Trái Tim Người Chết Chương 7

Chương 7
Đối mặt!

Lam đang đứng dưới một bóng cây râm mát trước cổng nhà thờ, nhữngngày cuối tuần cô đều đặn đến quỳ bên bức tượng Đức Mẹ cầu nguyện. Cha Vĩnh Thuỵ vẫn đạo mạo trong chiếc áo thụng màu đen, từ xa vị linh mục đã nhận ra Lam. Ông sãi những bước chân mạnh mẽ đến gần cô. 
- Chị khoẻ không? 
- Con chào cha! Dạ con vẫn khoẻ. 
Bước sóng đôi với Lam, vị linh mục chỉ tay vào trong nhà thờ, giọng ông thật trầm: 
- Chúng ta vào trong nói chuyện đi! 
Dường như cha đã biết trước những chuyện gì đang xảy ra, ông nhìn Lam với ánh mắt thật hiền từ. 
Chờ cho cô ngồi xuống chiếc ghế dành cho những người đang xưng tội, cha Vĩnh Thuỵ lên tiếng: 


- Con gái của chị khoẻ không? 
- Dạ nó vẫn khoẻ, nhưng... 
Lam lấp lửng câu nói, cô không biết nói như thế nào cho vị linh mục hiểu. Những suy nghĩ của cô đã được cha nhìn thấu, ông đưa tay làm dấu thánh trước ngực, rồi bắt đầu câu chuyện: 
- Tôi đã biết điều này ngay từ khi chấp nhận điều ước cuối cùng của bé Đậu 
Nành. Một trái tim dũng cảm, lạc quan yêu đời cho đến phút cuối của cuộc đời. 
- Trái tim đó có liên quan đến đời sống của Niệm Thư sao thưa cha? - Đúng vậy! 
Cha Vĩnh Thuỵ ngước mắt nhìn Đức Mẹ bề trên với tấm lòng vô cùng cung kính. Ông hạ thấp giọng, tiếng nói như thì thầm vào tai Lam: 
- Tôi luôn lo lắng cho một linh hồn bất tử, đứa con trai thân thương nhất của ta phải chịu đựng sự mất mát trong cuộc sống. Khi linh hồn của nó hướng về với Chúa một cách thánh thiện nhất, thằng bé đang gửi sự sống của nó vào trong con gái chị. 
- Con vẫn chưa hiểu lời nói sâu sắc của cha. 
- Căn bệnh ung thư của Đậu Nành có thể kéo dài mạng sống thêm mười ngày 
hoặc hai mươi ngày. Nhưng bệnh tim của Niệm Thư không thể được, con bé 
yếu đuối chỉ cần một hơi thở mạnh nó sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Thằng bé đã biết 
trước điều đó, trong buổi xưng tội cuối cùng, nó muốn biến điều ước thành hiện 
thực. 
- Đó là điều ước gì, thưa cha? 
- Thằng bé muốn gửi tặng một món quà đến cô bé Niệm Thư. Một món quà rất có ý nghĩa trong cuộc sống. Quà tặng từ một trái tim. 
Lam đứng yên lặng, cô đang nghe thấy trải tim mình đang đập thình thịch, tiếng tim đang nhắc nhở hai từ Đậu Nành. Giờ khắc trôi qua nặng nề, ngoài kia ánh nắng cũng mờ nhạt dần. Cha Vĩnh Thuỵ tiễn Lam ra đến cửa. Nụ cười của cha vẫn nở trên môi: 
- Cơ thể của Niệm Thư bây giờ là hai trong một. Những ngày sắp đến chị phải đối đầu những điều gay go nhất. Nhưng Chúa sẽ phù hộ và che chở cho mẹ con chị. 
- Con cám ơn cha thật nhiều. Nếu không có cha, con sẽ không hiểu tất cả mọi chuyện. 
Trên đường về nhà, Lam vẫn miên man suy nghĩ về hành động cao thượng của Đậu Nành, cô còn nợ thằng bé đó rất nhiều. Nếu như có một phép mầu nhiệm xảy ra, cô cầu xin cho thời gian quay trở lại, cho tình bạn của Đậu nành và con gái cô mãi có những ký ức tươi đẹp thuở thơ ấu của chúng. 
Lam tìm chiếc chìa khoá trong túi xách khi cô vừa bước xuống xe, không hiểu sao xâu chìa khoá của cô lạc mất ở đâu rồi, cô hoảng hốt lật tung túi xách tay ra xem. 
- Mẹ! Có phải mẹ đang tìm cái này không? 
Niệm Thư xuất hiện ngay cánh cửa, trên tay con bé là xâu chìa khoá, nó thích thú cười vang. Lam bước theo con gái vào trong nhà, ánh mắt cô lấp lánh một niềm vui: 
- Con gái của mẹ ngoan quá! 
- Sau này con sẽ không làm cho mẹ buồn lòng nữa.
Lam âu yếm nhìn con gái, tuy rằng cái vẻ bề ngoài của con bé thay đổi đi 
nhiều, nhưng bản chất của nó vẫn là đứa con gái nhu mì, đằm thắm như ngày 
nào. 
Niệm Thư kể về những đứa bạn trong lớp cho Lam nghe, mỗi khi con bé nhắc đến thằng bé bốn mắt là nó che tay cười khúc khích: 
- Mẹ biết không? Thằng con trai “B-M-K-Ư” buồn cười lắm, lúc nào nó cũng lẽo đẽo theo con như một người cận vệ trung thành, vừa thấy đáng ghét và cũng thấy đáng thương. 
Lam nhăn mặt nhìn con gái hỏi: 
- “B-M-K-Ư” là gì vậy con? Tại sao con lại đặt biệt danh cho bạn vậy? Niệm Thư phá lên cười một tràng rồi tỉnh queo nói: 
- Tên đó cũng đâu có vừa, nó là kỳ phùng địch thủ của con. Nhưng bây giờ thì hết rồi, nó trở thành cận vệ của con rồi. 
- Con gái mẹ dữ dằn quá. 
Niệm Thư khẽ làm lay động làn mi, rồi chớp chớp, con bé cúi xuống hôn vào má Lam một cái thật kêu rồi phóng nhanh lên phòng. 
- Con lên phòng học bài đây! 
Lam hơi bất ngờ trước quyết định đột ngột của con gái, cô ngẩng đầu lên khi nghe tiếng đóng cửa của con thật mạnh, dường như có một điều gì đó bất thường với con cô. 
Cánh cửa đóng mạnh lại, Niệm Thư bực tức đi xung quanh căn phòng, con bé ném tất cả những con búp bê trên đầu giường xuống sàn nhà. Đưa tay vò đầu bứt tóc, giọng con bé đầy uất ức: 
- Cậu không còn quan tâm đến mình nữa. Tại sao lúc nào cậu cũng nhắc đến tên bốn mắt vậy? 
- Cậu thật ích kỷ, tại sao cậu cứ hay cản mối quan hệ bạn bè của mình vậy? - Mình muốn bạn lúc nào cũng nghĩ đến mình. 
Niệm Thư tức giận lôi trong tủ ra những bộ quần áo, con bé vừa khóc vừa nói: 
- Nếu bạn nói mình không quan tâm đến bạn, vậy mình ăn mặc dị hợm như thế này vì ai đây? Mình là con gái mà lúc nào cũng phải mặc quần tây áo sơ mi, tóc thì cắt tém như con trai. Cậu đã biến mình thành một đứa cơn gái lưỡng tính. Bạn bè trong lớp cứ nhìn mình cười hoài, chúng đặt mình biệt danh “thằng con trai'' nghe có quê không chứ? 
- Bạn quan tâm đến những đứa dở hơi làm gì. Bọn chúng đâu có tốt với bạn bằng mình. 
- Mình không biết nói như thế nào cho bạn hiểu đây. Mình muốn trở lại 
chính mình, một con người bình thường như mọi người. Bạn hãy để cho mình 
yên. 
- Được rồi, mình sẽ không ở trong suy nghĩ của bạn nữa... 
Niệm Thư cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, nhưng chỉ trong chốc lát, cô bé không thấy bồn chồn, lo lắng, và mọi thứ trở lại bình thưởng... 
Căn phòng đã được bàn tay Niệm Thư dọn dẹp gọn gàng, những con búp bê xinh xắn được trưng vào trong tủ kính. Con bé đang ngắm nghía một chiếc áo đầm mới. Tối nay nó có buổi tiệc sinh nhật của nhỏ bạn học cùng lớp. Niệm Thư nhí nhảnh trong chiếc áo đầm mới tinh bước xuống phòng khách. Lam đang ngồi xem ti vi vừa trông thấy con gái, cô sững sờ hỏi: 
- Động lực nào làm cho con thay đổi nhanh như vậy? - Con muốn trở lại chính bản thân của con. 
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Lam lo lắng: 
- Giờ này tối rồi, con muốn đi đâu? 
- Sao mẹ mau quên quá vậy? Tối nay con đi dự sinh nhật của Gia Hân mà. 
- Mẹ quên mất. Nhưng con mặc áo đầm sao chạy xe đạp được. Mẹ lấy xe chở con đi nhé. 
Nét mặt của Niệm Thư bừng sáng, khi con bé nhìn ra cửa sổ trông thấy một cái đầu đang lấp ló bên ngoài. 
- Không cần đâu mẹ. Con đã có vệ sĩ rồi. Tối nay tên “bốn mắt” tự nguyện chở con. 
- Nhớ về sớm nha con! 
- Dạ con biết rồi. 
Niệm Thư tung tăng bước ra ngoài. Lam đưa mắt nhìn theo, không hiểu sao tâm trạng cô cứ phập phồng như đang lo sợ một điều gì đó sắp xảy ra...
Tuấn Kiệt mải miết đạp xe, thằng bé cứ tủm tỉm cười bởi vì nó đang đèo

 

theo sau một cô bạn gái thật dễ thương. 
Niệm Thư ngồi một bên ra dáng rất điệu đàng, thỉnh thoảng con bé đưa tay vuốt lấy những sợi tóc ngắn ngủn. 
- Cậu đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Gia Hân chưa? - Niệm Thư lên tiếng 
hỏi. 
- Xong hết rồi, mình đã mua quà giùm cho cậu và đã nhờ Minh Hoàng đem đến đó trước rồi. 
- Cậu thật chu đáo! 
Chiếc xe đạp nặng nề đang băng qua con đường đông nghẹt xe, Tuấn Kiệt cố sức giữ chặt tay lái, thằng bé có sức khoẻ thật dẻo dai, càng đạp nó càng hăng và cảm thấy không mệt chút nào. Cho đến khi chiếc xe quẹo vào một con hẻm nhỏ, bất ngờ có một chiếc xe honda chạy ngược chiều, không biết do cố ý hay con hẻm quá chật chội, chiếc xe đâm sầm vào chiếc xe đạp khiến cho cả hai té sóng soài dưới đất. 
Tuấn Kiệt đau điếng khi bên vai nó chà sát vào mặt đường, vết thương rướm máu. Niệm Thư chỉ bị trầy xước nhẹ. Con bé lồm cồm đứng dậy lo lắng nhìn đứa bạn trai của nó: 
- Kiệt! Cậu có sao không? 
- Một bên vai của mình đau rát quá. 
Người đàn ông vội vàng đỡ Tuấn Kiệt ngồi dậy, ông ta lúng túng nhận ra lỗi của mình: 
- Hai cháu có sao không? Chú chạy xe bất cẩn quá. 
- Ông có thấy vết thương bên vai của bạn tôi không? Ông chạy xe kiểu gì vậy? - Niệm Thư nghiến răng nói. 
- Cho chú xin lỗi. 
Có tiếng xe từ từ chạy đến, ngồi trên xe là một người đàn bà mập mạp có đôi mắt sắc như lưỡi dao, giọng bà ta oang oang:
- Ông chở thằng bé đến bệnh viện băng bó vết thương đi. Chạy xe ào ào không nhìn ai hết, về nhà biết tay tôi. 
Người đàn ông luống cuống nói nhỏ vào tai hai đứa trẻ: 
- Cô ấy là vợ của chú đấy. Cậu bé lên xe chú chở đến bệnh viện băng bó vết thương nhanh lên! 
Tuấn Kiệt chần chừ, bởi vì vết trầy trên vai của nó cũng nhẹ. - Dạ cháu không sao đâu! 
Giọng người đàn bà ngọt ngào: 
- Cháu lên xe cho chồng cô chở đến bệnh viện đi. Đây là lỗi của ông ấy mà. Niệm Thư gật đầu nhìn Tuấn Kiệt đáp: 
- Cậu lên xe cho chú ấy chở đi, vết thương trên vai cậu đang rỉ máu đấy. - Nhưng còn cậu thì sao? 
- Yên tâm, tôi sẽ chở cô bé này đi theo hai người. - Người đàn bà nhanh nhẩu 
đáp. 
Người đàn ông nổ máy xe chờ cho Tuấn Kiệt vừa leo lên, ông ta đã phóng nhanh khói con hẻm trước ánh mắt ngỡ ngàng của Niệm Thư. 
- Chú ấy chở bạn cháu đi bệnh viện nào vậy? 
- Cháu leo lên xe cô đi. Chúng ta đi theo họ nhanh lên. 
Niệm Thư cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó bất ổn, con bé lắc đầu từ chối. 
- Cháu dẫn xe đạp về nhà được rồi, không cần phải đi theo bạn cháu đâu. Người đàn bà cười nhạt: 
- Chẳng lẽ cháu không quan tâm đến bạn của mình sao? - Cô nói như thế có ý gì? 
Người đàn bà trợn mắt nhìn Niệm Thư, giọng bà đay nghiến: 
- Mày ngoan ngoãn đi theo tao. Nếu không thằng bạn của mày sẽ gặp nguy hiểm.
Niệm Thư lùi lại vài bước, con bé đang tìm cơ hội chạy thoát khỏi người đàn 
bà. Con hẻm vắng vẻ quá, trong lúc này không có bóng người qua lại, cuộc trốn 
chạy của con bé gặp khó khăn rất nhiều, nó đang đối đầu với một đối thủ nguy 
hiểm. 
Người đàn bà với thân hình phốp pháp, trên tay bà ta đang cầm một con dao nhọn hoắt: 
- Mày có nghe danh Sáu Nở này chưa? Chống cự là mất mạng nghe con. - Các người dàn cảnh đụng xe để bắt cóc bạn tôi phải không? 
- Người chúng tao cần là mày. Nếu mày không nghe lời chỉ dẫn của tao, sáng mai người ta sẽ tìm thấy cái xác của thằng bé xấu số đó. Mày nghĩ sao về chuyện này? 
Niệm Thư không muốn cho Tuấn Kiệt gặp nguy hiểm, con bé gật đầu chấp nhận lời yêu cầu của mụ Sáu Nở. 
- Tôi đồng ý theo cô. Nhưng với điều kiện phải thả bạn tôi ra. 
- Tụi tao đâu cần thằng bé kia làm gì, chỉ dùng nó uy hiếp mày thôi. 
Sáu Nở hất mặt ra đấu cho Niệm Thư leo lên xe, mụ rồ ga cho chiếc xe lao nhanh khỏi con hẻm vắng.
Chiếc xe chạy ra khỏi thành phố rồi đến một vùng ngoại ô rất hẻo lánh, bọn chúng nhốt Niệm Thư vào trong một căn phòng ngột ngạt nồng nặc mùi ẩm mốc. Con bé vùng vẫy kêu la thảm thiết: 
- Thả tôi ra. Tại sao các người bắt tôi nhốt vào đây? 
Sáu Nở đẩy cửa bước vào, theo sau là gã đàn ông lúc nãy. Vừa trông thấy gã chồng, Niệm Thư ném ánh mắt căm thù nhìn gã: 
- Ông đã làm gì bạn tôi rồi? 
- Mày yên tâm, tao không làm khó dễ với thằng bạn của mày đâu. 
- Tôi muốn về nhà! Làm ơn thả tôi ra. Các người muốn gì mẹ tôi sẽ bằng lòng. 
Tiếng nói của Sáu Nở vừa cất lên, chất giọng chua ngoa như giấm: 
- Tao không cần tiền của mẹ mày. Cái tao cần chính là mày. - Sáu Nở trở nên mềm mỏng với Niệm Thư, điệu bộ của bà ta chẳng khác gì một tên hề làm trò cười cho người khác. - Chúng ta phải hợp tác với nhau mới làm giàu được. Bắt đầu từ bây giờ cưng phải nghe lời chị. 
- Tôi bất tài vô dụng biết làm trò gì với chị đây? 
Sáu Nở nhanh miệng nhắc lại cho Niệm Thư nhớ: 
- Mày quên hai tờ vé sổ cho con Nhi rồi sao? Hai tờ đó trúng giải đặc biệt! 
Niệm Thư chợt hiểu một phần nào trong câu chuyện. Hai vợ chồng Sáu Nở này muốn lợi dụng nó để làm giàu. Sự việc càng lúc càng tồi tệ, trong lúc này con bé không thể đoán biết trước những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai. 
Chồng Sáu Nở lôi trong túi áo ra những cọc vé số vẫn còn nguyên chưa tháo tem, gã lầm lì nhìn Niệm Thư rồi buông ra mấy câu đe doạ: 
- Mày tận dụng giác quan của mày đoán xem con số nào trúng giải đặc biệt. Niệm Thư nghiêng cổ phản đối: 
- Tôi không tiếp tay với mấy người làm giàu bằng cách đó đâu! Sáu Nở quay phắt lại sừng sộ: 
- Mày vừa nói cái gì? Nếu mày không hợp tác với bọn tao thì mày chỉ có con đường chết mà thôi. 
- Chết à? - Niệm Thư cười nửa miệng. - Tôi đã từng chết đi sống lại, vì thế tôi không sợ phải chết đi một lần nữa đâu. 
Chồng Sáu Nở cúi xuống thì thầm vào tai vợ: 
- Con nhỏ này cứng đầu lắm, ta phải dùng biện pháp khác thôi, không thể cãi tay đôi với nó. 
- Ông nói nghe có lý đấy! 
Sáu Nở chống nạnh hai tay, mụ đang thi thố cái vẻ hung dữ trước mặt Niệm Thư: 
- Mày cứng đầu cứng cổ quá, tao sẽ hành hạ mẹ của mày. Thử xem tình mẹ con có làm mày suy nghĩ lại không?
- Các người muốn làm gì mẹ tôi? Chuyện này đâu có liên quan gì với bà ấy. 
- Tại sao không? - Chồng Sáu Nở hớn hở nói. - Mày đã quan tâm đến thằng bạn của mày thì chẳng lẽ người mẹ hiền yêu dấu kia mà mày không để tâm đến sao? Hãy ngoan ngoãn hợp tác với vợ chồng tao, hai bên đều có lợi mà. 
- Nhưng tôi không biết gì cả, làm sao tôi hợp tác với các người được hả? -
Niệm Thư chối bai bải. 
Sáu Nở nhếch môi đáp: 
- Tao biết thần thánh đang ở trong con người mày. Người ta đồn ầm lên là mày có một năng lực siêu phàm biết trước tất cả mọi chuyện. 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t106814-trai-tim-nguoi-chet-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận