Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 11

Chương 11

- Ngoại, anh Phi đã…

Giọng bà cụ càng khó nghe hơn:

- Nó… chết… nhưng nó vẫn…

Bà khó khăn lắm mới lấy được một vật gì đó từ dưới gối ra, đưa cho Hạnh Dung:

- Cái này gửi cho con.

Dung cầm lấy và đưa lên xem, đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại trắng, có đính theo mặt cũng bằng một thứ chất liệu, hình quả tim, như kiểu dây chuyền dành tặng những người yêu nhau.

Còn đang ngơ ngác thì chợt Dung nhìn thấy cái mặt dây chuyền hình quả tim ấy có chốt mở ra, cô nhẹ tay mở và kinh ngạc kêu lên:

- Hình của con và…

Cô khựng lại, bởi nữa hình quả tim bên này thì ảnh cô, còn nữa bên kia thì là ảnh của… Hoàng Phi!

- Thưa ngoại…

Bà cụ sức đã kiệt, nhưng vẫn còn nói khá rõ ràng:

- Tối qua trong lúc bà mê man thì thấy vong hồn nó về, nó khóc và nói rằng nó đã yêu con từ lúc thấy hình con trong cuốn lưu bút con gửi cho Giáng Hương. Nó định sẽ về nước và hỏi con làm vợ, nhưng chưa kịp thì đã…

Bà ngừng một lúc rồi mới tiếp được:

- Nó chưa kịp về thì cả hai anh em đều chết trong một tai nạn giao thông bên đó. Do quá say mê con nên hồn nó cứ vất vưởng đi tìm… vừa rồi nó tìm về đây và gặp được con.

Hạnh Dung đánh bạo hỏi:

- Hồn ma sao con thấy anh Phi giống hệt như người, đâu có vẻ gì là ma vậy ngoại?

- Theo nó nói thì hình hài mà con nhìn thấy là xác của một người khác. Nó nhập hồn vào đó để đi gặp con. Bây giờ nó tha thiết van xin ngoại làm cách nào cũng phải cho nó gặp lại con, nó yêu con và muốn… cưới con làm vợ. Ngoại sợ quá, khuyên nó nên bỏ ý định đó đi, bởi dương gian âm cảnh làm sao cưới nhau được, nhưng nó quyết không nghe!

- Ngoại!

Hạnh Dung muốn nói gì đó, nhưng cô khựng lại. Bà cụ lại tiếp như muốn nói cho hết, sợ không còn kịp:

- Nó nói con nên đi tìm người mà nó đã mượn hình hài và nhận lời xin cưới của người đó! Muốn xác nhận đúng người thì con nên nhìn trên cổ người ấy, cũng có đeo một sợi dây chuyền với cái mặt giống như vậy.

- Nhưng thưa ngoại…

Hạnh Dung vừa nói được tới đó thì đã thấy bà cụ trợn ngược mắt lên rồi ngoẹo đầu sang bên…

- Kìa, ngoại!

Khi Ngọc Nga chạy vào thì đã nhìn thấy bà ngoại của Hương tắt thở rồi. Cô quay sang hỏi bạn:

- Lúc nãy bà trối trăng điều gì vậy?

Hạnh Dụng muốn giấu, nhưng sau cùng cô nói hết với Nga. Cô bạn lắm lời này vội nói:

- Số mày như vậy rồi, phải làm theo thôi!

Hạnh Dung lo lắng:

- Nhưng tao làm sao…

Cả hai đứng chết lặng rất lâu…

Sáng vừa mở mắt ra, người mệt nhoài bởi đã mấy đêm liền Hạnh Dung không tài nào ngủ được, thì đã nghe tiếng của mẹ vọng từ ngoài vào:

- Con thay đồ ra tiếp khách với mẹ, có bác Phán qua chơi, muốn gặp con.

Hạnh Dung nói nhanh:

- Con đang mệt, mẹ tiếp đi!

- Không được, phải có con. Cứ ra rồi để mẹ nói chuyện. Bác ấy có đề nghị gì thì con chỉ việc lắc đầu bảo rằng chờ học xong tú tài 2 đã. Nghe lời mẹ đi.

Được lời của mẹ như vậy, nên dù không muốn Hạnh Dung cũng phải đi trang điểm sơ rồi đi ra.

Bà Phán cũng vừa từ ngoài cổng bước vào, đi theo sau bà là một người phụ nữ có tuổi khác và… một chàng trai.

Nguồn: truyen8.mobi/t102323-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-11.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận