Chương 346
Mệnh lệnh cuối cùng
Nguồn: Vip Văn Đàn
Garro hứa sẽ giúp Ma Quỷ chặn Vương Bài lại. Nhưng thành phố này lại thuộc địa bàn của cpu Yaaz, cho nên quân đội của Garro không dám tiến vào. Về phần Hắc Dạ và Tiêm THứ chỉ có thể do Ma Quỷ đối phó. Đối với điều này, Tiêu Thu Phong vô cùng tin tưởng.
Nếu như không phải quân do thám của chính phủ nhận được tin tức mà điều quân đến. Chỉ cần cho hắn một canh giờ, Tiêu Thu Phong có lẽ sẽ không ra tay, ngồi im. Hắn cũng muốn nhìn xem hai năm qua Ma Quỷ rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng.
Thành phố này đã biến thành chiến trường. Tiêu Thu Phong lưu hai vạn lính đánh thuê bảo vệ doanh trại Ma Quỷ, năm vạn quân chủ lực được bố trí ở bốn cửa ngõ thành phố, đợi Tiêm Thứ tiến vào.
Lúc hắn đến, bốn cửa ngõ thành phố đều đang giao chiến kịch liệt. Nhưng nói về tiến độ, đội quân do Lang Nha dẫn đầu xâm nhập sâu nhất. Mặc dù về võ công hắn kém đám Lý Cường Binh rất nhiều. Nhưng nói về chiến tranh, hắn chính là tổ tông.
Trên chiến trường, hắn làm cho Tiêu Thu Phong vô cùng tin tưởng.
“Lão Đại, thú vị, thú vị” Thấy Tiêu Thu Phong xuất hiện, hắn hưng phấn không biết nói gì mới thể hiện được nội tâm đầy kích động của mình. Một bên ra lệnh cho quân đội tấn công, một bên cấp tốc tiến tới, lướt đến đâu, xác chết ngã xuống, máu chảy thành sông. Lúc ở Tam Giác Vàng, hắn bị đám trùm buôn thuốc phiện xưng là Bạo Quân giết người không nương tay.
“Lang Nha, tao không có nhiều thời gian dành cho mày, chỉ có một tiếng là quân chính phủ sẽ đến giúp quân địch. Trong vòng một tiếng phải chấm dứt chiến đấu. Mày hiểu chứ?”
Vẻ mặt hưng phấn của Lang Nha trở nên cứng đờ. Chỉ một tiếng, có lầm không, năm sáu vạn người đó. Chỉ là đứng yên cho hắn giết, cũng không giết hết. truyện copy từ tunghoanh.com
“Lão Đại, quân chính phủ có gì phải sợ chứ. Mày cho tao một ngàn người. Chỉ cần có Lang Nha tao ở đây, tao sẽ ngăn bọn chúng bên ngoài thành phố, không cho bọn chúng tiến vào một bước”
Sự cường đại của Lang Nha trên chiến trường, Tiêu Thu Phong đã sớm thấy. Nhưng đối đầu với quân đội chính phủ, lại là bước cuối cùng. Không phải đến lúc đó, hắn sẽ không muốn tiến hành. Trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát: “Một tiếng nữa rồi nói tiếp. Bây giờ mày thi triển thân thủ đi, giết được bao nhiêu cứ giết. Mai tao sẽ khen thưởng mày”
“Yên tâm, Lão Đại, Lang Nha tao có thể bao giờ kém cỏi đâu. Nhất định không làm mày thất vọng”
Tiêu Thu Phong cười cười vui vẻ, thân hình vừa động đã biến mất như quỷ mỵ trước mặt Lang Nha. Mà Lang Nha đã giơ súng lên, quát lớn: “Anh em, Tiêu thiếu gia chỉ cho chúng ta một tiếng để giết sạch đám chó Tiêm Thứ này. Mọi người cố lên, muốn được tiền thưởng phải tăng lực”
Tất cả chiến công đều là tiền tài. Đối với những lính đánh thuê bán mạng mà nói, làm tất cả chỉ vì cho người nhà sống sót. Bọn họ rất muốn tiền thưởng, đương nhiên không hề phản kháng được sức hấp dẫn của tiền.
Mệnh lệnh đó được truyền đến cho chỉ huy của bốn cửa ngõ thành phố. Bọn họ càng tăng cường tấn công. Một tiếng một lát sẽ qua. Bọn họ không muốn bỏ rơi cơ hội đoạt được chiến công này.
Mà Shimufu đang bị vây lại sợ đến tái mét mặt mày, đợt tấn công thứ nhất đã tổn thất hơn một ngàn người. Sau khi tiến vào thành phố, không những không tiến được thêm, ngược lại còn bị ép lui về phía sau. Không chỉ có vậy, đại quân cũng truyền tới tin tức có quân đội của Ma Quỷ. Xem ra bọn họ đã bị bao vây.
“Hà tiên sinh. Chúng ta đã bị bao vây. Cao thủ Hắc Dạ của anh sao không có động tĩnh gì vậy. Chúng ta có nên đột phá vòng vây không?” Có lẽ là do nỗi sợ hãi với Ma Quỷ, Shimufu vừa nghe được tin tức đó đã nghĩ đến phá vòng vây mà bỏ chạy.
Hà Hướng Nam rất nghiêm túc nói: “Tướng quân Shimufu, không thể. Tôi vừa nhận được tin tức, Vương Bài bị cản ở bên ngoài, ngăn cản là loạn quân của Garro. Lúc này tướng quân Yaaz đã tự mình dẫn hơn mười vạn quân tinh nhuệ hành quân về đây trợ giúp. Chúng ta chỉ cần cầm cự hai tiếng, Ma Quỷ sẽ bị diệt. Cơ hội này sao thể bỏ lỡ”
“Tướng quân, bên phải chúng ta đã bị Ma Quỷ đột phá, quân ta tổn thất nặng nề” Một lính đưa tin vội vã thông báo chiến sự. Bên phải bọn họ chính là đội quân do Lang Nha chỉ huy. Mặc dù lực chiến đấu tương tự như các cánh quân khác nhưng khí thế mạnh mẽ, do sức hấp dẫn của tiền thưởng, gần như là không thể chống nổi.
Shimufu còn chưa mở miệng, Hà Hướng Nam ở bên cạnh đã lạnh lùng ra lệnh: “Ra lệnh cho quân lính, thu hẹp phạm vi phòng ngự, chờ cứu viện”
Lính đưa tin nhìn hắn một cái, nhưng không có lên tiếng. Đây là Tiêm Thứ, Shimufu mới là tướng quân. Không có lệnh của Shimufu, không một ai có thể thay đổi kế hoạch tác chiến của quân đội.
Đến lúc này, Shimufu cũng không thể nghĩ được cách nào khác, chỉ có thể tin Hà Hướng Nam, nói: “Nghe anh ta, thu hẹp phạm vi phòng ngự”
“Vâng, tướng quân” Lính đưa tin vội vàng rời đi. Hà Hướng Nam mở bản đồ thành phố ra, ngón tay từ từ di động trên đó, ngón tay rốt cuộc cũng ngừng lại.
“Tướng quân Shimufu, ông xem, quân đội Yaaz ở đây, cách thành phố tám mươi cây. Có lẽ chỉ một tiếng, quân tiên phong sẽ đến được Khảm Câu. Ông liên lạc với đội trưởng Vương Bài một chút, chỉ cần kiên trì thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta”
Có Hà Hướng Nam bày mưu, Shimufu trở nên bình tĩnh. Lúc trẻ, hắn cũng đánh qua chiến tranh cục bộ, nhưng đó là chuyện ba mươi năm trước. Shimufu bây giờ đã già, hơn nữa gan cũng nhỏ đi.
Quân bốn phía đã vượt qua tổng số quân lực của Shimufu. Mặc dù Tiêm Thứ chết rất nhiều người, nhưng bọn họ cũng có mấy vạn người, một tiếng không thể giết hết. Mà thành phố hỗn loạn, mấy tiếng không thể nào khôi phục. Nếu như đại quân Yaaz vào thành, không cần phải hỏi kẻ đầu tiên mà bọn họ đối phó chính là Ma quỷ binh đoàn.
Bởi vì chiến dịch này, ShaYansi cũng biết chính phủ lâm thời và Ma quỷ binh đoàn đã không thể sống chung. Mày không chết thì tao chết.
Mưa bom bão đạn đang tiếp tục. Nhưng Tiêu Thu Phong đã rút điện thoại gọi cho Garro, lúc này kế hoạch phải thay đổi một chút.
“Tiêu Thu Phong, tình huống của ngài thế nào rồi. Chúng tôi không thể nào chặn được bao lâu nữa. Quân tiên phong của Yaaz chỉ còn cách chúng tôi năm mươi Km, nửa tiếng, nhiều nhất là nửa tiếng nữa, ngài mau khởi động đi”
Garro lập tức nói lên trong điện thoại. Trận chiến này quan hệ đến thế cực lực lượng lính đánh thuê trong thành phố. Dựa vào thương lượng lúc trước của bọn họ, chỉ là vì đối phó Tiêm Thứ và Vương Bài. Mà Yaaz tham gia đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn họ.
Lực lượng của Garro tuyệt đối không thể nào trực diện đối đầu với lực lượng chính phủ lâm thời. Điểm này Tiêu Thu Phong và Garro đều hiểu rõ. Nếu không bọn họ cũng không có cơ hội trở thành đồng minh.
Tiêu Thu Phong trầm ngâm một lát, Garro chỉ nghe thấy tiếng thở, vội vàng hỏi: “Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, có nghe thấy không, mau trả lời, mau trả lời”
“Tướng quân Garro, trận chiến này chúng ta đã không thể lui. Nếu như để mười vạn quân Yaaz tiến vào thành phố, vậy tất cả giấc mộng chỉ là giấc mộng, không thể nào thành hiện thực”
Trong lòng Garro trầm xuống, giọng nói trở nên tỉnh táo, hỏi: “Tiêu thiếu gia, ngài có kế sách gì?”
“Ba tiếng” Giọng nói của Tiêu Thu Phong không thể kháng cự: “Tôi cần ba tiếng. Cho nên dù thế nào ông cũng phải ngăn cản Vương Bài và quân đội Yaaz trong ba tiếng”
Garro gấp đến độ lớn tiếng kêu lên: “Ngài điên rồi. Ba tiếng. Tiêu thiếu gia, ngài biết bọn họ có bao nhiêu người không. Quân chính phủ Yaaz có mười vạn đều là tinh binh, trang bị rất tốt. Cùng với năm vạn lính đánh thuê của Vương Bài. Tôi có bao nhiêu, chỉ là năm vạn quân ô hợp. Chẳng lẽ ngào muốn tôi bị bọn họ giết sạch sao?”
“Không, nói đúng ra các người có sáu vạn. Tôi sẽ điều động một vạn lính đánh thuê cho ông. Chẳng qua ông phải hạ tử lệnh, thành phố cần ba tiếng. Tướng quân Garro hãy nghĩ đến giấc mộng của mình, nghĩ đến hy vọng cả đời ông. Có lẽ đêm nay sẽ thành hiện thực, chúng ta không có đường lui”
Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở, im lặng. Hai người không nói gì, rốt cuộc một tiếng thở dài vang lên. Garro nói: “Tiêu thiếu gia, tôi đặt hết hy vọng vào ngài. Ngài đừng làm tôi thất vọng”
Điện thoại dừng, một trưởng quan cả người là máu tiến vào báo cáo với Garro: “Tướng quân, quân tiên phong của Yaaz chỉ còn cách chúng ta ba mươi Km. Nếu bây giờ không rút lui, chúng ta sẽ phải tử thủ. Xin tướng quân hạ lệnh rút lui”
Garro ngẩng đầu lên, như đang tự nói với mình: “Matt, chúng ta đã không còn lựa chọn nữa, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Anh cũng biết tôi chưa bao giờ hạ quyết tâm như lúc này”
“Tướng quân” Matt nghe không rõ, kêu lên một tiếng.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Garro trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng quát: “Matt, nói cho tất cả binh lính, tối nay chúng ta sẽ đối mặt với đám quân Yaaz chó má kia. Chúng ta đã chịu đựng quá lâu, từ tối nay, chúng ta không nhịn nữa”
Matt biến sắc, nhưng Garro không cho hắn cơ hội nói: “Đây là lệnh của tôi. Có lẽ đây là lệnh cuối cùng”
Kích động không kìm nổi nước mắt, Matt định nói chuyện nhưng thấy Garro như vậy nên không nói nữa, cung kính hành lễ, sau đó lớn tiếng nói: “Tuân lệnh, tướng quân”