Tri Huyện Giả Mạo
Tác giả: Mộc Dật
Chương 2: Lo lắng
Dịch giả: Bạo Vũ
Biên: Bạo Vũ+ Cường đồng học
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn
Thành Tường suy nghĩ một chút, liền có một chủ ý hay, hắn nhanh chóng cởi bộ đồ cảnh sát của mình ra mặc quan phục của vị quan trẻ này vào, đem thi thể vị quan trẻ này chuyển đến sau cái bàn, rồi đi tới cửa sau nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy không có gì bất thường cả, lúc này mới tháo then cửa ra, hé ra một khe nhỏ, nhìn bên ngoài không có ai, đi ra ngoài thăm dò, lớn tiếng kêu lên: "Uy! Tiểu nhị! Tiểu nhị đâu?"
Dưới lầu có người cao giọng nói: "Đến đây!" Chợt nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang, hắn vội vàng đem cửa phòng đóng lại. Nghe thấy tiếng bước chân kia đi đến trước cửa, gõ cửa, kêu một tiếng: "Đại lão gia! Ngài có gì sai bảo ?"
Thanh âm này có chút không bực dọc, điều này làm cho hắn có chút kỳ quái, điếm tiểu nhị này như thế nào dám nói chuyện như vậy cùng quan lão gia? Liền hừ một tiếng, nói : "Mang cho ta một chậu nước ấm, nhân tiện mang một Thế đao đến đây!"
(Dịch:thế đao có công dụng tương tự dao lam dùng để xuống tóc cạo râu)
"Có ngay!" Điếm tiểu nhị đáp ứng, rồi xoay người rời đi, nhưng hắn suy nghĩ cái gì, lại quay trở lại, nói : "Thế đao ? Quan lão gia trong điếm không có Thế đao!"
"Đi tìm một cái đi!"
"Bây giờ trời tối đèn tắt biết tới nơi nào để tìm? Dùng đồ này chỉ có miếu tự mới có thôi!"
Cũng đúng, đây cũng không phải thời nhà Thanh, cần cạo nửa đầu. người Tống Triều ngoài hòa thượng ni cô, tất cả mọi người râu tóc đều là giữ lại, làm Thế đao cũng không biết dùng vào việc gì, chả nhẽ chỉ có miếu tự mới có thôi sao.
Hắn thay đổi chủ ý: "Vậy tìm cho ta một cái kéo!"
"Được!" Điếm tiểu nhị thấp giọng lầu bầu một câu, "Tiền thuê nhà còn không trả nổi, lại còn lý sự!" Nói xong đi rồi.
Thanh âm của điếm tiểu nhị tuy rằng đã hạ xuống hết mức, nhưng Lãnh Nghệ vẫn có thể nghe thấy, không khỏi lặng đi một lúc, tri huyện này không trả nổi tiền thuê phòng? Trong rương kia không phải là tràn đầy bạc sao?
Rất nhanh, điếm tiểu nhị bưng một chậu nước còn cầm một cái kéo tới, dừng cửa bộ dạng uể oải nói : "Đồ tới rồi, mở cửa đi!"
“Đặt ở ngoài của là được rồi
Keng! Điếm tiểu nhị đem chậu nước đặt thật mạnh xuống sàn nhà,ném cái kéo vào trong chậu nước, rồi xoay người rời đi.
Lãnh Nghệ nghe bên ngoài không có âm thanh nào, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa, đem chậu nước cùng kéo bưng vào trong phòng. Một lần nữa khóa chặt của, sau đó đem tóc thi thể cắt rơi đầy đất, tiếp tục đem tóc của mình cũng cắt loạn lên.
Sau đó, hắn mở cửa sổ ra quan sát, trời đông giá rét trong hậu viện vẫn im ắng, một bóng người đều không thấy.
Hắn buộc chặt eo thi thể kia, rồi từ cửa sổ thả xuống dưới. Sau đó bản thân cũng đi xuống, đem thi thể vác trên vai, tiến về phía tường vây, rồi leo lên trước, tiếp đó lại kéo thi thể nên, vất ra bên ngoài. Rồi nhảy xuống đất, nhìn hai bên một chút, không có ai. Hắn vác thi thể đi vào một ngôi nhà âm u cách đó không xa, tìm một cây cổ thụ.
Hắn lấy một nắm bùn đất, đem khuôn mặt thi thể lau loạn thất bát tao, lại nện cho khuôn mặt thi thể mấy quyền, phá hủy dung mạo, lại quan sát xem chung quanh có ai không, lúc này mới đem đai lưng vắt qua một nhánh cây bị chém xéo, rồi tìm một tảng đá, giẫm lên , sao cho vừa với độ cao viên quan trẻ kia treo cổ, đem đai lưng buộc lại, sau đó ôm lấy thi thể, cho đầu chui vào trong dây, nhẹ nhàng buông, thấy vết dây hoàn toàn trùng khớp, sau đó đem tảng đá đá văng ra ngoài.
Nơi này rất bí mật, không đến gần sẽ không nhìn thấy, hơn nữa lại là ban đêm mùa đông khắc nghiệt, phỏng chừng treo trễ một chút cũng không có ai phát hiện ra.
Nhìn thi thể kia, hai tay của hắn tạo thành chữ thập, thấp giọng nói thầm: "Thực xin lỗi, đắc tội, đối ngươi như vậy thật sự bất đắc dĩ. —— ngươi yên tâm! Ta hướng tới ngươi mà thề, ta sẽ thay ngươi, nhất định sẽ thay ngươi sống tốt, thân nhân của ngươi ta sẽ chiếu cố, thay ngươi làm tận chữ hiếu, ngươi có linh thiêng phù hộ cho ta!"
Dứt lời hắn cung kính cúi đầu một cái.
Quan sát xung quanh xem có ai không, hắn như một con báo đi trở lại nơi hắn theo dõi lúc đầu, ven đường hiện lên một cây đại thụ bị bôi đen, leo lên ngọn cây , trong một cái tổ chim lấy ra một cái rương da. Đây là thứ mà lúc hắn xuyên không mang đến, lúc trước chuẩn bị đi trộm quần áo thì giấu ở nơi này. Hắn mang theo rương da xuống, trèo tường quay về phòng khách điếm.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn nơi treo thi thể, trong đêm tối, mơ mơ màng màng cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này mới thả lỏng mà đem cửa sổ đóng lại.
Hắn đem chậu nước để ở dưới giường, đi tới cửa đem then cửa tháo xuống, rồi trở lại ngồi trước bàn, nhìn tóc trên mặt đất, đưa ngón tay chấm vào trong chén trà cho ướt, lau ở khóe mắt. Miệng đột nhiên cất giọng gào khóc.
Tiếng khóc này quả nhiên là kinh thiên động địa, tuy rằng chỉ có sấm mà không mưa, nhưng tiếng khóc bi thiết này, lại có thể khiến chính hắn cũng phải cảm động, không thể tưởng được chính mình lại có thiên phú diễn trò lợi hại thế này.
Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, xông tới là một người đàn ông trung niên, thấy Lãnh Nghệ trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc và khó có thể tin, dường như nhìn thấy chuyện tình khó mà tin được trên đời. Mặc dù sắc thái này chỉ có trong nháy mắt, nhưng lại bị Lãnh Nghệ nhìn thấy, hắn cần phải chú ý phản ứng mỗi người đối với mình khi đóng giả tri huyện.
Biểu cảm của người trung niên kia, chẳng lẽ đã phát hiện ra mình đóng giả có gì không đúng sao? Lãnh Nghệ trong lòng hồi hộp lo lắng.
Ngay sau đó, lại tiến vào một người nữa, là ông già mà lúc trước hắn nhìn thấy ngoài của sổ. Lão giả này vừa vào cửa, thấy Lãnh Nghệ cầm trong tay một cái kéo, đang cắt tóc, mà một đầu tóc dài đã trở thành trọc lóc.
Lão giả không khỏi kinh hãi, vội vàng đi lên, đoạt lấy cây kéo trong tay hắn, dậm chân nói : "Chủ nhân! Người đây là làm cái gì thế này!"
Lãnh Nghệ nhìn một cái, từ trong mắt lão giả này thấy được sự kinh ngạc khi hắn cắt tóc, nhưng không có biểu hiện gì không đúng mà xuất hiện nghi hoặc thậm chí sợ hãi, trong lòng một tảng đá lớn nhất thời để xuống. Xem ra, hắn đóng giả rất thành công, ngay cả người luôn bên cạnh tri huyện cũng không nhận ra.
Bất quá, người trung niên nhân tiến vào đầu tiên kia, vì sao lại nhìn mình kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ hắn nhìn ra điều gì sơ hở sao? Lãnh Nghệ vội hướng cửa nhìn lại, lúc này, lại tới mấy lữ khách xem náo nhiệt nữa, Nhưng không thấy người trung niên lúc nãy.
Lãnh Nghệ không dám nhìn đông ngó tây tìm kiếm, chỉ có thể thương tâm cúi đầu lau nước mắt. Trước tiên xem động tĩnh thế nào đã, ít nhất lão giả này đi theo tri huyện không nhìn ra sơ hở. Hiện tại liền xem thanh âm của mình có vấn đề gì không. Hắn chỉ là cúi đầu giả bộ lau nước mắt, đến khi chưởng quầy, điếm tiểu nhị, còn có một chút lữ khách đều đến đây xem náo nhiệt, lúc này mới ngẩng đầu thở dài một tiếng, nói : " Lãnh mỗ làm người, sống uổng hơn hai mươi năm, thế nhưng... , ai!"
Lão giả nói: "Chủ nhân người làm gì đến nỗi này? Chỉ là nhất thời mọi chuyện không thuận lợi mà thôi."
Thấy lão giả này nghe xong thanh âm của mình, cũng không có nửa phần nghi hoặc, Lãnh Nghệ cũng yên tâm một ít, thanh âm xem ra cùng tri huyện kia không sai khác là bao nhiêu. Không khỏi lại thở dài một tiếng: "Ai! Há lại chỉ nhất thời là không thuận lợi, nghĩ tới nghĩ lui, không bằng cạo đầu làm sư, quy y cửa Phật khéo lại tốt hơn!
Lão giả vội hỏi: "Lời ấy sai rồi, vụ án này còn ba ngày nữa, án này cũng chưa chắc phá không được! Hơn nữa, cho dù là phá không được cùng lắm là cách chức về quê thôi, không cần phải xuất gia đâu chủ nhân!"
Phá án? Lãnh Nghệ trong lòng vừa động, cái này là nghề của mình mà! Còn có ba ngày phá án? Tuy rằng ngắn, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng. Xem án kiện thế nào đã.
Tiểu nhị lúc trước mang đồ cho hắn tên là Trương Mặt Ngựa, nói khẽ với chưởng quầy, khách điếm cùng người chung quanh xem náo nhiệt: "Khó trách hắn lúc trước bảo tôi đi tìm giúp hắn thế đao cạo đầu, tôi còn cảm thấy kỳ quái, như thế nào tự dưng lại cần thứ này làm cái gì, nguyên lai là muốn xuất gia !"
Một tên chạy bàn nói : "Muốn xuất gia, cũng nên đến chùa quy y, sao lại tự cắt tóc thành loạn thất bát tao thế này?"
Sạn chưởng quầy trách mắng: "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là cạo đầu "minh chí"! Chính là đã muốn hạ quyết tâm muốn xuất gia."
Tiểu nhị Mặt Ngựa nói khẽ với chưởng quầy : "Hắn xuất gia chúng ta không cần xen vào, mấy tháng này hắn thiếu chúng ta tiền thuê nhà tiền cơm nhiều như vậy, trước hết nên để cho hắn thanh toán, bằng không, hắn cứ như vậy lục căn thanh tịnh, chúng ta sẽ mất hết cả vốn!"
Chưởng quầy gật đầu, trong lòng cân nhắc như thế nào mở miệng.
Lão giả kia tiếp tục khuyên nhủ Lãnh Nghệ nói : "Chủ nhân, người cũng không thể không nghĩ lại, ngươi hiện tại chính là quan phụ mẫu, thất phẩm huyện lệnh, bao nhiêu năm gian khổ học tập mới có được ngày hôm nay, sao có thể vung tay cạo đầu xuất gia đây? Ngươi về quê nhà cha mẹ nghĩ như thế nào? Thê tử kết tóc với ngươi, giờ phút này còn tha thiết mong chờ ở trong nha môn! Ngươi cứ như vậy vỗ mông xuất gia, bọn hắn sẽ rất thương tâm!"
Cha mẹ? Thê tử?
Tri huyện này có cha mẹ ở nhà, có thê tử kết tóc ở huyện nha? Lừa người khác thì còn dễ, nếu muốn lừa dối cha mẹ, lừa gạt thê tử kết tóc cùng giường chung gối, chỉ sợ rất khó. Cha mẹ ở nhà, trước mắt không phải là vấn đề, thế nhưng thê tử phải xủ lý thế nào đây? Lãnh Nghệ trong lòng có chút bận tâm.