Lần này quyết chiến quân đoàn Hủy Diệt trong lúc vô tình bị bần đạo dẫn đường. Lúc mới bắt đầu bọn chúng tấn công theo đơn vị hàng vạn, sau đó bị bần đạo gọn gàng toàn diệt vài đội ngũ, quân đoàn Hủy Diệt cuồng vọng không có thu liễm chút nào, liên tiếp phái ra mấy chục vạn đại quân tăng cường điều tra.
Ta ra nghiêm lệnh cho liên quân xuất động một nhóm quân đội thực lực mạnh hơn, không có giết sạch đối thủ mà sát thương phần lớn rồi rút chạy. Làm thế vừa để cho bọn hắn một cơ hội thở dốc giả tạo, ta cố ý an bài ra tình hình chiến đấu giằng co, ngụy trang thành lực lượng phe ta không đủ áp chế bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Quả nhiên y như ta tưởng tượng, quân đoàn Trùng tộc chỉ huy rất tinh chuẩn nhưng trên phương diện đại cục vẫn thiếu sót kinh nghiệm. Bọn chúng không nhìn ra ta đang giăng bẫy rập. Đạo lý này giống như một người có khả năng suy nghĩ tốc độ cao, nhưng khi đánh cờ vẫn không thể giành được thắng lợi cuối cùng vậy.
Quân đoàn Hủy Diệt bị ta bố trí giả tượng nghĩ rằng lực lượng phòng ngự bên ta chỉ có như thế, bọn chúng phái thêm trăm vạn quân đội ra ngoài dò xét. Sau đó ta lại phái ra một nhóm viện quân làm đối thủ của bọn hắn, vẫn cứ lưu lại một phần dư lực như cũ. Rồi bọn chúng lại phái thêm một chút quân đội. Vì thế, trong lúc vô tình bần đạo dẫn quân đoàn Hủy Diệt vào một chiến thuật phi thường ngu xuẩn – chiến thuật thêm dầu từng giọt.
Bần đạo nhất định phải cho quân đoàn Hủy Diệt đánh một ngày nghỉ một ngày, để cho bọn họ cảm thấy tràn đầy hi vọng thắng lợi. Ta ra lệnh cho thủ hạ lưu lại một ít quân đội Hủy Diệt, không được phép toàn diệt. Quân đội hai bên không ngừng gia tăng nhân số, trong không gian vũ trụ giữa hai phương từ từ tạo thành một vùng giao chiến kịch liệt.
Chiến thuật này được thi hành hơn hai tháng, giao chiến dần dần đi vào ổn định. Không giao chiến đấu đã mở rộng ra vài chục ngàn dặm, mấy trăm dày. Trong lúc đó quân đội hai bên đã vượt qua trăm trăm triệu, cho dù là chất lượng hay là số lượng chúng ta luôn chiếm một phần ưu thế. Không chỉ như thế, chúng ta dần dần kéo gần khoảng cách lại, chiến sĩ bị thương có thể được chữa trị nhanh chóng, quân đội mỏi mệt cũng có thể dễ dàng lùi về sau nghỉ ngơi.
Còn quân đoàn Hủy Diệt thì không được như vậy, bọn chúng cách nơi giao chiến chừng một tháng hành trình, căn bản là không có cách nào trở về tiếp liệu hoặc nghỉ ngơi. Bọn chúng nhận được lượng thực cung cấp chỉ có mỗi đồng loại. Bởi vì chiến sĩ chết trận bên ta đều phát động Ma Môn - Huyết Sát Quyết tự bạo hết rồi, hài cốt cũng không còn thì quân đoàn Hủy Diệt làm gì có cơ hội lợi dụng.
Dĩ nhiên, đây Ma Môn - Huyết Sát Quyết phát động không phải luôn luôn chính xác, trước khi chết phải còn có một tia ý thức mới có khả năng dùng linh hồn lực phát động máu huyết toàn thân tự bạo. Một khi trực tiếp tử vong hoặc lâm vào trạng thái hôn mê không thể nào phát động tự bạo. Nếu như chung quanh còn có quân đội đồng minh tự nhiên không thể phát động tự bạo. Cho nên chiến sĩ thành công tự bạo trước khi chết chỉ có chừng bảy thành. Như thế đã tương đối tốt rồi, những người khác rút lui về hậu phương cũng sẽ mang thi thể đồng bạn về làm cho quân đoàn Hủy Diệt cơ hồ không một chút lương thực nào. Từ đó quân đoàn Hủy Diệt thương vong tăng lên rất nhiều.
Từ đầu đến cuối phe ta chiếm hết tiên cơ. Nếu như vẫn tiếp tục đánh xuống, thắng lợi cuối cùng nhất định là chúng ta.
Thế nhưng tình huống như thế vẫn có một vài người tỏ ý bất mãn. Tỷ lệ thương vong hai mươi phần trăm đã rất tốt rồi, nhưng cẩn thận tính toán mới thật là đáng sợ. Từ lúc mới bắt đầu mỗi ngày chết mấy ngàn, sau lên đến hơn vạn, mười vạn, vài chục vạn, mãi đến gần đây binh lính đã chết hơn trăm vạn. Rốt cục Thánh thiên sứ đứng ngồi không yên, phải biết rằng chiến thuật đối chọi so sánh nhân số thì quân đoàn Thiên Sứ thương vong nặng nhất. Chỉ tính riêng bọn hắn đã chiếm sáu bảy thành thương vong, còn lại mới đến những thế lực khác. Hai nhà Phật Đạo và Thái Thản thần tộc trên căn bản không có thương vong bao nhiêu.
Thái Thản thần tộc bằng vào tuyệt chiêu hóa thân tia chớp chạy giữ mạng chỉ chết trận mấy trăm người, Thạch tượng quỷ tổn thất chừng mấy vạn, nhưng điểm thua thiệt nhỏ này đối với Thái Thản tộc không hề đáng kể. Công binh xưởng ở hậu phương một ngày có thể sản xuất hơn con số này xa.
Mà hai nhà Phật Đạo không có người chết, bởi vì chúng ta cộng lại không tới ba trăm vạn người, dưới loại tình huống không thể bảo chúng ta phát động tinh nhuệ vào mấy trận xung đột nhỏ này chứ? Cho nên chúng ta chỉ phái ra mấy trăm người ứng phó tình huống là đủ rồi. Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, ra trận đứng ở xa xa ném mười mấy viên Thần Lôi cũng đủ nổ chết địch nhân rồi trở về. Bởi vì không cho phép toàn lực động thủ nên tất cả hoạt động khá nhàn nhã. Dưới tình huống như thế, bọn họ chỉ một đường lao lực, về nhà nghỉ ngơi vài bữa là ổn thôi.
Một bên thương vong lẻ cơ hồ chỉ đứng xem cuộc vui, một bên hàng ngày tử trận vài chục vạn, trong lòng người ta chắc chắn sẽ mất thăng bằng. Cho nên Thánh thiên sứ nhẫn nhịn được hai tháng, rốt cục đã tìm tới cửa. Cũng may nàng cấp cho ta mặt mũi, không có dùng thân phận Đại thần thượng cổ trực tiếp ép ta, nàng nhẹ nhàng thương lượng: "Tam Phong, ta thật sự không rõ tại sao ngươi không cho chúng ta xuất động toàn lực? Chỉ cần quân đoàn Thánh Thiên Sứ của ta xuất động là có thể lập tức giết chết đối thủ sạch sẽ, tại sao bảo ta để cho những thuộc hạ cấp thấp kia đi ra ngoài chịu chết chứ?"
Bần đạo mỉm cười, nói: "Ha hả, ngài lần này có thể giết thống khoái, nhưng sau này còn có cơ hội tốt như vậy không?"
"Có ý gì?" Thánh thiên sứ khó hiểu hỏi.
"Ý là một khi chúng ta biểu hiện ra thực lực mạnh nhất, ngài nói quân đoàn Hủy Diệt còn có thể ngu ngốc như bây giờ, đưa quân đội từng chút một ra hay không?" Bần đạo cười ha hả hỏi ngược lại.
"A…" Thánh thiên sứ cũng là đại tướng kinh nghiệm đầy mình, lập tức hiểu được vấn đề, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Trời đất, ý ngươi nói là chúng ta đang dụ dỗ bọn chúng sử dụng chiến thuật đánh tỉa từng chút một?"
"Hắc hắc." Bần đạo cười hai tiếng, nói: "Hình như mệnh lệnh của ta đã nói rất rõ vấn đề rồi mà."
"Ta không nghĩ tới vừa bắt đầu ngươi đã giăng sẵn bẫy rập, đủ âm hiểm." Thánh thiên sứ cười khổ nói: "Xem ra chúng ta bại trong tay ngươi là đúng rồi."
"Ha ha, ngài quá khen." Bần đạo cười nói.
"Thế nhưng…" Thánh thiên sứ nghiêm nghị nói: "Vì sao chúng ta không lui về phía sau một chút? Dựa vào tinh cầu phòng ngự vừa có thể giết chết đối thủ vừa giảm bớt thương vong bên chúng ta."
"Không sai, đúng là giảm được thương vong." Bần đạo cười khổ nói: "Nhưng vấn đề là trên tinh cầu các ngươi khắp nơi đều là pháo đài quân doanh, chỉ cần là người có chút ít thường thức quân sự là có thể nhận ra nơi đó trú đóng mấy chục tỷ quân đội. Nếu như bị quân đoàn Hủy Diệt nhìn thấy, bọn chúng còn có thể đần độn xuất động hàng vạn lính ra trận hay không?"
"Chuyện này..." Thánh thiên sứ nhất thời im lặng, sau đó nàng nói: "Quân đoàn Hủy Diệt không phải là người mà? Chẳng lẽ chúng nó thông minh như vậy sao?"
"Ta nghĩ tối thiểu bọn chúng vẫn biết chênh lệch số lượng, nếu không những ngày qua bọn chúng sẽ không phái ra số lượng quân đội vừa chuẩn như vậy." Bần đạo giải thích: "Rồi hãy nói, chúng ta hiện tại thương vong với tỷ lệ tạm chấp nhận được, dựa theo tỷ lệ này tính xuống thì chúng ta thắng chắc rồi. Không nên làm quá mức để cho quân đoàn Hủy Diệt nhận ra sai lầm. Đến lúc đó chúng ta không chỉ đối mặt với quân đội hàng vạn. Mà bọn chúng sẽ xuất động binh lính như thủy triều cuốn qua, chúng ta lấy cái gì để ngăn cản đây?"
"Được rồi." Thánh thiên sứ bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Ta thừa nhận ngươi nói có đạo lý, trước hết cứ tiếp tục như vậy. Chỉ có điều ngươi biết thời gian kết thúc chiến thuật này không?"
"Dĩ nhiên, chờ đến khi quân đoàn Hủy Diệt phát hiện không đúng, bọn chúng nhất định sẽ ngừng phân tán quân đội trợ giúp ngược lại tụ tập thành đại quân vô cùng cường đại, thừa dịp quân đội chúng ta còn đang dây dưa ở bên ngoài hung hăng đập tới." Bần đạo cười nói: "Trong tình huống đó chúng ta không thể tiếp tục quyết chiến nhỏ nữa. Biện pháp duy nhất chính là trở về tinh cầu lợi dụng các loại phòng ngự chúng ta đã bố trí tiến hành đối kháng. Như thế mới có thể tiêu hao lực lượng chúng tốt nhất, đồng thời giảm bớt thương thế bên mình."
"Trước khi đối phương ập đến chính là thời khắc chúng ta phản kích. Đến lúc đó chúng ta nhất định phải tiêu diệt địch nhân trong thời gian ngắn nhất, nhằm bảo đảm ở quân đội tiền tuyến có thể an toàn rút về tinh cầu." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Khi đó tất cả quân đoàn chủ lực đoàn đều phải tham chiến. Bởi vì quân đoàn Hủy Diệt sẽ không cho chúng ta thời gian phản ứng, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ sẽ phải xuất kích liên tục."
"Ta hiểu rồi." Thánh thiên sứ lập tức gật đầu nói: "Quân đoàn Thần Thánh chúng ta tùy thời đợi lệnh."
"Rất tốt." Bần đạo đột nhiên mỉm cười, nói đầy thâm ý: "Trước kia quân đoàn Thái Thản cấm vệ được gắn danh hiệu đệ nhất ngân hà, không biết lần này quyết chiến bọn họ có thể tiếp tục biểu hiện cường hãn như thế hay không đây?"
"Hừ." Thánh thiên sứ không phục nói: "Danh hiệu đệ nhất quân đoàn bọn họ đã mang quá lâu rồi, cũng đến lúc thay đổi người khác rồi."
"Tốt." Bần đạo cười nói: "Ta đề nghị trước khi xuất kích, liên quân ngân hà sẽ đề cử một lần đánh cuộc nho nhỏ, mọi người lấy chiến quả giết địch để quyết định ai mới là đệ nhất quân đoàn trong hệ ngân hà này."
"Tốt." Thánh thiên sứ hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Ta đề nghị lấy danh nghĩa liên quân chính thức trao tặng danh hiệu đệ nhất quân đoàn cho thế lực thắng lợi."
"Ha hả, không thành vấn đề." Bần đạo cười nói: "Ta đây là tổng chỉ huy chính thức phê chuẩn, ta nghĩ mấy vị Đại thần thượng cổ khác sẽ không phản đối đâu!"
Khà khà, có bần đạo ở đây, vinh dự đó quân đoàn Tru Tiên của Đạo Môn nắm chắc rồi.