Tru Tiên Chương 251: Yêu Vật

   
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, loạn thạch rơi xuống như mưa,  Tinh Bàn không ngừng phát ra muôn vàn tia sáng chói mắt, làm cả thạch thất của Quỷ Vương bừng sáng lên. Không khí tràn ngập mùi  máu tanh nồng nặc, mùi máu xộc vào mũi làm người ta có cảm giác mình đang phải  ngâm mình trong một đại dương toàn máu,. Quỷ Lệ không hiểu tại sao dị biến lại đột  nhiên xảy ra, nhưng sau cơn kinh ngạc lúc đầu, hắn đã lập tức tỉnh ngộ, quay người hét  lớn: "Tiểu Hôi!"
Tiếng hét truyền đi xa, không lâu sau thì trong thạch thất vang lên tiếng vọng đập  trở lại, ngay sau đó tiếng vọng này liền bị tiếng ầm ầm một trận địa chấn lớn hơn làm át  đi, trong tiếng ầm ầm, cát đá rơi xuống lả tả, càng lúc càng nhiều viên đá lớn rơi xuống  như mưa.

Nhưng tiếng hét của hắn không được hồi đáp, thanh âm "chí chí chí" thân thuộc  kia không hề vang lên. Vẻ nôn nóng hiện rõ lên gương mặt Quỷ Lệ, hắn trầm ngâm giây  lát rồi hướng ánh mắt vào phòng. Quỷ tiên sinh không biết từ lúc nào đã dịch người sát  lại phía hắn, vì có lớp sa che mặt màu đen nên không thể nhìn rõ thần tình của y, nhưng  nghe khẩu khí nói chuyện thì dường như y không hề hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh  một cách kỳ lạ, thậm chí là còn có thể nghe ra vẻ hưng phấn trong đó nữa.
"Con khỉ này chắc đã chạy vào trong rồi!" Quỷ tiên sinh đã thốt lên một câu như  vậy.
Quỷ Lệ liếc mắt nhìn y rồi không chậm trễ lướt ngay vào nội thất. Vừa mới phóng  vào, hắn đã khựng người lại, đứng yên tại chỗ. Trong nội thất trống rỗng, từ trong ám  môn trên vách đá phảng phất như có một đôi mắt đen ngòm đang chăm chăm nhìn gã.
Sau lưng hắn ánh sáng chói lòa, thì ra là Quỷ tiên sinh đang cầm Tinh Bàn bước  tới, khi y nhìn thấy ám môn trên vách đá, thì cũng không khỏi ngẩn người, xem ra y  cũng không ngờ ở đây lại đột nhiên xuất hiện một ám môn, hoặc giả có lẽ y đã biết nơi đây có ám môn, nhưng không ngờ lại tự động mở ra vào lúc này, nhất thời cũng không  biết nên nói gì.
Sắc mặt Quỷ Lệ trở nên lạnh lùng, trừng mắt lên nhìn Quỷ tiên sinh. Quỷ tiên sinh  cũng nhìn thẳng vào hắn, chần chừ một thoáng rồi cất giọng đều đều nói: "Đừng nhìn ta,  những ngày qua ta đều không rời khỏi các hạ nửa bước, ta cũng không biết là chuyện gì  đâu."
Quỷ Lệ hừ lạnh một tiếng, tuy trong lòng đầy dẫy nghi ngờ, nhưng địa chấn lúc  này càng lúc càng dữ dội, còn Tiểu Hôi thì rõ ràng đã chạy vào trong động khẩu này, bất  luận thế nào, đây cũng không phải là lúc truy cứu sự tình. Hắn lập tức đưa ra quyết định,  lạnh lùng nói: "Chúng ta vào trong!"
Quỷ tiên sinh khẽ chau mày, có vẻ chần chừ do dự, đang định nói gì đó thì đã thấy thân hình Quỷ Lệ lay động, lướt vào trong ám môn tối đen kia rồi.
Quỷ tiên sinh đứng ngẩn ra giây lát, nhìn chiếc Tinh Bàn đang phát ra hào quang  rực rỡ trong tay, rồi lại nhìn ám môn, chợt thở dài một tiếng nói: "Người tính không bằng  trời tính, không ngờ lại bị một con khỉ phá hỏng cả đại sự..." Nói đoạn, y lắc đầu cười  khổ một tiếng, thân hình phiêu diêu phóng theo Quỷ Lệ vào trong ám môn.
Thông đạo vừa hẹp vừa dài, Quỷ Lệ càng đi, địa thế càng dốc, không khí xung  quanh cũng dần trở nên ẩm ướt, nhưng khiến người ta khó chịu nhất là càng đi xuống,  mùi máu tanh lại càng nồng nặc hơn.
Trong thông đạo, vách đá hai bên vẫn không ngừng rung lên bần bật, nếu như là người thường, chắc chắn lúc này trong lòng sẽ dâng lên nỗi sợ hãi bên vách sập xuống  chôn sống mình ở nơi đây. Có điều sắc mặt Quỷ Lệ dường như hoàn toàn không hề lo âu  về chuyện này, chỉ thấy thân pháp hắn càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đi đến  đầu kia của động khẩu, phía trước là một quầng sáng đỏ rực màu máu và một bình đài  rộng bị huyết quang nhuộm đỏ, phía trên bình đài ẩn ước vang lên những tiếng gầm rú quen thuộc.
Quỷ Lệ hơi biến sắc, vừa nghe hắn đã nhận ra đây chính là tiếng gầm rú của Tiểu  Hôi sau khi biến thân, nhưng bên trong quầng sáng đỏ rốt cuộc là thứ gì, nguy hiểm thế nào mà lại có thể buộc Tiểu Hôi phải biến thân quyết chiến sinh tử như vậy?
Hắn không dám ngần ngừ, thân hình phóng tới như một tia chớp, lao thẳng vào  giữa quầng sáng. Sau lưng Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh cũng phóng vút ra khỏi cửa động, sau  khi đứng vững, y không hành động gì vội, mà quay người lại nhìn về phía sau một cái.  Lúc này phía sau lưng y, một là động khẩu vừa mới đi vào, hai là một thông đạo tối om  khác. Quỷ tiên sinh chính là đang nhìn vào thông đạo này.
Quỷ tiên sinh chăm chú nhìn vào đó một hồi lâu, rồi mới chầm chậm thu hồi mục  quang, cúi xuống nhìn Tinh Bàn trên tay mình. Sau khi đến nơi này, ánh sáng của Tinh  Bàn chẳng những không giảm sút, ngược lại còn sáng rực rỡ hơn bội phần, đồng thời ở giữa ngọc bàn không ngừng xuất hiện những cổ tự màu hoàng kim, sáng bừng lên rồi từ từ tắt ngóm trong màn bạch quang chói mắt, vô cùng thần kỳ, tựa như đang hưởng ứng  lại một sức mạnh thần bí khác. Quỷ tiên sinh ngước mắt nhìn lên phía trước, quầng sáng  đỏ rực kia càng lúc càng cuồng bạo, một luồng khí lưu cực mạnh đang tung hoành ngang  dọc, cộng với chấn động càng lúc càng mãnh liệt làm cát đá rơi xuống rào rào, phảng  phất như muốn cảnh báo trước một nguy hiểm cực lớn đang chờ đợi phía trước.
Chỉ là lúc này, ánh mắt y ngược lại còn lộ ra vẻ hưng phấn, sải chân bước tới phía  trước.
Quỷ Lệ lao vào giữa quầng sáng, cơ hồ như cùng lúc với ánh sáng đỏ chiếu lên  người hắn, Quỷ Lệ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tuy chỉ trong nháy mắt hắn  đã khôi phục lại tình trạng bình thường, nhưng cảnh tượng trước mắt, vẫn làm hắn phải  cả kinh thất sắc.
Huyết Trì khổng lồ, những vách núi đổ sụp, không khí tràn ngập máu tanh, tất cả đều không nằm trong dự liệu của gã. Giữa không trung, lúc này xuất hiện một quái vật  hình người do huyết khí đỏ thẫm tụ thành, thân cao mấy chục trượng, cơ hồ như muốn  lấp kín cả hang động khổng lồ này. Phía trên bình đài, Tiểu Hôi hóa thân thành con khỉ  khổng lồ đang gầm rú gào thét, hoàn toàn không có vẻ gì sợ hãi, nhưng thân hình nó quá nhỏ bé so với quái vật kia, mà quan trọng nhất là lúc này dường như Tiểu Hôi đã hoàn  toàn không còn khả năng hoàn thủ. Con quái vật kia không ngừng thổi ra những đạo hỏa  diệm đỏ rực như máu, khiến nó chỉ biết nhảy qua nhảy lại né tránh.
Những đạo huyết diệm kia không ngừng thổi xuống, quét sạch tất cả, đến cả những tảng đá cứng rắn vô cùng cũng bị nó làm cho tan chảy. Tuy thân thể Tiểu Hôi  không phải phàm thể, nhưng cũng không dám ngạnh tiếp, chỉ biết nhảy qua nhảy lại  trên bình đài né tránh. Nhìn thân hình đầy những vết thương của Tiểu Hôi cũng biết nó đã nếm không ít khổ đầu, trước mắt chỉ là cố gắng chống đỡ, kéo dài tàn cuộc mà thôi.
Đúng lúc này, Tiểu Hôi toàn lực giậm mạnh chân nhảy vút lên không, tránh khỏi  một đợt huyết diệm vừa quét tới. Thậm chí ở trên không nó vẫn có cảm giác phần lông  bên dưới của mình bị lửa quét phải, đau đớn gầm lên một tiếng, nhưng xem ra là vẫn  tránh né được. Không ngờ khi nó vừa chạm chân xuống bình đài, lòng bàn chân chợt  đau nhói lên, cơ hồ như thấu đến tận xương cốt. Tiểu Hôi cúi xuống nhìn, thì ra bình đài  đã bị huyết diệm nung chảy thành nham thủy nóng rực, còn hai chân nó thì lúc này đã đã phỏng rát, cháy khét lẹt.
Thân hình to lớn của Tiểu Hôi run rẩy lắc lư như muốn khuỵu xuống, còn quái vật  nhân hình tụ thành từ huyết khí kia thì dường như hoàn toàn không có vẻ thương hại, lại  thổi tới một đạo hỏa diệm nữa, mắt thấy mình sắp bị hỏa diệm làm cho tan xương nát  thịt, Tiểu Hôi ngửa mặt gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, nhưng rõ ràng là cũng không hề có tác dụng.
Dưới ánh lửa đỏ rực, ba con mắt của Tiểu Hôi phảng phất như cũng biến thành  màu máu. Đúng vào thời khắc nguy cấp như chỉ mành treo chuông này, đột nhiên sau  lưng nó chợt vang lên tiếng hú dài tựa như rồng gầm hổ rống, một đạo ánh sáng màu  xanh tựa như cầu vồng bay vút tới, vạch một đường cong giữa không trung, trong nháy  mắt đã hình thành một cái khiên ánh sáng, trong màn sáng thấp thoáng ẩn hiện một đồ hình thái cực. "Ầm!" Đạo huyết quang của con quái vật khổng lồ đã bị quang thuẫn đẩy  bật lại.
Người vừa xuất thủ chính là Quỷ Lệ.
Chỉ là tuy cản lại được một kích của quái vật, nhưng thân hình Quỷ Lệ cũng bị  chấn động không ít, hai mắt như hoa lên, quang thuẫn do hắn ảo hóa ra tiêu tán, cả người cũng suýt chút nữa thì rơi xuống Huyết Trì, cũng may là hắn đạo hạnh cao thâm,  vội vàng kịp thời trầm người xuống, mượn lực ấn vào bình đài tung mình bay lên, lướt  qua người Tiểu Hôi, không nói tiếng nào đã nhẹ nhàng chụp lấy người nó, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhấc bổng cả thân hình to lớn của nó lên khỏi mặt đất.
Tiểu Hôi rống lên một tiếng đau đớn, thân hình bốc lên khỏi mặt đất, toàn thân  phát ra những tiếng rắc rắc, trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, trở lại là con khỉ lông xám  nhỏ bé vẫn hay ngồi trên vai Quỷ Lệ.
Lúc này Huyết Khí Cự Nhân thấy huyết diệm của mình bị cản lại thì càng thêm  phẫn nộ, chuyển mục tiêu sang Quỷ Lệ. Chỉ thấy nó há miệng thật to, phun ra một đạo  huyết diệm dài tới năm trượng, tựa như một con hỏa long từ trời cao lao xuống, phóng  thẳng vào Quỷ Lệ.
Quỷ Lệ đặt Tiểu Hôi lên vai, nói: "Bám chặt!", rồi lướt mình bay lên, nhưng tốc độ tiến thoái của hắn linh hoạt hơn Tiểu Hôi khi nãy gấp bội, cũng nhanh hơn gấp bội, tuy  là huyết diệm của Huyết Khí Cự Nhân uy lực kinh hồn, nhưng hắn vẫn ung dung đảo  người lướt qua lướt lại giữa màn huyết diệm nóng rừng rực.
Tiểu Hôi lúc này cũng không nhàn rỗi, nó ngồi trên vai Quỷ Lệ, một tay nắm chặt  cổ áo chủ nhân, dù cho Quỷ Lệ có phi hành ngang dọc thế nào, vẫn ngồi vững như bàn  thạch, một tay kia không ngừng nắm lấy hai chân, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, liên tục kêu "chí chí chí chí" rồi lấy tay quạt quạt, có lẽ là lòng bàn chân đã bị nham thạch làm cho  bỏng rát, khó chịu vô cùng.
Có điều Quỷ Lệ nghe thấy tiếng kêu "chí chí" của Tiểu Hôi, đồng thời liếc mắt  nhìn thấy động tác của nó, ngược lại lại cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Có thể kêu  đau, xem ra ngoại trừ mấy vết ngoại thương, con khỉ không bị thêm vết thương nào nữa.  Yên tâm về Tiểu Hôi, thân pháp của Quỷ Lệ lại càng linh hoạt ung dung, uy lực của  huyết diệm tuy lớn, song trong mắt hắn hoàn toàn không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn  nhân lúc nhảy tránh âm thầm quan sát bốn bề xung quanh và Huyết Khí Cự Nhân quái  dị này nữa.
Cảnh tượng của Huyết Trì bên dưới chân hắn lại càng kỳ dị, đặc biệt là khi Quỷ Lệ nhìn thấy Tứ Đại Linh Thú đang bị ngâm mình trong làn máu, hắn liền ngây người.  Trong Tứ Đại Linh Thú, ngoại trừ Man Hoang Chúc Long là hắn chưa từng tiếp xúc, kỳ dư ba con thú còn lại đều có quan hệ với hắn, không ngờ chúng lại bị cầm cố tại đây.
Cùng lúc đó, hắn liền lập tức nhớ ra nhiều năm nay Quỷ Vương dùng hết lực lượng  Quỷ Vương Tông để lùng bắt Tứ Đại Linh Thú, thì ra là để bày ra trận pháp kỳ dị này.
Hắn thoáng động tâm, ngước mặt nhìn lên phía Huyết Khí Cự Nhân, một đạo  huyết diệm bắn thẳng tới làm không khí xung quanh nóng rực lên như lò lửa, thân hình  Quỷ Lệ khẽ phiêu động lướt đi như loài quỷ mị, trong nháy mắt đã ra xa mấy trượng.  Đạo huyết diệm bắn vào vách đá sau lưng hắn, làm loạn thạch bay tán loạn, để lại một  cái hố lớn rộng tới mấy trượng trên vách đá kiên cố.
Quỷ Lệ ở trên không nhìn xuống, phát hiện Huyết Khí Cự Nhân này là do linh khí  tụ thành, huyết khí cuồn cuộn như mây, không ngừng lưu chuyển. Hai con mắt khổng lồ xạ ra những đạo huyết quang hừng hực, nhìn chằm chằm vào người hắn. Chỉ thấy nó lại  há miệng phun ra một đạo huyết diệm nữa, dường như linh khí dùng mãi cũng không hết  vậy.
Quỷ Lệ lại tung người né tránh, nhưng lần này ánh mắt hắn sáng rực thần quang,  không đứng lại nữa, mà lao vụt lên phía trước, phóng ngược lên theo cột lửa khổng lồ,  xông thẳng vào thân thể Huyết Khí Cự Nhân kia. Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn, mắt thấy  sắp lao vào hắn khổng lồ đáng sợ kia, cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn hưng phấn  kêu "chí chí" liên hồi, thò nắm đấm ra phía trước, cơ hồ như muốn quyết chiến sinh tử vậy.
Huyết Khí Cự Nhân nhiển nhiên không thể ngờ Quỷ Lệ lại đột nhiên phản kích,  thêm vào thân thể nó quá to lớn, tự nhiên không thể phản ứng kịp thời, trong chớp mắt Quỷ Lệ đã hóa thân thành một đạo thanh ảnh, như một mũi tên phóng thẳng vào thân  hình khổng lồ do huyết khí tụ thành kia.
Vừa vào bên trong, Quỷ Lệ đã cảm thấy áp lực nặng nề từ bốn phương tám hướng  ép tới, thân hình lập tức chậm lại, cùng lúc cũng nghe thấy tiếng gầm rú thê thiết bên  tai, tựa như tiếng quỷ khóc dưới âm tào địa ngục. Hắn chỉ thấy huyết khí của mình sôi  lên sùng sục, trước mắt chỉ thấy một máu máu đỏ rực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Hắn  khẽ nhíu mày, kim quang sáng rực trên mặt, tâm niệm chuyển động, toàn thân được bao  phủ bởi sắc vàng rực rỡ, chỉ trong nháy mắt đã bức lùi huyết khí ra xa ba thước, cảm  giác khó chịu lập tức tan biến.
Không ngờ huyết khí xung quanh hắn lại phát sinh biến hóa, trong màn huyết vụ mờ mờ xuất hiện vô số gương mặt, có vui vẻ cười đùa, có bi thương, có phẫn nộ, có hung  tàn, tựa hồ như muôn vạn oán hồn của ác quỷ thập phương đều tụ tập về xung quanh  Quỷ Lệ vậy.
"Cứu với!"
"Nạp mạng đây!"
"Đừng đi..."
"Chết đi..."
Vô số tạp âm vang lên, trăm ngàn cánh tay đỏ thẫm thò ra từ trong màn sương vụ chộp về phía Quỷ Lệ, cảnh tượng đáng sợ đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình  dung. Chỉ là loại ảo thuật quỷ mị nhiếp tâm này đối với người khác thì tự nhiên là tuyệt  chiêu diệu pháp, nhưng một khi gặp phải Phật môn tuyệt học Đại Phạm Bát Nhã của  Quỷ Lệ thì hoàn toàn không có tác dụng.
Diệu pháp thông thần của Phật môn chính là đại địch của Quỷ Đạo. Vô số mặt  quỷ xung quanh hắn, nhìn thì có vẻ khí thế hung hăng, uy mãnh bội phần, nhưng vừa  chạm phải kim quang xung quanh Quỷ Lệ thì đều lần lượt phát ra những tiếng kêu thảm  thiết, vội vàng dạt ra xa, một số không kịp né tránh, đã bị Phật quang vàng rực phủ lên,  nháy mắt đã bị luyện hóa thành một đống tro bụi, bay lả tả trong gió.
Có Phật môn đại pháp hộ thân, Quỷ Lệ càng không sợ hãi, thân hình lao về phía  trước. Phía trước có vô số mặt quỷ, nhưng đều không dám cản hắn lại, mà tránh dạt ra.  "Vù!", Quỷ Lệ đã xuyên qua thân thể khổng lồ của Huyết Khí Cự Nhân, sang phía bên  kia.
"A..."
Huyết Khí Cự Nhân gầm lên một tiếng cuồng nộ, thân hình khổng lồ từ từ quay lại.  Quỷ Lệ tuy đã xuyên qua được thân thể quái vật, nhưng thần sắc hắn lúc này đã trở nên  vô cùng nặng nề. Con quái vật này là do huyết khí tụ thành, hữu hình mà vô chất, xem  ra vừa rồi hắn lao xuyên qua nó cũng không hề ảnh hưởng gì. Như vậy không phải là hắn  chỉ có thể chịu đòn mà không thể phản kích hay sao? Hơn nữa, linh lực của con quái vật  này vô cùng dồi dào, lại còn không ngừng được huyết khí dưới Huyết Trì bốc lên bổ sung,  cứ tiếp tục như vậy, chỉ e hắn sẽ mệt mà chết trước khi bị nó đánh trúng.
Quỷ Lệ đang nghĩ cách đối phó với con quái vật căn bản không thể phản kích này  thì Huyết Khí Cự Nhân bỗng nhiên phát sinh dị biến, chỉ thấy thân hình khổng lồ do  huyết khí tụ thành đột nhiên tản ra, vô số huyết khí dồn về một chỗ, hình thành một  đám mây máu khổng lồ cuồn cuộn giữa không trung, càng lúc càng dày đặc, cuối cùng  thì biến thành một trái cầu khổng lồ đường kính lên tới cả chục trượng, tựa hồ như một  vầng thái dương máu, xạ ra bốn phía những tia sáng rực rỡ.
Quỷ Lệ chưa kịp định thần lại thì huyết cầu đã xoay tròn, phát ra những tiếng nổ lớn, trong nháy mắt đã bắn ra trăm ngàn cái vòi, mỗi cái đều to như miệng bát, dài tới  mấy chục trượng, huyết khí sôi trào, vươn đi khắp động quật.
Trong phút chốc, cả động quật khổng lồ trong lòng Hồ Kỳ Sơn này đã bị những cái  vòi phủ lấp, huyết diệm vừa rồi tuy uy lực vô song, nhưng Quỷ Lệ còn có thể tránh né,  còn giờ đây, đối mặt với trăm ngàn cái vòi đáng sợ ở khắp nơi thế này, cả hắn cũng  không khỏi rùng mình, sắc mặt đại biến.
Từ lúc bắt đầu đấu pháp với Tiểu Hôi, phóng xạ những quả cầu tròn, triệu gọi khô lâu, rồi hóa thân thành Huyết Khí Cự Nhân, giờ lại biến thành một trái huyết cầu kỳ lạ với hàng trăm ngàn cánh tay. Trận pháp thần bí này phảng phất như có khả năng biến  hóa vô cùng vô tận, khiến người ta không thể không có cảm giác tuyệt vọng, không có sức ứng phó.
"Vù ù vù vù..."
