Trạm Lam Huy Chương Chương 107: Phiêu Lưu

- Không có, ta chỉ có bản đồ trên đất liền. Nơi này cách đại lục quá xa, chỉ sợ gần hai ngàn dặm.

Lex lấy thực vật gì, trừ Tieta người khác đều không có lòng dạ nào ăn uống.

- Daniel, ngươi có hải đồ không?

- Không có. Lúc ta làm ăn, chưa từng nhìn thấy hải đồ bên này.

Daniel lắc đầu. Hắn cũng không phải nghề thủy thủ, ban ngày dựa vào mặt trời nhận phương hướng còn đỡ, tới buổi tối hắn cũng không biết phân biệt tinh đồ.

- Chúng ta chạy được bao xa rồi?

- Không biết. Không có la bàn ma pháp, chỉ dựa vào cảm giác là không chính xác.

Daniel cẩn thận trả lời.

- Hiện tại nếu tới thêm một đám hải yêu, chúng ta liền chết chắc.

Sarin nhìn con rối lay mái chèo ở phía trước, lòng đầy lo lắng nói. Kỳ thật đừng nói là hải yêu, cho dù một con cá voi cũng làm cho bọn họ gặp xui xẻo.

Mặt trời xuống núi, gió lớn dần, sóng biển ngày càng cao. Sarin không thể không đóng cửa khoang, cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hai con rối gắn trên boong bị sóng biển đánh ướt sũng.

Trên mặt biển phía trước, mấy chục con thú khổng lồ nhảy lên, trên người bị ánh trăng chiếu một mảnh bạc trắng. Daniel thấy Sarin và Lex trở nên khẩn trương vội vàng ngăn cản bọn họ động thủ:

- Đừng lo lắng, đó là ca sĩ ánh trăng.

- Ca sĩ ánh trăng?

Sarin cách cửa sổ mạn thuyền nhìn đám thú khổng lồ rơi vào trong biển, kinh ngạc vô cùng. Đám thú này cũng không xinh đẹp gì, nhưng hắn lại nghe danh đã lâu. Ngư dân bờ biển đều tin tưởng, ca sĩ ánh trăng là nữ thần để lại bảo vệ bọn họ. Loại ma thú trong biển này đối với nhân loại hết sức thân thiện, chúng nó sẽ dùng thanh âm bén nhọn giòn tan truyền tin tức lẫn nhau, thích theo đuôi thuyền đánh cá. Ngư phu thường xuyên cho những con ma thú này một ít cá nhỏ để cầu bình an.

Lúc còn rất nhỏ Sarin từng nghe ngư dân miêu tả loại ma thú này, trong miệng ngư dân ma thú này dường như hoàn mỹ vô cùng, có làn da xinh đẹp, dáng người tao nhã, cặp mắt tinh thuần.

Trên thực tế, Sarin nhìn thấy lại là hàm răng tinh mịn sắc bén trong miệng ma thú. Thứ này là ăn thịt, điều này khiến Sarin không thể hiểu nổi.

Trên thực tế, tên gọi nguyên lai của ca sĩ ánh trăng là cá mập không vảy. Thứ này có chút giống như cá mập, khổ người lớn hơn, không có vảy. Chúng nó thích thành đàn kết đội, cho dù gặp phải ma thú cường đại hơn chúng cũng không để ý. Cá mập không vảy rất đoàn kết, trời sinh biết thao túng thủy nguyên tố. Ma pháp sư hoài nghi chúng có được trí tuệ, nếu không sao lại có hành vi cứu người.

Trong rất nhiều sách đều ghi hành động cá mập không vảy cứu người, thậm chí có người rơi xuống biển được cá mập không vảy đưa đi hơn ngàn dặm, về tới đất liền mới rời đi.

- Xem ra chúng ta rất may mắn.

Lex nhìn cá mập không vảy, nhẹ nhàng thở ra. Ở gần cá mập không vảy sẽ không có ma thú cường đại, ma thú cấp bốn đều là con mồi của chúng, gặp phải địch nhân cường đại chúng sẽ cùng vây công.

- Vậy cũng gọi là may mắn?

Sarin cầm bánh mì nhét vào miệng, dùng sức nhai nuốt.

- Ít nhất chúng ta còn sống.

Lời nói của Lex khiến Sarin không nói gì. Lúc ấy hắn phản ứng cũng đủ nhanh, có thể chạy thoát chỉ bằng vào vận khí. Hai Ma pháp sư cấp sáu vào một Ma đạo sĩ cấp bảy đều không thấy bóng dáng, đám người Sarin nếu ở lại trên thuyền, địch nhân sẽ không cho bất cứ một cơ hội gì. Ma pháp sư khác trên thuyền đều rất tín nhiệm Luyện Kim Thành, chưa từng nghĩ tới có người dám xuống tay với Luyện Kim Thành. Nghĩ đến Sandro rơi xuống nước cầu cứu, Sarin có chút xin lỗi.

Kết cục tốt nhất của tên kia chính là bị địch nhân cứu lên thuyền bắt làm tù binh. Lex nói đúng, mình thật may mắn, mỗi lần gặp phải địch nhân cường đại đều có thể chạy thoát. Nhớ lại chiến hạm khổng lồ xuất hiện sau hình ảnh ma pháp, trong lòng Sarin không kìm nổi phát lạnh. Thứ đó là nhân loại chế tạo ra sao?

Hắn biết, nếu tạo được thuyền lớn như vậy, phía trên có thể trang bị pháo ma pháp. Pháo ma pháp không giống ma pháp thạch pháo. Ma pháp thạch pháo nhiều nhất có thể đối phó thuyền săn, ma pháp pháp có thể bắn xuyên vỏ kim loại của tàu chiến bọc thép. Luyện Kim Thành chính vì có một cái thuyền trang bị ma pháp pháo mới có thể tung hoành trên biển, hạm đội của Vân Lưu đế quốc không dám lên hướng bắc.

Hiện tại người khác cũng có loại năng lực này, Luyện Kim Thành không còn an toàn nữa.

- Sarin, tiếp tục hướng đông sao?

Daniel bất an hỏi. Phía tây là lục địa, bọn họ chỉ là một con thuyền nhỏ dài hơn mười thước, ở trên biển bất kỳ lúc nào sẽ bị gió lốc xé nát.

- Hướng bắc đi, ba ngày sau lại hướng tây.

Sarin không giải thích gì sao, trong trực giác của hắn cảm giác được phạm vi khống chế của thuyền chiến khổng lồ tập kích thuyền săn rất lớn, con rối phi hành còn đang trên trời tìm cá lọt lưới. Chỉ cần bị con rối phát hiện, cho dù có thể phá hủy con rối thì địch nhân cũng có thể tìm được phương vị của mình. Đối phương là thuyền lớn, có la bàn ma pháp, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với thuyền nhỏ của mình. Máy móc luyện kim mất động lực, dựa vào hai mái chèo cũng không thể so tốc độ với chiến hạm.

Cá mập không vảy vây quanh thuyền nhỏ của Sarin trong chốc lát rồi bơi về hướng nam. Sao sáng đầy trời, Sarin không có tâm tình thưởng thức, hắn nói với Daniel:

- Dạy ta khống chế bánh lái!

- Ta còn trụ được.

Trên gương mặt trung hậu của Daniel lộ ra vẻ cảm kích.

- Ta có việc cho ngươi làm. Tieta, cô cũng đến học, học xong rồi ngủ.

- Vậy ta làm gì?

Lex không để ý Sarin ra lệnh ngược lại hỏi nhiệm vụ của mình.

- Cô tận lực nghỉ ngơi, vạn nhất gặp phải ma thú cường đại, chúng ta liền dựa vào cô.

- Vậy ta ngủ đây.

Lex nhìn hai mắt lạnh băng của Sarin, cảm giác có chút kỳ quái. Sarin người này, bình thường không thấy khôn khéo bao nhiêu, đến lúc sống chết lại trầm ổn tới cực điểm. Hắn là người đầu tiên phát hiện nguy hiểm, hơn nữa quyết định thật nhanh cướp thuyền nhỏ bỏ chạy, căn bản không nghĩ đi trợ giúp Juneau.

Sự thật chứng minh, nếu Lex đi trợ giúp Juneau, kết cục sẽ rất thảm. Nàng là Quận chúa của đế quốc, dĩ vãng gần như mọi chuyện đều chuyện gì cũng tới tay, quận Grievances gần như không chuyện nào không cần nàng hỏi đến. Hiện tại có người như Sarin, nàng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Sarin không phải loại người lỗ mãng, có vấn đề không giải quyết được sẽ trở về xin trợ giúp của Lex. Điểm ấy Lex vừa lòng nhất. Sarin hiểu được bản thân có thể làm đến mức nào. Ma pháp sư thủ hạ của nàng phần lớn chuyên tâm tu luyện ma pháp, người có năng lực xử lý sự vụ giỏi lại khiến nàng không quá yên tâm. Những người đó có dục vọng quyền lực rất cao.

Sarin không có dục vọng về mặt này, hắn còn say mê ma pháp còn hơn Lex.

Nếu cha còn sống, hiện tại sẽ càng thích Sarin nhỉ? Nhớ tới lời cha từng nói với mình, trong lòng Lex chua xót phức tạp. Cha không nhìn lầm, Sarin là người có thể bồi dưỡng, chỉ là người không nhìn thấy cái ngày này.

Điều khiển thuyền nhỏ cũng không phức tạp, Daniel kiên nhẫn chỉ điểm cho Sarin và Tieta. Sarin tự mình điều khiển bánh lái thực nghiệm một lát, Daniel tỏ vẻ không thành vấn đề lúc này Sarin mới nói:

- Daniel, Vong linh pháp sư biết luyện chế cốt khí, đúng không?

- Đúng. Nếu có đủ ma hạch, tuy ta là cấp ba cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành.

- Tốt. Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi nghĩ biện pháp luyện chế thêm một cái thuyền, có thể chở hai người là được.

- Chúng ta có thuyền rồi.

Daniel không rõ ý của Sarin.

- Vạn nhất thuyền này bị hủy, ta không sợ nước, ngươi có sợ không? Chúng ta không có động lực máy móc luyện kim, về lục địa còn không biết bao lâu. Hiện tại chỉ có thể nhận ra phương hướng đại khái, có lẽ sẽ phiêu lưu đến nơi rất xa. Trong biển ma thú quá nhiều, ta không thể cam đoan thuyền này một mực không có việc gì. Ngươi luyện chế một cái thuyền nhỏ, có thể bảo hộ ngươi và Tieta là được.

- Vậy còn Nerys?

Daniel lần này thành thật, không hỏi Lex thế nào.

- Nàng cũng giống ta, ngâm nước không chết.

Sarin đương nhiên sẽ không giảng giải năng lực của Nerys cho Daniel. Nerys quả thật không sợ nước, nàng còn có một ưu thế hơn Sarin là không sợ nhiệt độ thấp. Sarin ở trong nước còn cần thỉnh thoảng sử dụng ma pháp duy trì nhiệt độ cơ thể, Nerys căn bản không đếm xỉa nhiệt độ nước biển.

Daniel lại không được, nếu hắn rơi xuống nước, không chết đuối cũng sẽ chết cóng.

Daniel không nói thêm gì, tiếp nhận tấm thảm Sarin đưa cho hắn dựa vào một bên cửa sổ nằm xuống, cố gắng làm mình ngủ đi. Hắn là pháp sư cấp ba, năng lực khôi phục không bằng Sarin. Nếu liên tục cố nhịn, rất nhanh sẽ mất chiến đấu. Hung hiểm trên biển hắn biết, nơi này sớm vượt qua hàng tuyến an toàn. Một cái thuyền cứu nạn, có thể trụ được mấy ngày đều không thể nói trước.

- Tieta, cô trông trước, ta nghỉ một lát, bốn giờ sau gọi ta.

Sarin giao cho Tieta cầm lái, hắn cũng biết vội vàng học tập hắn và Tieta đều không nắm giữ phương hướng chuẩn xác. Ngay cả Daniel cũng không biết nhìn tinh đồ, hắn chỉ hy vọng thuyền nhỏ này đừng lệch khỏi quỹ đạo đất liền quá xa.

Sarin đi hướng Nerys, ở trong hoàn cảnh này chỉ có ngủ bên cạnh Nerys hắn mới yên tâm. Nerys nằm bên cạnh Lex, Sarin đi tới trước mặt, Lex thấp giọng nói:

- Sarin, qua bên này, chúng ta nói chuyện một lát.

- Ừm.

Sarin dùng chân đẩy Nerys ra, nằm xuống giữa hai người. Mùi thơm tươi mát trên người Lex như có như không, hiện tại Sarin đã biết đây là một loại ma pháp dược phẩm cấp cao. Chỉ cần Lex hơi khống chế là có thể biến thành mùi vị ẩn giấu khí tức và hòa hợp làm một thể với môi trường xung quanh.

- Sarin, dường như ngươi chưa bao giờ sợ hãi.

Lex dứt khoát sử dụng một cái kết giới cách âm phạm vi nhỏ ngăn cách với những người khác. Tieta cầm lái, đột nhiên không nghe thấy thanh âm của Sarin và Lex, trong lòng bỗng cảm thấy có cảm giác không thoải mái.

- Sợ có ích gì, phải chết vẫn sẽ chết. Ta không giống cô, gần như ta chưa có một ngày nào tốt lành, nếu chết đi có khi lại là may mắn.

Sarin thấy có kết giới cách âm, cũng không giấu giếm tâm tình của mình.

- Ngươi không quan tâm sư phụ của ngươi và Tieta sao?

Giọng điệu Lex ảm đạm, Sarin cho rằng mình nghe lầm.

- Nếu ta không sống sót, sẽ không xứng làm học sinh của sư phụ. Tieta sao, kỳ thật ta sớm nên để nàng về Caucasus, nàng đi theo ta, thường xuyên sẽ gặp phải nguy hiểm. Con người của ta dường như rất không may, sớm muộn sẽ liên lụy nàng.

- Ngươi bỏ được mà để nàng đi?

- Có gì không bỏ được? Nếu ta đột nhiên chết đi, nàng sẽ rất khó chịu. Nếu ta sống sót... tất nhiên sẽ trở thành Đại ma đạo sĩ, sẽ có tuổi thọ ngàn năm. Đến lúc đó, sẽ là ta hoài niệm nàng.

- Ngươi... ngươi không cảm giácTieta rất thích ngươi sao?

Lex nhẹ nhàng nói, không biết vì sao mình hỏi như vậy?

- Có chuyện này sao?

Sarin kinh ngạc. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, ở hoàng cung thành San Rock mình xông vào phòng Tieta, bị bàn chải đánh răng của Tieta đập trúng mũi. Lúc đó, mặt của Tieta đỏ ửng, nhìn qua không giống như là tức giận.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tram-lam-huy-chuong/chuong-107/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận