Tử Y không nói một lời, lúc này cầm lấy khối ngọc điệp, nhìn rất chăm chú. Vùng trán nàng nhăn lại thành nếp, Dược Thiên Sầu mỉm cười, người đầu óc đơn giản làm loại chuyện này khiến cho người thật thả lỏng tâm tư.
Cửa khoang thuyền mở ra, một gã đội viên đi đến, bầm báo:
"Tiên sinh, người của Phù Tiên Đảo tìm ngài." IDược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tử Y, vừa thuận miệng hỏi:
"Chuyện gì?" Đội viên kia trả lời:
"Nói là tu chân liên mình tìm ngài có việc, muốn ngài đi xem." "Tu chân liên mình tìm ta có việc?" Dược Thiên Sầu cau mày, hắc hắc cười cười, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Bên ngoài một gã đệ tử Phù Tiên Đảo đang đứng cách phi hành pháp khí hai mươi thước liền bị người ngăn chặn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Tiên sinh..." "Không cần phải nói, tu chân liên mình tìm ta luôn luôn là chuyện tốt không đến cửa, đi thôi!" Dược Thiên Sầu trực tiếp cắt đứt lời đối phương nói. Một thanh phi kiếm trong tay áo thoát ra, đạp kiếm hướng tu chân liên mình lao đi. Đệ tử Phù Tiên Đảo ngẩn người, nhanh chóng đuổi theo.
Người vừa đến, biểu tình các phái khởi binh hỏi tội biểu lộ không thể nghi ngờ. Dược Thiên Sầu quét mắt, gương mặt không chút biểu tình chậm rãi tiến vào trong đám người, hướng mọi người chắp tay nói:
"Chư vị, vội vã triệu ta tới là có chuyện gì? Kỳ thực cũng không cần hỏi, cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua tu chân liên mình có chuyện tốt gì mà tìm ta. Nói đi! Chư vị là muốn dùng nước bọt làm ta chết đuối, hay là muốn ép tội gì?" Lửa giận vừa định trút xuống của các phái nhất thời bị tạp ngay cổ họng, muốn nhổ ra trước tiên cũng phải phun. Bầu không khí ở hiện trường nhất thời trầm lặng ba phần, chỉ nghe bên Đại La Tông có người ho khan một tiếng. Một gã lão giả chậm rãi bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:
"Dược Thiên Sầu, khi các phái cùng nhau chống đỡ kẻ thù bên ngoài, đang dùng mạng sống chết, ngươi cùng các tán tu lại trốn một bên khoanh tay đứng nhìn, làm như không thấy, chẳng lẽ thật không xem mình là một phần tử của tu chân liên mình?" Yêu! Nguyên lai là người quen cũ! Trên mặt Dược Thiên Sầu nổi lên vẻ mỉm cười, chấp tay hành lễ nói:
"Nguyên lai là Đại La Tông Tô Kiền Khôn tiền bối, ngày xưa khi ba đại phái chính ma hai đạo thí luyện tại Yêu Quỷ Vực thì vãn bối cũng xem như từng gặp mặt tiền bối một lần. Từ biệt nhiều năm, vãn bối thường xuyên hoài niệm tiền bối, nghĩ không ra tiền bối còn nhớ vãn bối, đây thực sự là vinh hạnh của vãn bối." Thí luyện của ba đại phái đứng đầu chính ma hai đạo tại Yêu Quỷ Vực? Những môn phái không biết nội tình đều lộ ra ánh mắt dò hỏi lẫn nhau. Mọi người nghe nói qua ba đại phái đứng đầu chính ma hai đạo vài năm sẽ đến Yêu Quỷ Vực tỷ thí một phen. Kết quả thắng thua luôn luôn giữ kín không nói ra, thế nào lại biến thành thí luyện? Không phải là tỷ thí sao?
Người của sáu phái biến sắc, là có việc này, nhưng từ lần bị cao thủ thần bí cảnh cáo, mấy năm nay sáu phái cũng không còn đến nữa. Kỳ thực nói ra cũng không có gì, thế nhưng sẽ ảnh hưởng đến uy túi của sáu đại phái trong chính ma hai đạo, nếu như đụng phải người cố ý gây xích mích, nhiều ít cũng là phiền phức, thí dụ như Dược Thiên Sầu ngay trước mắt, chính là hảo thủ luôn tìm chuyện nháo sự.
Năm phái khác có tham dự đều nhìn về phía Phù Tiên Đảo. Ý tứ như đang nói, đều là người của Phù Tiên Đảo đi ra. Phù Tiên Đảo Lô Thanh nhíu mày nói:
"Dược Thiên Sầu, ngươi muốn cùng Tô trưởng lão ôn chuyện cũng không phải lúc này, trở lại chuyện chính sự." Biết kiêng kỵ là tốt rồi! Vẻ mặt Dược Thiên Sầu cười nhạt nhìn về phía Tô Kiền Khôn, phảng phất như đang nói, ngươi đã nhắc nhở ta, ngươi không nói suýt chút nữa
Ta cũng đã quên.
Kỳ thực hắn cũng chỉ là cảnh cáo, dù muốn hắn thực sự gây xích mích, hắn cũng sẽ không làm, có một số việc không giữ miệng, truyền ra, sau này còn ai dám cùng hắn kết phường hoạt động phi phép. Đây chính, là đạo lý kiếp trước trải qua nhân thế mà ra, không được huyên tới mức ngươi chết ta sống, không thể đem chuyện nháo quá lớn, như vậy sau này vẫn còn cơ hội có khả năng hợp tác, tất cả mọi người đều đang hỗn trong tu chân giới a! Không thể đem cả đường lui đều đoạn tuyệt.
"Ha ha! Trở lại chuyện chính!" Dược Thiên Sầu cười ha ha, sắc mặt chợt nghiêm túc nói:
"Tô trưởng lão nói có điểm quá mức, tán tu chúng ta luôn tùy thời tìm kiếm thời cơ chiến đấu, nào có chuyện khoanh tay đứng nhìn?" "Đây là chuyện mọi người đều tận mắt nhìn thấy." Tô Kiền Khôn liếc mắt nhìn mọi người, ý tứ cũng muốn mọi người lên tiếng. Vừa bởi vì Đại La Tông và Dược Thiên Sầu có thù oán, hắn nhịn không được dẫn đầu nhảy ra, kết quả vừa ăn khổ. Hôm nay Dược Thiên Sầu trở lại chuyện chính, hắn còn ngậm mãi không tha, chỉ sợ Dược Thiên Sầu sẽ bất cứ giá nào, chính mình nên tạm thời nhẫn nại mới tốt.
"Nga! Không biết là ai thấy ta khoanh tay đứng nhìn vậy? Thuần túy là trợn mắt nói dối." Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía vung tay lớn tiếng nói:
"Tán tu chúng ta một mình hấp dẫn bảy tên cao thủ Độ Kiếp kỳ, trong đó có sáu gã là Độ Kiếp hậu kỳ, còn ngạnh kháng tới cuối cùng, chẳng lẽ mọi người thực sự không thấy được? Lẽ nào như vậy còn không tính là giảm bớt áp lực cho các phái? Nếu như như vậy còn tính là khoanh tay đứng nhìn, thật đúng là không còn thiên lý." Ngày xưa những môn phái từng tham gia thí luyện tại Yêu Quỷ Vực tạm thời không ai lên tiếng, thiếu sáu môn phái làm đầu lĩnh, nguyên bản lửa nóng xúc động phẫn nộ của quần chúng nhất thời như bị rót nước lạnh, tắt đến bảy tám phần. Tâm trạng Dược Thiên Sầu đắc ý, một câu nói của mình đã đạt tới hiệu quả kỳ diệu tứ lạng bạt ngàn cân, nhìn trái lại nhìn phải thì bỗng nhiên thấy Bách Mị Yêu Cơ nhìn mình phao một mị nhãn ý vị thâm trường, lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cho rằng cái gì cũng không phát hiện.
Hắn đắc ý, nhưng hiện tại cũng đã bất cứ giá nào. Mọi người chính đang cho rằng việc này còn không thể nói rõ, trong một đám người vây quanh, bỗng nhiên có người la lớn:
"Dược Thiên Sầu, đừng vội già mồm át lẽ phải, ai cũng đều biết ngươi không dự định ra tay. Bảy cao thủ Độ Kiếp kỳ tìm được các ngươi, là các ngươi co đầu rút cổ trốn bên trong pháp khí phi hành không ra, còn dám nói mình ngạnh kháng hay sao? Nói sao không hề biết xấu hổ!" Toàn trường ngần ra, ánh mắt cùng nhìn theo phương hướng đó. Dược Thiên Sầu sửng sốt, thầm nghĩ thật là mạnh miệng, lúc này hô:
"Ai nha! Ai nha! Đừng trốn phía sau nói lời đả thương người, có bản lĩnh đi ra nói!" "Ta! Ngự kiếm Môn trưởng lão Đồ Nhạn Phong." Người nọ rống lên tức giận, mọi người tự giác nhường ra một con đường, một gã lão giả Nguyên Anh trung kỳ đầy mặt tức giận bước ra, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu không chút nào sợ hãi.
Các phái thấy là hắn, đều hơi có chút ngạc nhiên. Một trưởng lão của mồn phái tam lưu không ngờ dám ra mặt thẳng báo danh hào ngưu bức với Dược Thiên Sầu, chẳng lẽ không biết tiểu tử này là một kẻ trừng mắt tất báo? Bằng thực lực của Dược Thiên Sầu, san bằng Ngự Kiếm Môn hoàn toàn chỉ là chuyện trong một câu nói.
Mọi người đều toát ra thần tình bội phục, nhưng sau đó trong ánh mắt cũng tránh không được mang theo vẻ châm chọc, nhiều đại môn phái ở chỗ này như vậy, lúc nào đến phiên ngươi một môn phái tam lưu đi ra nói chuyện?
Dược Thiên Sầu nhìn đối phương, phát hiện bất quá cũng có tu vi không khác gì mình, là một môn phái nhỏ mà hắn cũng không biết tên, thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn vừa vào tu chân giới liền gia nhấp Thanh Quang Tông, có thể nói xuất thân đã cao, từ đó về sau lui tới với môn phái cũng đều là danh môn đại phái, xác thực chưa từng có dịp lui tới với những môn phái nhỏ.
Lão tử vẫn hỗn chính là lộ tuyến cao tầng, lúc nào đắc tội Ngự Kiếm Mồn của
Ngươi? Dược Thiên Sầu không nghĩ ra, lập tức cung kính hành lễ nói:
"Vị trưởng lão này, ta và ngươi chưa từng gặp mặt, thế nhưng có chỗ nào đắc tội ngươi vậy?" "Ngươi không có gì đắc tội tạ, nhưng ta không quen nhìn sắc mặt tiểu nhân của ngươi. Rõ ràng là tư tâm quấy phá, còn cưỡng từ đoạt lý, cùng người như vậy làm bạn trong tu chân liên mình, ta thật cảm thấy hổ thẹn." Đồ Nhạn Phong chỉ vào mũi Dược Thiên Sầu chửi ầm lên nói.
Quanh thân ồ lên, đều châu đầu ghé tai, còn kém chút đã muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, quát:
"Đồ Nhạn Phong, ta và ngươi không oán không cừu, ngươi dám ở trước mặt mọi người nhục mạ ta, lẽ nào thấy ta không mồn không phái, cho rằng ta sợ ngươi phải không?" "Ngươi không cần phải sợ ta, ta cũng không cần phải sợ ngươi, cùng lắm thì chết mà thôi." Đồ Nhạn Phong đối chọi gay gắt quát:
"Cuộc chiến này, toàn bộ đệ tử cùng đến với ta đều chết trận, chỉ còn lại một mình ta sống tạm bợ, ta đã mất hết mặt mũi trở về gặp chưởng mồn. Ngươi tránh né không chiến đó là chuyện của ngươi. Không tới phiên ta nói ngươi, nhưng ngươi ở đây cãi chày cãi cối, quả thực là vũ nhục đệ tử đã chết của Ngự Kiếm Môn, ta không chửi, thì ai chửi? Nếu ngươi không phục có dám đánh một trận với ta không?" Người không thiện, nhưng đều có thiện niệm. Các phái nghe hắn vừa nói như vậy, đều nghiêm nghị khởi kính, không ai còn thần tinh cử chỉ khinh thị hắn. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình có thù tất báo của Dược Thiên Sầu, việc khiêu chiến của Đồ Nhạn Phong càng cho hắn cơ hội, còn đang âm thầm thở dài, mạng nhỏ của Đồ Nhạn Phong chỉ sợ đã xong!
