sẽ không thể tiếp tục tra thêm nữa. Nhưng bên kia cũng đã thúc giục hắn mau rời khỏi Tiên cung, nếu không rất có thể gặp nguy hiểm, nhưng Ô Hùng biết, nếu như quả thật gặp nguy hiểm, hiện tại hắn đã bị người theo dõi, muốn ly khai cũng không có biện pháp rời đi.
Dù sao cũng đã như vậy, vì thế hắn cả gan đến Tiên cung tìm Tiên Đế Kim Thái xin được trị tội, nói nhạc phụ của mình đã dùng danh nghĩa của mình cấu kết một số người đến Minh giới tìm Dược Thiên Sầu trả thù, chính mình đã có tội thiếu đôn đốc kiểm tra nên thỉnh cầu Tiên Đế trừng phạt. Kết quả Tiên Đế Kim Thái nói, người không biết không tội, chỉ là một Dược Thiên Sầu tính mạng còn không quý giá bằng đại thống lĩnh ngoại vụ Tiên cung, nhưng không muốn có thêm lần thứ hai.
Ô Hùng thiên ân vạn tạ nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng tạm thời nhìn như an toàn, bất quá trong lòng vẫn căng thẳng, chuẩn bị tìm được cơ hội thích hợp liền lập tức rời đi.
Vừa mới từ Tiên cung trở về liền gặp được một màn này, ánh mắt dừng ngay ngọc điệp trên tay Mục Thiên Kiều, than thở nói:
"Sớm biết như thế, sẽ không nên để người ngoài mỗi ngày đưa tin tức đến cho nàng." Mục Thiên Kiều rơi nước mắt đầy mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn nức nở nói:
"Ngài đã sớm biết?" "Tin tức Minh giới truyền về không nhanh chóng như trong Tiên giới, đợi khi tin tức khuếch tán trong Tiên giới…" Ô Hùng đến gần vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi:
"Tin tức Tiên cung sớm hơn nàng vài ngày, ta một mực lo lắng nên làm sao mở miệng với nàng…Nhạc phụ đại nhân xảy ra chuyện ta cũng rất khó chịu, nhưng người đã qua đời, kẻ sống còn phải tiếp tục nhìn về phía trước, phu nhân nén bi thương!" "Ông ấy quả nhiên đi tìm Dược Thiên Sầu, ta luôn luôn lo lắng, ta đã nói qua ông ấy không phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu, nhưng ông ấy không nghe…" Mục Thiên Kiều bỗng nhiên đứng lên, hai tay nắm lấy một bàn tay Ô Hùng, không khống chế được cảm xúc nói:
"Ai làm? Là ai giết cha ta? Những người đó cùng cha ta không oán không thù, bọn hắn vì sao phải giết cha ta? Có phải do Dược Thiên Sầu làm hay không?" Ô Hùng cũng không biết nên như thế nào trả lời nàng mới tốt, tin tức công khai tại Mộ Quang chi thành chính là có một lượng lớn người trong Minh giới giết Mục Binh, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, chính mình là vì sợ Mục Binh không trải qua đại trường hợp, sợ hắn đem sự tình làm lớn lên liên lụy tới mình, vì thế tìm người tin cậy đến phối hợp Mục Binh, những người ta căn bản không có khả năng đi giết Mục Binh. Kỳ thật người tham dự việc này lòng dạ đều biết rõ, lúc này Thương Vân Tín ở bên ngoài địa lao, người trong địa lao giết Mục Binh ngoại trừ Dược Thiên Sầu không có người thứ hai.
Nhưng lời như vậy hiện tại hắn khó mà thốt ra, hiện tại hắn vô cùng hối hận lúc trước như thế nào lại bị quỷ mê tâm hồn đáp ứng Mục Binh! Ô Hùng nhìn Mục Thiên Kiều trong lòng than thở một tiếng, sở dĩ ghen, kỳ thật là bởi vì trong lòng mình thật sự để ý nữ nhân này, nếu không cũng sẽ không đến nỗi làm cho đầu óc của mình nóng lên làm ra chuyện xúc động đến như vậy.
"Theo tin tức truyền đến từ bên kia, hẳn không phải là Dược Thiên Sầu, lúc ấy Dược Thiên Sầu bị nhốt trong địa lao một mình, rất không có khả năng có cơ hội hạ độc thủ đối với nhạc phụ đại nhân, người của Hắc Minh đại quân đã chứng thật." Ô Hùng bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ta nhìn thấy tin tức nói, Dược Thiên Sầu mang theo đầu của cha ta từ dưới đất xông ra." Mục Thiên Kiều một châm thấy máu đứt quãng khóc nói:
"Hắn có thể xông ra địa lao, vậy nói rõ địa lao không nhốt được hắn, nói rõ hắn có cơ hội xuống tay đối với cha ta. Huống chi trên tay hắn còn có Minh Hoàng lệnh bài, có thể hiệu lệnh Hắc Minh đại quân, ai biết có phải do Hắc Minh đại quân phối hợp cùng hắn hay không." Nữ nhân này trước giờ vẫn thông minh như vậy, một chút liền nhìn ra điểm đáng ngờ! Trong lòng Ô Hùng than thở, thật sự không biết nên nói gì cho tốt, chỉ đành nắm tay nàng an ủi:
"Yên tâm! Sự tình cuối cùng cũng sẽ lộ chân tướng…" Hắn vốn còn muốn nói sẽ nghiêm trị hung thủ, nhưng nhớ tới hiện tại sau lưng Dược Thiên Sầu chính là nhân vật khủng bố như Minh Hoàng, còn thật không biết có còn cơ hội tìm Dược Thiên Sầu tính sổ hay không.
Sau một lát thương tâm, Mục Thiên Kiều lau nước mắt, lại lộ ra vẻ mặt kiên cường năm xưa lúc chống đỡ cho Tứ Thông thương hội, hướng Ô Hùng trực tiếp quỳ xuống. Ô Hùng sửng sốt, nhanh chóng nâng nàng dậy nói:
"Phu nhân! Nàng làm cái gì vậy?" Mục Thiên Kiều thấy không còn cách nào quỳ xuống, quyết đoán nói:
"Năng lực của ta thật sự có hạn, đối với chuyện tại Minh giới thật sự có lòng không lực, cầu đại thống lĩnh xem tình phu thê giữa chúng ta, giúp ta đến Minh giới đem thi thể cha ta tìm trở về an táng!" "Này…" Ô Hùng có vẻ có chút khó xử, Mục Thiên Kiều cắn cắn môi nói:
"Nếu quả thật khó xử thì thôi." "Ai!" Ô Hùng thở dài một tiếng, từ trong thủ trạc lấy ra một chiếc thùng đặt lên bàn đá, bất đắc dĩ nói:
"Thi thể nhạc phụ đại nhân người của Hắc Minh đại quân đã tìm kiếm qua, nhưng đã không còn tìm thấy, ngược lại…Dược Thiên Sầu nhờ người của Tuyệt Tình cung đem thủ cấp của nhạc phụ đại nhân đưa tới, đang…ở trong này." Lời này của hắn cũng không phải nói dối, lúc ấy Hắc Minh đại quân Lộc Lâm lo lắng Mục Binh là nhạc phụ của Tiên cung đại thống lĩnh ngoại vụ Ô Hùng, thật sự có phái người xuống bên dưới tìm kiếm thi thể Mục Binh, kết quả tra xét mấy lần cũng không tìm được. Trên thực tế không ai hay biết, Mục Binh bị Dược Thiên Sầu lôi xuống tận sâu mấy trăm thước đất làm thịt, bị kiếm tước thành từng đoạn từng đoạn thi thể không đầu chôn sâu bên dưới mặt đất, suốt mấy trăm thước thật sâu tự nhiên là tìm không thấy.
Mục Thiên Kiều run rẩy hai tay mở ra thùng đá, đầu lâu còn vẻ mặt Mục Binh vặn vẹo ngã lệch bên trong, hiển nhiên trước khi chết đã gặp phải sự tra tấn không nhỏ. May mắn là, thi thể của người đã chú tạo tiên thể ở trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng thối rữa, nếu không hiện tại làm sao có thể nhìn ra được lại là ai.
Nước mắt Mục Thiên Kiều lại rơi xuống không chút tiếng động, cắn đôi môi muốn ra máu mới mạnh mẽ khống chế được cảm xúc, nhìn chằm chằm hai hốc mắt trống rỗng máu me nhầy nhụa nói:
"Cha ta cùng những người đó không có cừu hận lớn như vậy, bọn hắn không cần giết người, chém đầu rồi còn khoét đi hai mắt của ông ta, nếu không phải là người có thâm cừu đại hận căn bản không cần phải làm ra chuyện như vậy…"