"Vật này so sánh cùng Huyền Kim Sa thì như thế nào?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên dò hỏi.
"Huyền Kim Sa?" Võ Tứ Hải mỉm cười nói: "Giữ hai vật này căn bản là không cùng chung một cấp bậc. Huyền Kim Sa nhiều nhất chỉ có thể luyện chế ra bảo vật mà thôi, còn Minh Thiết lại dùng để luyện chế linh bảo. Ngươi nói xem thứ nào tốt hơn? Đương nhiên vật này cho dù muốn luyện chế cũng phải là người tay nghề cao. Minh Thiết này trời sinh còn có tác dụng hấp thu hồn phách, nếu Thi Thần giáo của ma đạo thu thập được khối Minh Thiết này mà luyện chế pháp bảo, thì sẽ thu được hồn phách của không ít tán tu. Bởi vì bọn chúng thường khu sử thân xác không hồn của tán tu để tranh giao, nên mới có uy danh thứ ba trong hàng ngũ ma đạo."
"Hóa ra là như vậy!" Dược Thiên Sầu nói thầm:
"Lần sau ta gặp Quý tướng quân, cần phải nhờ hắn kiếm giúp một ít Minh Thiết này mới được."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng mấy người nghe xong đều liếc mắt nhìn nhau, xem ra hắn và Quỷ tướng quân quả thật có giao tình không tầm thường. Lúc này Võ Tứ Hải mới ho khan một tiếng:
"Dược Thiên Sầu, ta thương lượng cùng ngươi một chuyện có được không?" Đây rồi! Lão cáo già rốt cuộc đã muốn lộ cái đuôi ra rồi. Dược Thiên Sầu đáy lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên gật đầu:
"Lão gia tử có chuyện gì xin nói thẳng đi." "Nếu như bất luận yêu ma nào nhìn thấy lệnh bài này đều phải cấp cho vài phần thể diện. Mà lệnh bài thì nằm trên người của ngươi cũng không dùng đến. Hay là ngươi cho chúng ta mượn dùng qua một đoạn thời gian, đợi chúng ta tìm được lão tổ tông sẽ đem trả nó về chỗ ngươi. Tứ đại gia tộc nhất định sẽ hậu tạ, ngươi xem như thế có được không?" Võ Tứ Hải hơi mất tự nhiên nói. Đi loanh quanh cả nửa ngày rốt cục cũng nói đến chính đề. Bốn người Tất Tử Thông ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy cái gì, nhưng kì thực trên mặt mấy người đều có điểm xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com "Lão gia tử, ý kiến này của ngài rất hay." Dược Thiên Sầu thu chiếc lệnh bài trong tay hắn về. Sau đó trực tiếp ném vào trong túi trữ vật, thần tình mỉm cười:
"Không phải ta không muốn cho ngài mượn. Mà tấm lệnh bài này chỉ hữu dụng khi ở trong tay bản thân ta thôi. Nếu nằm trong tay các người, một chút đều không phát sinh tác dụng." Võ Tứ Hải trơ mắt ra nhìn Quý Vương Lệnh bị Dược Thiên Sầu thu về. Hắn kìm nén cảm xúc cưỡng đoạt, cau mày hỏi:
"Vì sao chứ?" "Lúc trước Mông Duyên tặng nó cho ta đã từng cảnh báo ta không được đem lệnh bài tặng cho người khác. Nếu các ngươi cầm theo Quỷ Vương Lệnh đến Yêu Quỷ Vực, tin tưởng rằng chẳng bao lâu sau Mông Duyên sẽ biết. Một khi phát hiện lệnh bài ở trong tay các ngươi, hắc hắc! Mấy chục vạn đại quân của Mông Duyên cũng không phải chỉ để nuôi chơi đâu. Đến lúc đó, dưới sự giận dữ hắn...Mà thủ hạ dưới trướng Mông Duyên cao thủ cũng nhiều như mây, lão gia tử nghĩ Tứ Đại gia Tộc có thể kháng cự được quân đoàn thiết huyết của Quỷ tướng quân hay sao? Ta có thể cho các ngươi mượn lệnh bài, nhưng sợ rằng chính như thế sẽ rước lấy nhiều phiền toái hơn nữa. Và cái tên Mông Duyên kia tính tình cũng rất bất hảo ah! Còn có Yêu Vương Ngao Lực đồng khí tương liên với hắn nữa chứ. Lão gia tử, ta khuyên ngài nên bỏ qua suy nghĩ này đi thôi." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười nói.
Võ Tứ Hải hai mắt trợn trừng, chính mình tính kế nửa ngày, tự cho là đã hoàn mỹ lắm rồi. Nào ngờ giấc mộng phút chốc liền bị Dược Thiên Sầu phá cho tan tành. Võ Tứ Hải ngây người ra như khúc gỗ, một lát sau hắn giả bộ dường như không có việc gì hỏi:
"Yêu Vương Ngao Lực là ai? Cũng nằm trong số thấp đại yêu vương ư? Cùng Quỷ tướng quân quan hệ tốt lắm sao?" Dược Thiên Sầu gật đầu giải thích:
"Ưm! Đúng là một trong số thấp đại yêu vương, và cùng Quỷ tướng quân làm công chủ trên địa bàn, hai người thân nhau như huynh đệ, một chủ Dương, một chủ m. Ma Cửu Cô trên Phù Tiên Đảo cũng từng là bại tướng dưới tay của người này." "Ma Cửu Cô cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ trên Phù Tiên Đảo cũng không phải đối thủ của Yêu Vương Ngao Lực!" Võ Tứ Hải không còn giả vờ bình tình được nữa, thần tình run rẩy không ngừng. Nên nhớ rằng Ma Cửu Cô không phải chỉ tính trên Phù Tiên Đảo, mà là khắp Hoa Hạ tu chân giới mơ hồ đã không còn đối thủ, hiếm có người đỡ nổi Lục Ma Trượng trong tay nàng. Không thể tin, một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ như thế, lại không thể thắng nổi Yêu Vương Ngao Lực. Thấp đại yêu vương trong Yêu Quỷ
Vực quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.
Khẽ thở dài một hơi, thần tình trên mặt Võ Tứ Hải có điểm chán nản. Một tên Quý tướng quân đã khó chơi, hiện giờ còn xông ra một tên Yêu Vương Ngao Lực. Xem ra, coi như có biết nơi hạ lạc của lão tổ tông, cũng khó lòng mà tái kiến nổi.
Thấy hắn ngần ra, Dược Thiên Sầu âm thầm mỉm cười, bất quá trên mặt lại thận trọng nói:
"Lão gia tử, ngài cũng đừng nản lòng thoái chí. Nếu quả thật muốn đi, chẳng qua chờ ta thu xếp chút việc cho ổn thỏa. Rồi sau đó liền dẫn các ngươi đi vào trong Yêu Quý Vực một chuyển." Võ Tứ Hải nhãn tinh sáng lên:
"Thật không?" "Cái gì mà giả với thật." Dược Thiên Sầu cười xòa một tiếng, chỉ sang bốn người Tất Tử Thông nói:
"Ta hướng bốn vị huynh đệ trước mặt phát thề, ta sẽ đưa ngài đi là được chứ gì?" Bốn người Tất Tử Thông thần tình vui vẻ, thầm trao đổi ánh với mắt nhau, đồng loạt chắp tay đa tạ. Còn Võ Tứ Hải thì cao hứng:
"Ngươi muốn làm sự tình gì? Tứ đại gia tộc chúng ta mặc dù còn kém Phù Tiên Đảo, nhưng nhiều ít cũng có chút năng lực, có cần chúng ta xuất thủ tương trợ hay không?" "Cũng được!" Dược Thiên Sầu vuốt mũi, nghiêm trang nói:
"Nhưng xuất động hết cả bốn gia tộc thì hình như là chuyện bé xé ra to. Chỉ cần Võ gia tương trợ là đủ rồi. Lão gia tử, vậy phiền ngài giúp ta hỏi Yến Truy Tinh một câu. Xem mấy món bảo vật của Tiểu Tuyết hắn có được từ nơi nào." "Ách..." Thần tình hoan hỉ trên mặt Võ Tứ Hải nhất thời cứng nhắc, hắn lúng túng nói:
"Chuyện này Võ gia thật sự không tiện ra mặt, ngươi còn chuyện khác cần chúng ta dốc sức không?" Dược Thiên Sầu lơ đễnh khoát tay nói:
"Quên đi, chờ ta có việc sẽ quay lại tìm ngài. Đến lúc đó mong ngài đừng thoái thác lần nữa." "Ha ha! Nhưng phàm là chuyện nằm trong khả năng, chúng ta nhất định sẽ dốc lòng tương trợ." Võ Tứ Hải xấu hổ cười nói. Hắn như thế nào đều cảm thấy có điểm lạ thường, dường như bản thân mình luôn luôn bị Dược Thiên Sầu tính kế.
"Nga! Hi vọng chuyện tình lần sau sẽ nằm trong cái phạm vi khả năng của ngài." Khẩu khí Dược Thiên Sầu tựa hồ đối với Võ gia cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.
Càng nói chuyện thì nét mặt già nua của Võ Tứ Hải càng tối tăm. Cho nên hắn liền tránh sang chuyện khác:
"Vì sao ngươi muốn truy cứu lai lịch của những món bảo vật kia?" Dược Thiên Sầu híp mắt, cũng không chút giấu giếm, trầm giọng nói:
"Ờ vùng tận cùng nơi cực bắc xa xôi có một Yêu Tộc, xưng là Tuyết Hồ nhất tộc. Mà Tiểu Tuyết đi theo Thần Tượng tại thời kỳ thượng cổ, cũng chính là tộc trưởng đầu tiên khai sinh ra bộ tộc này. Những món bảo vật của Thần Tượng cấp cho Tiểu Tuyết cũng là tín vật truyền thừa chức vị tộc trưởng của Tuyết Hồ nhất tộc. Ta muốn biết vì sao mấy món đó, lại rơi vào trong tay của Yến Truy Tinh." "A! Tiểu Tuyết là Yêu tộc?" Võ Tứ Hải kinh ngạc nói. Bốn người Tất Tử Thông cũng đưa mắt nhìn nhau.
Võ Tứ Hải lập tức truy vấn:
"Vùng tận cùng cực bắc kia. Sớm đã thoát ra khỏi lãnh thổ của Hoa Hạ đế quốc rồi, làm sao ngươi biết được chuyện ở nơi đó?" "Ta cũng nhận ủy thác của bằng hữu thôi. Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, may mắn đêm qua bỗng nhiên nhớ đến, cho nên mới chạy tới tìm ngài đề hỏi." Dược Thiên Sầu tùy tiện hồ lộng vài câu, rồi chắp tay nói:
"Không dông dài thêm nữa. Ta phải đến Bách Hoa cốc một chuyến, sau đó sẽ quay lại tìm Tứ đại gia tộc các ngươi thương nghị chuyện tình tiến vào trong Yêu Quỳ Vực." "Đợi một chút! Ta có chuyện này muốn nói cho ngươi biết." Võ Tứ Hải kêu hắn dừng chân, nhưng chính hắn lại do dự, trầm mặc lúc sau mới chịu lên tiếng:
"Dược gia ở Yến tử thành Võ gia đã biết. Nói vậy chẳng bao lâu sau các môn phái khác cũng sẽ biết, tin tưởng Phù Tiên Đảo cũng không ngoại lệ. Còn có Thanh Quang Tông, phỏng chừng bọn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy!"