Dược Thiên Sầu mấp máy môi ngần người, bỗng nhiên ở trước mắt bao người, hướng Đồ Nhạn Phong cúc cung thật sâu nói:
"Tiền bối một môn trung liệt, vãn bối bội phục sát đất. Vừa rồi hiểu lầm tiền bối, Dược Thiên Sầu đã có lời thất lễ, nhưng tiền bối cũng đã hiểu lầm vãn bối, ai! Những lời khó nói này không nói cũng được!" Các phái đều ngần ra, Đồ Nhạn Phong đã làm tốt chuẩn bị liều mạng đánh một trận cũng ngây ngần cả người, lửa giận đầy ngập đã tắt hơn phân nửa. Lúc này mọi người đã rõ ràng thấy được một hậu sinh vãn bối khiêm cung tôn trưởng, phẩm hạnh tốt đẹp, so sánh với Dược Thiên Sầu trước đây đúng là hai người.
"Nếu ngươi thật có gì khó nói, không ngại nói ra, nếu như nói có lý, lão phu sẽ nhận lỗi với ngươi trước mặt mọi người." Đồ Nhạn Phong ngần người nói, trong giọng nói đã mất hẳn vẻ gây sự.
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: "Không nói nữa, có nói thêm gì đi nữa, tránh không được lại có hiềm nghi già mồm át lẽ phải. Tiền bối đạo đức tốt, dám đứng ra tranh lý, Ngự Kiếm Môn cả nhà trung liệt, Dược Thiên Sầu chỉ còn lòng kính ngưỡng. Câu nói của tiền bối rất hay, cùng ta làm bạn thật không thấy liêm sỉ, ta thật thẹn với trung liệt đã chết trận của Ngự Kiếm Môn. Ai! Đã như vậy, Dược Thiên Sầu tuyên bố ngay trước mặt mọi người, ta cùng các tán tu rời khỏi tu chân liên mình, không hề hưởng thụ sự che chở của tu chân liên mình, xem như tự phạt!"
Các phái nhất thời ồ lên, tứ đại gia tộc đều ngây ngần cả người. Bách Mị Yêu Cơ đưa mắt nghi hoặc thỉnh thoảng nhìn Đồ Nhạn Phong, lại nhìn qua Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, hai vị này đều có vẻ uống lộn thuốc, chẳng lẽ hai người thông đồng diễn kịch? Tiểu hồ ly làm cái quỷ gì?
Đồ Nhạn Phong líu lưỡi nói:
"Dược Thiên Sầu, có chuyện từ từ nói, không cần xung động như vậy." "Ai! Bản tâm ta hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng chiếu mương máng. Tiền bối cũng không cần nói nữa, kỳ thực ta cũng đã nhìn ra, tu chân liên mình đối với ta hiểu lầm rất nhiều, đã như vậy hà tất còn lưu lại cho người ghi hận. Ròi khỏi cũng tốt, trời đất bao la luôn sẽ có một nơi dung thân cho Dược Thiên Sầu này, mặc kệ ta có ở tu chân liên mình hay không, đều sẽ âm thầm yên lặng chi trì Hoa Hạ tu chân giới, lòng này hết sức chân thành, nhật nguyệt chứng giám!" Dược Thiên Sầu có chút chán nản nói.