Những tiếng rít sắc lạnh vang lên, những cái vòi từ bốn phương tám hướng phủ tới,  lùi không thể lùi, tránh cũng không có chỗ nào để tránh, Quỷ Lệ biến sắc, gầm lên một  tiếng, luồng kim quang bao phủ khắp châu thân hắn sáng rực lên, hình thành một chiếc  lồng ánh sáng vàng bao lấy hắn và Tiểu Hôi vào bên trong, cùng lúc đó, pháp bảo Phệ Hồn cũng đã xuất hiện trên tay.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm cái vòi cùng lúc bổ tới trong tiếng rít rợn người,  quấn tròn lấy quầng kim quang của Quỷ Lệ, ngay cả một chút kim quang cũng không  thấy, mà chỉ còn một quả cầu quái dị do tầng tầng lớp lớp những vòi huyết khí tạo thành.
Những cái vòi đỏ rực đó từ từ xiết lại, có thể nhận ra chúng đang toàn lực siết chặt  lấy Quỷ Lệ, quả cầu quái dị do vòi bao quanh hắn từ từ nhỏ lại nhưng chỉ trong chốc lát  lại khôi phục nguyên trạng, nhưng các vòi xung quanh lại phát lực lần nữa, quả cầu lại  thu nhỏ mấy phần, nhưng lực phản chấn bên trong lại một lần nữa làm chúng bật ra.
Cứ như vậy, trái cầu nhỏ lại rồi lại phình ra như trái tim đang đập, lặp đi lặp lại  nhiều lần, đột nhiên trong trái cầu phát ra một tiếng nổ, chốc lát đã ầm vang như tiếng  sấm, một mảng lớn các vòi bị lực đạo khổng lồ bên trong làm cho bắn tung ra, biến  thành một làn khói tản đi bốn phía. Kế đó, Quỷ Lệ bắn ra như một mũi tên, hạ thân  xuống bình đài, nhưng khi hạ thân xuống đất, hắn cũng không khỏi lảo đảo, suýt chút  nữa thì ngã xuống.
Nhìn sắc mặt Quỷ Lệ trắng bệch, hơi thở hổn hển, với đạo hạnh lúc này của hắn  vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị kẻ địch đáng sợ này bức tới nước này, chỉ nội một điểm  này cũng đủ thấy Tứ Linh Huyết Trận lợi hại nhường nào rồi.
Chỉ là Tứ Linh Huyết Trận và Phục Long Đỉnh rõ ràng không chỉ có vậy, tuy Quỷ Lệ có thể thoát khỏi trái cầu mà ra, nhưng những cái vòi bị Quỷ Lệ đánh tan đó đối với  huyết cầu khổng lồ kia mà nói, căn bản không là gì cả. Trên thực tế thì sau khi tản ra,  những cái vòi đó lại biến thành linh khí màu huyết hồng, rồi bị huyết cầu hút trở lại.  Linh khí cứ tuần hoàn mãi không ngừng, cho dù là người lợi hại hơn nữa cũng chỉ biết vô vọng mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, lại có thêm nhiều vòi khác được sinh ra, cảnh tượng quả thật  vô cùng đáng sợ, đến cả Quỷ Lệ cũng phải rùng mình sợ hãi.
Mắt thấy có nhiều vòi khổng lồ đang bổ xuống phía mình, Quỷ Lệ nảy sinh thoái ý,  quái vật trước mắt hắn căn bản không phải là vật của nhân gian, con người không thể chống đỡ được. Hắn đang định triển khai thân pháp tránh né những cái vòi đang đập tới  như cuồng phong bạo vũ, phóng về phía đông khẩu thì đột nhiên con khỉ Tiểu Hôi rít lên  một tiếng, cơ hồ như đã phát hiện ra điều gì đó, không ngừng chỉ tay về phía huyết cầu.
Quỷ Lệ ngẩn người, vừa rồi toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng để ứng phó những  cái vòi đáng sợ kia, nào có thời gian quan sát huyết cầu, lúc này vội vàng ngẩng đầu lên  theo hướng chỉ tay của Tiểu Hôi.
Hắn vừa ngước mắt lên liền lập tức khựng người lại, chỉ thấy ở trung tâm của huyết  cầu có một đạo bạch quang nhàn nhạt, hoàn toàn khác biệt với ánh sáng đỏ rực hung  tàn xung quanh. Cùng với lúc hắn nhìn thấy đạo bạch quang đó, huyết cầu cũng phát  sinh dị biến, thế công hung mãnh đột nhiên khựng lại, quá nửa hóa thành những làn khói đỏ, số còn lại thì rút trở về huyết cầu, còn huyết cầu lớn tới mười trượng kia cũng  thu nhỏ lại nhanh chóng.
Huyết khí điên cuồng cuồn cuộn giữa không trung, nhưng lại không thể làm gì.  Cho dù cách đó rất xa, nhưng Quỷ Lệ cũng có thể cảm nhận được nỗi thống hận của yêu  vật.
Dị biến đột nhiên xảy ra quả thật khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt. Cùng  với sự mờ dần của hồng quang, cuối cùng đám mây đỏ ở trung tâm huyết cầu cũng lộ ra.  Nơi đó huyết khí tụ tập dày đặc nhất, từ xa nhìn lại, cơ hồ như có máu đang chảy ra vậy.  Còn đạo bạch quang nghịch chuyển càn khôn kia thì đang cắm sâu vào giữa đám mây  đỏ đó, tuy có vẻ mờ nhạt yếu ớt hơn huyết khí cuồng bạo kia rất nhiều, song đạo bạch  quang này thủy chung vẫn không hề dao động, mà ngược lại ở xung quanh nó, huyết khí  còn chầm chậm mờ nhạt dần, từ từ tiêu tán.
Quỷ Lệ phát hiện cơn địa chấn đã từ từ ngưng lại, chỉ còn mùi máu tanh là vẫn  còn nồng nặc, không biết có phải vì dưới Huyết Trì kia có có quá nhiều máu hay không?
Huyết khí trên không vẫn không ngừng thu hẹp lại, không ngừng có những đạo  hồng quang xạ tới trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, tựa như bất cam nhưng lại  không thể làm gì, sau khi đám mây đỏ tản đi, trung tâm huyết cầu cũng lộ ra chân diện  mục.
Một chiếc cổ đỉnh xung quanh khắc vô số tự dạng kỳ dị, trên thân đỉnh có khắc  một gương mặt ác ma hung ác, đạo bạch quang nhàn nhạt kia giờ đã sáng bừng lên, cắm  vào giữa trán ác ma.
"Phục Long Đỉnh!"
Quỷ Lệ vừa nhìn đã nhận ra, chiếc cổ đỉnh này chính là pháp bảo được Quỷ Vương trân trọng nhất.
Quỷ Lệ từ từ quay người, ánh mắt rời khỏi Phục Long Đỉnh, đảo mắt nhìn xung  quanh, những vách đá đã nứt nẻ, Huyết Trì khổng lồ đáng sợ, còn cả Tứ Đại Linh Thú đang bị cầm cố dưới kia, tất cả những việc này lẽ nào đều do Quỷ Vương làm ra?
Sức mạnh đáng sợ thần bí kia, con quái vật vô hình này, tất cả đều là những thứ căn bản không nên tồn tại ở nhân gian, lẽ nào cũng là do Quỷ Vương triệu gọi ra?
Hành động này, ngoại trừ bốn chữ "táng tâm bệnh cuồng" ra, chỉ sợ không còn lời  nào để hình dung nữa.
Dường như sau trận kịch chiến Tiểu Hôi đã mất đi vẻ hoạt bát thường ngày, lặng lẽ ngồi trên vai Quỷ Lệ, nhưng ba con mắt của nó lại không ngừng liếc về phía Phục Long  Đỉnh, cơ hồ như vẫn còn khiếp sợ sức mạnh thần bí khi nãy.
Sắc mặt Quỷ Lệ cũng trở nên nghiêm túc, sau đó chầm chậm đi về phía mép bình  đài, mặt đất dưới chân đã bị trận đấu pháp vừa rồi làm cho thủng lỗ chỗ. Hắn đứng bên  mép bình đài, cúi người nhìn xuống dưới, giống như Tiểu Hôi khi nãy.
Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn đã thôi không nhìn chằm chằm vào Phục Long Đỉnh  nữa, chỉ lẩm bẩm kêu mấy tiếng, cơ hồ như đang khẩn cầu Quỷ Lệ cứu mấy con Linh  Thú bên dưới. Hai hàng lông mày của Quỷ Lệ nhíu chặt lại, vừa rồi trong lúc hỗn loạn  hắn đã nhận ra Tứ Đại Linh Thú có gì đó không đúng, giờ cẩn thận quan sát mới phát  hiện bốn con thượng cổ dị chủng này đã tổn thương hầu hết nguyên khí, linh lực mười  phần đã bị hút đi mất chín.
Trước giờ Quỷ Lệ chưa từng nghe nói trên thế gian này có thứ dị thuật tà ác hút  linh khí như vậy, xem ra điều cổ quái chính là nằm ở trận pháp thần bí và chiếc Phục  Long Đỉnh lơ lửng trên không kia.
Trong lòng hắn không khỏi có chút do dự, hắn tự nhiên là không hề có hảo cảm  với Tứ Linh Huyết Trận này, còn bốn con linh thú dưới kia thì đã có ba con có quan hệ với hắn, theo lý mà nói, giúp chúng thoát khỏi cùm gông cũng là điều nên làm. Nhưng  giờ đây hắn không còn là tên thiếu niên thuần phác năm xưa nữa. Tất cả những gì trước  mắt không cần nhìn cũng biết đây là tâm huyết cả đời của Quỷ Vương, nếu hắn xuất thủ hủy đi đại sự của ông ta, nào khác gì trở mặt thành thù với cha của Bích Dao?
Thực ra thì hắn hoàn toàn không hề ngại việc trở mặt với Quỷ Vương, chỉ là ở giữa  hai người vẫn còn một Bích Dao đã nằm say ngủ mười năm...
Nghĩ đến Bích Dao, ánh mắt Quỷ Lệ chợt trở nên u ám, khẽ thở dài một tiếng,  chầm chậm đứng thẳng người dậy, quay lại nhìn Tiểu Hôi chầm chậm lắc đầu. Tiểu Hôi  lập tức rối lên, gãi đầu gãi tai, hai tay rối rít chỉ trỏ, sắc mặt đầy vẻ cầu khẩn, rõ ràng là đang cầu xin Quỷ Lệ đi cứu đám linh thú bên dưới Huyết Trì. Quỷ Lệ nhíu chặt hai mày,  trong lòng càng thêm do dự bất quyết.
Đúng lúc này, phía sau hắn chợt vang lên một tiếng động khô khốc. Quỷ Lệ và Tiểu Hôi đều kinh hoảng, cùng lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào Quỷ tiên sinh đã đến bình đài sau lưng một người một thú, Tinh Bàn trên tay vẫn không  ngừng phát ra ánh sáng rực rỡ, từng đợt hào quang cuồn cuộn như sóng, Tinh Bàn như  hóa thành một trụ ánh sáng chọc thẳng lên trời, dường như đang hô ứng với cột sáng trên  Phục Long Đỉnh.
Bên dưới Tinh Bàn tỏa ra muôn ngàn đạo ánh sáng trắng bạch tinh khiết, từng đợt  tiếp nối từng đợt, tựa như đài liên mà bồ tát tĩnh tọa vậy. Phía trên Tinh Bàn, bên trong  trụ ánh sáng là một cổ tự rực rỡ ánh vàng kim, phiêu du bất định, nhưng lần này cổ tự không từ từ mờ đi, ngược lại còn càng lúc càng sáng.
Cùng lúc đó, trên không trung, trụ sáng trên Phục Long Đỉnh kia cũng sáng rực lên.
Quỷ Lệ cảm thấy tim mình như bị gì đó thắt chặt, bước lên một bước, gắt giọng  hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Nhưng Quỷ tiên sinh cơ hồ như không hề nghe hắn nói, lúc này cả người y đã chìm trong trụ ánh sáng lớn dần, hai mắt nhìn chăm chăm vào Tinh Bàn đang lơ lửng  trước mặt, không hiểu vì sao, lúc này nhìn y lại bớt đi mấy phần quỷ khí, tăng thêm vài  phần trang nghiêm đạo mạo.
Chỉ thấy dưới ánh sáng rực rỡ của Tinh Bàn, ngón tay Quỷ tiên sinh chụm lại như  đang hái hoa, chầm chậm điểm khẽ lên giữa Tinh Bàn, cơ hồ như mỗi lần y điểm xuống,  là một chữ khác lại hiện ra, lơ lửng treo bên trên Tinh Bàn. Còn Quỷ tiên sinh cũng  không dám lơ là, hai mắt nhìn chăm chăm vào giữa luồng sáng như đang tìm kiếm gì đó,  chỉ trong chốc lát, y đã điểm xuống bốn lần.
Bốn chữ vàng lần lượt hiện lên, Tinh Bàn hào quang rực rỡ, trụ sáng mở rộng lên  đến gấp hai lần, Càn Khôn Tỏa trên Phục Long Đỉnh cũng hô ứng, sáng rực lên một cách  mạnh mẽ, đồng thời phát ra những tiếng động nhè nhẹ, không ngừng dao động, tựa như  muốn lao ra ngoài vậy.
Quỷ Lệ giật mình kinh hãi, cho dù là kẻ ngu ngốc nhất cũng biết được cột ánh  sáng kỳ dị trên trán ác ma kia chính là thứ duy nhất có thể khắc chế được yêu vật kỳ dị  vô địch kia, nếu vạn nhất Càn Khôn Tỏa bị hóa giải, hậu quả thế nào chắc không cần  nghĩ nhiều cũng đoán ra được. Lúc này hắn không dám nghĩ ngời gì thêm nữa, thân hình  lắc động, lao về phía Quỷ tiên sinh, miệng hét: "Dừng tay!"
Không ngờ y vừa lao đến cách Quỷ tiên sinh chừng năm thước thì liền bị một lực  đạo vô hình đẩy bật lại, cùng lúc đó, Quỷ tiên sinh cũng điểm khẽ lên Tinh Bàn một lần  nữa.
Lần này ngón tay y có vẻ hơi run run, điểm xuống rất chậm, không biết có phải vì  quá khẩn trương hay là vì quá dụng lực, ngón tay khẽ run run rồi dừng lại trong nháy mắt,  sau khoảnh khắc ấy, chỉ nghe một tiếng động khô khốc nhè nhẹ, chữ vàng thứ bảy từ từ bay lên.
Chữ vàng thứ bảy này có vẻ lớn hơn sáu chữ còn lại, màu sắc cũng đậm hơn, sau  khi bay lên không, cũng không phiêu diêu bất định như những chữ khác, mà từ từ bay  lên, rồi đứng sững lại trên không. Sau đó, sáu chữ còn lại cũng lập tức vây lại thành vòng  tròn xung quanh, trong nháy mắt, cả bảy chữ cùng rực rỡ kim quang, tạo thành một trụ sáng vàng rực rỡ, bắn thẳng vào Càn Khôn Tỏa trên Phục Long Đỉnh.
Cả động quật chỉ trong giây lát trước còn chìm trong cảnh phong vân ngùn ngụt,  giờ đây lại đột nhiên chìm vào im lặng dị thường, tất cả đều lặng thinh, cả tiếng thở cũng không còn nữa, tất cả mọi ánh mắt, Quỷ Lệ, Quỷ tiên sinh, Tiểu Hôi, Linh thú trong Huyết Trì, đều đang nín thở chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
"Cách!"
Rất nhẹ, rất dứt khoát.
Ánh sáng của Càn Khôn Tỏa trên Phục Long Đỉnh mau chóng biến mất, để lại một  lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay trên trán gương mặt ác ma, còn trụ ánh sáng màu vàng kim  của Tinh Bàn thì vừa hay trỏ đúng vào lỗ nhỏ đó. Giây lát sau, từ trong lỗ nhỏ đó có một  hạt châu từ từ lăn ra, tỏa ánh sáng lam rực rỡ, rơi vào trụ sáng vàng.
Ánh sáng vàng rực rỡ từ từ thu lại, chầm chậm hạ xuống, cả hạt châu màu lam  thần bí kia cũng từ từ rơi xuống Tinh Bàn, khi hạt châu xuống gần, có thể nhìn thấy màu  lam của nó tựa như biển cả mênh mông, vô cùng vô tận, hơn nữa lại ẩn hiện có một làn  khói nhàn nhạt bên trong, chầm chậm chuyển động như sóng thủy triều, vĩnh hằng bất  tuyệt.
Trụ sáng sắc vàng kia từ từ nhạt dần, bảy chữ vàng phía trên Tinh Bàn cũng từ từ mờ đi, cuối cùng thì biến mất, còn hạt châu kỳ dị kia thì lơ lửng phía trên Tinh Bàn  chừng nửa thước, sau đó bắt đầu xoay chuyển. Quầng sáng xung quanh Tinh Bàn cũng  dần dần nhỏ lại, thu về giữa, chẳng mấy chốc Tinh Bàn đã khôi phục lại nguyên trạng,  bay lơ lửng trên không, chỉ tỏa ra những tia sáng mềm mại dịu dàng, những miếng ngọc  nhỏ bên trong vẫn không ngừng chuyển động, chỉ khác là giờ đã có thêm một hạt châu  màu lam, nhìn như một bầu trời thu nhỏ, tất cả các tinh tú đang xoay chuyển xung  quanh hạt châu lam sắc kia.
Động quật trở lại vẻ tĩnh lặng, cơ hồ như tất cả đều bị cảnh tượng kỳ vĩ vừa rồi trấn  nhiếp, chỉ là, sự tĩnh lặng này chỉ giữ được trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn mang theo sự mừng rỡ điên cuồng đã tích tụ ngàn vạn năm nay  vang lên, một đạo ánh sáng đỏ rực như máu xuất hiện giữa động quật, mùi máu nồng nặc bay khắp nơi, ánh sáng đỏ rực phủ lên toàn bộ quang cảnh, huyết khí xông thẳng  lên Phục Long Đỉnh đang treo lơ lửng trên không.
Từng chữ vốn đang mờ mờ nhạt nhạt trên thân đỉnh đột nhiên sáng bừng lên theo  một thứ tiết tấu kỳ dị, há thành những chữ đỏ rực màu máu, theo đó là những thanh âm  yêu dị tà quái, tựa như thiên cổ yêu linh đang tụng lên những áng thơ đã bị quên lãng từ ngàn năm về trước.
Màu máu như thủy triều dâng lên nhuộm đỏ cả Phục Long Đỉnh, biến nó thành  một yêu vật lấp lánh, cuối cùng, tất cả huyết khí đều vây quanh gương mặt ác ma kia,  bắt đầu từ dưới cằm, từ từ dâng lên đến miệng, đến mũi, rồi đến hai mắt.
Cuối cùng, cả Phục Long Đỉnh bắt đầu rung lên, huyết quang tỏa sáng rực rỡ, tiếng  rít chói tai vang lên liên miên bất tuyệt, máu trong Huyết Trì bắt đầu sôi lên, đất long  núi lở, loạn thạch rơi xuống như mưa.
Huyết khí sôi trào như cơn đại hồng thủy lấp đầy lỗ nhỏ do hạt lam châu để lại,  nhuộm đỏ cả gương mặt ác ma.
oOo
"Ầm ầm!"
Đỉnh núi Hồ Kỳ Sơn, phong vân biến sắc, trời giáng thần lôi, làm nổ tung một góc  núi.
Cuồng phong nổi lên, làm đá bay cát chạy, thiên địa tiêu điều!
Bên trong hàn băng thạch thất, mặt đất và vách đá rung động dữ dội, loạn thạch  rơi xuống như mưa, còn Quỷ Vương thì cơ hồ như không có cảm giác. Lúc này, hai mắt  ông ta đã đỏ rực lên màu máu, trông đáng sợ vô cùng.
Chỉ thấy hữu thủ của ông ta từ từ đưa lên, chưởng tâm từ từ hiện lên một hình xăm  cổ đỉnh, lực đạo mạnh mẽ, mang theo mấy phần ngụy dị tà quái.
Quỷ Vương nhìn chăm chăm vào hình trên tay, rồi bật cười, tiếng cười đầy vẻ tà ác,  điên cuồng, thậm chí là có vẻ bệnh hoạn.
"Thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi!" Ông ta thở dài một tiếng, thanh  âm trở nên khàn khàn khó nghe, cơ thịt trên mặt không ngừng giật giật, mặt đỏ như máu,  vô cùng quái dị.
Đột nhiên ông ta nắm chặt hữu thủ thành quyền, một sức mạnh quái dị cuồn cuộn  chảy khắp châu thân rồi tỏa lan bốn phía, cơ hồ như có thể nhìn thấy từng tia máu nhỏ đang không ngừng ẩn hiện xung quanh bàn tay ông ta, những bức tường xung quanh cơ  hồ như bị một lực kéo khổng lồ, đổ sập từng mảng xuống, loạn thạch bay tứ tung.
"Ha ha ha ha..."
Trong tiếng cười điên cuồng đắc ý, Quỷ Vương bước về phía cửa thạch thất. Chỉ là khi đi sắp bước ra ngoài, ông ta lại đột nhiên dừng lại, trên mặt ngoài vẻ điên cuồng tà quái, bỗng nhiên hiện lên đôi chút do dự, thân hình khẽ động, cơ hồ như muốn quay  người lại nhìn gì đó.
Phía sau lưng ông ta, là Bích Dao đang nằm say ngủ.
Có điều ông ta chỉ do dự chần chừ trong giây lát, sau đó vẫn không quay đầu. Tảng  đá lớn dùng làm cửa thạch thất đột nhiên vỡ tung làm bốn năm mảnh. Quỷ Vương dứt  khoát sải bước ra ngoài trong tiếng nổ ầm ầm của địa chấn.
"Ầm!"
Những chấn động càng lúc càng dồn dập và mãnh liệt, những khối đá rơi xuống  càng lúc càng lớn, cơ hồ như muốn nuốt trọn cả nơi này vậy. Còn bóng áo xanh kia thì  vẫn nằm yên trên giường hàn băng, cô độc mà an tịnh thê lương.
"Đinh Đinh!" Mấy tiếng chuông trong trẻo vang lên, nhưng trong nháy mắt đã bị  tiếng nổ và tiếng đá rơi nuốt mất.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tru-tien/chuong-251/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận