Bách Hoa Cốc tu chân liên mình, sau khi mấy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ rời đi, tất cả liền khôi phục sự bình tĩnh. Vài ngày sau, khó có được thời gian rảnh rỗi, Dược Thiên Sầu nhàn rỗi buồn chán, trên cơ bản vẫn trốn trong phòng nghiên cứu quy luật tinh đồ vận chuyển ghi chép trong ngọc điệp, muốn mau chóng ngộ ra tinh đồ quỹ tích của ba phương còn lại. Biển sao mênh mông, tinh lộ phức tạp, có lẽ do nguyên nhân nóng lòng cầu thành, thủy chung không sao tĩnh tâm, đúng là có suy nghĩ nhưng không cách nào xâu chuỗi lại.
Về phần Tử Y, mới quen với thế gian phồn hoa, đâu thể ở một mình trong thời gian dài. Dược Thiên Sầu thẳng thắn để bốn người Võ Lập Thành đưa nàng đi chơi, đỡ phải phiền khi nàng không có việc gì lại lủi vào phòng mình, càng thêm giảo phiền hắn không thể tĩnh tâm. Vài ngày, bốn người kia hống cho Tử Y rất hài lòng, chơi mãi không ngừng. Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng đã nhìn ra, bốn tên kia đều có ý tứ với Tử Y, loại chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn. Nữ nhi một nhà, trăm nhà cầu, ai có thể truy tới được là bản lĩnh của ai, mọi người dù sao cũng là người một nhà, cũng không cần phải đi ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Vừa nghĩ tâm sự, nghỉ chân ngay trước cửa sổ. Bỗng nhiên nhìn thấy bốn người Tất Sơn ở dưới lầu đang vội vã đi vào Bách Hoa Cư, biết chỉ sợ tìm đến chính mình. Quả nhiên không bao lâu, có tiếng gõ cửa, Dược Thiên Sầu nói:
"Vào đi." Bốn người Tất Sơn tiến vào cùng nhau hành lễ nói:
"Tiên sinh." Dược Thiên Sầu xoay người lại, cười nói:
"Mấy vị vội vàng như thế, chẳng lẽ có chuyện gì?" Thần tình bốn người có chút ngưng trọng, Tất Sơn gật đầu nói:
"Tu chân liên mình phái người đi Đông Hải giám thị Yến Bất Quy đã truyền về tin tức, hôm nay hừng đông có trăm chiến thuyền phi hành pháp khí tải đầy người đáp xuống Vô Cực Đảo, những ngoại bang tu sĩ sợ là đã chuần bị động thủ." Nhanh như vậy đã động thủ? Lão tử còn chưa chuẩn bị xong đây! Dược Thiên Sầu cau mày.
Tất Sơn tiếp tục nói:
"Tu chân liên mình triệu tập người phụ trách các phái ở đây đi tới thương nghị, bốn người chúng ta đã nhận được trưởng lão hội thông tri, tứ đại gia tộc sẽ nghe theo tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó, bất luận tiên sinh làm ra quyết định gì, thỉnh tiên sinh thay mặt tứ đại gia tộc tham gia tu chân liên mình đại hội lần này." Dược Thiên Sầu ngây rạ, xua tay nói:
"Không được, không được, trách nhiệm này quá nặng, ta không đảm đương nổi." Hắn biết tâm tư của tứ đại gia tộc, đó là muốn buộc mình cùng họ ở chung một chỗ, mục đích tự nhiên là vì Tất Trường Xuân, có thể nói hi sinh thật lớn và dụng tâm lương khổ. Nhưng nếu như thật sự phát sinh đại chiến, chính mình có tru thế là ở sau âm thầm linh hoạt đối phó, chuyện cứng đối cứng thật không thể làm. Nếu như tình thế thực sự nguy cấp, mình tùy thời đều có thể chạy trốn mất, kéo theo tứ đại gia tộc không nói là ứói buộc, nhưng tuyệt đối không phương tiện. Thực lực tứ đại gia tộc không kém, nhưng hiện tại không phải thời gian dành cho lòng tham.
"Tiên sinh." Tất Sơn còn đang muốn khuyên bảo, Dược Thiên Sầu xua tay nói:
"Các ngươi không nên nói nữa, ta nói lời thật với các ngươi thôi! Lần này ta đi ra, sư phụ còn có sự phó thác khác đối với ta, có một số việc ta theo chơi chơi thì được, tham dự quá nhiều sẽ ảnh hưởng chuyện chính của mình. Đến lúc đó sư phụ ta nổi giận lên, thiên hạ thực sự không một ai có thể gánh chịu nổi đâu." Hắn thẳng thắn dời Tất Trường Xuân ra đảm đương tấm mộc.
Bốn người nhìn nhau, Tất Sơn hỏi:
"Tiên sinh có thể báo cho biết đó là chuyện gì, hay là tứ đại gia tộc có thể vì lão tổ tông ra một phần lực." "Việc này không thể nói." Dược Thiên Sầu cười cự tuyệt.
Bốn người lại thêm một phen năn nỉ, Dược Thiên Sầu chết sống cũng không đáp ứng, cuối cùng bốn người bất đắc dĩ rời đi, muốn đem sự tình mau chóng hồi báo cho tứ đại gia tộc. Bốn người đi rồi, hắn lại đứng trước cửa sổ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hoảng hoảng đi xuống lầu. Ngồi vào một bàn, gọi điểm tâm, một người chậm rãi hưởng thụ, thật sự vô cùng nhàn nhã. Chưởng quỹ Bách Hoa Cư nhìn thấy ê răng không ngớt, chưa thấy qua ai ăn uống không phải trả tiền lại còn lẽ thẳng khí hùng như vậy, cũng không biết rốt cục hắn còn muốn ở bao lâu.
Vừa mới uống xong chén rượu, Hùng Huy từ bên ngoài chạy vào, hướng bên trong quét mắt, liền phát hiện ra hắn, bước nhanh vào cười nói:
"Ngươi thật có nhã hứng, ta xung phong nhận việc đến mời, cấp một mặt mũi theo ta đến tu chân liên mình đi!" "Mời ta?" Dược Thiên Sầu giật mình:
"Mời ta làm gì?" "Chúng tán tu đầy ngươi ra làm đại biểu tán tu, do ngươi đại biểu toàn bộ tán tu tham gia tu chân liên mình đại hội." Hùng Huy cười nói.
"Đẩy ta ra làm đại biểu? Chê cười, ta không nhận ra bọn họ, nói cho bọn họ, lão tử không làm." Dược Thiên Sầu không nói hai lời, trực tiếp liền cự tuyệt, vô ý thức cảm giác đã có âm mưu. Bên này vừa cự tuyệt tứ đại gia tộc, lại tới một đám tán tu, quỷ nhận thức bọn họ.
"Đây là chuyện tốt a! Vì sao ngươi không đi? Người khác tưởng cầu còn cầu không được." Hùng Huy kỳ quái nói.
"Chuyện tốt?" Dược Thiên Sầu dừng lại chén rượu trong tay, hỏi:
"Ờ đâu?" "Các tán tu đề cử ngươi, nói rõ mọi người tán thành thực lực của ngươi, tin tưởng ngươi có thể giữ gin lợi ích của bọn họ, lòng người cùng hướng a! Đây chẳng lẽ không phải chuyện tốt?" Hùng Huy cảm thấy đương nhiên nói.
Dược Thiên Sầu còn đang hồ nghi bất định, Hùng Huy chắp tay thở dài nói:
"Dược Thiên Sầu, ngươi xem như cho ta mặt mũi, đi xem đi! Ta đã nói trước mặt mọi người nhất định thỉnh được ngươi tới, nếu như ngươi không đi, ta không bị người ta chê cười mới lạ." Vừa cầu vừa năn nỉ, rốt cục Dược Thiên Sầu không chịu nổi lời năn nỉ của hắn, bị hắn lôi ra Bách Hoa Cư. Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói:
"Ta đi nhìn xem là chuyện gì, nếu như chuyện xấu, bảo bọn họ sớm tìm người khác đi." "Chỉ cần ngươi đi qua là ta có thể báo cáo kết quả công việc, dù cho ngươi lập tức quay đầu trở về, cũng không liên quan chuyện của ta." Hùng Huy cười nói.
Dược Thiên Sầu kinh ngạc nhìn hắn, lộ ra ánh mắt
"ngươi độc", không biết người này từ lúc nào cơ linh như thế, trước đây cảm giác hắn rất khờ khạo.
Kỳ thực tán tu gia nhấp tu chân liên mình cũng khoảng mấy trăm người, tu vi cũng không quá kém, chí ít đều có tu vi Kết Đan kỳ. Tu vi quá kém còn đang vì kiếm linh thạch tu luyện mà khổ não, làm sao có thời giờ hao tốn tâm tư dung nhấp thượng tầng xẵ hội tu chân giới, cho dù có tâm tư này, người ta cũng chưa chắc nguyện ý đưa mắt nhìn ngươi.
Bên ngoài tu chân liên mình, Hùng Huy đưa Dược Thiên Sầu đi tới chỗ hơn sáu trăm tán tu mặc đủ loại trang phục, có nam có nữ có già có trẻ, tu vi tốt xấu lẫn lộn. Dược Thiên Sầu lướt mắt nhìn họ, phát hiện có không ít người tu vi đều cao hơn chính mình, gương mặt mang theo vẻ nghi hoặc hướng mọi người chắp tay nói:
"Tại hạ Dược Thiên Sầu, tuy rằng là một giới tán tu, nhưng không biết có tài đức gì, chư vị vì sao phải tuyển ta làm đại biểu cho tán tu?" Một đám người đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu có chút kính nể, chính là người này, dĩ vãng những chuyện huyên náo oanh oanh liệt liệt đều có hắn, mấy ngày hôm trước còn làm thịt hai tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, dám từ trong tay các đại phái hung hăng cắn một miếng thịt lớn, nghe nói có tới bốn năm ức. Tu chân giới từ lúc nào xuất hiện tán tu ngưu bức như thế, từ trong miệng các đại phái có cường giả san sát giành thịt ăn không nói, nghe nói còn trước mặt mọi người rút đao uy hiếp các phái, dù là lão ma
Đầu như Yến Vô Trần cũng phải bán cho hắn mặt mũi. Đều là tán tu, chúng ta không đề cừ ngươi thì đề cử ai! Thay đổi người khác, chúng ta ai cũng không phục ai!
Lúc này một gã nam tử đầy râu cường tráng đi ra ôm quyền nói: "Dược tiên sinh, chúng ta thân là một phần tử của Hoa Hạ tu chân giới, hôm nay Hoa Hạ tu chân giới đối mặt kẻ thù bên ngoài xâm lược, chúng ta nguyện tận chút lực, nhưng tuy chúng ta có lòng, nhưng các phái không chắc xem chúng ta vào mắt. Tiên sinh tu vi cao thâm, danh chấn tu chân giới, chính ma hại đạo bên nào không cho ngươi vài phần mặt mũi, vì vậy mong ngươi nhận làm đại biểu cho tán tu chúng ta, mong những danh môn đại phái nể mặt tiên sinh, cũng không dám coi khinh chúng ta, chí ít sẽ không để chúng ta không công chịu oan uổng. Cho nên chúng ta cộng đồng đề cử tiên sinh làm đại biểu, nếu như thay đổi là người khác, Hồng mình ta là người thứ nhất không phục."
"Đúng vậy, thay đổi là người khác chúng ta không phục." "Còn thỉnh tiên sinh không nên chối từ, chúng ta tin tưởng tiên sinh." Một đám người líu ríu nói.
Nguyên lai là như vậy! Dược Thiên Sầu nhìn mọi người như có đăm chiêu, nếu như nói các phái là quân chính quy, những người này xem như là đội du kích, thịnh tình không thể chối từ! Lẽ nào lão tử phải làm đội trưởng đội du kích? n! Đội du kích tốt, đánh thắng thì đánh, không thắng bỏ chạy. Trọng yếu nhất là, tương đối tự do, còn có thể tìm lý do mượn cớ không cần chính diện đánh ác liệt, đại biểu này có thể làm thử.
"Nếu như chư vị đề mắt tại hạ như vậy, tại hạ cũng không có lý do từ chối, ta thử xem sao?" Dược Thiên Sầu nói.
"Phiền phức tiên sinh." Hồng mình là người thứ nhất trả lời. Những người khác liên tiếp phụ họa, không có chút chỉnh tề, quả nhiên rất có đặc sắc của tán tu.
Dược Thiên Sầu cau mày, trong ngực toát ra sáu chữ
"vô tổ chức, vô kỳ luật", cũng không nói thêm điều gì, nhìn Hùng Huy gật đầu, Hùng Huy dẫn hắn đi vào tu chân liên mình.
Đi vào, liền nhìn thấy đại biểu mấy trăm môn phái đang vây quanh mảnh sân đến vài vòng, đang thảo luận liên tục. Đại phái ngồi ngay vòng tròn trung trơng, Tất Sơn cũng ở bên trong, nhưng không gặp những người khác của tứ đại gia tộc, phỏng chừng là do Tất Sơn làm đại biểu cho tứ đại gia tộc. Hùng Huy hướng Toàn Đức mình phục mệnh, sau đó thối lui. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, thần sắc có chút quái dị, người này trong nháy mắt lại biến thành đại biểu của tán tu.
Dược Thiên Sầu mặc kệ họ, tự túm một bồ đoàn ngồi xuống, nhưng còn là ngồi ngoài cùng. Đại biểu tiểu phái hai bên đều vô ý thức nhường chỗ, tuy rằng hắn là đại biểu cho những tán tu vô danh, nhưng cá nhân hắn lại là một nhân vật nổi danh! Những môn phái bình thường làm sao dám chọc hắn.
Các phái lại tiếp tục thương nghị, Dược Thiên Sầu cũng không nói, lẳng lặng nghe. Nguyên lai vấn đề nhân lực và tài lực đã được giải quyết, phương diện tiền tài từ ngày hôm nay bắt đầu, linh thạch quáng của các phái đều do tu chân liên mình phái người giám thị, sản lượng mỗi tòa linh thạch quáng phân nửa đều lấy ra cung ứng cấp tu chân liên mình. Phương diện nhân lực, chính phái do Phù Tiên Đảo dẫn đầu, ma đạo do Vạn Ma Cung dẫn đầu, chính ma hai đạo điều phối do Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung phối họp.
Xem ra các phái nếu đối mặt uy hiếp của sinh tử tồn vong, vấn đề trước đây cũng không còn là vấn đề, rất nhanh liền được giải quyết.
Sự tình phía sau, Dược Thiên Sầu nghe tới nghe lui, đều là chuyện chính ma hai đạo tích cực chuẩn bị chiến tranh, còn có vấn đề phân phối linh thạch chưa từng nghe ai kéo tới trên đầu tán tu. Nếu không có việc gì làm là chuyện tốt, nhưng bên ngoài lại có nhiều tán tu gia nhấp tu chân liên mình, vì sao kinh phí hoạt động không có phần của tán tu, thân là đại biểu cho tán tu, mình không đi tới tranh thủ thì ai tranh thủ cho mình? Lão tử là quan mới tiền nhiệm, một điểm kinh phí cũng không cấp, đây rõ ràng là đánh vào mặt lão tử! Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:
"Ta có ý kiến."