Truyện Kể Tây Tạng Truyện 35-36


Truyện 35-36
Cái chum và ba con khỉ - Ba hoàng tử.

Cái chum và ba con khỉ

Ngày xưa có hai người bạn thân tên là Yeché và Kunka.

Một bận Yeché có việc phải vắng nhà ít hôm. Anh đến tìm anh bạn Kunka và nói với anh này:

- Tôi phải vắng nhà dăm ngày. Tôi sợ khi tôi không có nhà, có kẻ đến đào trộm mất cái chum đựng tiền, tiền vàng cả đấy. Anh có thể vui lòng giữ giùm tôi cái chum ấy được không?

- Sẵn lòng, Kunka trả lời, anh này vốn không thật thà lắm. Yeché đi rồi, Kunka đổ cái chum ra nền nhà ngắm cho thích mắt. Những đồng tiền vàng, chúng mới đẹp làm sao! Chúng mới lấp lánh làm sao, chúng mới kêu ròn làm sao! Kunka vuốt ve chúng mãi đến nỗi không thể rời mắt ra được nữa. Anh ta chợt thấy khó lòng mà xa chúng được.

“Dẫu sao”, anh ta tự nhủ, “Yeché cũng không cần chúng bằng ta”. Anh ta giấu những đồng tiền vàng trong nhà mình, đổ đầy cát vào chum rồi đợi bạn về.

- Bạn thân ơi, đã xảy ra một chuyện kinh khủng khi anh vắng nhà, Kunka nói ngay, làm mặt rụng rời. Anh tưởng tượng mà xem, ngay sau hôm anh đi tất cả tiền vàng đều biến thành cát.

- Kỳ lạ thật! Yeché trả lời, không hề bị bịp. Chưa bao giờ tôi nghe có chuyện như thế. Nhưng thế thì anh còn biết làm gì hơn? Dứt lời anh mang chum cát về nhà.

Rồi một ngày, đến lượt Kunka vắng nhà. Anh ta lo ngại với ý nghĩ để ba đứa con thơ dại ở lại một mình. Gửi chúng ở đâu bây giờ? Chúng không thể ở nhà mà không có người chăm sóc! Anh ta đến tìm anh bạn Yeché nhờ chăm nom hộ mấy đứa trẻ trong những ngày anh ta đi vắng.

- Đừng ngại, anh bạn, Yeché nói. Anh cứ để chúng bên tôi. Tôi sẽ chăm sóc chúng như chính con tôi vậy.

Kanka đi rồi, Yeché ra chợ mua ba con khỉ nhỏ kháu khỉnh, mang về nhà, đặt cho chúng tên ba đứa con của bạn. Với con khỉ lớn nhất, Sonam, anh dạy cho biết đóng cửa, với con thứ nhì, Padma, anh chỉ cho cách quét nhà và với con nhỏ nhất, Lhamo, anh dạy cho nghệ thuật dâng trà.

Trước ngày Kunka trở về, Yeché dắt con bạn giấu biến đi. Sau đó anh về nhà, nóng lòng chờ bạn.

Vừa về đến nơi, câu đầu tiên là Kunka hỏi xem các con anh ta đâu.

- Bạn thân ơi, khi anh đi vắng, đã xảy ra một chuyện kinh khủng, Yeché than vãn. Những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dài trên má anh. Tôi phải báo cho anh cái tin khủng khiếp này: Ngay sau hôm anh đi, tỉnh dậy tôi sợ đến đờ cả người - các con anh đều hóa thành khỉ cả!

- Không thể thế được! Kunka hét lên, cổ họng tắc nghẹn vì kinh hoàng.

- Thế mà lại là thật đấy, tự anh sẽ thấy ngay bây giờ.

- Sonam, con ở đâu? Ra đóng cửa vào! Kunka gọi.

- Con ra đây, cha, con khỉ lớn làu nhàu, chạy ra đóng cửa.

Kanka cắt không còn hột máu trong huyết quản.

- Padma, ra quét nhà! Anh ta hét.

- Có ngay, thưa cha! Con khỉ thứ hai hú to, nhanh nhẹn cầm chổi quét sàn nhà.

“Chao ôi! Đúng là như thế rồi!” Kunka choáng váng nghĩ, nhưng anh ta cố nghẹn ngào gọi một lần nữa:

- Lhamo?

- Cha muốn uống trà ư? Con khỉ nhỏ nhất hỏi, con sẽ mang ra ngay!

- Thật kinh khủng, Kunka thở dài, ta không bao giờ nghĩ rằng những đứa trẻ lại có thể biến thành khỉ.

- Điều này cũng có thể như những đồng tiền vàng có thể biến thành cát vậy, Yeché nói rành rọt.

- Nhưng bạn thân ơi, Kunka thú nhận, cảm thấy rất nhục nhã, đúng ra, vàng của anh không hề biến thành cát!

- Tôi thích được nghe chính bạn nói ra điều đó. Tôi cũng xin thú nhận, bạn thân ạ, Yeché trả lời, các con anh cũng không hề biến thành khỉ giống như vàng của tôi không hề biến thành cát.

Tức thì Kunka mang trả vàng về chính chủ và Yeché trả con cho bạn. Hai người bạn ôm hôn nhau và sự cố này khép lại ở đây!

 

Ba hoàng tử

Xưa kia có một ông vua có ba hoàng tử. Một hôm ông gọi cả ba đến bảo:

- Các con, ta đã già rồi, ta cảm thấy những giờ cuối cùng của ta đang đến gần. Các con đã lớn, đã đến lúc ta giao lại vương quốc của ta cho một trong ba con. Các con hãy đi khắp thế gian, ai trong các con có được hành động nghĩa cử trước nhất, ta sẽ trao vương quốc và vương miện cho người ấy.

Ba hoàng tử vâng lời, từ biệt phụ hoàng cùng nhau đi vòng quanh thế giới. Họ lang thang rất lâu. Mặt trời lặn rồi mọc đã được bốn mươi lần, đến ngày thứ bốn mươi mốt thì họ đến tường thành một kinh thành lạ. Ba hoàng tử tìm một nơi để nghỉ qua đêm, họ thấy một quán ăn gần đấy. Hôm sau, khi tỉnh dậy, họ đi xem chợ. Đến chợ một cụ già ăn mặc rách rưới gọi họ:

- Các công tử, đi đâu mà vội thế? Mua giùm lão cái bình này nào!

Ba hoàng tử dừng lại và kinh ngạc thấy cụ già giơ cho họ xem một cái bình méo mó.

Người anh cả và anh thứ phá lên cười chế diễu, nhún vai rồi đi tiếp. Riêng hoàng tử trẻ nhất có trái tim dịu dàng thì động lòng thương ông già. Chàng móc trong túi ra đồng tiền vàng cuối đưa cho ông già rồi quay đi. Ông già gọi giật chàng lại:

- Cậu không nên đi như vậy, ta không xin của bố thí. Hãy cầm lấy cái bình, nó không phải cái bình tầm thường đâu!

- Ta biết dùng nó vào việc nào đây? Hoàng tử hỏi. Ông già đưa cái bình cho chàng, vừa thì thào:

- Cậu đã mua được một món hời đấy, công tử trẻ tuổi ạ. Không phải một bình nước bất kỳ nào đó đâu. Nó đựng nước sống. Nước ấy có thể hồi sinh bất kỳ ai, kể cả người đã chết từ lâu. Hoàng tử chưa hết ngạc nhiên thì ông già đã biến mất như bị mặt đất nuốt chửng. Hoàng tử cầm cái bình méo mó trong tay, không còn biết mình tỉnh hay mơ. Hai anh chàng đã quay lại, chẳng tìm được gì vừa ý ngoài chợ. Họ quyết định cả ba sẽ đi ngay tối ấy. Trên đường về nhà trọ, họ nghe có tiếng trống đổ dồn. Đến gần thì ra là một đám hiếu kỳ tụ tập trước chân dung một cô gái đẹp ba anh em chưa từng thấy bao giờ. Họ chưa kịp hỏi người đẹp là ai thì anh mõ đã rêu rao:

- Công chúa tuyệt sắc của chúng ta bố cáo cho bàn dân thiên hạ được biết nàng sẽ lấy làm chồng người nào đến cung điện của nàng và trả lời đúng câu hỏi duy nhất nàng nêu ra. Nhưng bất hạnh cho ai trả lời sai! Người đó lập tức sẽ bị chặt đầu ngay tại chỗ!

- Trả lời một câu hỏi duy nhất ư? Có khó gì đâu, hoàng tử cả tuyên bố. Ta sẽ đến cung điện ngay bây giờ. Các em đợi ta ở nhà trọ. Ta sẽ mời các em dự đám cưới của ta cùng công chúa. Dứt lời chàng tiến về phía lâu đài.

Tuy nhiên mãi đến tối vẫn không thấy chàng trở về và hôm sau anh mõ vẫn rao như thường lệ, người anh thứ quyết định đến lượt mình thử vận may với nàng công chúa. Anh lệnh cho cậu út chờ anh ở nhà trọ, nói rằng anh sẽ trả lời câu hỏi của công chúa dễ như bỡn và sẽ mời em dự đám cưới mình.

Từ biệt em út, người anh thứ đến lâu đài đen. Trong một cái sân buồn thảm ngổn ngang những đống đá, nhiều đến nỗi rất khó vượt qua để đến được thềm lâu đài. Khi hoàng tử được dẫn vào phòng công chúa, nàng lệnh cho chàng ngồi xuống đất, cạnh nàng. Nàng chỉ cho chàng một mâm kẹo bánh thơm, mời chàng ăn. Hoàng tử vui vẻ ăn ngay. Vừa ăn chàng vừa trân trối nhìn công chúa, bởi nàng đẹp quá. Khi chàng đã ăn xong, nàng hỏi:

- Giờ ta có thể nêu câu hỏi của ta được chăng?

- Được, ta sẵn sàng trả lời nàng.

- Kou-lie đã làm gì Pai-li? Nàng nghiêm giọng hỏi, mắt tóe lửa giận.

- Kou-lie, Pai-li? Là cái gì? Ta chưa hề nghe qua, hoàng tử lắp bắp, trán đẫm mồ hôi lạnh.

- Ngươi không biết! Công chúa reo lên đắc thắng. Đao phủ đâu, chặt đầu hắn! Hoàng tử chưa kịp định thần thì đã ngắn lại một cái đầu. Ngoài sân, một hòn đá lạ lăn lông lốc.

Sáng ngày thứ hai, người anh thứ không về, và anh mõ vẫn rao như cũ, hoàng tử út quyết định đi tìm hai anh. Đúng lúc anh bước qua cánh cổng cung điện đen thì ông cụ rách rưới ngoài chợ thình lình xuất hiện trước mặt anh và nói:

- Chờ một lát, con trai, đừng có vội! Con có biết Kou-lie đã làm gì Pai-li không?

- Kou-lie, Pai-li? Hoàng tử út lặp lại chẳng hiểu gì.

- Con thấy chưa, con không biết. Đó là câu hỏi công chúa đặt ra cho những người cầu hôn. Ai không trả lời được cô ta sẽ sai người chặt đầu và biến họ thành đá. Đó là cơ sự đã xảy ra cho hai anh của con và hàng ngàn người cầu hôn khác bị sắc đẹp làm cho mê hoặc. Cụ già suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Ta sẽ giúp con. Đây là một quả táo. Con hãy cầm quả táo này đi về hướng đông. Cuối tuần trăng thứ tư con sẽ đến núi thủy tinh, trên đỉnh núi có con chim Lửa làm tổ. Hãy cho nó quả táo này và yêu cầu nó cứu con.

Hoàng tử đón lấy quả táo từ tay cụ già. Chưa kịp cảm ơn thì cụ đã tan biến thành làn khói. Tuân theo lời chỉ dẫn của cụ già tốt bụng, hoàng tử đi về phía đông. Gần hết tuần trăng thứ tư thì một trái núi thủy tinh hiện ra phía chân trời. Càng đến gần đỉnh núi, ánh sáng tỏa ra càng gay gắt khiến hoàng tử phải lấy tay che mắt. Khi leo lên tới đỉnh, chàng thấy con chim lửa đang rỉa bộ lông bóng lưỡng, lấp lánh ánh sáng.

Theo lời khuyên cụ già, hoàng tử biếu nó quả táo và cầu xin nó cứu chàng.

- Người hãy bám lấy cánh của ta, con chim bảo chàng, và tức thì tung cánh mang chàng hoàng tử bay lên cao. Thầy trò bay như thế rất lâu, nhiều lần đêm qua ngày lại, cuối cùng họ hạ cánh xuống một cái sân vàng son lộng lẫy của một thiên cung, nơi đó có một ông vua già râu tóc bạc phơ đang dạo chơi.

- Ngươi ở đâu và từ đâu tới? Nhà vua ngạc nhiên hỏi.

Hoàng tử giải thích làm thế nào mà từ hạ giới chàng được đưa lên đây, và công chúa đã hại chết hai anh chàng ra sao khi họ không trả lời được câu hỏi công chúa nêu ra.

Nhà vua suy nghĩ một lát rồi thở dài:

- Nàng công chúa đặt câu hỏi cho những người cầu hôn không phải ai khác mà chính là Kou-lie đó, còn Pai-li là ta. Chúng ta đã chung sống nhiều năm hạnh phúc, cho đến khi xảy ra một việc kì lạ. Một sáng đẹp trời kia, ta ra vườn. Ta đi đến gần chuồng ngựa, được nửa đường, ta thấy con ngựa yêu của ta mình mẩy đẫm mồ hôi, miệng sùi bọt. Kẻ nào dám cưỡi ngựa của ta suốt đêm? Ta tự hỏi và quyết bắt cho kì được tên táo gan đó. Tối đến ta mang theo gươm và lẩn vào góc chuồng ngựa rình xem. Khoảng nửa đêm, ta nghe có tiếng bước chân vội vàng và bóng dáng vợ ta, Kou-lie, hiện ra nơi cửa chuồng ngựa. Nàng cởi dây buộc con ngựa yêu quý của ta và nhảy lên, ta chưa hết ngạc nhiên thì nàng đã biến mất vào đêm tối. Vợ ta, chính vợ ta, ta ngơ ngác nghĩ bụng, nàng phi ngựa đi đâu trong đêm? Không do dự giây nào, ta nhảy lên yên một con ngựa khác đuổi theo. Đó là một con đường kinh khủng, băng qua thung lũng, núi đá và vực sâu, đến lòng chảo lọt thỏm giữa những quả núi, nơi nàng bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt ta. Ta đang đứng trước một cái hang bên trong hắt ra ánh lửa. Ta nhảy xuống ngựa và vào trong hang. Đó là một hang đá rộng thênh thang, ở giữa có bốn mươi con quỷ ngồi quanh... ta khó mà diễn tả nên lời... quanh... vợ ta do một lũ quỷ đen có bảy đầu ôm ấp, và chúng nhảy nhót! Ta xông vào giữa đám dạ vũ địa ngục ấy mà vung gươm, vừa đâm vừa chém bốn chung quanh, chặt đầu cả lũ quỷ, trừ lại con dữ tợn nhất, con quỷ bảy đầu. Ta tấn công nó, một, hai rồi bốn cái đầu bị chặt, ta vẫn chém liên hồi, cái đầu thứ năm đã lìa khỏi mình, cố lên chút nữa, ta tự nhủ, nhưng tay ta yếu dần, ta chém mãi, cái đầu thứ sáu rơi ra và lăn lông lốc dưới đất. Ta muốn lấy hơi một chút nhưng con quỷ ấy, cái con chỉ còn một đầu ấy, đã lợi dụng tình thế ẵm Kou-lie mang đi, cả hai biến mất trong đêm đen. Nhiều năm đã trôi qua kể từ cái đêm kinh hoàng ấy, ta không gặp lại Kou-lie. Người ta nói nàng trị vì một vương quốc quỷ và nàng bảo vệ ngai vàng cho con quỷ đen với cái đầu cuối cùng trong bảy cái đầu! Người ta cũng kể rằng nàng sẽ còn dụ vào bẫy đến chàng trai danh gia thế tộc cuối cùng, lấy máu họ tưới cho con quỷ của nàng, để sáu cái đầu kia mọc lại. Chỉ có anh, hoàng tử, anh có thể giết con quỷ đen, trả lại bình yên cho thế gian tội nghiệp này!

 Dứt lời, ông vua già trao cho hoàng tử thanh kiếm thần của mình và hạ lệnh cho quân hầu đóng cương con chim Lửa. Con chim xòe đôi cánh rực lửa như vàng chảy vút lên tầng cao và bay, bay, bay mãi. Nhiều lần mặt trời lặn rồi mọc, cho đến cuối cùng con chim lửa đậu xuống trước cửa lâu đài đen, nơi trú ngụ của Kou-lie.

Hoàng tử tiến vào sân rồng đầy những hòn đá lạ, xông thẳng đến gian phòng lớn nơi trên một cái ngai đen, công chúa Koulie vẻ như chờ đợi. Thấy có khách đến, công chúa vỗ tay hạ lệnh cho kẻ hầu chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.

Sau bữa ăn, công chúa hỏi:

- Hoàng tử, hãy nói ta nghe: Kou-lie đã làm gì Pai-li?

- Kou-lie đã liên minh với quỷ làm ô danh tên tuổi đáng kính của đức vua Pai-li. Nàng là Kou-lie, và nàng bảo vệ ngai vàng cho con quỷ đen mà nàng muốn chữa lành bằng cách nhồi cho nó máu của những chàng trai trẻ.

Công chúa tái nhợt như xác chết, kêu lên hoảng sợ. Đằng sau cái ngai thò lên sáu cái đầu ghê sợ cùng với cái đầu thứ bảy đang tái sinh, từ những đôi mắt lóe lên muôn ánh chớp xanh lè, không do dự một giây, hoàng tử tuốt gươm thần, tả xung hữu đột cho đến khi cả bảy cái đầu rụng lông lốc.

Rú lên một tiếng kinh hoàng, con quỷ nằm vật ra bất động.

Cùng lúc Kou-lie thở phào nhẹ nhõm, gương mặt rạng ngời niềm vui sâu sắc.

- Cảm ơn ân nhân của ta! Chàng đã giải thoát cho ta khỏi quyền phép xấu xa, con quỷ kia đã yểm bùa ta, buộc ta phải phục tùng nó. Nay quyền phép xấu xa này đã được cởi bỏ, ta có thể quay về với người chồng yêu dấu của ta, đức vua nhân từ Pai-li!

Hoàng tử từ biệt công chúa và chạy ra sân nơi có những viên đá lạ. Chàng lấy từ dưới áo choàng ra chiếc bình cũ móp mép và lần lượt vảy nước lên từng viên đá. Ngay lập tức các viên đá sống lại, biến thành các chàng trai trẻ đẹp. Cả sân râm ran tiếng nói cười hân hoan. Hoàng tử vảy nước lên hai viên đá cuối cùng, những viên đá giam cầm hai hoàng tử anh. Vui sướng làm sao, ba anh em lại gặp lại nhau sau cuộc chia li khủng khiếp. Không chần chừ, họ quyết định cùng nhau trở về nhà.

Buổi tối ngày thứ bốn mươi mốt của cuộc hành trình, họ về đến hoàng cung, thấy vua cha đang ốm liệt giường. Nhà vua trào nước mắt vì vui sướng. Ông yêu cầu cả ba con thuật lại những cuộc phiêu lưu trong hành trình vòng quanh thế giới, nhất là phải nói rõ xem họ đã làm gì.

Ông hầu như muốn không tin đôi tai vương giả của mình khi nghe câu chuyện về Kou-lie, Pai-li và con quỷ bảy đầu. Ông quyết định trao ngai vàng, quyền trượng cùng vương miện cho người con út.

Hoàng tử sau này đã trị vì bằng cả trí thông minh lẫn đức công bằng, và sau chàng, con chàng, cháu chàng, chắt chàng... cũng hành xử như thế.

Hết truyện 36. Truyện tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/27358


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận