Ánh mắt tiếp theo của bần đạo đưa sang bên kia, cùng so sánh với vị Thú Nhân khí phách vừa rồi, vị Bỉ Mông hoàng tộc này có vẻ đặc biệt thu liễm, nhưng mà trên người hắn lại tản mát ra uy nghiêm vô hình, cũng không thể kém hơn với vị Bỉ Mông bên cạnh dù một tí tẹo, không thể ảnh hưởng khí phách của người khác, làm cho người ta tuyệt không thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Hiển nhiên, tu luyện của vị Bỉ Mông này không phải là đấu khí mà là pháp lực, hơn nữa là một loại pháp lực phi thường kỳ lạ, có một chút ý vị huyền diệu.
"Chào chư vị, tại hạ là đặc sứ Nhân tộc Long Thanh Thiên" Bần đạo không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Chào ngươi, ta là Thú Hoàng Tinh Quyến - Bỉ Mông" Vị Thú nhân Bỉ Mông có khí phách đầy người cười nói, sau đó chỉ sang người bên cạnh nói: "Vị này là Đại Tiên Tri của chúng ta Tinh Quyến - Thần! Ha hả, không nghĩ tới dĩ nhiên lần này là các hạ quang lâm, ta đã nghe Liệt Diễm nói qua rất nhiều những điển tích mãnh mẽ của ngươi, mặc dù hắn bị đánh bại, bất qua ta vẫn cám ơn ngươi đã lưu lại tính mạng của hắn"
"Ha hả, không sao mà. Ta nghĩ chiến tranh lúc đó giữa chúng ta chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, hoàn toàn do giặc Oa (Uy khấu) châm ngòi ly gián, thật sự là không nhất thiết phải đi gây chiến a. Về phần Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta cũng bội phục thật sâu khí phách cùng phẩm cách cao thượng lúc hắn một thân một mình lùi lại phía sau ngăn cản chúng, tự nhiên không đành lòng đối xử với hắn như thế" Bần đạo cười nói.
Kỳ thật tại trong lòng của ta lại thầm kêu may mắn, lúc ấy ta không làm gì hắn, bằng không tên gia hỏa này thật sự nổi giận dữ, còn không phải chạy lên Thánh Sơn tìm chính mình sao? Phỏng chừng đến lúc đó, tại Giáo đình từ Giáo hoàng trở xuống, tuyệt đối không có một người nào có thể đánh thắng hắn. Hắn làm thịt Giáo hoàng thì ta cực kỳ cao hứng, nhưng mà muốn đả thương Tiên Nhã thậm chí là Nhã Điển Na, bọn người tổ mẫu, ta không phải vì buồn bực mà chết sao!
"Ha hả, đặc sứ khách khí rồi, các hạ từ đường xá xa xôi đến đây, thật là vất vả a, trước hết mời đến khách sạn của chúng ta nghỉ ngơi một hồi. Chuyện của chúng ta hẳn để ngày mai bàn bạc nha, thế nào?" Thú Hoàng Tinh Quyến - Bỉ Mông giọng hòa nhã nói.
"Đương nhiên có thể, ta đây cáo lui trước nha" Lập tức bần đạo thi lễ xoay người lui bước. Đám người Thú Hoàng Tinh Quyến - Bỉ Mông cũng đồng loạt đứng dậy đưa tiễn, cái này đã là rất nể tình quá rồi. Kỳ thật người ta muốn ta tránh đi trước để tiếp nhận hồi báo của Á Lộ Khắc, sau đó cùng nhau thương lượng, mới có thể đối mặt đàm đạo với ta.
Ba người chúng ta được thị vệ dẫn đường tới một hoa viên, đi tới một mảnh sân rộng tương đối xa hoa ở bên trong tòa thành, sau khi an bài chúng ta thật tốt, một vị bằng hữu của ta đã tới tìm. Hôm nay, Tam hoàng tử Liệt Diễm - Bỉ Mông khoát một cái áo da thú mới tinh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt ta, bất mãn nói: "Thật không nghĩ tới, không ngờ Nhân tộc lại phái ngươi tới đây, các ngươi ngại khi nhục chúng ta còn chưa đủ sao?"
