Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long Chương 249: Giao lưu ám chiến

Địa điểm giao lưu lần này không phải là ở Seoul, mà lại ở Busan, cũng giống như lần ở Đông Nam,bọn họ dùng phương thức tiếp đãi bình thường, do quan viên địa phương xử lý, dù sao mục đích chỉ có một, chính là tìm lại mặt mũi đã mất ngày đó.


Nếu chuyện ở Thượng Hải chỉ là ngoài ý muốn, thì lần này căn bản là cố ý. Bến tàu ở Đông Nam Busan, là bến tàu đệ nhất, cũng là địa phương thương mại cao cấp, đi vào đó, có thể cảm nhận được sự náo nhiệt nơi đây, chỉ đáng tiếc là, ngoài vẻ bề ngoài náo nhiệt này, Tiêu Thu Phong còn có thể cảm nhận được sự khác thường. Mang một cặp mắt kính trước mặt, một tên quan nghênh đón đang đứng đợi, nhìn là biết dối trá.


Bị đám tiểu Nhật Bản chiếm cứ hơn nhiều năm, trong lòng Tiêu Thu Phong cảm thấy văn hóa hai nơi đã gần như giống nhau, nếu nhìn thấy những người này ở nơi khác, có thể sẽ lầm tưởng. Khách sạn rất là sang trọng, nhưn Tiêu Thu Phong không có hứng thú, cảm thấy đói bụng rồi, muốn kiếm cái gì đó ăn, nhưng đều là nước với nước, trừ mấy món tráng miệng ra còn có thể nhét mồm, ngoài ra thì không ăn được vì có mùi vị lạ.



Cuối cùng, đành phải hỏi Tư Mã Lạc xem có gì nhét bụng hay không, mặc dù không ngon miệng, nhưng ít nhất cũng có thể đầy bụng. Tên quan béo mập giả dối nhiệt tình nghên tiếp, mở miệng nói: "Tư Mã tiên sinh, tôi đại biểu cho chính phủ hoan nghênh các vị đến giao lưu trao đổi, hi vọng mọi người tại Busan có thể tận hưởng, về hạng mục trao đổi, tôi đã báo cáo với thị trưởng, tin rằng ngày mai sẽ có thông báo xuống, hy vọng mọi người không ngại thưởng thức phong cảnh ở Busan, tin chắc rằng sẽ làm mọi người hài lòng."


Tư Mã Lạc cũng đứng lên, khách khí nói: "Kim bí thư, cũng mời người hồi báo với thị trưởng, phái đoàn giao lưu của chúng tôi vô cùng cảm tạ. Hi vọng lần giao lưu này, có thể làm tăng thêm tình bằng hữu giữa hai quốc gia."


Lúc này, một người nhìn như bảo tiêu bước đến, đi đến bên cạnh tên Kim bí thư nói nhỏ giò nói, sau đó hắn gật đầu, nói: "Thật xin lỗi, Tư Mã tiên sinh, hội trưởng Tae Kwon Do của nước tôi đã đến, ông ta rất ngưỡng mộ võ thuật phương Đông, nghe nói phái đoàn của người có vài cao thủ rất giỏi, nên muốn gặp mặt một lần, không biết Tư Mã tiên sinh có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông ta hay không?"


Cái này chính là một sự vô lễ trắng trợn, người ta đường dài đến đây, còn chưa nghỉ ngơi gì hết, đã có người mò đến cửa khiêu chiến, nhưng đã có người đàn ông này ở đây, mặc dù mở miệng nói là thính cầu, nhưng lại không cho quyền cự tuyệt.


Đương nhiên trong lòng Tư Mã Lạc biết rõ ràng, lần trước nếm mùi thất bại, giờ phút này đương nhiên muốn đòi lại mặt mũi, nhưng đã có người đàn ông này ở đây, hắn không chút lo lắng, cười nói: "Giao lưu mà, vốn có liên quan đến võ thuật, Tư Mã cũng muốn thỉnh giáo muột lần, uy lực của Tae Kwon Do quí quốc, đương nhiên không vấn đề."


Nếu những người này đã muốn đâm đầu vào chỗ chết, đương nhiên hắn sẽ cho cơ hội, lần này đến đây, giao lưu văn hóa vốn là giả, thị uy nhau mới là chính. Trong long mọi người đã rõ ràng, hắn cũng không cần phải khách khí. Tiêu Thu Phong đã nghe được, nhưng hắn căn bản không nói gì, chỉ cần rãi gật đầu.


"Tư Mã, tìm một quán ăn Trung Hoa đi, hoàng đế cũng biết đói mà." Thật ra thì Tiêu Thu Phong đã sớm biết được mục đích chuyến đi này, chỉ là một cách để phô diễm tôn nghiêm quốc gia, nhưng mà, vô luận thế nào, hắn cũng không có công lao.


Tiêu Thu Phong không thèm để ý, với lời hứa kia, giúp Tư Mã Lạc một lần, hắn cũng không lỗ vốn gì. Tư Mã Lạc cười nói: "Đương nhiên không vấn đề, để giao lưu xong, thì anh sẽ mời khách."


Trong mắt hắn mang theo phần chơi đùa, nhưng chỉ có Tiêu Thu Phong là nhìn thấy rõ ràng. Thằng ku này đã biến hắn thành vạn năng chi thành, toàn quyền sử dụng. Mặc dù đến đây toàn là các học giả chi gia, đều là những văn nhân, nhưng mà, nếu chỉ cần là người, thì trong cơ thể luôn ẩn chứa nhiệt huyết và bạo lực, hơn nữa, mục đích đến đây, bọn họ đã biết, không thể làm mất mặt quốc gia được, tên Kim thư kí nói vậy, rõ ràng là dùng bạo lực khiêu khích.


Đây là hiệp đấu thứ nhất của lần giao lưu này, đương nhiên bọn họ không muốn thua, cho nên, tất cả mọi người đều muốn quan sát trận đấu.


Trong khách sạn không có phòng tập luyện, sàn đấu tựa hồ như mới được làm xong, xem ra, bọn họ có vẻ khá là khẩn trương, nhưng không biết là, ai sẽ mất thể diện đây.


"Tư Mã tiên sinh, tôi giới thiệu một chút, đây là hội trưởng Chánh Quân của Tae Kwon Do, cha của ông ta, chính là Chánh Thái Huyền đại sư, Chánh gia là niềm kiêu ngạo của quốc gia chúng tôi, cho nên nhóm bằng hữu của người nên cẩn thận một chút, Chánh Quân là cao thủ trong cao thủ."


Tên thư kí béo mập đắc ý đến híp mắt lại, chỉ muốn đem những người Trung Quốc kia đánh bại hết, sứ mạng của hắn đã hoàn thành, nói không chừng còn thăng quan tiến chức, nơi này không phải Trung Quốc, là địa bàn của hắn. Nguồn: http://truyenyy.com


Tiêu Thu Phong nhìn người đàn ông trước mặt, hơn bốn mươi tuổi, thân thể rất cường tráng, mặc trang phục Tae Kwon Do, lẳng lặng ngồi một chỗ, đối với lời nói của lão mập, làm như không nghe thấy, nhìn điệu bộ cũng khá, ít nhất là mạnh hơn cái tên chó má Phác đại cứt kia. "Anh chính là người đã đánh bại Phác đại sư?"


Hơi thở của Tiêu Thu Phong, chậm rãi đến gần, làm cho Chánh Quân cảm nhận được, hai mắt mở ra, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, lạnh lùng hỏi.


Phác Chánh Thụ là hội viên của hiệp hội Tea Kwon Do, mặc dù không phải là cao thủ nhất lưu nhưng đã bị người ta đánh thê thảm như vậy, làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của dân tộc Đại Hàn, hiện giờ hắn đã bị đuổi ra khỏi hiệp hội, vĩnh viễn không bao giờ đựơc quay lại.


Sự nhục nhã này, nhất định phải tìm trở lại, cho nên sau khi nghe tin tức này, lập tức dùng danh nghĩa của cha, sách động lên cái chuyện giao lưu lần này, chỉ muốn đánh bại nguời đàn ông kia, lập uy cho Tae Kwon Do, lập uy cho quốc gia.


"Hình như là vậy…..." Ngữ khí nhẹ nhàng, không chút dao động, đối với người đàn ông trước mắt, hắn không chút hứng thú, nghe nói là đồ đệ giỏi nhất cảu cao thủ Tae Kwon Do Chánh Thái Huyễn, không biết hắn có bao nhiêu thực lực.


Chánh Quân nhìn bằng ánh mắt hân thường, gật đầu nói: "Quả nhiên không sai, anh trẻ tuổi như vậy, đã có thể đánh bại Phác thái sư, thật đáng khen ngợi, cho dù đánh bại anh, tôi cũng sẽ không tổn thương đến anh."


Tiêu Thu Phong cười khổ, hắn còn chưa nói ra những lời này, mà câu từ kiêu ngạo như thế lại đựơc nghe người ta nói, bước vào Vô phong chi cảnh, làm cho hắn tuấn lãng thêm vài phần, nhưng khí phách lại ẩn giấu đi, hình thành một khí chất rất bình thường, hoặc có lẽ trong mắt tên Chánh Quân ấy, hắn chỉ là người thường.


"Đúng vậy, đúng vậy, mọi người chỉ giao lưu, không cần thiết phải lưỡng bại câu thương như thế, đến điểm thì dừng."


Tư Mã Lạc bên cạnh mở miệng, miễn cưỡng nói. Hắn cũng chỉ vì người đàn ông kia mà nói, bởi vì nếu quả thật Tiêu Thu Phong đánh cho hội trưởng của của hội Tae Kwon Do tàn phế, thì quả thật rắc rối to. Nhưng lại có người hiểu lầm, đó chính là lão mập Kim bí thư.


Hắn lập tức cười khoái chí nói: "Tư Mã tiên sinh, tiên sinh không cần lo lắng, Chánh Quân là cao thủ tu thần cực hạn, đương nhiên là biết lúc hạ thủ lưu tình, phẩm đức của vũ giả của dân tốc Đại Hàn chúng tôi, tuyệt đối đáng để bất kì người nào tôn trọng."


Tư Mã Lạc bất mãn, nhưng không mở miệng, nghe được những lời này, một người da mặt dày như hắn cũng chịu không nổi nhiệt. "Tốt lắm, vậy bắt đầu đi, Kim Quân, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu, mời người thưởng thức." Chánh gia tại nước H là một đại gia tộc, thế lực rất rộng, bất kể kẻ nào cũng phải nể mặt vài phần, càng huống chi, đây còn là vì quốc gia dương oai, thị trưởng đã hạ lệnh, phải tiếp đãi như khách quý.


Kim Quân không để ý đến việc này, hình như là xem thường chính khách thì phải. Chánh Quân đứng dậy, kiên nghị hướng về Tiêu Thu Phong chào một cái, đúng y chang truyền thống của đám tiều Nhật Bản. Chẳng qua, quả thật nhìn hắn cao minh hơn tên Phác đại cứt, ít nhất là cách thức đối lịch, đã không cùng cấp bậc.


Tiêu Thu Phong liên tiếp tránh né ba quyền, xem ra tên Chánh Quân này cũng tập quyền không ít, mỗi chiêu vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, nghe nói hắn từng là quán quân của Tae Kwon Do thế giới, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh.


Nhìn thấy Tiêu Thu Phong tránh né, rất nhiều người lo lắng, chỉ có một mình Tư Mã Lạc vẫn thản nhiên chấp tay, người khác thấy vậy cũng dần ổn định, mặc dù không biết người đàn ông kia có bao nhiêu lực lượng, nhưng ngày trước đã lấy một chọi một trăm.


Hiện tại bây giờ đối phó với tên võ sĩ kia, hình như có chút dễ dàng. Tên bí thư mập mạp Kim Quân đã đi đến, nhỏ giọng nói, nhưng mà ai cũng có thể nghe rõ âm thanh: "Tư Mã tiên sinh, cao thủ của quốc gia các người, công phu chạy trốn quả thật rất hay, người xem, chợt đến chợt đi, nhưng lại không đỡ lấy một quyền của Chánh Quân, nghe nói một quyền cua rông ta, có thể phá vỡ bức tường, thật là kinh hãi."


Tư Mã Lạc đã rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn không cười. Và, Tiêu Thu Phong tựa hồ như đã đánh trả, thật ra hắn để cho người kia biểu diễn lâu như vậy, chỉ là muốn xem Tae Kwon Do chánh tông, cuối cùng là chẳng có gì đáng để tham khảo, đáng tiếc là, chiêu thức thì nhiều, nhưng không thực dụng.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/trong-sinh-do-thi-cuong-long/chuong-249/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận