Cái gì là người trong cuộc thì mê, kẻ bàng quang thì tinh?
Cái gì là ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa?
Dược Thiên sầu không thể không bội phục vị Tam Dạ Ma Quân này, quả nhiên nổi danh là tâm ngoan thủ lạt, người còn đang bị giam giữ ở bên trong Ma giới, thế nhưng vẫn đem Kim Thái cùng Bạch Khải thuần dường ngoan ngoãn.
Vốn hai người muốn đến cỏ kè mặc cả, nhưng rốt cuộc là vẫn không dám tin tưởng, diễn cảm nho nhã thản nhiên trên khuôn mật của Bạch Khải đã biến mất. Kim Thái cho dù có mặc trang phục hoa lệ hơn nữa, thì vẫn là không nhìn thấy một chút khí độ nào. Rõ ràng trong tay mình đang nắm đằng chuôi, thế nhưng chỉ nghe đối phương nói thêm mấy câu, liền đã phải cúi đầu khẩn cầu xưng thần.
"Ta hiểu lo lắng trong lòng các ngươi. Các ngươi là sợ ta qua sông đoạn cầu, cho nên muốn một lời hứa hẹn của bổn quân, có đúng hay không?" Tam Dạ Ma Quân nhìn chằm vào hai người, nhàn nhạt nói:
"Hảo! Bổn quân đáp ứng các ngươi. Sau này sẽ tiếp tục cho các ngươi chấp chưởng Tiên Minh hai giới, và sẽ không truy cứu làm khó dễ các ngươi."
Nhất thời Bạch Khải cùng Kim Thái đưa mắt nhìn nhau, nếu như dễ dàng tin vào lời nói gió bay như thế này, thì không hiểu là hai người sớm đã chết bao nhiêu lần mất rồi. Như thế nào còn bảo toàn tánh mạng cho đến bây giờ đây chứ!
Thấy hai người còn đang chần chừ. Tam Dạ Ma Quân ép tới nói:
"Chẳng lẽ các ngươi không tin vào lời hứa của Bổn quân ư?" Đã tới nước này, Bạch Khải đành phải cắn răng chắp tay nói: "Ma Quân minh giám! Thuộc hạ đương nhiên tin tưởng vào lời hứa hẹn của Ma Quân, nhưng bên trong Ma giới có không ít người muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, vì bảo mệnh cũng không thể không thận trọng ah! Hai người chúng thuộc hạ muốn hướng Ma Quân xin một tấm bùa bảo mệnh, nếu Ma Quân lấy danh nghĩa Ma Thần ra phát thề, ta nghĩ quần hùng Ma giới sẽ không còn ai dám vi phạm lời thề. Hai người thuộc hạ cũng yên tâm làm ra quyết định, vì Ma Quân mà dốc toàn lực cống hiến!"
Dược Thiên sầu không nói gì, sớm biết như thế còn dông dài làm chi?
"Càn rỡ!" Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi phẫn nộ quát lớn một tiếng:
"Cẩu đảm to gan! Chỉ bằng vào hai các ngươi mà cũng xứng kêu Bổn quân lấy danh nghĩa Ma Thần đại nhân ra phát thề hay sao?" "Là ai khiến cho Ma Quân tức giận như thế. Chẳng biết ta có thể giúp Ma Quân phân ưu hay không!" Bên trong Hắc Diệu Minh Quang Kính bỗng nhiên truyền ra thanh âm của một người khác, khiến cho chúng nhân đương Trường đều sửng sốt. Dược Thiên sầu chân mày khẽ nhúc nhích, cảm giác thanh âm này có điểm khá quen thuộc.
Tam Dạ Ma Quân liếc mắt nhìn về phía môn khẩu, chỉ thấy một gã thanh niên tuấn nhã, thân mặc hắc sắc Trường bào, đang đứng hành lễ ngoài cửa. Lúc này có chút không vui nói:
"Sao ngươi lại đến đây?" Người thanh niên tuấn nhã cung kính đáp lời:
"Ma Quân vừa cấp tài nguyên tu luyện, cho nên tự nhiên là phải đến cảm tạ rồi!" Tam Dạ Ma Quân phất tay nói:
"Đó là hiển nhiên, không cần đa lễ." Theo sau chỉ vào hư không ở trước mặt nói:
"Ngươi đến vừa lúc, thậm chí có kẻ trâng tráo, dám kêu ta lấy danh nghĩa Ma Thần đại nhân ra phát thề. Ngươi hãy đến đây nhìn kĩ bọn hắn, ngày sau nếu có cơ hội đi ra ngoài, một tên cũng đừng buông tha." Người thanh niên tuấn nhã đảo mắt ngắm nhìn xung quanh cung điện một vòng, mà không thấy chút dị thường nào. Liền bước về phía vương tọa huyết ngọc trên đài cao, vừa đi vừa nhàn nhạt cười nói:
"Ta thật muốn nhìn xem, kẻ nào lại dám đánh chủ ý lên trên đầu của Ma Thần đại nhân." Hắn duy trì thái độ cung kính, không nhanh không chậm bước lên đài cao, sau khi cúi người hành lẽ với Tam Dạ Ma Quân ngồi trên vương tọa huyết ngọc xong, liền chậm rãi xoay người ngắm nhìn. Ngay sau đó hắn liền sửng sốt, từ bên ngoài môn khâu nhìn vào không thấy cái gì, nhưng vừa tiến lên đài cao, lại trông thấy một tấm gương lớn đang phản chiếu hình ảnh, bên trong có bốn người đang kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào mình.
Dược Thiên sầu đang cân nhắc xem, giọng nói này của ai mà nghe quen tai như thế. Đợi sau khi nhìn thấy người thanh niên ở trên đài cao, vừa nhìn thấy dung mạo của đối phương, liền thất thanh kinh hô:
"Yến Truy Tinh!" Bạch Khải, Kim Thái và Đại Minh Luân nhất tề quay đầu nhìn về phía hắn, đều bày ra biểu tình khó hiểu.
Người thanh niên phản chiếu trong gương, sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của Dược Thiên Sầu xong, cũng sửng sốt, vốn hắn đang hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm người rồi hay không. Nhưng sau khi nghe thấy đối phương kêu tên của mình ra thì đã chắc chắn rồi. Vì thế cũng đồng thời thất thanh kêu lên:
"Ngưu hữu Đức!" Bạch Khải cùng Đại Minh Luân hiểu rõ Ngưu hữu Đức chính là Dược Thiên sầu, nhưng Kim Thái vẫn còn đem Dược Thiên sầu coi trở thành Ngưu hữu Đức. Bất quá phán đoán này đều không ảnh hưởng tới ba người, điều nghi hoặc nhất chính là, người thanh niên tuấn nhã bên cạnh Tam Dạ Ma Quân lúc này đã nhận ra Ngưu hữu Đức, mà Ngưu hữu Đức cũng nhận ra người thanh niên tuấn nhã kia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Đừng nói là bọn hắn, mà ngay cả Tam Dạ Ma Quân cũng giật mình. Chỉ vào Dược Thiên Sầu nhìn Yến Truy Tinh nói:
"Ngươi nhận thức hắn ư?" "Ngưu hữu Đức ah! Tự nhiên là có quen biết, cho dù hắn hóa thành tro thì ta vẫn nhận ra." Người thanh niên tuấn nhã, lúc này diễn cảm đã trở nên vận vẹo, nhìn chằm chằm vào Dược Thiên sầu cười lạnh nói:
"Xác thực ra., thì hắn chính là cái tên Dược Thiên Sầu ngày trước ta đã kể cho Ma Quân nghe. Một tên chỉ biết lừa thần gạt quỳ, co đầu rút cố không dám lấy chân diện thực đi ra gặp người. Ta quả thật là có nhận thức hắn!" Chuyện kể rằng năm xưa, ở dưới Thiên Lý Hồ trên Thuận Thiên Đảo trong Yêu Quỷ Vực, Yến Truy Tinh bị Dược Thiên sầu bức ép phải trốn sang Ma giới. Đến Ma giới đích thực là đã ăn không ít cực khổ, chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi đây không nói, lại chỉ có một mình, nên đành phải liều mạng huyết chiến tìm kế sinh nhai, bảo toàn tính mệnh.
Có mấy lần thân hãm vào tuyệt cảnh, hắn từng nhắc nhờ đối phương qua, bản thân mình chính là truyền nhân của Ma Quân ở Ma giới. Nhưng người ta vừa nhìn, liền cho rằng hắn là kẻ lỗ mãng, đối với chuyện tình ở Ma giới dốt đặc cán mai, ngay cả Ma Cung ở đâu cũng đều không biết, còn dám hoa ngôn xảo ngữ đi lừa gạt người khác.
Nhưng mỗi lần bị quần ma truy sát. Yến Truy Tinh đều dựa vào thần thông của Ma Nhận, để tìm đường sống ở trong chỗ chết. Bất quá mỗi lần khổ cực, hắn liền niệm chú ngữ
"Dược Thiên sầu" ở trong lòng một lần. Nếu như Dược Thiên sầu biết được chuyện này, thì nhất định sẽ hiểu ra, vì cái gì mình ở Tiên giới luôn luôn gặp chuyện không thuần buồm xuôi gió.
May mắn chính là ở một lần Yến Truy Tinh bị quần ma vây công, đụng phải một người kiến thức uyên thâm, nhìn ra hắn đang sử dụng thần thông chính tông nhất mạch của Ma Thần. Sau khi tin tức này loan truyền ra, đã kinh động tới Thanh Thiên Đại Ma Vương, khiến nàng pháp giá thân lâm, vừa liếc mắt một cái thì cũng đã nhìn ra bảo vật trong tay của Yến Truy Tinh, đúng là thần binh Ma Nhận của Ma Thần năm xưa. Lúc này không khỏi chấn hám!
Người khác không am hiểu chuyện tình về Ma Nhận, nhưng nàng năm xưa là cận thần bên người Ma Thần, như thế nào sẽ không biết đây?
Càng rõ ràng hơn chính là Thanh Thiên Đại Ma Vương thế nhưng còn nhìn ra chân khí khủng bố của Ma Thần ở trong người Yến Truy Tinh. Nàng đi theo Ma Thần nhiều năm như vậy, muốn nhìn lầm chân khí của Ma Thần cũng là phi thường khó khăn. Tất cả những chuyện này khiến cho nàng rung động, hay nói cách khác, người thanh niên này không thê hoài nghi, là đã được Ma Thần ở Thần giới chú ý tới, chính xác mà nói, người này hẳn là truyền nhân của Ma Thần đi!
Có Thanh Thiên Đại Ma Vương ra mặt, hết thảy đều đã không còn vấn đề gì thêm nữa. Yến Truy Tinh tự nhiên cũng thoát khỏi hoàn cảnh khổ cực ở trong Ma giới. Sau khi an bài mọi chuyện xong. Thanh Thiên Đại Ma Vương liền dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Yến Truy Tinh đến trước mật Tam Dạ Ma Quân ở trong Ma Cung!
Tam Dạ Ma Quân cũng rung động, khó tránh khỏi một phen thăm dò lai lịch, sau khi luân phiên chất vấn xong, mới biết Yến Truy Tinh là người năm xưa đã hướng mình cầu khẩn Ma Điển, bồi dường ra Thất Tinh Huyết Lan.
Sau khi Yến Truy Tinh biết vị Tam Dạ Ma Quân này là cao nhân năm xưa đã tống xuất Ma Điên tới nhân gian, hơn nữa còn là chí tôn thống lĩnh Ma giới, thì lúc này vui sướng không thôi, muốn bái người này trở thành sư phụ. Nếu bình thường Tam Dạ Ma Quân sẽ chấp nhận ngay, nhưng Yến Truy Tinh đã tiếp nhận ấn ký nối nghiệp Ma Thần rồi, hắn như thế nào còn dám thu người đồ đệ này đây cơ chứ? Chẳng biết lão tổ tông Ma Thần đang ở chỗ nào quan sát mình! Hơn nữa nếu tính vai vế, so sánh ra thì Yến Truy Tinh vẫn còn cao hơn hắn ah!
Yến Truy Tinh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua, chính bản thân mình trong nháy mắt đã trở thành đệ tử thân truyền của Ma Thần uy danh hiển hách khắp chín phương mười trời. Theo sau, càng khiến cho bản thân hắn không dám tưởng tượng chính là. Tam Dạ Ma Quân đã triệu hồi ba mươi sáu vị Đại Ma Vương, đóng cửa thương thảo, cũng bàn chuyện thối vị nhường ngôi, muốn đem ngai vàng Ma Quân tặng cho Yến Truy Tinh. Chuyện này, các nguyên lão năm xưa đi theo Ma Thần cũng là nhất trí tán thành.
Có chuyện tốt như vậy, Yến Truy Tinh đương nhiên là cao hứng, nhưng bản thân hắn không phải ngốc tử, còn chưa bị vui sướng biến thành ngu ngốc. Tự nhiên hiểu rõ chuyện tình, chính bản thân mình.., một gã ngoại nhân tu vi nông cạn, không có một chút căn cơ nào, bỗng dưng muốn nhảy ra thống lĩnh quần hùng Ma giới, đây Chẳng phải chuyện tình nực cười hay sao?
Người ta bất quá chỉ là xem trên thể diện của Ma Thần mà thôi. Hơn nữa một đường khổ cực lăn lộn trong Ma giới, càng làm cho hắn khắc sâu nhận thức Ma giới tàn khốc đến nhường nào. Vì thế cật lực từ chối khéo léo, dị thường kiên quyết ủng hộ Tam Dạ Ma Quân ngồi trên vương tọa.
Hắn không chấp nhận, tự nhiên mọi người cũng không còn chuyện gì bàn tán. Cuối cùng Tam Dạ Ma Quân lại đề nghị, đem Yến Truy Tinh trở thành nhân vật kế nghiệp Ma Quân, hơn nữa chỉ cần Yến Truy Tinh muốn lúc nào, tùy thời đều có thể đãng cơ trở thành Ma Quân thống lĩnh quần hùng Ma giới!