Trừ Em Ra Còn Có Ai Chương 11

Chương 11
Trên căn bản, hiện tại cả đối tượng hẹn hò của anh có hình dạng thế nào, cũng sắp quên mất rồi, cho nên khi cô hỏi thì cảm tưởng duy nhất của anh chính là thức ăn ở nhà hàng cũng không tệ lắm, hôm nào phải dẫn cô đi ăn thử.

Anh có lầm không? Nào có người xem mắt còn mang "con riêng", toàn bộ hành trình cũng chỉ lưu ý đến nhà hàng như thế nào, thật khó cho cô gái kia còn có phong độ, không có quăng thức ăn lên đầu anh.

"Tử Ngôn, anh muốn kết hôn sao?" Nếu không, sao đi xem mắt?

Anh kiên định lắc đầu. "Không, tôi không muốn."

"Tại sao?" Anh từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình tan nát nên bị tổn thương? Có chứng sợ hãi hôn nhân?

Yên lặng, anh hỏi ngược lại: "Điềm Hinh, tình yêu là cái gì?"

"Anh chưa từng yêu?" Cô nhớ tới tin nhắn kia. Quả nhiên là đối phương tương tư đơn phương?

"Không có." Chưa từng yêu, lại gặp phải tình yêu điên cuồng, và tổn thương do tình yêu mang tới.

"Tình yêu —— là một người biến thành hai người, anh sẽ cười vì người kia, khóc vì người kia, ngọt ngào cảm động vì người kia, cũng tan nát cõi lòng mà khóc vì người kia, trong mắt chỉ nhìn thấy người đó. Tim của anh sẽ trở nên không phải là của mình, làm chuyện gì đều nghĩ đến người đó trước, xem có tổn thương người đó không, đuổi theo bóng dáng của người đó, đặt người đó ở vị trí rất quan trọng, rất quan trọng trong lòng, lúc nào cũng nhớ kỹ, muốn ở bên người đó cả đòi, cùng với người đó, chỉ cần người đó, trái tim sẽ rất ấm rất ấm, nghe được âm thanh của người đó, là có thể cảm thấy bình tĩnh."

Quan Tử Ngôn ngưng mắt, thật lâu không nói.

Trái tim. . . . . . vị trí rất quan trọng, rất ấm rất ấm cảm động, tâm linh bình tĩnh, thật sao? Như vậy, chính là tình yêu sao?

Anh, có tâm trạng này.

Anh như có điều suy nghĩ, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô. "Cô. . . . Vẫn yêu anh ta sao? Tôi nói là cha của Duyệt Duyệt."

Vẫn yêu sao? Cô cũng tự hỏi.

Chuyện cũ đó, bị giấu ở nơi rất sâu rất sâu trong tim, đã từng có vô số ban đêm, bởi vì không chịu nổi nhớ nhung mà núp ở trong chăn len lén khóc. Kể từ sau khi Quan Tử Ngôn xuất hiện, giống như là một tia nắng ấm trong ngày mùa đông, chiếu vào góc ướt lạnh đen tối, từ từ thay thế bi thương.

Cô đã thật lâu, thật lâu, không có ở trong chăn khóc rồi.

Nhớ nhung, vẫn có, nhàn nhạt, đầy ý nghĩa hóa thành một dòng nước suối chảy vào đáy lòng, cô có thể lộ ra nụ cười thật lòng, bởi vì trái tim là ấm, bởi vì khi cô vô dụng thì luôn có một đôi tay dắt cô, không nói nhiều, chỉ lặng yên làm bạn, bảo vệ cô và Duyệt Duyệt.

Người kia, rất quan trọng.

Cô nghĩ, cô bị tức không phải hiểu lầm anh dạy hư Duyệt Duyệt, mà là anh xem mắt ăn cơm với cô gái khác, việc anh dịu dàng với cô gái khác làm cô không vui, cô có cảm giác bị vứt bỏ.

Cô thật rất quan tâm.

"Điềm Hinh?" Vì sao không trả lời? Quan Tử Ngôn không cách nào hiểu nét mặt phức tạp sâu sắc của cô.

Anh nghĩ, cô có thể còn chưa nghĩ thông được, tìm không thấy lối ra khỏi quá khứ, nếu không sẽ không cả một vấn đề cũng không cách nào trả lời.

           

Chương 5

Hôm nay Duyệt Duyệt đã gây họa, bé đã xé nát bản thảo tôi in ra chuẩn bị giao cho nhà xuất bản, sau đó tự biết tai vạ đến nơi, nên len lén giấu đi "tay nhỏ tình yêu[1]" đặc biệt dùng để "hầu hạ" bé khiến tôi tìm không ra, lại tự động bày ra biểu lộ đáng thương nhìn tôi, tôi làm sao đánh được?

Duyệt Duyệt một tuổi tám tháng có sức tay không nhỏ, đã len lén bẻ gãy ba cây "tay nhỏ tình yêu" rồi. Bé rất thông minh, biết vật kia dùng để chiêu đãi lòng bàn tay của bé, cho nên chúng tôi đã đặc biệt chọn cái cây không dễ bẻ gãy, muốn xem xem bé còn có thể làm sao, kết quả bé liền giấu cả "Gia pháp", tôi thật sự dở khóc dở cười.

Chỉ là, buổi chiều mẹ bé tan việc trở lại biết chuyện này, cái mông nhỏ vẫn bị đánh hai cái. Đây là định mệnh, trốn cũng trốn không thoát, Tiểu Duyệt Duyệt, cháu cam chịu số phận đi, chú không cứu được cháu đâu.

Buổi sáng, đưa Duyệt Duyệt qua cho Quan Tử Ngôn thì bị anh chú ý thời gian. "Hôm nay hơi trễ."

"Ngủ quên."

"Tôi mới vừa làm xong bữa ăn sáng, có muốn ăn một chút rồi đi làm không?"

"Không còn kịp rồi." Một tay kín đáo đưa con gái cho anh, vội vã giao phó một câu: "Tiết mục mới phá tỉ lệ người xem TV, ngành mở lễ chúc mừng, hôm nay có thể sẽ về trễ chút."

"Ừ, khi cô trở về cẩn thận một chút, đừng uống quá nhiều rượu." Anh dịu dàng giao phó.

Thang máy đã tới, cô phất phất tay bày tỏ biết, một cái chớp mắt liền không trông thấy bóng người.

Anh xoay người muốn vào nhà, cửa thang máy lại mở ra. "Thiếu chút nữa đã quên rồi, cái này —— tặng cho anh."

Mấy ngày trước bị đồng nghiệp cứng rắn kéo đi giúp chọn lựa quà tặng cho ông xã vào kỷ niệm kết hôn, lúc ấy thấy cái đồng hồ đeo tay sản xuất có hạn này, đã cảm thấy rất hợp với phong cách sâu sắc trầm tĩnh của anh, nên mua mà không có do dự, tốn gần nửa tháng tiền lương của cô, rất đau lòng, nhưng mà nghĩ đến anh đeo lên rất đẹp, liền sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Xách túi giấy, lại biến mất.

Anh lắc đầu. Đã làm mẹ người ta, vẫn mơ mơ màng màng, có lúc cũng cảm thấy cô và Duyệt Duyệt không giống mẹ con, mà là chị em.

Nhìn túi giấy, chuỗi tiếng Anh phía trên này làm anh chau nhẹ mi tâm, giá tiền nhãn hiệu này không hề rẻ.

Trở lại trong nhà, bỏ túi giấy xuống, nhìn thấy bữa ăn sáng trên bàn, anh liền gói một ít xuống lầu, cô sẽ chờ xe buýt ở xã khu bên ngoài đầu ngõ, hi vọng theo kịp cô.

Nhưng hôm nay, cô không có ngồi xe buýt.

"Phó quản lý, phiền ngài đi chuyến này thật ngại quá."

"Không sao, thấy mỗi ngày cô đi xe buýt thật cực khổ, dù sao tôi cũng ở gần đây. Cô không lên xe thì sẽ tới trễ đó!"

"Nhưng ——" cô vẫn còn do dự, thoạt nhìn rất khó xử.

Người này muốn theo đuổi cô, Quan Tử Ngôn rất nhanh liền hiểu rõ tình trạng.

Cô tính thế nào? Tiếp nhận? Hay là cự tuyệt? Hoặc là giữ sự dè dặt, xem trước rồi lại nói?

Uông Điềm Hinh phát hiện anh đứng ở cửa, liền chạy nhanh tới. "Sao lại xuống?"

"Bữa ăn sáng. Mang đến công ty ăn."

"Cám ơn." Cô vươn một tay nhận lấy, nghiêng qua hôn con gái đang ngồi trên cánh tay anh một cái. "Duyệt Duyệt, mẹ đi làm nha!" Hôn con gái xong, cô không có lui ra, khuôn mặt chuyển một cái, cũng hôn nhẹ lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.

Anh sững sờ, không phản ứng kịp.

Thừa dịp anh còn chưa hồi hồn, cô lại ngẩng đầu lên hôn hôn, dán lên môi của anh, rồi sau đó lui ra. "Tôi đi nha."

Đợi cô xoay người, anh mới rốt cuộc phản ứng kịp.

"Điềm Hinh." Gọi cô lại, bỏ chìa khóa nhà mình vào trong lòng bàn tay cô. "Nếu như về trễ, thì tự mở cửa vào."

Đưa mắt nhìn vật phẩm làm bằng bạc trong lòng bàn tay, cô hiểu ý, quý trọng và thận trọng cất vào.

Ánh mắt anh dịu đi, ngón tay dài vén vén mái tóc dài sáng mềm của cô. "Công việc khổ cực như vậy, lần sau đừng tốn tiền bậy bạ nữa."

Cô chỉ cười cười. "Tôi muốn tốt với anh một chút."

"Đi đi, nếu không thật sự trễ đó." Gật nhẹ đầu với người đàn ông đang lộ vẻ mặt phức tạp phía trước. "Điềm Hinh phải nhờ anh."

Đây là người yêu nhờ làm hộ, không quan hệ theo đuổi hay không, không để lại dấu vết thay cô hóa giải sự mập mờ khi tiếp nhận, hoặc sự xấu hổ khi cự tuyệt.

Đêm đó lúc về đến nhà thì vừa qua mười một giờ.

Nhìn chăm chú vào vật bằng bạc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, cô cười một tiếng ấm áp, không về nhà mình, mà là dùng cái chìa khóa kia, trực tiếp mở cửa đối diện.

Cả nhà im ắng.

Phòng ngủ lộ ra ánh đèn vàng, cô thả nhẹ bước chân, đẩy cánh cửa khép hờ ra. Lớn đang nằm nghiêng ở trên giường, bên giường có mấy miếng ghép hình tán lạc, tay phải còn cầm cuốn sách truyện đang đọc một nửa; mà nhỏ thì nằm ở trước ngực anh, ngủ thật ngon ngọt, khóe miệng chảy nước miếng nhiễm ướt một phần áo nhỏ của anh.

Tim của cô, tan ra rồi, tráim tim đập lên những nhịp điệu rung động mà cả cô cũng không rõ.

Cô không ngờ một hình ảnh đơn giản như vậy, có thể mang cho cô sự cảm động lớn, và cảm xúc hạnh phúc vô cùng sâu đậm.

Nếu như cô vẫn còn lưu lạc, như vậy nơi này, không thể nghi ngờ chính là điểm cuối sự lưu lạc, tâm điểm xuất phát và nơi quy tụ.

Cô muốn hôn anh, rất mãnh liệt, rất có cảm xúc kích động, muốn cảm thụ sự ấm áp từ môi anh, khiến trái tim mệt mỏi ở lại trong môi anh —— mà cô quả thật cũng làm như vậy.

Quan Tử Ngôn ngủ không sâu bị kinh động, mở mắt ra liền đối diện ánh mắt nhẹ nhàng như nước của cô, cùng với —— đôi môi đang giằng co.

Cô không có lui bước, càng kiên định tiến lên, bốn môi dán sát, chờ đợi anh làm ra quyết định —— ôm, hoặc là đẩy ra.

Lâu như một thế kỷ, anh mới yên lặng than thở, đưa ra một tay nâng cái ót cô, mở miệng đáp lại, ánh mắt giao nhau, môi lưỡi dây dưa, nóng bỏng —— dán chặt mút sâu.

Anh không có cự tuyệt.

Nguồn: truyen8.mobi/t106667-tru-em-ra-con-co-ai-chuong-11.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận