Dược Thiên Sầu rất đắc ý, không phải là đắc ý bình thường, mà là phi thường đắc ý. May là ngày trước hắn nhìn thấy tên vương bát đản Lưu Chính Quang không vừa mắt, tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước vẫn hơn) đem hắn thiến đi, nếu không phải thiệt thòi lớn. Thật là có dự kiến trước a! Thử nghĩ tên nam nhân nào có một mỹ nữ như vậy bên cạnh mà không muốn hạ thủ, cũng chỉ có ngốc nha đầu như Khúc Bình Nhi mới tự tin, cho rằng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Làm một nam nhân vốn không hề có ý tốt mà nói, lại còn là một nam nhân được vây trong địa vị cường thế, muốn hạ thủ đối với một nữ nhân nào cũng chỉ như một bữa ăn sáng, ngươi cự tuyệt? Ngươi tự cho là thông minh? Ngươi chạy lên trời! Đem ngươi lộng tới chỉ là chuyện sớm hay muộn, thủ đoạn đối phó với ngươi cũng có tới hàng vạn hàng ngàn. Suy bụng ta ra bụng người, hắn sẽ không tin tưởng bỏ một bó cải trắng ngon lành trong chuồng lợn, còn có con lợn nào không tiến tới ăn?
Đương nhiên, đời trước cộng đời này Dược Thiên Sầu cũng vô số lần thừa nhận mình không phải là thứ gì tốt, bằng không cũng sẽ không lấy lòng mình đi dọ lòng người khác, vì thế đã giành trước thời gian răng rắc giải quyết Lưu Chính Quang. Bất quá hiện tại hắn cảm giác sâu sắc may mắn, cử động ngày trước quả thực quá anh minh!
Khúc Bình Nhi tâm tình phức tạp nhìn hắn, nước mắt lại chảy xuống. Thấy hắn cười điên cuồng như vậy, còn tưởng rằng hắn giận dữ mà cười, cười mình không thể thủ vững lập trường.
Ở thời đại này mà nói, danh dự của nữ nhân về phương diện này, mặc kệ là thế tục hay tu chân giới, đều không thể bị hoen ố. Nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, nữ nhân không được, nếu gả cho người nào, liền cả đời phải theo hắn.
Nguồn: http://truyenyy.com Trên thực tế kể từ khi Khúc Bình Nhi đáp ứng làm đạo lữ của Lưu Chính Quang, cũng đã không còn dám ôm ấp bất cứ hi vọng gì nữa, chỉ giữ kỹ thân thể, ở trong lòng yên lặng vì Dược Thiên Sầu mà giữ gìn. Tất cả bất quá chỉ là một nữ nhân động chân tình, thủ một giấc mộng trong nội tâm mà thôi, tuy rằng biết sẽ không có ngày mộng tưởng trở thành sự thật, nhưng giấc mộng này thật sự là quá đẹp, là động lực cho nàng sống sót…
Khúc Bình Nhi càng nghĩ càng bi thương, bật khóc ra tiếng, giấc mộng đẹp hôm nay rốt cục trong tiếng cười to của Dược Thiên Sầu đã hoàn toàn tan biến, không nghĩ tới giấc mộng này ở trước mặt Dược Thiên Sầu không kham nổi một kích, đã sớm vỡ tan hoàn toàn, sau này mình nên đi nơi nào?
Thấy nàng khóc bi thương đến như vậy, Dược Thiên Sầu sửng sốt, đưa tay định kéo nàng. Khúc Bình Nhi giật người thối lui, lắc đầu khóc nói:
"Không nên đụng ta, hiện tại điều gì ngươi cũng đã biết, hiện tại ngươi đã thỏa mãn rồi chứ? Hiện tại ngươi có thể thả ta đi không?" "Ách…Thả nàng đi? Nàng không theo ta đi, muốn đi đâu?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói.
Ban đầu hắn còn lo lắng Khúc Bình Nhi bị Lưu Chính Quang làm nhục qua, dù sao một tên thái giám bởi vì sinh lý không được đầy đủ, ở nhân cách luôn rất vặn vẹo, nói trắng ra là biến thái. Nếu như thực sự là như vậy, dù hắn vẫn tiếp nhận Khúc Bình Nhi, chỉ sợ trong ngực vẫn khó chịu như vừa nuốt một con ruồi.
Hôm nay, vật ách tắc trong lòng toàn bộ không còn. Hắn quan tâm chính là thân thể Khúc Bình Nhi vẫn còn thuần khiết, quan tâm chính là trước hắn không có nam nhân nào chạm qua thân thể nàng, quan tâm chính là tấm thân xử nữ của Khúc Bình Nhi vẫn đang thuộc về hắn. Về phần sau này nếu có sự bêu danh nào rơi lên người nàng, nói nàng là dâm phục gì đó, xin lỗi, có bản lĩnh toàn bộ đến tìm ta đi! Lão tử giết chết ngươi! Để bảo hộ nữ nhân của ta, lão tử không tiếc bất cứ sự trả giá.
"Đi theo ngươi?" Khúc Bình Nhi cho rằng mình đã nghe lầm, trong lúc nhất thời chợt nín khóc. Nàng không tin được Dược Thiên Sầu sẽ vì nàng nhận lấy sự bêu danh đã câu dẫn lão bà của người khác. Nhưng nàng lại không hề biết Dược Thiên Sầu quan tâm lại là điều gì.
Đương nhiên, tất cả điều kiện tóm lại là vì Dược Thiên Sầu có cảm tình với nữ nhân này, chuyện chơi đùa, chỉ cần không phải có bệnh thì toàn bộ nam nhân đều sẽ làm. Dược Thiên Sầu đi nhanh qua, ôm lấy Khúc Bình Nhi vào lòng, không chịu buông ra. Ở bên tai nàng thấp giọng nói:
"Đều là lỗi của ta, nếu năm xưa ta kiên quyết đưa nàng đi, những đau khổ mà nàng chịu đựng, đều do ta tạo thành, ta thực sự vô cùng hối hận, nàng không nên khóc nữa, nàng cứ khóc, ta sẽ càng khó chịu…Theo ta đi, ta không bao giờ để nàng chịu thêm ủy khuất, tin tưởng ta!" Khúc Bình Nhi vùi đầu trong lòng hắn, càng khóc dữ dội, thanh âm nặng nề làm cho người ta có loại cảm giác tê tâm liệt phế. Sau khi khóc một phen, Khúc Bình Nhi bỗng nhiên đẩy hắn ra, lắc đầu nói:
"Không, ta không thể đi theo ngươi, như vậy sẽ phá hủy danh tiếng của ngươi, đối với ngươi không công bình! Ta cũng không thể bỏ lại sư phụ ta." Gương mặt Dược Thiên Sầu co quắp, sư phụ, sư phụ, lại sư phụ, không đem ngươi hại chết ngươi không chịu quay đầu lại sao? Mẹ nó! Rốt cục là thứ bà tám nào, đem nữ nhân của ta làm thành như vậy, lão tử sớm muộn phải làm thịt ngươi.
Thoáng áp chế lửa giận trong lòng, Dược Thiên Sầu đến gần ôn nhu nói:
"Danh tiếng đối với ta mà nói thực sự không đáng một đồng. Bình Nhi, theo ta đi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đến Thanh Quang Tông tìm sư phụ cho nàng." "Ngươi không nên gạt ta nữa, ngươi giết nhiều đệ tử Thanh Quang Tông như vậy, thế nào khả năng quay về Thanh Quang Tông? Dù là ngươi đi trở về, người của Thanh Quang Tông nhất định sẽ không bỏ qua ngươi." Khúc Bình Nhi vừa khóc vừa thối lui ra sau.
"Ta lừa nàng?" Dược Thiên Sầu bị nàng chọc giận, lớn tiếng quát:
"Thanh Quang Tông là cái thứ chó má gì, lão tử hướng thiên phát thệ, không san bằng Thanh Quang Tông thề không làm người. Ta xem nàng làm sao trở lại đó." Khúc Bình Nhi bị lời của hắn làm sợ ngây người, quên cả khóc, lời thề của người tu chân có thể tùy tiện phát ra sao?
"Nhìn cái gì vậy! Ngày hôm nay ngoại trừ nàng đi cùng lão tử, muốn đi đâu cũng không được!" Dược Thiên Sầu đầy mặt giận dữ, đi đến ôm nàng, hai người lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đi tới Ô Thác Châu, Khúc Bình Nhi vẫn còn đang xung động mờ mịt, không chú ý tràng cảnh bên người đã phát sinh biến hóa, liên tục giãy dụa trong lòng Dược Thiên Sầu. Hắn nổi giận, ôm nàng liền thuấn di, đi tới bên hồ nước, trực tiếp ném Khúc Bình Nhi vào trong hồ, quát:
"Ta cho nàng thanh tỉnh một chút!" Lúc này Khúc Bình Nhi phập phồng trong nước, tuy rằng vị trí nàng đứng cũng không sâu, nhưng bởi vì quá đột nhiên, cũng làm nàng thoáng ngộp nước. Khi nàng đứng thẳng lại, liền nhanh hướng trên bờ đi tới.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu âm tình bất định đứng trên một tảng đá lớn cạnh bờ hồ, xác thực bị nàng làm tức đến điên lên. Bỗng nhiên sắc mặt hắn ngẩn ra, chỉ thấy y phục lụa trắng của Khúc Bình Nhi sau khi bị nước làm ướt đẫm, vừa bước lên khỏi mặt nước, lập tức làm nổi bật dáng người. Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy vùng bụng có cỗ nhiệt khí bốc lên, trong đầu cũng không áp chế được xung động, chỉ cảm thấy có cỗ tà hỏa cần phát tiết, lúc này nhảy tới, mở hai tay ôm Khúc Bình Nhi vào lòng…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu