Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời Hồi 5, C04

Chương 3: Đau đến nát lòng (4)

Những lời nói của Mạch Khê đập mạnh vào Lôi Dận. Hắn tựa thân mình vào thành ghế sofa, ngay sau đó lại ngồi dậy, bàn tay to lớn phiền chán không chịu được, cào mạnh mái tóc đen dày. Một động tác như vậy, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư hỗn loạn của hắn. 

“Mơ tưởng! Tôi sẽ không để cho em rời khỏi, em nên quên suy nghĩ này đi!” Hắn giận dữ nói vài câu như vậy.

Lời của cô khiến hắn đau lòng. Nước mắt của cô càng khiến hắn đau lòng hơn…

Đối mặt với lời nói thô bạo đó, Mạch Khê cũng không nói thêm một câu gì nữa, đáy mắt lạnh nhạt như loài hoa sen thánh khiết. Cô ngồi yên ở đó, không có một cử động nào, lẳng lặng nhìn dáng vẻ mệt mỏi phiền chán của hắn. Chỉ lẳng lặng…

Ánh mắt của cô gần như muốn bức điên Lôi Dận. Hai lời chưa nói, hắn lại bước đến lần nữa, hai cánh tay như kìm sắt giữ chặt lấy bờ vai cô, giọng nói có chút thô ráp khàn khàn, thậm chí, khi nghe được lại giống như một sự đau khổ giãy giụa mà thỉnh cầu...

“Khê nhi, chỉ cần chờ thêm một thời gian, cho tôi một chút thời gian!”

Thái độ khác hẳn với ngày thường, bàn tay to lớn của Lôi Dận thuận thế hạ xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, theo bản năng mười ngón tay đan vào nhau. 

“Nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt…” Hắn thế nhưng đã làm nên một sự nhượng bộ lớn nhất.

Sau đó, hắn không còn sức lực nào để nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể nghe theo tâm tư mình, nắm chặt lấy tay cô. Giống như thể, chỉ cần buông lỏng tay, cô sẽ hoàn toàn biến mất. 

Ngón tay thon dài ấy đan giữa những ngón tay cô, Mạch Khê cảm giác được những ngón tay dài bao vây lấy bàn tay nhỏ bé hơn của mình, trong nhất thời lại có chút hoảng hốt…

Trong đầu chợt nhớ đến một lời nào đó có người đã nói qua: Nếu một người đàn ông thích mười ngón tay đan vào nhau cùng với bạn, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta đã muốn bên bạn cả đời…

Mạch Khê ngơ ngác nhìn bàn tay rộng lớn ấy, một bàn tay đầy sức mạnh…

Chậm rãi ngẩng đầu, tim, trong nháy mắt có chút mềm xuống, lại trong nháy mắt chịu nỗi đau đớn như trước…Cùng nhau cả đời? Hệt như một cụm từ đầy châm chọc. 

Hắn cùng với cô, phải như thế nào mới cùng nhau cả đời?

Trong lúc lơ đãng, khóe môi mong manh nhếch lên như tự giễu. Một tia chua xót xẹt qua trong lòng. 

Người hắn yêu, chính là Bạc Tuyết, là mẹ của cô. Cô là cái gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt rúng động. Ngón tay bất giác trở nên lạnh băng, cứng đờ.

Lôi Dận nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của cô, trong lòng nỗi đau như đè nặng thêm. Năm ngón tay đan cài với cô, hơi duỗi ra một chút, tiếp theo đó, lại dùng lực mà siết lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của cô…

Hắn không thể nói thêm điều gì. Giờ khắc này, hắn không thể cho cô một lời nói có trọng lượng!

Chính như lí do thoái thác của hắn, hay là lời thề này, cũng chỉ là một câu cực hạn...tôi không phải là cha ruột của em!

Đối với điều này, Lôi Dận hoàn toàn khẳng định, bởi vì hắn biết rõ ràng rằng, ngay lúc đó, Bạc Tuyết căn bản không dám mang thai con của hắn!

