Trọn Kiếp Yêu Chương 7.4

Chương 7.4
Anh vì muốn dỗ cô nên dạy cô cách thoát khỏi sợi dây trói. Sau đó, Bùi Hoan học thành thạo không ngờ có ngày dùng đến.

Khi tay cô thoát khỏi sợi dây trói, Phúc gia đã cởi áo trên người cô. Bùi Hoan tập trung đoán vị trí của ông ta, sau đó, cô đột nhiên giật miếng vải che mắt rồi dùng sợi dây vòng qua cổ người đối diện.

Phúc gia có thân hình mập mạp, tóc muối tiêu, gương mặt không mấy già nua. Không ngờ Bùi Hoan bị trói vẫn có thể phản kháng. Phúc gia chẳng kịp đề phòng nên bị cô siết cổ. ông ta lập tức mở miệng mắng chửi Bùi Hoan.

Người ở trong phòng liền lao đến giữ chặt Bùi Hoan, ép cô buông tay. Bùi Hoan dù gì cũng là phụ nữ, làm sao có thể địch lại đám đàn ông. Mắt cô đỏ ngầu nhưng vẫn không chịu cúi đầu, ra sức vùng vẫy.

Phúc gia thở hắt ra, bóp cằm Bùi Hoan rồi nhổ nước bọt. Thấy cô trừng mắt với mình, ông ta mất hết kiên nhẫn, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: “Cầm dao lại đây, không cho nó thấy máu, nó không biết sợ là gì.”

Bùi Hoan bị giữ chặt, không thể động đậy, khi nhát dao đâm xuống, một cơn đau kịch liệt như hôm lâm bồn bao trùm toàn thân cô. Cô dần không nghe thấy âm thanh, ý thức như trôi dạt tận phương nào.

Thể chất của Bùi Hoan vốn không dễ hấp thu dinh dưỡng, từ nhỏ đến lớn đều rất gầy. Hơn nữa, hai mươi tuổi đã sinh con, chịu mọi cực khổ. Lúc lâm bồn, bác sĩ nhắc nhở, bởi vì xương chậu nhỏ nên cô không thích hợp sinh tự nhiên, tốt nhất là mổ đẻ.

Bùi Hoan sống chết không đồng ý lên bàn mổ, cứ đòi sinh tự nhiên bởi vì cô nghe nói mổ đẻ không tốt cho đứa trẻ. Vì con gái, cô chấp nhận mạo hiểm, chịu đau đớm giày vò suốt một đêm, cuối cùng cô chẳng còn cách nào khác, đành phải mổ, nằm viện mấy tháng trời.

Có lẽ do tuổi trẻ ngông cuồng, cũng có lẽ người phụ nữ thường thay đổi tâm trạng khi làm mẹ, Bùi Hoan luôn canh cánh trong lòng, chỉ muốn chứng minh, cô yêu Hoa Thiệu Đình. Đó là tình yêu dũng cảm, chết không hối tiếc. Dù trời đất không dung tha, ngay cả bản thân anh cũng chẳng thừa nhận, cô đều không hối hận.

Con đường này là do cô chọn nên cô phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.

Đám súc sinh bắt đầu chụp ảnh, Bùi Hoan đau đến mức gần như mất đi tri giác.

Đêm mưa bão năm nào, cô cũng như bậy giờ, bị ấn trên bàn mổ của khoa phụ sản. Khi tâm trạng con người vượt quá giới hạn, nó sẽ bị ép phải tự bảo vệ. Mọi ý nghĩ trong đầu vỡ vụn, cô có cảm giác sống không bằng chết. Chỉ lần này, cô không mở miệng, bởi vì la hét hay khóc lóc cũng vô dụng.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn, tiếp theo là tiếng súng nổ.

Bây giờ là xã hội pháp trị chứ không phải thời xa xưa. Dù ở khu nhà kho của thành nam cũng không ai dám hung hăng giữa ban ngày như vậy, vì vậy khi tiếng súng vang lên, người ở trong phòng đều sững sờ.

Bầu không khí hưng phấn nguội lạnh trong giây lát. Phúc gia ném máy ảnh xuống giường, ra hiệu thuộc ha cầm súng đi theo ông ta xuống dưới xem xét tình hình. Nhưng ông ta vừa mở cửa, dối phương đã xông vào phòng. Mấy chục người bao vậy kín tầng hai, khoogn cần nói cũng biết người của Phúc gia ở dưới tầng đã bị xử lý, thậm chí một câu cũng chẳng kịp thốt lên.

Một cô gái trẻ xuất hiện ở ngoài cửa. Phúc gia còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã khống chế ông ta.

Cô túm đầu ông ta đập mạnh vào bờ tường, tuy đầu óc choáng váng nhưng ông ta vẫn tỉnh táo.

“Các người…”

Cô không lên tiếng gương mặt lạnh lùng không hề phù hợp với độ tuổi của cô. Từ đầu đến cuối chưa đầy ba phút, người của Phúc gia ở trong phòng đã bị gạ gục hoàn toàn.

Cửa nhà kho lại một lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào. Anh đi rất vội vàng, tay bịt mũi, nưh thể không chịu nổi mùi tanh nồng nặc khắp không gian.

Máu từ trán chảy xuống mặt Phúc gia, che mất tầm nhìn của ông ta. Ông ta ra sức vùng vẫy: “Các người là ai?”

Cố Lâm nói với người vừa đi lên tầng hai: “Hoa tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy rồi, là căn phingf này.”

Nghe danh xưng đó, đầu Phúc gia nổ tung. Ông ta bám vào bờ tường, định alfm điều gì đó nhưng cô gái ở sau lưng lại một lần nữa đập đầu ông ta vào bờ tường. Lần này, ông ta thậm chí không thể kêu thành tiếng.

Hoa Thiệu Đình đảo mắt một vòng, sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều không dám ho he.

Mười mấy phút trước, Cố Lâm lao vào Hải Đường Các nói cho anh biết, người của Tưởng Duy Thành không cho thuộc hạ của Trần Phong theo dõi Tam tiểu thư. Cô ta tốn nhiều công sức mới biết hôm nay có kẻ ra tay với Tam tiểu thư. Hoa thieeij đình đã tìm ra thành nam tỏng khoảnh khắc nhanh nhất.

Anh dừng lại ở cửa, lên tiếng: “Cố Lâm, cô hãy cnah chừng ở đây.

Nói xong, Hoa Thiệu Đình liền đi vào phòng.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t116627-tron-kiep-yeu-chuong-74.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận