Chương 50
Người đến từ kinh thành
Nguồn: Vip Văn Đàn
Hoàng Kim thủy thành đương nhiên không thể không có nước. Cho nên sau khi ngâm mình trong hồ nước nóng, người có tiền có thể lấy một phần đồ ăn mang vào trong phòng Vip đã đặt trước, thực hiện những việc sung sướng.
Phục vụ ở đây tuyệt đối làm cho người ta hài lòng. Đàn bà ở đây vô cùng hấp dẫn, vừa trẻ tuổi vừa dịu dàng làm cho khách nhìn không đã mắt. Hơn nữa tất cả nhân viên đều mặc những bộ quần áo gợi cảm càng làm cho khách thêm xúc động.
Thẻ hội viên Vip cấp hoàng kim cũng không nhiều lắm. Trong Hoàng kim thủy thành cũng chỉ có hơn mười chiếc mà thôi. Mà vị Cổ thiếu gia đến từ Bắc Kinh này chính là một trong số đó.
Khi chị Phượng đang đi vào, Lâm Ngọc Hoàn đang khéo léo từ chối, trên mặt vẫn nở nụ cười không thấy một chút tức giận nào ở nàng hết. Đây là quy củ của Hoàng Kim thủy thành, một khi đã tham gia thì ít nhiều cũng phải bỏ qua một ít lòng tự trọng của bản thân.
“Cổ thiếu gia, dạo này thật sự ít đến thủy thành đó” Phượng tỷ nhanh chóng bước tới, nói vài câu giải vây cho Lâm Ngọc Hoàn.
Thằng thiếu gia này thực là kẻ đáng ghê tởm. Nếu không phải chị Phượng đã quy định không được xảy ra mâu thuẫn với khách thì có lẽ nàng đã sớm tát hắn vài cái rồi. Cả người đầy mùi hôi thối, ngồi bên cạnh hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Phượng tỷ, chị đến đây. Cổ thiếu gia đang chờ chị ra mặt chiêu đãi đó”.
Lâm Ngọc Hoàn và Phượng liếc nhìn nhau, đều hiểu ý trong mắt nhau. Đây cũng là cho mọi người một bậc thang để xuống đài.
Nhưng tên Cổ thiếu gia này lại rất ngu xuẩn, hoặc là quá kiêu ngạo. Nên hắn đưa tay lên kéo Lâm Ngọc Hoàn đang chuẩn bị rời đi lại.
“Ngọc Hoàn, Phượng tỷ đến thật đúng lúc. Anh nghĩ chị ta sẽ không thể không cho anh mặt mũi. Hôm nay em đi theo anh. Anh vẫn nghe nói Hoàng Kim Thủy Thành có bốn bông hoa tuyệt sắc. Bổn thiếu gia hôm nay vừa lúc có việc phải đến Thượng Hải, cũng thuận tiện nếm thử hương vị bông hoa này”.
Đây là một căn phòng rất lớn, ngoại trừ giường nước thì còn có một bồn nước nóng. Nhưng ở trong này đang có mấy tên vệ sĩ lạnh lùng đứng đó. Lý Cường Binh vừa mới đi vào liền cảm nhận được những người này không phải tay mơ. Tất cả đều có khí chất đã trải qua ma luyện, hẳn là đã từng là bộ đội.
Chị Phượng đương nhiên biết lai lịch của tên Cổ thiếu gia này. Bằng không nàng ta cũng không phải tự mình ra mặt.
Cổ Lưu nếu như không cẩn thận có lẽ sẽ bị gọi thành Hạ Lưu. Nhưng người cũng như tên. Tên Cổ thiếu gia này đúng là rất hạ lưu, thiếu gia nhà giàu cũng chơi đùa đàn bà nhưng người ta phải cam tâm tình nguyện. Mặc kệ những người đàn bà này vì tiền hay vì danh tiếng đều tốt, nhưng người ta phải tự nguyện.
Nhưng vị Cổ thiếu gia này thì khác, hắn thích nhất và hay làm nhất chính là cưỡng dâm. Theo tư liệu mà chị Phượng biết, thằng đàn ông này đã cưỡng dâm không ít hơn mười lần. Chỉ là người ta có tiền, có quyền, sau khi làm xong luôn có người lau đít cho hắn, giải quyết mọi vấn đề cho hắn. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tay hắn bắt đầu không đứng đắn sờ mó trên người Lâm Ngọc Hoàn. Mà Lâm Ngọc Hoàn lại không dám chống cự, chỉ mặt mày tái mét nhìn chị Phượng. Bốn người các nàng đều là trẻ mồ côi, được chị Phượng một tay nuôi lớn. Mặc dù vẫn gọi là chị em, nhưng trong lòng bốn người các nàng luôn tôn kính chị Phượng như mẹ.
Nếu bởi vì mình mà làm cho Hoàng Kim Thủy Thành bị đả kích, các nàng sẵn sàng hy sinh chính mình.
Mặt chị Phượng lúc này rất khó coi, nàng bước tới trước kéo Lâm Ngọc Hoàn đứng dậy, không hề khách khí nói: “Cổ thiếu gia, cậu muốn đàn bà tôi có rất nhiều. Nhưng cậu cũng biết quy định của Hoàng Kim Thủy Thành chúng ta. Ngọc Hoàn sẽ không ngủ với khách, mời cậu tự trọng cho”.
“Ha ha ha”.
Một tiếng cười điên cuồng vang lên. Tên Cổ thiếu gia này cũng không tức giận, mà hắn càng lấy làm hưng phấn. Ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Hoàn với vẻ dâm đãng càng thêm nồng đậm. Hắn đắc ý nói:
“Không ngờ rằng chị Phượng cũng biết đến sở thích của bổn thiếu gia nên cố ý diễn kịch trước mặt bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia sao có thể cho chị thất vọng chứ. Bổn thiếu gia thích cưỡng dâm nhất đó”.
Thay vào vẻ dâm đãng, vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt hắn.
Không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, bởi vì hắn là người của Bán Biên Vương ở Bắc Kinh.
Lâm Ngọc Hoàn, Thi Diễm và chị Phượng cả người run lên. Các nàng đều không ngờ được rằng tên Cổ thiếu gia này lại vô sỉ đến như vậy.
“Vị khách này mời cậu tuân theo quy định ở đây. Nếu không ở đây không chào đón cậu”.
Lý Cường Binh từ từ đi tới chắn trước mặt ba người. Nhìn thấy thằng chó chết như con khỉ này với vẻ lạnh lùng. Trên đời này, hắn chỉ cúi đầu trước một người, mà người đó tuyệt đối không phải tên Cổ thiếu gia này.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt. Cổ Lưu tao hôm nay xem như gặp được anh hùng. Nếu hôm nay mày còn có thể còn sống ra ngoài, tao sẽ mời mày uống một ly”.
Cổ Lưu không phải người tốt, điểm này hắn biết. Nhưng hắn không hề cảm thấy mình có gì mà phải xấu hổ. Hắn cảm thấy mình còn đáng yêu hơn đám ngụy quân tử nhiều.
“Đàn bà giữ lại, đàn ông giết”.
Lúc nói những lời này, hắn nhìn chằm chằm vào ba người đàn bà trước mặt. Lâm Ngọc Hoàn đầy đặn và Thi Diễm gợi cảm đương nhiên không cần phải nói. Các nàng đều trẻ đẹp có sức hấp dẫn không thể ngăn cản. Mà chị Phượng này lại giống như một loài hoa quý. Kỹ thuật trên giường có lẽ cũng không tệ.
Hơn nữa hắn đã cưỡng dâm không ít đàn bà. Nhưng nếu như cưỡng dâm chị cả Đông Nam thì đúng là rất hưng phấn.
Hắn nói ra rất nhẹ nhàng, giống hệt như trước kia hắn giết mấy thằng đàn ông và cưỡng dâm mấy người đàn bà vậy. Đây cũng không phải chuyện gì lớn cả.
Bốn vệ sĩ, hai người là vệ sĩ cấp cao nhất của quân khu bị hắn khó khăn lắm mới kiếm được. Hai người còn lại là vệ sĩ đã xuất ngũ ở Nam Hải, bọn họ đều không phải tay mơ. Về điểm này Cổ Lưu rất tin tưởng.
Nhưng lần này hắn đã sai.
Bốn tên vệ sĩ đã nằm lăn dưới đất. Ba tên bị đánh gãy tay, mà một tên cuối cùng thì bị ăn một đấm. Chẳng qua thấy tình hình không ổn nên vẫn nằm im dưới đất không dám đứng lên.
“Người đây, giết thằng này cho tao”.
Hắn mang đến đây không chỉ có bốn người này, bên ngoài cửa có ít nhất hơn mười người. Mà trên người bọn chúng đều có súng cả.
Chẳng qua vị Cổ thiếu gia này rất ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng người này lại mạnh mẽ đến thế. Ngay cả bốn tên vệ sĩ hàng đầu của hắn cũng không phải là đối thủ. Hắn lúc này đang lo lắng có phải lát nữa nên thu thằng này hay không.
Hơn mười người đi vào nhưng bọn chúng đều bay vào hơn nữa đều ngã xuống đất. Có thằng ôm đầu, có thằng ôm chân, không có một thằng nào lành lặn cả.
Sau đó bốn người quen tiến vào, ít nhất Thi Diễm và Lâm Ngọc Hoàn đã gặp. Bốn người này ngày thường rất ít lời và lạnh lùng giống như Cục sắt này, rất dễ dàng bị bỏ qua. Nhưng không ngờ rằng bọn họ lại lợi hại đến vậy.
Trong đó có một người đang cầm một chiếc khăn tắm. Hắn dùng sức vung lên, là súng hoặc nói chính xác hơn là các bộ phận của súng. Hơn mười khẩu súng đã bị bẻ gãy thành nhiều đoạn, giờ phút này đang nằm trong hồ.
“Cổ thiếu gia, mời anh đi cho. Về sau ở đây không chào đón anh”.
Nhìn thấy vẻ mặt tái đi vì sợ hãi của Cổ Lưu, Phượng chỉ lạnh lùng nói một câu sau đó dẫn theo hai nàng quay đầu rời đi.
Nàng đương nhiên khinh thường tên thiếu gia phế vật này. Nhưng đánh chó cũng phải xem chủ là ai. Bán Biên Vương cũng không phải ai cũng dám đắc tội. Hôm nay cũng may còn có “Cục sắt”, nếu không nàng còn không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào. Chỉ hy vọng tên thiếu gia này biết điều một chút, vể sau không đến làm loạn là được rồi.
Lý Cường Binh sửng sốt, cứ như vậy thả hắn đi sao?
Với tính cách của hắn thì dù như thế nào cũng phải phế thằng này đi. Nhưng nhìn thấy Phượng tỷ khẽ gật đầu, hắn cũng không ra tay. Tiêu thiếu gia đã nói qua chỉ cần người đàn bà này không phản bội, thì nàng có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.
“Đưa vị khách quý này và vệ sĩ ra ngoài. Nhớ rõ lễ phép một chút" Cái gọi là lễ phép các binh vương đương nhiên biết. Chính là quan sát bọn họ, xác định bọn họ đã rời đi mà không lưu lại gây chuyện.
Lúc Cổ Lưu rời đi, trong mắt không ngừng lóe lên một tia thù hận. Đáng tiếc, Phượng cuối cùng vẫn là một người đàn bà, tâm địa tàn nhẫn hơn nữa cũng vẫn có điều e ngại, không dám động sát khí.
“Cục sắt, chúng ta có phải gặp phiền phức rồi không. Tên Cổ Lưu này cũng không phải người bình thường”.
Lý Cường Binh lắc đầu nói: “Cô nên tin Tiêu thiếu gia, mỗi người chúng tôi đều tin vào thiếu gia”.
Phượng đột nhiên cười cười nói: “Xem ra tôi không thể xuống thuyền được rồi. Hy vọng Tiêu thiếu gia này không làm tôi thất vọng”.
Tiêu Thu Phong sau khi biết chuyện này cảm thấy rất thất vọng. Hắn không khỏi chửi bới Lý Cường Binh một trận.
“Anh đó, mặc dù là đầu óc bã đậu nhưng cũng có lúc phải biết động não chứ. Người có súng ống trong tay mà anh lại còn lưu lại nó làm gì. Cho dù không lấy mạng nó ít nhất cũng phải đá nát cái thứ hại người của nó đi”.
Lý Cường Binh không dám mở miệng, nhưng Phượng tỷ lại cười cười. Tiêu thiếu gia này rật hợp tính nàng.