Huyết Xà, mặc dù trước mặc người khác luôn uy phong lẫm liệt, quyền lực cao khiến bên cạnh hắn có đủ mọi loại phụ nữ xinh đẹp. Nhưng là, chỉ có hắn mới biết được Huyết Xà có một bí mật kinh người, đó là ... Huyết Xà căn bản là không có năng lực sinh sản! Đây là hậu quả lưu lại trong cuộc đối đầu với dị bang tranh đoạt vũ khí quân sự. 

Ngay lúc đó, Huyết Xà kém chút nữa đã chết. Trải qua mấy ngày mấy đêm cứu giúp, rốt cuộc cũng đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm, lại hoàn toàn trở thành một gã đàn ông không hề có năng lực sinh sản. Bắt đầu từ khi đó, phụ nữ bên cạnh hắn nhiều hơn. Kỳ thực, Lôi Dận thực rất hiểu rõ, Bạc Tuyết ở trong lòng Huyết Xà có vị trí rất quan trọng. Sở dĩ Huyết Xà hàng đêm thác loạn, cũng chỉ là không muốn Bạc Tuyết phải thương hại hắn mà thôi. 

Chuyện liên quan đến việc này, Bạc Tuyết cũng không biết được, mà Lôi Dận cũng ích kỷ che giấu chuyện này. Hắn tình nguyện nhìn Bạc Tuyết hàng đêm một mình trong phòng, cũng không muốn nhìn Huyết Xà lần lượt ở trên người cô mà phát tiết!

Mà sau khi ăn vụng trái cấm, Bạc Tuyết cũng chủ động uống thuốc ngừa thai. Thậm chí còn không e dè gì mà uống trước mặt Lôi Dận, cô còn có nhiều điều cố kị đối với Huyết Xà. 

Bởi vậy, nên Lôi Dận mới khẳng định như thế, Mạch Khê không phải con ruột của hắn. 

Nhưng là, kết quả của hai bản báo cáo khốn kiếp kia lại…

Cảm giác được sức mạnh hắn siết trên tay mình, đầu óc Mạch Khê chợt trở nên tỉnh táo…Thấy ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, tựa hồ như đang nhớ lại quá khứ. Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, nước mắt dần dần khô cạn trong hơi thở mềm nhẹ của người đàn ông kia…

Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhẹ, đều không hề có một âm thanh nào khác. 

Một cảm giác kỳ lạ giữa hai người chợt lan tràn, như một làn sương mù dày đặc đầy bí ẩn, tràn ngập giữa cả hai, vây bọc chung quanh thân thể, thẩm thấu xuyên qua làn da. Thật giống như là, một cảm giác hư hư thực thực không thể nói thành lời. Trong im lặng, dần dần quấn quanh tâm linh của cả hai. 

Là bồi hồi. Là nhớ. 

“Quên đi…cứ như vậy quên đi, không được sao?” Mạch Khê rốt cuộc vẫn mở miệng, bất lực mà khẩn cầu. Cố gắng xem nhẹ nỗi đau dâng lên từ đáy lòng.

Lôi Dận vẫn chưa giận dữ, chỉ đơn giản than nhẹ một tiếng, nới ra bàn tay đang siết chặt. Cánh tay hắn vòng qua lưng Mạch Khê, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, hai cánh tay hơi dùng lực một chút, hai thân thể liền dán chặt vào nhau, sát cạnh nhau…

Đầu tựa vào trước ngực hắn, bên tai nghe tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ, Mạch Khê lại một lần nữa cảm nhận được sự anh tuấn cùng cứng rắn của thân thể này. 

Cô được ôm thật chặt vòng lòng đối phương. Nước mắt, lại không thể nhịn được mà ứa lên vành mắt.  

Rõ ràng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là trong lòng, lại ... luyến tiếc...

“Không thể. Tôi, không cho phép!” Giọng nói cự tuyệt của Lôi Dận đổ đầy thống khổ, hắn ôm cô chặt, rất chặt, môi nhẹ nhàng dán trên trán cô, chóp mũi tham lam hít vào mùi hương của hơi thở trong trẻo kia. 

Mùi hương quen thuộc này tỏa ra từ thân thể của cô, thanh mát, ngọt ngào. Cô khác với những người phụ nữ khác không có mùi thơm của cơ thể, là cứ như vậy khiến hắn dễ chịu. Một cô gái như thế này, hắn làm thế nào có thể buông tay?

Tay Lôi Dận ôn hòa vuốt ve mái tóc dày mềm cùng thái dương Mạch Khê, hít vào thật sâu mùi hương trong trẻo của cô. Đôi môi lướt qua vầng trán mịn, thái dương, qua mái tóc quăn mềm…

Trong đầu, cũng không chú ý mà hiện lên khuôn mặt của Bạc Tuyết. Mỉm cười, bao dung, nỉ non, tuyệt vọng…Mà cô gái trong lòng, có tuyệt vọng. Nhưng hắn từng nhìn thấy cô tươi cười, rất đẹp, đẹp đến nỗi hắn không có cách nào rời mắt…

Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, một cô gái tươi cười thế nhưng lại xinh đẹp đến như thế, như đám mây lững lờ nơi chân trời, nhàn nhạt, nhưng lại giữ lấy tâm hắn rất chặt!

Tình cảm khó hiểu chợt tràn ra như làn nước, mang theo nỗi đau sâu khuất trong lòng, xuyên qua giữa đôi môi, chạm lên gò má Mạch Khê, trượt dài theo da thịt. 

Mạch Khê lẳng lặng nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được xúc cảm khác thường này…Giờ khắc này, cô lựa chọn im lặng. 

Kỳ thực, cô đã rất hạ quyết tâm, thừa nhận tất cả mọi khả năng sẽ xảy ra, bao gồm cả sự thật tàn khốc nhất, quất mạnh vào tâm hồn. Nhưng, chỉ riêng có sự dịu dàng này, cô lại không hề nghĩ đến. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia như là máy khoan, xuyên thấu vào tim cô. Bởi vậy, cô quyết định phải rời khỏi, dùng phương thức như một bại binh để trốn tránh hết thảy. Cô thực sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Chỉ sót lại trái tim này, cô muốn dùng lớp phòng vệ cuối cùng để bảo vệ nó, bảo vệ thật kỹ, không thể để nó bị tổn thương. 

Sự thực, phàm là con người, nếu đã chấp nhận làm bại binh, chấp nhận buông xuôi thì khi nhớ lại cũng chỉ còn nỗi thống khổ vô hạn!

Hồi 5 – Chương 4: Đêm bi thương (1)

Lôi Dận đắm chìm trong suy nghĩ bản thân. Trong tiềm thức, hắn không có chú ý đến Mạch Khê đương suy nghĩ điều gì. Tình cảm không chút nào che lấp, chỉ âu yếm cô gái nhỏ trong lòng. Giờ khắc này, ôm cô vào lòng, hắn mới chợt nhận ra cô thực sự nhỏ quá. Chỉ là một đứa trẻ mới mười tám tuổi. Mà hắn, đã mang đến cho cô cái gì?

Hắn không ngờ rằng sự lạnh lùng của hắn lại vô tình trở thành một con dao sắc nhọn, đâm nát cõi lòng vốn đã bị thương tổn của người kia.

Nước mắt, tràn ra trong ngực người đàn ông, thiêu đốt lí trí của hắn…

Bàn tay rộng lớn khẽ trấn an, vuốt ve bở vai mịn mềm bóng loáng của cô, môi nhẹ nhàng ma sát vầng trán thanh, theo mái tóc chậm rãi trượt xuống, tới vành tai, nhẹ nhàng di chuyển, sang gò má…

Đôi môi di chuyển trên da thịt, là mềm mại như vậy, như tơ lụa. Hắn nhẹ nhàng mà hôn qua gò má thơm ngọt, qua mí mắt ẩm ướt. Nhịp tim hắn chợt dồn dập lên khi chạm tới giọt nước mắt nóng hổi, sống mũi cao cao, chóp mũi xinh đẹp. Cảm nhận được rõ ràng hơi thở dịu nhẹ như hoa lan, đôi môi run run dụ hoặc, đầy ngọt ngào khiến hắn phải di chuyển xuống dưới…

Trong nháy mắt, ngay tại khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê chợt xoay mạnh sang một bên, đôi môi mỏng của Lôi Dận dừng trên gò má cô. Một mùi hương nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí. 

Bầu không khí trong thư phòng trong thoáng chốc chợt trở nên kỳ lạ…

Lần đầu tiên…

Lôi Dận không hề cưỡng chế xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại, chỉ là bản thân hắn bàng hoàng trong một khoảnh khắc, đôi mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vẻ kháng cự của cô. Bàn tay siết cằm cô đột nhiên nới ra, chậm rãi đứng dậy. Môi hắn giật giật, sự chua xót bắt đầu dâng lên trong lòng, lại không nói thêm gì nữa.

Hết thảy đều thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng kim giây trên đồng hồ tích tắc di chuyển…

Cuối cùng, bàn tay to rộng của người đàn ông dừng trên đỉnh đầu Mạch Khê, nhẹ vỗ về. Mạch Khê nghe được, hắn thở dài…

—————————

“Lôi tiên sinh, tất cả những kẻ đó đều đã chết vào ngày huyết tẩy năm ấy, xương cốt đều không còn lưu lại.”

“Tìm đời sau của bọn chúng!” 

“Thuộc hạ của chúng ta đang tìm kiếm trên toàn thế giới, nhưng sẽ có chút khó khăn. Dù sao cũng đã nhiều năm rồi.” 

“Cho dù người đã chết, tôi cũng muốn tìm cho ra. Xương cốt hóa thành tro, tôi cũng muốn biết chúng đã chôn ở đâu!”

“Lôi tiên sinh, những người này…một trong bọn chúng, thực sự có khả năng là cha ruột của tiểu thư Mạch Khê?”

Người đàn ông đưa lưng về phía hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt thâm trầm so với bầu trời sao ngoài cửa sổ càng thêm sâu hơn...

“Không sai!”

Phí Dạ giật mình. Chuyện tình năm đó hắn cũng có nghe sơ qua. Năm ấy, Huyết Xà phát hiện Bạc Tuyết có tư tình bên ngoài, giận tím mặt. Chẳng những đả thương Lôi tiên sinh, còn mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình bắt đầu thực hiện luân bạo đối với Bạc Tuyết. Dựa theo số lượng Lôi Dận đưa ra, ước chừng hơn mười lăm người. Trái tim hắn không khỏi lạnh dần…

Một cảnh tượng như vậy Lôi tiên sinh tận mắt nhìn thấy, không khó tưởng tượng được đến cỡ nào là tàn nhẫn cùng không có nhân tính. Mỗi khi đối mặt với Mạch Khê, nhìn khuôn mặt tinh tế, nhỏ nhắn và xinh đẹp của cô, tâm hắn đều luôn đau đớn. 

“Lôi tiên sinh, nếu đã rõ ràng điều này, vì sao còn để tiểu thư Mạch Khê tiếp tục hiểu lầm? Tiểu thư, cô ấy ... gần như càng ngày càng trở nên tuyệt vọng.” 

“Nói cho cô ấy biết cái gì?” Lôi Dận hỏi lại một câu, ngữ khí lạnh như băng đá...

“Để cho cô ấy biết bản thân chẳng qua là kết quả luân bạo của một đám cầm thú, hay là nói cho cô ấy biết để nhớ mãi không quên, mẹ cô ấy đã có bao nhiêu hạ tiện?” 

“Lôi tiên sinh…”

“Mạch Khê có tự tôn của cô ấy. Cho dù tìm được người này, tôi cũng tuyệt đối không cho phép hắn nói lung tung!” Sắc mặt Lôi Dận âm trầm vô cùng. 

“Vâng, Lôi tiên sinh! Tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài.” Phí Dạ nhận mệnh, trong lòng lại thầm thở dài một hơi. 

Vốn tưởng rằng, Lôi tiên sinh sẽ lặp lại hành vi của Huyết Xà để nói cho Mạch Khê. Nhưng là, hắn thế nhưng lại không hề nói cho Mạch Khê về quan hệ này ngay từ lần đầu tiên. Giờ khắc này, hắn thực sự muốn hiểu rõ người đàn ông này. 

“Phí Dạ, gọi Hàn Á vào đây cho tôi!” Lôi Dận ngồi trên chiếc ghế làm bằng da thật, ánh mắt lạnh lẽo dị thường. 

Phí Dạ giật mình...

“Lôi tiên sinh, Hàn Á cũng chỉ là rất quan tâm đến tiểu thư Mạch Khê mà mới..."

“Phí Dạ.” Lời hắn nói còn chưa xong đã bị Lôi Dận cắt ngang, khuôn mặt bình tĩnh hiện lên sự lạnh lẽo tàn khốc. “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ngồi trên vị trí Nghi trượng dưới một người trên vạn người, nên cũng rất rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói! Cho dù chuyện không nên đã nói ra, cho dù là có ý tốt, cũng sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết!” 

“Nhưng mà Hàn Á đã ở Lôi gia nhiều năm như vậy…” Phí Dạ có chút chần chờ. 

“Sự quan tâm nhỏ nhặt này chỉ có thể gây nên tai họa bất ngờ! Người ngu xuẩn nhất chính là ... rốt cuộc không rõ muốn bán mạng thay ai!” Giọng điệu Lôi Dận lãnh đạm, nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm nồng đậm. 

Phí Dạ thở dài một hơi, đành phải lĩnh mệnh. 

Đêm đen đã là chúa tể của mọi thứ. 

Chỉ trong chốc lát, Phí Dạ đã dẫn quản gia Hàn Á bước vào. Vẻ mặt của ông có chút khẩn trương, nhất là sau khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lôi Dận, chân tay càng thêm luống cuống. 

“Hàn Á, ông ở Lôi gia nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu được một quản gia cái gì nên nói, cái gì không nên nói!” Giọng nói của Phí Dạ cũng như Lôi Dận, lạnh lẽo như hàn băng, trầm thấp vang lên. 

Ngón tay Hàn Á run nhè nhẹ…

“Tôi, tôi…” Trong lúc nhất thời, ông không biết nên giải thích như thế nào về hành động của bản thân. 

Kỳ thực lúc ấy ông chỉ là rất lo lắng cho tiểu thư Mạch Khê mà thôi. Nhưng khi ông nhìn thấy tiểu thư Mạch Khê biết được sự thật, gương mặt càng lúc càng nhợt nhạt tuyệt vọng, mới ý thức được bản thân mình thực sự đã sai lầm!

Sự thật tuy rằng không thể che giấu, nhưng là ông không thể vô duyên vô cớ nói thẳng ra miệng như vậy. Ông không có con gái, từ khi nhìn thấy Mạch Khê, đã xem cô như con mình mà yêu thương che chở. Nhưng rằng ông đã quên, con gái rồi cũng sẽ lớn lên. Tâm tư của một cô gái mới lớn luôn mỏng manh, nhất là khi đối mặt với người đàn ông từng có quan hệ qua!

Mạch Khê cũng là phụ nữ, mà phụ nữ thì đều luôn giống nhau, đối với người đàn ông giữ lấy lần đầu tiên của mình đều có cảm giác không muốn xa rời. Ông đã quên đi điều ấy, cho nên mới không hề kiêng dè gì mà nói cho cô biết, đẩy cô gái nhỏ đến vực sâu của tuyệt vọng. 

“Phịch..." Ông quỳ gối trên mặt sàn, khuôn mặt đầy đau đớn: “Lôi tiên sinh, tôi…tôi biết tất cả đều là tôi đã sai, là tôi làm hại khiến tiểu thư Mạch Khê không vui như vậy. Tôi, tôi…”

Mặt Lôi Dận không một chút thay đổi, đáy mắt là sự lạnh lùng đến mức tận cùng!

“Lôi tiên sinh, xin ngài, cho tôi một cơ hội nữa. Tôi, tôi đã phục vụ ở Lôi gia nhiều năm như vậy, luôn luôn không để ra sai lầm gì. Tôi, tôi còn muốn hầu hạ tiểu thư Mạch Khê, còn muốn hầu hạ Lôi gia…” Hai tay Hàn Á run run, đau khổ cầu xin.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da lạnh lùng nhìn ông. Một lúc lâu sau đó ...

“Có chút sai lầm này là không thể phạm phải. Một khi phạm vào, sẽ không có cơ hội quay lại!” Giọng nói của hắn lạnh băng như đôi mắt, “Vì ông đã phục vụ ở Lôi gia nhiều năm như vậy, tôi sẽ không muốn mạng của ông. Nhưng, ông cũng không thể ở lại Lôi gia!”

“Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh ... xin ngài, để cho tôi ở lại đi. Tôi, tôi thật là vô tâm…” Hàn Á biết rõ Lôi Dận đây là ‘hạ thủ lưu tình’, không muốn lấy mạng của ông là đã có ơn rất lớn. Nhưng là, ông đã khắc sâu trong tim tình cảm với nơi này. Nếu phải rời khỏi đây, ông tình nguyện nhận lấy cái chết. “Lôi tiên sinh, tôi xin thề với ngài, về sau tôi sẽ không nói chuyện ngoài với tiểu thư Mạch Khê nữa. Xin ngài cho phép tôi tiếp tục chăm sóc tiểu thư Mạch Khê. Cô bé, cô bé ấy thực sự rất đáng thương…”

Chương 4: Đêm bi thương (2)

“Hàn Á!” Phí Dạ đột nhiên mở miệng, tuy rằng đây không phải là lời hắn muốn nói nhưng vẫn phải nói ra. “Về chuyện tiền bạc, Lôi tiên sinh sẽ không bạc đãi ông!”

“Ông muốn sống, thì hãy đi ngay lập tức. Lôi tiên sinh thực đã rất nhân từ rồi.” 

“Không, không, không. Tôi, tôi không muốn rời đi. Lôi tiên sinh, xin ngài…”

Lôi Dận im lặng, đáy mắt lướt qua một chút không kiên nhẫn…

Phí Dạ thấy thế, vừa muốn mở miệng lần nữa, lại bị những tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang. Sau khi mở cửa thư phòng, lại nhìn thấy một người làm đang vô cùng sốt ruột. Nhìn bộ dạng hoảng hốt vội vã đó, hắn không khỏi quát lên, “Làm cái gì vội vàng như vậy? Chẳng lẽ không biết đây là thư phòng của Lôi tiên sinh hả?”

Người làm cúi đầu, đầy căng thẳng, “Vâng, thực xin lỗi, Phí Dạ tiên sinh. Tôi, tôi chỉ là thấy tiểu thư Mạch Khê có chút không ổn, mà tìm không thấy quản gia, đành phải…đành phải tìm đến Lôi tiên sinh…”

“Tiểu thư Mạch Khê cô ấy..."

“Khê nhi như thế nào?” 

Phí Dạ chấn động, vừa mới nói được một nửa, đã thấy Lôi Dận sải bước nhanh đến đứng trước mặt người giúp việc, trong giọng nói không khó phát hiện sự lo lắng bên trong. 

Người làm hoảng sợ. Đây là lần đầu nhìn gần Lôi tiên sinh như vậy. Tuy rằng hắn là chủ nhân của tòa thành này, nhưng làm kẻ dưới cũng chỉ có thể nhìn từ xa xa. Các cô đều biết, nam chủ nhân này có bao nhiêu là lạnh lùng cùng tàn nhẫn, nhưng sự anh tuấn của hắn vẫn khiến không biết bao nhiêu phụ nữ phải mơ mộng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn đối với tiểu thư Mạch Khê rất tốt. Các cô là kẻ dưới, cũng không khó phát hiện ra chủ nhân rất quan tâm tới tiểu thư Mạch Khê.

“Tiểu thư Mạch Khê luôn luôn ngồi trước đàn dương cầm, ngay cả bữa tối cũng không có ăn…Tôi thấy bộ dạng của tiểu thư rất tiều tụy…Á, Lôi tiên sinh..."

Người làm còn chưa nói xong, sắc mặt Lôi Dận đã rất căng thẳng, vội vàng sải bước ra ngoài, để lại ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong thư phòng…

—————————

Trong tòa thành có nguyên một phòng âm nhạc. Bởi vậy, sau khi cô đến tòa thành, các loại nhạc cụ cần thiết đều đã có. 

Phòng nhạc cụ tồn tại chẳng qua là bởi vì Mạch Khê thích. Cô có cảm thụ thiên phú đối với lần đầu tiên tiếp xúc với nhạc cụ, cũng có được cảm giác hòa hợp. Ngay ngày hôm sau, đã có phòng nhạc khí này. 

Chẳng qua...

Ngoại trừ đàn dương cầm, phần lớn nhạc cụ bên trong Mạch Khê chưa dùng nhiều lắm. Cô thích thanh âm của đàn dương cầm, mềm mại như dòng nước chảy, lại như dạ lan ưu thương. Thanh âm lan tràn khắp căn phòng. Chỉ cần nghe, tâm tình của cô sẽ dễ chịu hơn một chút.

Bởi vậy, cô chỉ yêu thích đàn dương cầm. Sau khi Lôi Dận biết điều này, chẳng những sai người đến thiết kế bài trí thính phòng cho dương cầm, ngay cả cây dương cầm này cũng là mời nhà thiết kế dương cầm nổi tiếng đến để hoàn thành. 

Trên thân đàn dương cầm, mỗi một bộ phận nhỏ đều được làm bằng vàng. Trên đó còn hai viên thạch anh lớn nhất trên thế giới, bên trong là 9000 viên thạch anh khác khảm nên. Từng dây trong bộ âm thanh của đàn được chế tác từ bốn đại sư diễn tấu đàn dương cầm nổi tiếng trên toàn thế giới. Ngoại trừ khung được làm bằng thép, tất cả đều được dùng thạch anh tốt nhất để chế tác thành, mang một vẻ ngoài óng ánh trong suốt. 

Tuy rằng Mạch Khê không thích những thứ xa xỉ như thế này, nhưng cũng không thể kháng cự dụ hoặc của chiếc đàn dương cầm xinh đẹp kia. Mỗi khi đàn, âm sắc vang, rộng mà thanh. 

Nhưng...

Giờ khắc này, không khí trong phòng dương cầm lại có sự bi thương nhàn nhạt lan khắp…

Bầu không khí vô danh này lưu chuyển bên trong, ngay cả Lôi Dận đứng ngoài phòng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được. Hắn chợt dừng bước, ngẩn người ra, nhìn Mạch Khê đang ngồi trước đàn dương cầm, trong lúc nhất thời, hắn lại không dám bước tới. Trước cây đàn dương cầm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nhợt nhạt như thế. Phía sau là cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn vành vạnh tỏa ra quầng sáng vàng kim bàng bạc.

Màu sắc chân thật như vậy, nhưng mặt trăng trên cao lại hư ảo đến thế…giống như, có thể biến mất bất cứ lúc nào. 

Mạch Khê ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa, cánh môi như hoa lê lạnh nhạt hơi hơi nhếch lên, xinh đẹp như mộng như ảo. Nụ cười này chiếu vào trong mắt Lôi Dận, trong nhất thời, hắn có chút si dại…

“Tôi mới viết một ca khúc mới, có muốn nghe không?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, như đang thì thầm, hoặc như là đang hỏi hắn. Nụ cười của cô mê hoặc Lôi Dận. Hắn giật mình một chút, bước đến...

“Khê nhi, em còn chưa ăn tối.” Tuy rằng hắn nói như vậy, bước chân thực đã thỏa hiệp. 

“Để tôi tùy hứng một lần đi. Tôi rất muốn hát…” Ngón tay Mạch Khê nhẹ nhàng chạm vào phím đàn. Thanh âm như nước chảy mây trôi mềm hóa lòng Lôi Dận. Tiếng đàn của cô hoàn toàn vây giữ lấy trái tim chai sạn của hắn…

“Em hát, tôi nghe.” Hắn ngồi xuống đối diện đàn dương cầm, giọng nói dịu hòa đến dị thường.

Mạch Khê nở nụ cười...

Hắn chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, mà không hề chú ý tới đáy mắt đã phủ một tầng sương mờ trong đó…

Tiếng đàn vang lên, thật cô độc. Thanh âm lẳng lặng, thanh cao mà trong trẻo, như nước biếc trong chốn núi rừng, động lòng người; hoặc như là một cơn mưa phùn triền miên, mông lung tầm mắt người. Giờ khắc này, tâm Lôi Dận chưa bao giờ yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh như khi chỉ có một người, trong bóng tối lại thấy được ánh sáng nhàn nhạt. 

Hoặc như là, khi đã chịu đựng đớn đau tột cùng, lại cảm giác được ánh sáng rực rỡ cùng với khung cảnh dịu dàng chỉ còn yên tĩnh…

Tiếng hát của Mạch Khê hòa với tiếng đàn vang lên...

Trong thế giới của anh, chỉ có anh kiêu hãnh cùng rực sáng.

Em ở trong thế giới của anh, yên tĩnh như bóng đêm trầm mặc.

Đã có lúc,, em từng dùng hết thời gian mình có.

Dõi theo anh, hy vọng, rồi lại lạnh nhạt, vẫn dõi theo cho đến khi…

Em theo thời gian mà hóa thành bụi khói hư vô.

Trong bóng đêm cô độc cùng tịch liêu. 

Hoặc sống, hoặc chết.

Nhặt lên đóa hoa bách hợp duy nhất đã héo úa

Trong thế giới của anh

Có thấy được đóa hoa này không?

Xin hãy để đóa hoa cuối cùng này, tan thành tro bụi…

Tiếng đàn như sóng vỗ va đập vào lòng Lôi Dận. Nhất là giọng hát này như cào xé tim gan hắn. Theo bản năng, hắn nhắm mắt lại. 

Lòng hắn không thể nào đối mặt được với bóng dáng như không còn một chút sự sống nào kia. 

Là hắn sai lầm rồi sao?

Không, cho tới bây giờ, hắn, không bao giờ phạm sai lầm. 

Tiếng ca dần dần dừng lại, tiếng đàn cuối cùng, trong một nốt cao cũng ngừng hẳn…

Lôi Dận dường như vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát mềm mại của Mạch Khê, cho đến khi mở mắt ra, hắn mới ý thức được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị!

Khác với loại yên tĩnh bình thường, chảy xuôi trong không khí là sự im lặng chết chóc, xuyên qua từng lỗ chân lông Lôi Dận. Hắn nhìn về phía đàn dương cầm, ngay sau đó, đột nhiên đứng dậy, vội vã bước nhanh tới...

“Khê nhi!” Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoảng sợ. 

Máu, từng dòng từng dòng nhuốm trên phím đàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lẳng lặng tựa trên đó, lưỡi dao sắc bén vẫn còn đặt trên phím đàn. Mà cổ tay kia của cô, máu đang chảy ra không ngừng. 

Tim Lôi Dận như bị bóp nghẹt. “Khê nhi…” Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong phòng nhạc, hắn vòng tay ôm lấy cô, thô lỗ kéo cravat xuống, đè chặt cổ tay cô lại...

Cô…thế nhưng lại cắt cổ tay trước mặt hắn?

Chẳng lẽ...cô tình nguyện lựa chọn cách thức này mà trốn tránh hắn sao?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tro-choi-nguy-hiem-tong-tai-toi-ac-tay-troi/chuong-103/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận