Tinh Thần Châu Chương 719: Quang lâm Đông Cực Thánh Thổ

Cổ Thanh Vân và Hồng Thất nhìn nhau, lại nghe Dược Thiên Sầu tiếp tục nói: "Bọn họ có đánh nhau, chỉ cần không trêu chọc tới các ngươi, đừng đi thấu vào náo nhiệt củã người ta, dù sao thủ hạ củã hai ngươi đều là tán tu không nơi định cư, thủ hạ lại không có địa bàn cố định, chỉ nên kiếm ăn nơi kẽ hở, mặc kệ bọn hắn là ai đánh thắng, chỗ tốt đều không tới phiên các ngươi. Cho nên đừng bị bọn họ đẩy ra làm bia, đừng quản là ai thua ai thắng, các ngươi cứ tiếp tục làm thổ phỉ của mình. n, làm thổ phỉ cũng không có gì không tốt, tự do, không cần nhìn sắc mặt người khác, còn có com ăn no."
 
Hai người lại nhìn nhau không nói gì, cổ Thanh Vân ho khan một tiếng nói: "Lão đại, Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông hình như phái người nơi nơi tìm ngươi."

 
"Để cho bọn họ tìm." Dược Thiên Sầu lơ đễnh nói: "Ngày trước ta đáp ứng đối phó cao thủ Hóa Thần kỳ đánh tới cửa, nhưng hôm nay chư quốc cao thủ Hóa Thần kỳ còn chưa chắc đánh tới, tìm cái gì mà tìm, mặc kệ bọn họ." Sau khi dặn dò hai người một phen, Dược Thiên Sầu trực tiếp quay trở về ô Thác Châu, một mình đứng thẳng nơi sơn dã, một lúc lâu sau, hắn mở mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, vùng lông mày cũng cau chặt lại...
 
Có chuyện làm cho hắn vẫn rất lo lắng, đó chính là phương vị của Tất Trường Xuân tại Đông Cực Thánh Thổ, không ngờ vẫn luôn dừng ở một địa phương không nhúc nhích. Cũng không biết hoàn cảnh địa vực đặc thù trong Đông Cực Thánh Thổ ra sao, hay chính Tất Trường Xuân đang bị nhốt, hai tình huống này đều đỡ hon. Sợ là sợ Tất Trường Xuân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lại xong rồi hay không...Bằng không một người còn sống thế nào khà năng trường kỳ ở mãi một chỗ không nhúc nhích, thật không có khà năng lại chạy đến Đông Cực Thánh Thổ khoanh chân đà tọa đi thôi! Vậy cũng thật quá vô nghĩa. Ánh mắt sầu lo dần dần trở nên kiên định, hắn quyết định mạo hiểm đi xem Đông Cực Thánh Thổ, nói đi là đi, chỉ thoáng một hơi thở đã biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện trở lại, Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây cảnh giác khắp bốn phía, chỉ cần có địa phưong không thích họp lập tức trốn trở lại. Nhưng một màn trước làm vẻ mặt hắn kinh ngạc...Trước mắt ánh nắng tươi sáng, gió biển mằn mặn phơ phất thổi tới, trước mắt hiện lên từng cơn sóng vỗ bờ, tình cảnh này thật giống như đang đứng ngay cạnh biển. Sườn dốc cách đó không xa còn có một ít xương rồng cao cỡ thân người...Lại tỉ mỉ quan sát bốn phía, càng xem Dược Thiên Sầu càng nghi hoặc, có chút khó hiểu vò đầu, đây lẽ nào chính là Đông Cực Thánh Thổ dị thường hung hiểm có đi không về trong truyền thuyết? Không khác gì cảnh biển nha!
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên roi vào một tòa hải đảo xa xa, càng xem càng nghĩ quen thuộc, thấy thế nào cũng thật giống Huyền Huyền Đảo của Nam Minh lão tổ.
 
Đông Cực Thánh Thổ? Huyền Huyền Đảo? Dược Thiên Sầu chợt phản ứng, nhất thời vẻ mặt kinh ngạc, lẽ nào nơi này là Đông Cực Thánh Thổ đối diện Huyền Huyền Đảo?
 
Sau khi quan sát một lúc lâu, rốt cục hắn đã xác định mình đang đứng trên Đông Cực Thánh Thổ đối diện Huyền Huyền Đảo, phỏng chừng là do nguyên nhân tòa đại trận phong tỏa Đông Cực Thánh Thổ, nên từ Huyền Huyền Đảo nhìn qua bên này chỉ thấy một mánh trắng xóa, mà từ bên này nhìn sang lại thấy thật rõ ràng không sót thứ gì, đây cũng có hiệu quà như phòng hộ đại trận của một ít tu chân môn phái.
 
Nhưng kỳ quái chính là, phụ cận lại không nhìn thấy thân ảnh Tất Trường Xuân, rồi lại rõ ràng cảm ứng được ngân cầu ngay phụ cận, bằng không chính hắn cũng không biện pháp thuấn di tới đây.
 
Để chuẩn xác tập trung chỗ của ngân cầu, Dược Thiên Sầu liền quay về ô Thác
 
Châu, đảo mắt lại xuất hiện ở địa phương vừa biến mất, bất quá lần này cách xa hơn vị trí kia chừng hai thước.
 
Dược Thiên Sầu hơi giật mình nhìn chằm chằm bãi cát màu trắng dưới chân, thần tình trên mặt dị thường sợ hãi, trong nháy mắt từng dòng nước mắt tuôn đầm đìa xuống tới, đột nhiên thất thần bi hào gào lên: "Sư phụ, là ai hại ngài a!" Hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, điên cuồng đào móc bãi cát, đào sâu chừng một thước, bên trong hiện ra một túi trữ vật, hắn lại liều mạng đào, cũng không nhìn thấy được gì khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
 
Sau đó hắn vô lực leo xuống dưới hố, ôm túi trữ vật âm thầm khóc, cũng không biết Tất Trường Xuân gặp phải dạng cao thủ gì, không ngờ ngay cả thi thể cũng không tìm được...Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bằng tu vi của Tất Trường Xuân, thế nào khả năng giống như tiểu hài tử ba tuổi, lại đánh mất vật mang theo bên mình.
 
Sau một lúc thương tâm, hắn lau nước mắt mở túi trữ vật, muốn nhìn xem vị sư phụ thiên hạ đệ nhất cao thủ có để lại di sản gì quý giá hay không. Hắn là nghĩ thế này...Dù sao người đã qua đời, người sống vẫn phải tiếp tục hảo hảo sống sót, người chết nếu có lưu lại bảo bối gì, cũng có thể an ủi được người còn sống.
 
Nhưng làm hắn hoàn toàn thất vọng chính là phát hiện sư phụ trước sau vẫn nghèo trắng, chỉ đổ ra được hơn mười viên ngân cầu mà mình đưa cho sư phụ, còn có một khối ngọc điệp. Nghĩ không ra đã từng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, không ngờ bị chết sạch sẽ như thế. Nhưng sau khi nhìn thấy khối ngọc điệp, đôi mắt hắn lại sáng ngời, đánh giá có lẽ trong ngọc điệp ghi chép công pháp tu hành tuyệt thế gì đó, dù cho là công pháp tu hành của Tất Trường Xuân, cũng đủ cho mình hảo hảo qua cả đời.
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, bên trong ngọc điệp cũng ghi chép một ít gì đó, nhưng không phải là pháp quyết tu hành, mà là một đoạn lời nói của Tất Trường Xuân dành cho hắn.
 
"Dược Thiên Sầu đồ đệ, tuyết vũ phong sương hai ngàn năm, đại đạo từ riêng ta độc hành, vô tru vô lự cũng không sợ hãi, thanh bào một thân đạp Đông Cực."
 
Dược Thiên Sầu ngần người, sau đó chợt nghĩ ra, liền hổn hển thóa mạ: "Ta kháo, lão gia hỏa này chơi tuyệt như thế, ngài độc hành cái rắm a! Nếu như ta đụng phải phiền phức còn cần tìm ngài hỗ trợ a!" Thu đồ vật, xoát một tiếng nhảy ra khỏi hố sâu, trực tiếp chạy tới sườn dốc có hàng xương rồng ngay cạnh biển...
 
Hắn hướng xa xa nhìn tới, làm gì nhìn thấy bóng người, phía dưới sườn dốc là cát vàng, nơi nơi mọc đầy xương rồng cao to, cả thân cây đầy gai, cũng mất trật tự rối loạn như tâm tình hiện tại của Dược Thiên Sầu.
 
Dù sao Tất Trường Xuân cũng không mang theo ngân cầu trên người, hơn nữa chuyện cách nhiều ngày như vậy, đã sớm không biết hắn chạy đi đâu, làm sao còn có thể tìm được. Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng, hữu khí vô lực đặt mông ngồi trên bãi cát, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Sớm biết như vậy, không bao giờ chịu tiếp thu Yêu Quỷ Vực. Chỉ thấy hắn cúi đầu, lầm bầm nói nhỏ: "Không có lương tâm! Uổng cho lão tử khóc nhiều như vậy."
 
Cử động Tất Trường Xuân lưu lại túi trữ vật rất đơn giản, là không muốn Dược Thiên Sầu tìm được hắn, từ lời nhắn ngắn gọn hắn để lại cũng có thể thấy được, dù cho hắn ở tại Đông Cực Thánh Thổ gặp nguy hiểm có lớn bao nhiêu, cũng không muốn Dược Thiên Sầu tới cứu hắn, đưa hắn ra khỏi Đông Cực Thánh Thổ. Nhất là câu thứ ba "vô tru vô lực cũng không hận", nói rõ là hắn đã không còn lo lắng gì, ngươi làm việc của ngươi, không nên trở lại tìm ta nữa, để cho ta bỏ xuống gánh nặng ngàn năm tự do đi thôi!
 
Rất tiêu sái, điển hình ngạo khí của Tất Trường Xuân! Nhưng đây không thể nghi ngờ là muốn chặt đứt chính đường lui của mình, đã không còn chỗ dựa, dù cho cả hai bên gặp phải nguy hiểm thật lớn cũng không còn đường rút lui, trừ phi Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong ấn Đông Cực Thánh Thổ bị tan vỡ thì còn được.
 
Thiếu đi chỗ dựa vững chắc lớn nhất, trong đầu Dược Thiên Sầu lúc này chỉ trống rỗng, cái gì cũng không nguyện ý đi suy nghĩ. Bởi vì thực sự nếu nghĩ cũng cảm thấy da đầu tê dại! Một ngày gốc gác Ngưu Hữu Đức bị người vạch trần, đám cao thủ Hóa Thần kỳ bị hắn lừa gạt sao lại chịu buông tha cho hắn. Chỉ sợ cả đời phải trốn trong ô Thác Châu, mà Thạch Văn Quảng bọn họ trong thế tục, hạ tràng sẽ rất thảm rất thảm.
 
Không nghĩ nữa, cái gì cũng không nghĩ nữa! Hắn nằm dài trên bờ cát ngay tại chỗ, bắt chéo chân lúc lắc, lầm bầm méo mó hát bậy:
 
Sau nhiều lần hát tới hát lui, thoáng nhiên tiếng hát dừng lại, thẳng tắp bò lên, vỗ vỗ mông nhìn về bốn phía, cười lạnh nói: "Đã giao trọng trách cho ta, ngài thật ra được dễ dàng rồi, không có cửa đâu. Đông Cực Thánh Thổ có lớn cũng có hạn, ta không tin tưởng tìm không được ngài."
 
Ánh mắt hắn quét về bốn phía, bỗng nhiên rơi xuống hàng xương rồng trên cát, mắt sáng rực, xèo xèo nói: "Thứ này trong ô Thác Châu không có, nhưng có thể đào về làm giống, cũng xem như có thêm phong cảnh."
 
Nói làm liền làm, Hắc hỏa đại đao xuất hiện trong tay, hi lý rầm đào mấy cây đem về ô Thác Châu. Ngay khi hắn đào cây thứ sáu, một đao cắm vào trong đất, đột nhiên một dòng máu đỏ sẫm từ chỗ lưỡi đao cắm xuống bắn ra, văng đãm toàn thân hắn.
 
"Mẹ nó! Đây là cái gì...Nói còn chưa xong, liền nghe được mùi hôi thối nồng nặc, hắn nhất thời nổi giận, dù sao cũng đã ô uế, lập tức cầm đao đâm lia lịa xuống mặt đất, một đao tiếp một đao, dịch thể đỏ tươi cũng từ dưới đất bắn ra.
 
Hành vi cử chỉ điên rồ như vậy, nhiều ít cũng có chút vị đạo muốn phát tiết, Tất Trường Xuân đi không từ giã, xác thực làm hắn không thoải mái, nhưng ngay lúc này mặt đất dưới chân bỗng nhiên kịch liệt rung động lên, lay động tới mức làm hắn đứng không vững.
 
Rồi đột nhiên hắn cảm thấy địa thế chợt cao hơn không ít, phía dưới truyền đến trận trận rống giận...
 
Là thứ gì vậy, Dược Thiên Sầu có điểm trợn tròn mắt, nỗ lực ổn định thân hình, không biết phía dưới rốt cục lại có thứ gì. Bỗng nhiên, phạm vi hơn mười thước quanh thân "bính" bắn ra ba vật thể đen đen thồ thồ như dây leo, cấp tốc hướng hắn trườn phóng tới.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lạnh lẽo, hắc sắc đại đao trong tay quơ lên, chém sắt như chém bùn phế đi bọn chúng, dịch thể đỏ tươi tanh hôi lại văng khắp nơi, rơi lả tả trên mặt đất, còn lại nhanh chóng rút trở vào trong mặt đất. Kết quả tiếng rống giận bên dưới càng thêm kịch liệt...
 
"
Kháo." Dược Thiên Sầu nếu đã nổi cơn, cũng không có đạo lý gì đáng nói, hắn luôn luôn thờ phụng tiên hạ thủ vi cường (hạ thủ trước vẫn mạnh hơn), hắn đã phán đoán bên dưới có thứ quái vật gì đó, đại đao trực tiếp xuyên vào trong mặt đất liên tục. Máu tươi tanh hôi văng khắp nơi, Dược Thiên Sầu rút ra đại đao, thân đao còn mang theo một đoàn hắc sắc hỏa diễm. Một đao cắm xuống của hắn đã vận dụng Hắc hỏa đến đốt cháy...
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tinh-than-chau/chuong-719/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận