"Vậy thì quá tốt đi!" Bần đạo hưng phấn la lên.
"Còn có mấy địa phương nữa, chia ra sản xuất vài loại bảo vật quý hiếm, hết thảy ngươi mang về cho ta!" Ân sư chỉ điểm cho ta thêm mười mấy địa phương khác. Sau đó dặn dò: "Những chỗ này đều là địa điểm bí mật nhóm sư huynh của ngươi nhóm cực khổ dò xét mới biết được, chính là cơ mật Đạo Môn, ngươi không nên nói cho bất luận kẻ nào khác, hiểu không?"
"Nhưng mà ta muốn mời Thánh thiên sứ làm hộ vệ, sợ rằng không thể nào giấu diếm được nàng." Bần đạo khó xử nói.
"Chẳng lẽ ngoài nàng ra không còn cách nào khác sao?" Ân sư cười nói: "Tại sao ngươi không mang theo Thiên Không Thành? Một tên Hàn Băng ma thần có thể mạnh hơn Tru Tiên kiếm trận hay sao?"
"Đúng vậy, ta làm sao quên mất nó rồi." Bần đạo hưng phấn nói. Ta trước kia không biết ý nghĩ Thánh thiên sứ thật sự muốn hòa bình hay không, cho nên vẫn không có nghĩ tới điểm này. Bây giờ được sư phụ nhắc nhở ta mới nhớ tới, nếu như quân đoàn Thiên Sứ đã xác định không công kích chúng ta, vậy thì Thiên Không Thành sẽ không cần phải trấn thủ địa bàn của ta nữa. Ta hoàn toàn có thể mang nó ra ngoài. Có trợ thủ cường lực như thế, ta làm gì còn sợ hãi mấy tên cướp cạn trên đường chứ ?
"Hơn nữa, ngươi mang thêm tòa thành này đi cùng cũng sẽ dễ dàng thu thập những tài liệu hi hữu nhiều hơn." Ân sư cười nói: "Đúng rồi, trước tiên nên đi tìm Đại sư huynh của ngươi, hỏi thăm một vài tin tức và cấm kỵ khi thu thập những dược liệu kia, đừng để lãng phí đó."
"Vâng, đệ tử hiểu rồi." Bần đạo đáp ứng.
"Ừ, đợi ngươi trở về, ta sẽ cùng với ngươi tìm Thánh thiên sứ nói chuyện, phải cứu sư thúc ngươi ra cho bằng được." Ân sư nói: "Ta cũng thừa dịp này bế quan một phen, cẩn thận thôi diễn thế cục trong tương lai xem thế nào!"
"Đại đạo vô thường, ân sư không cần suy tính quá kỹ. Ngài nên bảo trọng sức khỏe mới tốt !" Bần đạo liền khuyên nhủ ân sư. Muốn hiểu được huyền cơ trong tương lai là chuyện phi thường khó khăn, cần phải hao phí rất nhiều tâm lực, mà hiện tại Vô Lượng Thiên kiếp sắp tới lại càng vô cùng gian khổ. Một khi chuẩn bị không tốt sẽ phải trọng thương nguyên khí. Cho nên ta mới khuyên sư phụ không nên cưỡng cầu.
"Ha hả, ta biết cực hạn năng lực của mình, sẽ không ảnh hưởng gì lớn đâu!" Ân sư cười cười bảo đảm với ta.
"Ồ, vậy thì đệ tử an tâm." Bần đạo cười nói: "Đúng rồi, đệ tử còn có một chuyện cần bẩm báo."
"Chuyện gì?" Ân sư cười hỏi.
"Thái Thản thần hoàng muốn dùng luyện kim thuật cao cấp nhất trong tộc bọn họ đổi lấy trận pháp tinh chuẩn của Đạo Môn, bọn họ còn dự định liên thủ cùng Đạo Môn nghiên cứu chế tạo Khôi lỗi có lực chiến đấu cường đại hơn." Bần đạo hỏi: "Không biết ân sư thấy thế nào?"
"Bọn họ hiểu về luyện kim thuật cũng không phải tệ, thế nhưng chỉ có thể tạo ra Thần Quái với thực lực chủ thần cấp một. Còn có điểm chênh lệch không nhỏ với trận pháp cao đẳng của chúng ta." Ân sư khó xử nói: "Nếu như không đáp ứng thì không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại, đúng là khó xử. Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Đệ tử cho rằng có thể dùng một trận pháp cao cấp cùng với ba trận pháp trung cấp để đổi với bọn họ. Thoạt nhìn chúng ta bị lỗ lả, nhưng làm như vậy kỹ thuật của bọn họ sẽ không còn là bí mật với chúng ta. Còn tri thức bên phía chúng ta cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm." Bần đạo cười nói: "Đối với chúng ta vẫn có lợi."
"Nhưng mà trận pháp sư môn làm sao truyền ra ngoài được? Rồi lại nói, Thái Thản tộc chưa hẳn là bằng hữu vĩnh viễn, không chừng chúng ta nuôi hổ gây họa đó?" Ân sư nghi ngờ hỏi lại ta.
"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Ân sư chẳng lẽ đã quên? Thật ra mấy cái trận pháp cao cấp, ngoại trừ chúng ta ra thì một vài tán tiên cũng biết mà. Thái Thản thần hoàng không lấy được từ chúng ta cũng khó bảo toàn bọn họ không tìm người khác nghĩ biện pháp chiếm lấy. Thay vì tiện nghi cho người khác, chẳng phải chúng ta làm một lần giao dịch sẽ tốt hơn sao? Về phần nuôi hổ gây họa, chỉ cần trận pháp siêu cường Tru Tiên kiếm trận không truyền ra ngoài, chúng ta vĩnh viễn có ưu thế."
"Ừ." Ân sư gật đầu nói: "Có đạo lý. Thế nhưng sự tình liên hệ quá lớn, ta muốn thương nghị với mấy vị sư huynh trước rồi mới quyết định được."
"Cũng tốt." Bần đạo cười nói, thấy mọi sự đã nói xong, ta đứng dậy cáo từ: "Xin ân sư bảo trọng thân thể. Đệ tử cáo lui!"
Bần đạo từ biệt ân sư xong đi tìm Lão Quân hỏi thăm cặn kẽ tin tức các loại dược liệu cần thiết. Hắn biết ta muốn tự mình đi thu thập dược liệu lập tức tinh thần phấn chấn, không chỉ cẩn thận giảng giải cho ta đầy đủ chi tiết, còn tặng ta mấy bộ sách đặc thù có liên quan đến dược liệu. Mặt khác, hắn tặng ta một bộ dụng cụ hái thuốc đầy đủ, cái gì là cuốc ngọc, xẻng vàng …vân …vân, có khoảng mười mấy món, toàn là hàng cực phẩm.
Bởi vì có dược liệu không nên dùng kim khí, khi thu thập phải dùng đến ngọc khí, có dược liệu sợ thuộc tính ngoài Ngũ hành, sẽ phải dùng dụng cụ bằng vàng thu thập. Dù sao dược vật càng trân quý, cấm kỵ càng nhiều càng cổ quái, bần đạo bị Lão Quân chỉ dạy chừng một ngày mới xem như hiểu biết đại thể.
Ngoại trừ dược liệu ra, Lão Quân còn dạy ta làm cách nào phân biệt tốt xấu từ các loại khoáng sản, dùng đủ loại kinh nghiệm từ chính hắn sưu tầm làm ví dụ, nhờ có kiến thức phong phú của hắn truyền đạt, ta học hồi lâu tầm hiểu biết nâng lên khá nhanh. Đồng thời ta cũng nhận thấy tài sản của Lão Quân thật sự không phải giàu có bình thường nha! Ngoại trừ mấy loại tài liệu cực kỳ trân quý thuộc hàng chí bảo thì hắn không có, còn những thứ tài liệu ân sư giao cho ta thu thập hắn lại sưu tầm không ít. Cho nên bần đạo cực kỳ hoài nghi khi mà hắn giúp người khác luyện chế pháp bảo đã len lén khấu trừ bớt tài liệu.
Cuối cùng bị hắn dặn đi dặn lại một hồi lâu, bần đạo mới miễn cưỡng thoát thân, nhìn bộ dạng nóng bỏng của hắn hình như hận lòng tự mình đi theo ta mới tốt. Chỉ tiếc chuyện này là không thể, bởi vì lần trước quân đoàn Thiên Sứ đánh lén Đạo Môn. Hắn nhất thời nóng đầu nói rằng giết chết một gã chủ thần cấp một hắn sẽ giúp người khác luyện chế một kiện vật phẩm. Kết quả là trên dưới Đạo Môn, đệ tử các cấp cùng nhau nổi điên tập thể, một đám đông cùng nhau đi tìm người chim giết thật thống khoái. Quay đầu lại tính toán, người chim cấp bậc mười cánh đã chết có tới hàng trăm, nhưng mà đệ tử đi lên lĩnh thưởng có tới vài vạn, bởi vì rất nhiều người chim là do tập thể đánh chết, không thể thiếu ai được.
Đối diện với mấy gã hậu bối đòi lĩnh thưởng tập thể, đầu Lão Quân cũng muốn nở lớn ra một vòng, hắn thân là trưởng bối thật sự không dám nuốt lời. Dù sao thì giết một gã Đại thiên sứ mười cánh, rất nhiều người dùng đến cả bảo bối độ kiếp. Không thể để cho người ta đi làm không công mà? Hơn nữa ia các vị sư huynh từng giúp đệ tử chuẩn bị nhiều thứ tốt, nay bị hao phí nên nguyên tập thể tạo áp lực lên người Lão Quân. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Lão Quân đáng thương đành phải kiên trì đáp ứng.
Không lâu sau ước chừng mấy vạn pháp bảo ra đời. Hắn lúc đó một lò luyện mười mấy kiện, cứ như vậy luyện mãi cho tới bây giờ, vượt qua mấy chục năm rồi còn chưa có luyện xong. Những gã đệ tử kia chờ mấy chục năm cũng đã vô cùng gấp gáp, may mà còn chưa có tới chỗ hắn thúc dục. Lão Quân hiện tại hận mình muốn chết, ước gì đem thân mình biến thành lò bát quái luyện chế cho nhanh hơn. Hiện tại làm gì có thời gian cùng ta đi hái thuốc chứ?
Ngày kế sáng sớm từ biệt ân sư, bần đạo rời khỏi sư môn bước lên lữ trình về nhà. Trước khi chia tay ân sư đưa cho ta một cái Thủy Kính rộng hơn ba tấc, chính là chìa khóa để mở cửa Thần Cung của Thủy thần Cộng Công. Đồng thời, ân sư phê chuẩn đề nghị của ta, chấp thuận ta dùng một trận pháp cao cấp và một số trận pháp trung cấp trao đổi với phương pháp chế tạo Thần Quái.
Trải qua mấy ngày bôn ba, bần đạo trở lại thành Thiên đường, chơi đùa với chúng nữ một trận xong ta lập tức tổ chức hội nghị nội bộ. Lần này ngoại trừ đám người Vong Ưu ra, lại xuất hiện thêm một thành viên mới là Tiên Nhã, tiểu cô nương rời xa ta mấy chục năm, rốt cục vẫn lựa chọn trở về bên cạnh ta. Trước kia bởi vì nàng và Athena quan hệ mật thiết, bần đạo không dám thu nhận nàng, sợ làm lộ quan hệ giữa Athena và chúng ta.
Sau đó ta cần nàng dùng Đại Dự Ngôn Thuật trợ giúp ta chế tạo phong ấn giả cho Phong thần, cho nên ta bảo nàng giả bộ tử vong biến mất ở trước mặt mọi người, sau đó bí mật đi tới Thần Giới. Sau khi hoàn thành công việc giả phong ấn, nàng không có rời khỏi Thiên đường lần nào. Mà bây giờ Athena đã bại lộ chân tướng, nàng rốt cục có thể quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh ta.
Nguồn: http://truyenyy.comTrên hội nghị, bần đạo khai báo phần lớn hành trình lần này trở về Đạo Môn, trọng điểm nói rõ quan hệ hiện tại giữa quân đoàn Thiên Sứ và chúng ta, tạm thời không còn là địch nhân, sau này rất có thể trở thành đồng minh. Mặt khác, ta nói qua hành trình xa xứ sắp sửa tiến hành. Những chuyện có liên quan đến phân thân thứ ba chưa chết và Athena, ta không có nói nhiều lời.
Dù sao sự tình phân thân thứ ba kia chỉ mới là phán đoán, còn không có chứng cớ xác thực. Lỡ may không phải như thế, nói ra sớm sẽ không tốt. Về phần Athena lại là vấn đề cực kỳ cơ mật, hiển nhiên người biết càng ít càng tốt. Đây không phải là ta không tin tưởng các nàng, chỉ vì thực lực các nàng quá kém. Lấy bản lãnh của các nàng, chỉ cần bị Thánh thiên sứ nhìn tới một cái là tất cả bí mật trong lòng sẽ bại lộ hoàn toàn, ta đâu có dám cùng nói nhiều với các nàng chứ?
Chờ bần đạo nói xong hết thảy, chúng nữ đầu tiên là yên lặng một trận, sau đó trong giây ríu ra ríu rít hưng phấn bàn luận không ngừng.
"Phu quân, mấy chục năm gần đây bận rộn đánh giặc chúng ta rất ít khi ra ngoài. Hễ động một tý là bị ngàn vạn quân đội hộ tống, đi chơi cũng không có ý nghĩa gì hết!" Âu Dương Nhược Lan dịu dàng nói: "Bây giờ nhìn lại ngày thanh đã đến. Lần này sẽ là một lần lữ hành nhẹ nhàng, có thể mang ta theo không?"
"Ta cũng muốn đi." Hai mắt Hương Hương vụt sáng long lanh đề nghị.
"Ta cũng muốn." Sau đó tất cả những người khác ồn ào một mảnh. Xem ra các nàng bị chiến tranh mấy chục năm quản chế đã sớm phiền chán lắm rồi.
"Được rồi." Bần đạo biết những năm này các nàng theo ta chấp nhận không ít khổ cực, tuy nhiên bọn họ chưa từng oán giận ta chút nào. Lần này thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài lữ hành, ta thật sự không đành lòng cự tuyệt các nàng.
"A, phu quân thật tốt !" Chúng nữ vui mừng hô lên.
"Chờ một chút, chờ một chút." Vong Ưu cười khổ nói: "Chúng ta đều đi vậy thì Thiên đường giao cho ai quản lý đây? Đây không phải là vài ba ngày nha, chúng ta đi một chuyến ước chừng hơn một năm đó!"
"Sợ cái gì? Giao cho ai không được? Thiếu chúng ta mặt trời vẫn cứ mọc mà." Bần đạo cười nói: "Chẳng lẽ ngươi còn sợ có người thừa cơ hội này khởi nghĩa chiếm thành hay sao ?"
"Ha ha." Chúng ta cùng nhau cười lớn lên.
"Ha hả." Vong Ưu cũng bị ta chọc cười, thế nhưng nàng vẫn giải thích: "Khởi nghĩa thì không có khả năng, nhưng mà lại làm chậm trễ rất nhiều chuyện? Ví dụ như sản xuất người Bảo Thạch, nghiên cứu Khôi Lỗi mới, thị trường Thiên Giới làm ăn ...vân...vân."
"Ài, vậy thì chúng ta sẽ lưu lại." Phù Nghê Nhã bất đắc dĩ nói, ba tỷ muội Tử La Lan ở bên cạnh nàng cũng mang bộ mặt như đưa đám.