Dược Thiên Sầu vốn định an ổn ở lại một đêm rồi đi, hai huynh đệ nằm trên giường trò chuyện một hồi, tiểu tử kia có lẽ đã quá mệt mỏi, một chút đã ngủ. Nhìn tiểu tử đã ngủ say, Dược Thiên Sầu thật nhiều cảm khái, lo lắng có nên đem tiểu gia hỏa đẩy lên một vị trí mà người thường thật khó có thể với tới. Ngẫm lại đành buông tha, gia đình vốn neo người, mình đã đi, huống chi tiền đồ rốt cục ra sao cũng không ai biết, có chút thời gian, có một số việc cũng không phải lúc nào cũng tự tin có thể thành công, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng mang đến tai ương ngập đầu cho cả nhà, thôi đành để gia đình thường thường vững vàng sinh hoạt đi thôi! Tận lực đừng cho bọn họ chen chân vào chuyện hư vô mờ mịt này, một người có thể lăn qua lăn lại, nhưng mang theo người nhà trở thành trói buộc, thật quá nguy hiểm!
Đêm khuya khó ngủ, vừa nghĩ tới ngày mai chia tay mẫu thân lại khóc sướt mướt, Dược Thiên Sầu đành đơn giản lặng lẽ rời đi. Nói là đi, kỳ thực cũng chỉ trong nháy mắt quay trở về Ô Thác Châu. Hiện tại đối với hắn bất luận nơi nào cũng là gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, hay thiên nhai cũng chỉ nằm trong gang tấc.
Bên trong Ô Thác Châu, cũng là ban đêm thâm trầm. Phiêu Miểu Cung trên Phiêu Miểu Phong giống như có rất nhiều ngôi sao, được huỳnh thạch trang trí đẹp mê người. Gọi là Phiêu Miểu Cung hay Phiêu Miểu Cung, những cái tên này đều do Dược Thiên Sầu đặt ra, chủ yếu vì không nghĩ ra tên gì hay hơn, liền đem cái tên phảng phất như đã được nghe qua ở nơi nào đưa ra sử dụng.
Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện bên trong Phiêu Miểu Cung, liền nghe được xa xa truyền đến thanh âm tù và quen thuộc, hắn vừa quay đầu lại nhìn về phía viễn phương, lẩm bẩm nói:
"Hiệu lệnh tập hợp khẩn cấp! Vân Trường lại đang tiến hành đột tập huấn luyện sao? Đi xem một chút." Một dàn kiến trúc bằng gỗ đá kết thành chiếm phạm vi gần ngàn thước, ở giữa là một thao trường. Lúc này bốn phía thao trường ánh lửa tận trời, một đám người từ bên trong gian phòng lao ra thật nhanh, phân ra ba đội chỉnh tề xếp thành hàng. Dược Thiên Sầu lặng yên xuất hiện trên đỉnh một gian phòng quan sát, trước mắt chính do gần bốn trăm đệ tử các phái cấu thành, loại bỏ nữ đệ tử, còn dư lại ba trăm lẻ chín người.
Vì vậy dưới sự chỉ bảo của Dược Thiên Sầu, Quan Vũ chia họ làm ba liên đội, mỗi liên một trăm lẻ ba người, một gã thiết liên trưởng. Mỗi liên phân ba bài, mỗi bài ba mươi bốn người, lại có một gã cai. Mỗi bài tạo ba ban, mỗi ban mười một người, có một gã trưởng ban. Ba vị liên trưởng do ba gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đảm nhiệm, cai cùng ban trưởng cũng là một ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Tu vi ngang nhau, chức vụ sẽ thuộc về một ít tu si giỏi chỉ huy đảm nhiệm. Như vậy sau khi phân đội quản lý, Quan Vũ nhất thời phát hiện hiệu suất huấn luyện có đề cao rất lớn.
Phía trước thao trường, trên một cây cột cờ treo một lá đại kỳ màu đen tam giác, nếu như nương theo ánh lửa tỉ mỉ quan sát, có thể nhận thấy bên trên thêu hai chữ lớn màu vàng kim
"Anh Hùng". Bên cạnh cột cờ, một đống tảng đá xanh xây thành một đài cao, Quan Vũ trong trang phục màu đen, đầu bịt khăn đen, khí độ phi phàm mắt lạnh đảo qua phía dưới, biểu tình thỏa mãn gật đầu. Hắn bỗng nhiên trầm giọng quát:
"Liên trưởng lên đài tiếp kế hoạch tác chiến!" Nói xong lấy ra ba khối ngọc điệp.
Nguồn: http://truyenyy.com Phía trước ba đội đứng thẳng ba người liền lắc mình tiến lên đài, mỗi người lĩnh một ngọc điệp trong tay Quan Vũ, lúc này rót vào thần thức kiểm tra, xem xong giao lại ngọc điệp, lại vọt đến trước đội, ba người liên tiếp hô:
"Án theo yêu cầu của kế hoạch tác chiến ba đội, mang theo vũ khí tương ứng. Yêu cầu trong vòng năm phút đồng hồ hoàn tất tập hợp tại chỗ, giải tán!" Hoa! Ba đội người trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, tất cả đều quay trở về phòng. Không qua bao lâu, một đám người mặc trang phục màu đen, đầu đội khăn đen vọt ra, đứng thẳng tại chỗ, liên trưởng các đội bắt tay cùng cai và ban trưởng tập hợp thành một khối, cấp tốc đem kế hoạch nhắn nhủ xuống dưới. Cuối cùng đám liên trưởng hướng Quan Vũ báo cáo:
"Báo cáo, liên nhất đã chuẩn bị hoàn tất. Báo cáo, nhị liên chuẩn bị hoàn tất. Báo cáo, tam liên chuẩn bị hoàn tất." Quan Vũ gật đầu, lớn tiếng nói: "Mệnh lệnh! Phục kích mục tiêu tiến nhập vòng vây xong, vòng công kích thứ nhất do ba liên đội tập trung toàn bộ lực lượng, cần phải cấp mục tiêu tạo thành tổn thương lớn nhất. Đạt được hiệu quả mà chúng ta cần xong, lập tức chuyển nhập đợt công kích thứ hai, do nhất liên và tam liên chủ công, nhị liên phụ công bằng tốc độ nhanh nhất cướp giật chiến lợi phẩm. Bởi lo lắng mục tiêu có đại lượng viện thủ, nếu phát hiện tình huống này, tam liên lập tức từ chủ công tiến nhập ngăn chặn, sau khi có tình huống ngăn chặn không có hiệu quả lý tưởng, nhất liên và nhị liên cấp tốc quay về cứu viện, ngưng kết thành sức chiến đấu lớn nhất lui lại thật nhanh, nếu như tình thế vạn phần nguy cấp…nhất liên và nhị liên lui lại, tam liên đoạn hậu, đều nghe rõ không?"
"Nghe rõ!" Tiếng la rung trời. Quan Vũ vung tay, các liên trưởng quay đầu lại hô lớn:
"Xuất phát!" Mệnh lệnh ban ra, hơn ba trăm người nhất thời kéo khăn đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, cấp tốc vượt khoảng không bay đi, Quan Vũ cũng chạy theo sau.
Trong nháy mắt, toàn bộ thao trường quạnh quẽ xuống tới, chỉ còn ánh lửa lòe lòe. Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói:
"Không tệ, từ khẩn cấp tập hợp đến xuất phát không vượt qua mười phút. Ai! Thế nhưng vũ khí khác nhau, công pháp tu hành cũng khác nhau, không biết có thể phát huy ra uy lực tác chiến tập thể lớn nhất hay không, xem ra phải tìm cơ hội ra ngoài làm một trận kiểm nghiệm mới được!" Hôm nay trong tiểu viện chỉ có một mình Dược Thiên Sầu ở lại, rất thanh tĩnh. Dương Thiên cũng rất có ánh mắt, thấy thân truyền đệ tử của chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các và nữ nhi của chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên có quan hệ khắng khít, nên cũng không tiếp tục phân cho người khác đến đây cùng ở. Sau cái chết của nghi trượng Nghiêm Thù của Luyện Đan Các, Quan Uy Vũ vẫn không tìm người bổ sung, tạm thời do nội nghi trượng Dương Thiên kiêm chức, cho nên những chuyện thượng vàng hạ cám này đều do hắn quản, hầu như thành đại tổng quản Luyện Đan Các, quyền lực rất lớn.
Dược Thiên Sầu hoảng hoảng hướng đại điện Luyện Đan Các đi đến, không ít đệ tử thấy hắn đều gọi sư thúc, người ngang hàng cũng chào hỏi, bối phận cao cũng gật đầu với hắn, đối với chuyện hắn đã đạt tu vi Kết Đan kỳ cũng không nói với bất luận kẻ nào trong Phù Tiên Đảo. Dù sao ngày tháng hiện tại trôi qua thoải mái, nhớ tới Cổ Thanh Vân thấy vẻ tiêu sái của hắn còn nói:
"Cũng như ngươi mới tốt! Giống người có tu vi như ta đặt chân ở địa phương cao thủ nhiều như mây của Tu Chân Các, vừa ra tới, nội gặp mặt hành lễ cũng đủ mệt chết người, tốt nhất nên thành thật núp vào tu luyện đừng đi ra." "Biết Dương nghi trượng ở đâu không?" Dược Thiên Sầu kéo một đệ tử hỏi. Hắn muốn tìm Dương Thiên. Vị đệ tử hành lễ xong, nói cho hắn Dương Thiên đang ở trong đại điện. Hắn đi vào đại điện quả nhiên phát hiện Dương Thiên đang đi chung quanh kiểm tra.
"Dương nghi trượng!" Dược Thiên Sầu hô lên. Dương Thiên quay người lại, thấy là hắn, lắc đầu cười nói:
"Muốn gặp ngươi một lần đúng là trắc trở. Nói đi, lần này chủ động tới tìm ta lại có chuyện gì?" "Nghe lời này của ngài kìa, hiện tại không phải ngài quá bận rộn hay sao, ta cũng không biết xấu hổ bình thường lại chạy tới quấy rối a!" Dược Thiên Sầu nói đùa, hai người quan hệ không tệ, gặp mặt hay nói giỡn lẫn nhau.
"Ta còn có việc làm, ngươi có chuyện gì thì nói đi!" Dương Thiên thẳng thắn nói. Dược Thiên Sầu gật đầu hỏi:
"Nghe nói các phái muốn tăng nhân thủ đến tu chân liên minh, việc này có đúng hay không?" "Có thực là ngươi còn chưa biết? Vị kia bên Vạn Phân Viên không có nói với ngươi?" Dương Thiên bao hàm thâm ý cười nói.
"Ta chỉ nghe nói có chuyện này, chuyện cụ thể thì không rõ ràng lắm, nếu không cũng sẽ không đến đây quấy rầy ngài." "Nga!" Dương Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, dừng một chút nói: "Sự tình là thật, nguyên nhân gây ra chính do Thanh Quang Tông và Huyết Ma Cung, hiện tại hai bên rốt cục dừng tay, nhưng lần này liên lụy không ít môn phái đi vào. Đối với việc trưởng thượng Thanh Quang Tông làm ra sai lầm, toàn bộ tu chân giới rất căm tức, vì vậy nhất thời quyết định gây dựng tu chân liên minh vốn chỉ hữu danh vô thực từ đầu, chân chính khởi được tác dụng công bình quyết định. Đối với những môn phái tự ý đi gây sự sẽ tiến hành chế tài. Hiện tại các phái còn đang thương lượng, phỏng chừng không qua vài ngày các phái sẽ phái người hành động."
Dược Thiên Sầu trầm tư gật đầu, nguyên lai là như vậy, hắn đã hiểu rõ. Dương Thiên nhìn hắn, kỳ quái nói:
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào ngươi muốn đi? Ta khuyên ngươi đừng ôm ý nghĩ này, loại chuyện này xưa nay đều do Tu Chân Các chủ đạo, không liên quan gì tới người của các mạch khác." Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu