“Tại sao cô lại muốn rời khỏi đây?”
“Tôi thấy mình lạc lõng giữa cái nơi lộng lẫy này.”
“Mái tóc cô lộng lẫy hơn bất cứ thứ gì trong nhà này, còn mắt cô thì như rượu sherry.”
“Ông nói thật chứ?”
“Thật. Giờ thì cô hãy vào thay váy đi.”
Gã cúi xuống một chiếc chân nến cũ bằng bạc đã xỉn màu.
“Cô lên gác đi. Có một chiếc gương ở căn phòng đầu tiên. Sau đó chúng ta sẽ ăn tối.”
“Ngồi ăn tối trong chiếc váy óng ánh lộng lẫy in hình hoa hồng,” Hazel nói với vẻ ngây ngất, giọng nàng ngân nga như đang hát, “với tấm khăn trải bàn trắng tinh và người hầu đi tới đi lui như một con chim hoét chạy theo con giun.”
“Cô là con chim hoét thì có!” Andrew làu bàu, ngó vào phòng. Rồi lão lại rút lui, vừa đi vừa nói với con mèo bằng giọng sầu thảm cay đắng như lão vẫn thường làm mỗi khi bực mình: “Không có con mèo nào trong Kinh Thánh đâu”, rồi lão bắt đầu hát bài “Bên dòng sông Babylon”.
Ở trên gác Hazel đang dùng tay chải mái tóc dài rực rỡ của nàng bởi nàng không có lược, và chỉnh chiếc váy lót sao cho phù hợp với chiếc váy cổ sâu mà Reddin đưa cho nàng. Ở ngoài, núp trong bóng tối, Reddin với mái tóc dính tuyết, đứng ngắm nàng say sưa! Gã ngắm nàng đứng đó với mái đầu ngẩng cao và đôi vai trần trắng nõn đang mỉm cười với chính mình trong gương. Gã ngắm nàng chui vào chiếc váy lộng lẫy và đứng làm dáng với vẻ thích thú, rồi uốn éo đi tới đi lui như một con chim chìa vôi. Gã lưu lại trong đầu dáng người uyển chuyển và những lọn tóc óng mượt của nàng.