"Không có a" Bần đạo cười khổ nói: "Nhưng là ta bị bắt buộc tới đây mà"
"Hừ! Ai tin được, các hạ náo động tại trước mặt hai đại quân, giết chết hai vị Tiên Tri của chúng ta, mười hai vị Thần Thú Hiến Tế (thần thú tế tự), còn có rất nhiều dũng sĩ khác, hiện tại chạy tới nơi đây làm đặc sứ, không phải hướng đến chúng ta để khoe khoang công tích của chính mình sao hả?" Tam hoàng tử Liệt Diễm - Bỉ Mông xem như rất ư là căm tức.
"Ai, ta cũng vậy một lời khó nói hết a" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Ta cùng các hạ tương giao không nhiều lắm. Nhưng lấy phán đoán của các hạ mà nói ta là hạng người như vậy sao?" Chạy đến Vương đô Thú Nhân khoe khoang công tích giết chóc Thú Nhân sao? Kia không phải là muốn chết sao? Ta ngu ngốc đến thế sao?"
"Ân, nhưng thật ra ngươi là người khôn khéo, chẳng qua, ngươi rốt cuộc tới nơi này là có mục đích gì?" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông hơi do dự hỏi?
"Chỉ là bị bức mà thôi" Bần đạo cười nói: "Còn một điểm khác là vì hiếu kỳ Thú Nhân các ngươi, nghĩ cũng muốn đến xem, nếu có thể được, ta kỳ thật rất muốn kết giao bằng hữu với các ngươi"
"Lấy bản lĩnh của ngươi, ai có thể bức ngươi được chứ?" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông bất khả tư nghị nói.
"Ai! Mỗi nhà mỗi cảnh mà, tóm lại, chuyện của Nhân tộc chúng ta so với của các ngươi còn muốn phức tạp hơn nhiều, lần này là ta bị người khác hãm hại" Bần đạo cười nói: "Chuyện của ta sau này hãy nói nha. Tam hoàng tử điện hạ mời vào trong này nói chuyện"
""Được rồi, để nhìn xem ngươi giở trò quỷ quái gì a? Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông đáp ứng một tiếng đi vào và ngồi xuống, nói: "Chẳng qua, ngươi hãy nói cho rõ ràng trước đi, ngươi như thế nào bị hãm hại"
"Ai, một khi đã như vậy, ta đây liền nói thẳng ra" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "À, là ta có chút xung đột với tên Giáo hoàng, hắn … hắn hận ta thấu xương, lần này ta bị phái tới đây có thể là hắn muốn mượn đao giết người"
"Muốn chúng ta giết ngươi sao?" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông kỳ quái nói: "Ngươi là sứ giả Nhân tộc, không quản nói như thế nào, làm sao chúng ta giết ngươi được chứ?"
"Ta cũng không biết, nhưng mà hắn sẽ có biện pháp" Bần đạo cười cười, nói: "Bất quá, không cần nói đến chuyện của hắn, hay là nói nói chuyện gần đây của Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông đi ha?"
"Không tốt lắm, tổn thất lần trước của ta rất thảm trọng a, ta cũng chưa từng gặp qua người nào" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông đau lòng nói: "Có lẽ ta là người không thích hợp lắm thừa kế ngôi vị Thú Hoàng, mà có lẽ chọn một trong số mấy đệ đệ của ta so với ta có thể thích hợp hơn"
"Ha hả, ta mặc dù không biết đệ đệ của ngươi như thế nào, nhưng là ta biết ngươi thật sự là một vị hoàng tử" Bần đạo cười nói.
"Thật sự sao? Ngươi không phải lừa gạt ta đó chứ?" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông kỳ quái nói.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com"Không có, mặc dù trình độ chỉ huy của ngươi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà cũng coi như có đẳng cấp, mấu chốt nhất là ngươi có thể đồng cam cộng khổ cùng với các quân sĩ, mượn cử chỉ ngăn cản sau cùng của ngươi mà nói, ngươi chính là một vị tướng quân đầy tiềm năng, chỉ cần tôi luyện cho tốt hơn nữa, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ" Bần đạo nói rất đúng trọng tâm.
"Cám ơn ngươi đã khích lệ, kỳ thật cản phá sau cùng là thói quen của Hoàng tộc ta, ở thời điểm đó không một ai bận tâm đến cái mạng nhỏ của chính mình" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông cười khổ nói, "Bất quá, ta có thể trở về được vẫn là muốn đa tạ ngươi, à, cuối cùng ngươi vì cái gì mà không muốn lấy cái mạng của ta vậy?"
"Ở trong chiến tranh Nhân tộc chúng ta, đánh chết một hoàng tử là một vấn đề mẫn cảm, chẳng khác nào kết hạ tử cừu với đối phương, lúc ấy ta chỉ nghĩ, giết ngươi cũng không có tiêu hao bao nhiêu thực lực của Thú Nhân các ngươi, bởi vì cao thủ cấp bậc như ngươi, sợ là tại bên trong Hoàng tộc Bỉ Mông không hề thiếu?" Bần đạo hỏi?
"Đúng vậy, toàn tộc chúng ta có mấy trăm người, bổn sự như ta đây ngay cả tiến vào top-ten cũng đã vất cả rồi, nhóm thúc thúc của ta cơ hồ so với ta cường đại hơn" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông thành thật nói.
"Có thế chứ … Ta lúc ấy rất muốn giết ngươi, ngay lập tức Hoàng tộc Bỉ Mông các ngươi sẽ đến trả thù a?" Bần đạo cười nói. Hắc hắc, ngươi vẫn là rất còn non a, dễ dàng tiết lộ chuyện bí mật của Bỉ Mông hoàng tộc, bất quá thực lực của mỗi một người các ngươi lại quá mức biến thái? Đến mười vị cao thủ cấp bậc Kiếm Thần. Nếu cộng thêm hai vị Thú Hoàng đạt tới cảnh giới kia, cùng phối hợp với Đại Tiên Tri Tinh Quyến - Thần, kém cỏi nhất phỏng chừng Thiên Sứ sáu cánh buông xuống cũng không phải đối thủ.
"Ha hả! Ngươi nghĩ thật là xa a, còn chưa đánh xong một trận chiến, cũng đã bắt đầu lo lắng cho trận đánh tiếp theo" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông bội phục nói: "Trách không được ta thua thảm như vậy, cám ơn ngươi đã dạy bảo, ta nghĩ từ nay về sau ta sẽ quay về hấp thụ giáo huấn"
"Ha hả, chỉ mong ta cũng đừng dạy bảo ra một vị đối thủ như vậy" Bần đạo cười khổ nói.
"Ha ha, việc kia khó có thể nói trước được. Nếu có cơ hội ta thật sự còn muốn tranh tài với ngươi một lần nữa" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông hào sảng cười nói: "Ta nghĩ cùng trò chuyện với ngươi sẽ có thêm kiến thức, nghe nói ngươi tại Nhân tộc là một vị Thống soái rất giỏi, có thể nói chuyện xưa của ngươi cho ta nghe một chút không?"
"Không … không" Bần đạo một ngụm từ chối, nói: "Cái này không phải giúp cho địch sao chứ? Dạy cho ngươi, ngươi lại đến đánh ta? Ta đâu có ngu ngốc như vậy?"
Vẻ mặt của Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông hiện lên nỗi buồn bực, vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên thấy rất nhiều người đang ở bên ngoài cửa. Đầu lĩnh là một vị Ngưu Nhân cao lớn cùng một vị có tám cánh tay. Bần đạo vừa nhìn thấy liền buồn bực, tám phần là tới đây trả thù?"
"Tam điện hạ cũng đã ở đây a" Vị Ngưu Nhân khách khí đánh tiếng tiếp đón Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông, sau đó nói: "Ta tìm đến Đặc sứ Nhân tộc Long Thanh Thiên các hạ"
"Úc, để ta giới thiệu nha" Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông vội vàng đứng dậy nói: "Vị này chính là tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức, vị này chính là tộc trưởng của Na Gia tộc Nguyệt Ảnh. Vị này chính là Long tướng quân"
"Chào các hạ, vừa rồi chúng ta cũng đã gặp qua tại trong phòng nghị sự, chỉ là lúc ấy không có cơ hội nói chuyện cùng các hạ" Tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức nhìn ta nói.
"Chào chư vị các hạ, xin hỏi hai vị tộc trưởng tìm ta có chuyện gì sao?" Bần đạo cười hỏi. Kỳ thật ta đang giả ngu thôi. Bọn họ còn có thể có chuyện gì nữa chứ, không phải là muốn tìm ta phiền toái sao? Dù sao hai vị Tiên Tri của bọn họ đã chết ở trong tay ta mà
"Đúng thế, chúng tôi nghe nói tại trên chiến trường có một vị anh hùng Nhân tộc đơn thân độc mã đánh bại hai vị Tiên Tri chúng ta đã đi tới địa phương của chúng ta, nên đặc biệt tới gặp mặt một lần cho biết" Tộc trưởng Na Gia tộc Nguyệt Ảnh nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng tại trong ánh mắt bừng đỏ kia tản mát ra quang mang nguy hiểm cực độ. Bần đạo nhanh chóng đề phòng, ta không chút nghi ngờ gì ở thời khắc nào đó đột nhiên rút đao bổ ta một nhát. Trong tộc của bọn họ tổng cộng chỉ có ba vị bát tý Na Gia (người có tám cánh tay) mà thôi, đùng một cái bị người ta giết chết những hai người, làm sao bọn họ không tức khí cho được?
"Chúng ta không phải tới tìm ngươi báo thù" Tộc trưởng Ngưu nhân Gia Mạn Đức nhìn thấy không khí lúc này có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Thú Nhân chúng ta rất hiểu đạo lý, sẽ không có ý tứ tập kích sứ giả" Nói xong hắn không ngừng nháy nháy mắt với tộc trưởng Na Gia tộc Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh tộc trưởng hít sâu liền mấy hơi, nắm tay buông khỏi chuôi đao.
"Tất cả mọi người cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện đi ha, không cần khẩn trương như vậy chứ" Tam điện hạ hòa giải nói.
"Mời chư vị ngồi" Bần đạo cũng cười nói.
"Cám ơn các hạ. Bất quá, hay là chúng ta đây đứng nói chuyện cũng được" Tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức nói: "Chúng ta muốn chứng thật một việc, ca ca của ta Ngưu Nhân Tiên Tri La Phúc Đức cùng Na Gia Tiên Tri Lực Đề Sa có phải bị các ngươi giết chết ở trong tình huống công bình không?"
"Ân, cái này rất trọng yếu sao?" Bần đạo cười khổ nói, xem ra là vẫn muốn kiếm ta phiền toái đây.
"Tất nhiên! Phi thường trọng yếu, ta hy vọng các hạ có thể ăn ngay nói thật" Na Gia Tiên Tri Nguyệt Ảnh nghiêm nghiêm túc nói.
"Tốt lắm, ta nói cho các ngươi biết. Nói một cách chuẩn xác là không công bình, là ta đánh lén trước. Bằng không cùng hai vị Tiên Tri đấu một trận công bình thật sự, ta vị tất là đối thủ của bọn họ" Sau đó bần đạo nghiêm nghị nói: "Chiến tranh không phải là một trận quyết đấu, bản chất của nó đã là không công bình rồi. Nếu các ngươi cho rằng ta đê tiện trong lời nói, ta cũng không thể biện giải được, nếu muốn tìm ta báo thù, cứ việc ra tay, ta tận lực bồi tiếp"
"Các hạ không sợ chúng ta tìm đến trả thù sao?" Na Gia Tiên Tri Nguyệt Ảnh cũng không có tức giận, ngược lại có chút kỳ quái nói.
"Sợ chứ, dù sao ở nơi này cũng là hoàng thành Thú Nhân, nhưng vì bảo mệnh của mình mà đi nói dối, ta sống không bằng chết" Bần đạo lạnh nhạt nói: "Các ngươi có thể báo thù, bất quá ta cũng không thể ngồi chờ chết"
"Ha hả, tốt lắm, ngươi là nhân loại dũng cảm nhất mà ta từng thấy" Tộc trưởng Ngưu nhân Gia Mạn Đức nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Các hạ hiểu lầm rồi, trong chiến tranh sao có thể nói là công bình được, ca ca của ta chết là ở dưới tình huống chết trận, thực không có gì dọa người. Phải là ở dưới tình huống công bình mà bị các ngươi giết, mới thật sự là dọa người đó"
"Đúng vậy, ngươi có điều không biết, sau khi chúng ta chiến bại, một tộc nhân khác một mực cười nhạo Tiên Tri chúng ta vô năng, bọn họ nói Tiên Tri của chúng ta đánh không lại hai tiểu hài tử, khiến cho Thú tộc mất mặt" Na Gia Tiên Tri Nguyệt Ảnh tức giận nói: "Thật sự là đáng giận"
"Ta nghe Tam điện hạ nói kia là một trận chiến kinh thiên động địa, mà dựa theo cách nói của Tam điện hạ, các hạ là một vị cao thủ cường hãn, bằng không, cho dù là đánh lén cũng không có khả năng giết được nhóm Tiên Tri của ta, có phải không?" Tộc trưởng Ngưu nhân Gia Mạn Đức hỏi?
"Không dám nhận" Bần đạo cười khổ nói, không có việc gì nịnh hót ta.
"Hắn rất lợi hại, còn có một nữ nhân khác nữa, hai người phối hợp quả thực vô song, mấy chục cao thủ chúng ta vây công cũng không thể làm được gì. Ngược lại còn bị Đặc sứ chém giết mười hai vị Thần Thú Hiến Tế, đây đều là sự thật, chính ta tận mắt nhìn thấy" Tam điện hạ ở một bên xen vào. Tên hỗn trướng muốn châm ngòi đây, rõ ràng là muốn trả thù về việc hồi nãy bị ta cự tuyệt.
"Một khi đã như vậy, ta nghĩ nghĩ hay là cùng Đặc sứ đại nhân luận bàn một hồi a. Ai bảo khinh thường người của chúng ta chi, có thể đánh bại ca ca ta tất nhiên là người lợi hại rồi" Ngay lập tức Ngưu nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức nói.
"A! Cái này … này" Bần đạo một trận khó xử, tìm lấy một cái cớ như vậy, xem ra hôm nay ta không thể chạy thoát đánh một trận với bọn họ rồi, nhưng mà mấy tên gia hỏa này là siêu cấp cao thủ, thực lực sâu không lường được, ta làm sao chống đỡ đây? Không có việc gì làm liền chạy đến cao thủ biến thái luận bàn chứ, không phải cố ý tìm lấy buồn bực sao? Cho nên vừa định cự tuyệt. Tiếng vang bên kia truyền tới.
"Thỉnh Đặc sứ đại nhân tuyệt dối không được chối từ a, Ngưu Nhân chúng ta trọng nhất chính là vinh dự, chúng ta có thể chết trận, nhưng là không thể thừa nhận khuất nhục" Tộc trưởng Ngưu nhân Gia Mạn Đức thi lễ thật sâu đối với ta, nói: "Từ nhỏ ta cùng ca ca đều sống nương tựa lẫn nhau, hắn là một dũng sĩ chân chính, ta không thể để hắn chết trận trên sa trường mà chưa nắm giữ được danh hiệu dũng sĩ, thỉnh các hạ cần phải đáp ứng đánh với ta một trận! Ta cầu ngài" Gia Mạn Đức nói xong nhịn không được hai mắt đẫm lệ tuôn ra. Ôi, một con người cứng cỏi như thế, vì vinh dự của ca ca, ủy khuất tôn nghiêm chính mình mà đến nỗng nỗi này, bần đạo cũng thật sự đồng tình với hắn.
"Tộc trưởng đại nhân xin đứng lên, được … được rồi. Ta đáp ứng luận bài với ngài một lần, chẳng qua mọi người chỉ điểm tới rồi thôi nha, cũng không nhất thiết lấy đi sinh mạnh của nhau" Bần đạo cười khổ đáp ứng!
"Đa tạ Đặc sứ đại nhân" Gia Mạn Đức thấy ta đáp ứng, lập tức lau nước mắt, sau đó hưng phấn nhìn ta nói, "Thỉnh đại nhân đi theo ta"
Hắn nói xong quay người bước đi, đám người bần đạo cũng đành phải theo sau, đoàn người chúng ta đi tới bên ngoài thành lũy, vừa ra khỏi thành lũy đã thấy trên quảng trường người ơi là người, đầy đủ các loại chủng tộc tại Thú Nhân, mà lúc này lại không ngừng nghị luận điều gì đó, hơn nữa tại bên trên thành lũy cũng có rất nhiều đầu người lúc nhúc, hiển nhiên tất cả mọi người đã tụ tập về đây.
Choáng váng thật rồi, nguyên lai tên gia hỏa này đã có dự mưu trước a. Sau khi nhìn thấy chúng ta đi ra, lập tức toàn bộ Thú Nhân trên quảng trường đồng thanh hô lên, sau đó rất nhanh nhường cho chúng ta một mảnh đất trống rộng lớn, ước chừng mấy trăm thước vuông, xem ra bọn họ nhận thức được lực phá hoại của Gia Mạn Đức là rất rộng. Lần này bần đạo thực sự đụng phải thiết bản?
Lúc này, Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức cũng không biết từ chỗ nào lôi ra một cây đồ đằng hình trụ siêu thô to, sải bước đi tới trung ương quảng trường, sau đó hung hăng cắm cây trụ đồ đằng này xuống sâu dưới mặt đất, trời ạ, tảng đá màu đen này giống như miếng đậu hủ vậy, bị hắn cắm một cái liền sâu hơn một thước, một tiếng nổ mạnh vang lên cùng với những mảnh đá nhỏ bắn ra bốn phía, tiếng nói ồn ào ở chung quanh lập tức im hẳn. Sau đó tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức lại bắt đầu diễn thuyết nỗi đau xót của bản thân hắn.
"Các vị đồng bào Thú tộc, ca ca của ta – Ngưu Nhân Tiên Tri La Phúc Đức đã dũng cảm chết trận tại trên chiến trường Nhân tộc, nhưng mà có nhiều người lại nói hắn chết ở trên tay của hai tiểu hài tử, còn có giết chết rất nhiều đồng bạn, khiến mặt mũi của Thú tộc chúng ta mất hết, vì thế không đồng ý cho hắn nhận vinh dự dũng sĩ Thú Nhân, ta hôm nay sẽ cùng chiến đấu với người đã giết chết hắn để dành lại danh hiệu dũng sĩ cho hắn, nắm quyền sẽ nói lên điều đó, vị nhân loại này có phải là dũng sĩ hay không? Ca ca của ta chính là chết ở trên tay hắn đó, có thể phải là thẹn hay không khi nhận vinh dự chiến sĩ!" Gia Mạn Đức bằng giọng kích động nhìn ta nói: "Đặc sứ đại nhân, thỉnh ngài cần phải xuất ra toàn bộ thực lực của mình để đánh thắng ta, nếu như biểu hiện của ngài không đủ sức thuyết thục, từ nay về sau ngươi và ta đều chịu nhạo báng của toàn thể Thú Nhân"
"Ai!" Bần đạo thở dài, bất đắc dĩ chậm rãi tiến vào giữa sân, cười khổ nói: "Được rồi, ta sẽ cấp cho các hạ một câu trả lời thuyết phục. Đây là xuất phát từ ngài rất tôn kính chi tâm đối với vị ca ca của mình, ta sẽ toàn lực ứng phó, phải cẩn thận nha"
Lúc bần đạo chậm rãi bước vào tràng đấu đã nghĩ đến ý nghĩ này, phát hiện chuyện này là được người ta cố ý an bài, đứng phía sau màn độc thủ này chính là cao tầng Thú Nhân, ta mới vừa rồi tìm kiếm hơi thở của hai gia hỏa đặc biệt này, hiển nhiên bọn họ đang trộm nhìn xem, lại nói, dù sao thân phận ta chính là Đặc sứ, không có được sự đồng ý ngầm của bọn họ như vậy chuyện thất lễ này là không có khả năng phát sinh a.
Chỉ là ta không biết nguyên nhân động cơ của bọn họ là gì, làm ra chuyện này dường như không có chút đạo lý nào? Chẳng lẻ nói chỉ là xem xét thực lực của ta mà thôi, hay là muốn sờ sờ của ta? Sự thật hay là đùa giỡn đây, ta là sứ giả đi sứ, chỉ cần đầu óc tỉnh táo là được, không liên quan đến việc trói gà không chặt a. Thật sự khiến cho bần đạo trăm tư khó giải được.
Chẳng quá sau đó, bần đạo lại nảy lên ý nghĩ mới mẻ, cái này dường như là một cuộc khảo nghiệm. Nếu không thông qua được trong lời nói, đại khái sẽ không muốn mạng của ta, vì dù sao thân phận của ta chính là sứ giả Nhân tộc mà, nhưng lại mất đi tư cách tham dự bàn luận chuyện cơ mật. Một khi thông qua khảo nghiệm, chuyện tình về sau mới có thể trở nên thú vị hơn. Vì chuyện gì mà Thú Nhân thiết kế ra một màn khảo nghiệm này? Cái này lại khiến cho bần đạo hứng thú không thôi, cho nên bần đạo quyết định lần này phải thắng một cách thống khoái, ngay cả Cái Thứ cũng không đụng đến, cùng với hắn chân đao chân thương tranh đấu một trận, phải hảo hảo làm cho đám Thú Nhân này biết rõ thực lực của bản đạo gia một lần.