Trong góc tối âm u nhất của nghĩa địa, ánh sáng bật lửa nháy rồi tắt, cuối cùng chỉ còn lại một đốm sáng duy nhất.
"Mau khấn đi." – Huy thúc vào tay Đạt.
Bị thúc một cái, Đạt giật thót mình, đôi mắt đang dòm ngó xung quanh của nó tràn đầy nỗi sợ sệt.
"Cái thằng nhát gan. Còn mỗi mày thôi đấy, tập trung vào."
4 thằng xếp thành một vòng quay quanh cái lon trộn đều giữa gạo và muối được cắm một nén hương phía trên. Huy là thằng mở đầu, nó văng ra câu tục nhất từ trước đến giờ. Tiếp theo đấy là Hùng, Bảo, cuối cùng là Đạt, môi nó mấp máy một lúc vẫn không thể cất thành lời, cổ họng run run tựa như chó mắc xương.
"DKM" – Huy lại chửi câu chửi quen thuộc, kèm theo đó là một cú đòn giáng mạnh vào đầu Đạt.
Đạt không phản ứng lại, nhưng theo bản năng, nó phát ngôn ra câu chửi thề mà bản thân chưa bao giờ phát ngôn.
"Mày nói sớm có phải không bị ăn đánh rồi không."
Huy cười khà khà, giơ tay toan vỗ mạnh vào lưng Đạt nhưng bàn tay đang giơ cao lại chậm rãi buông xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng Đạt hài lòng.
Hai thằng ngồi bên cạnh nhìn vậy cũng chỉ nối tiếp Hùng khà khà cười nhạo Đạt. Phải rồi, ai bảo Đạt nhát quá làm chi, để suốt ngày bị bọn chúng nó bắt nạt, nửa đêm rồi còn bị chúng nó kéo đến đây chơi trò ma lon rùng rợn kia.
Hùng quay người ra, nghiêng đầu nhìn chiếc lon nằm im trên mặt đất, nén hương cắm phía trên bị gió thổi nên đã cháy được một nửa.
Cũng nhìn vào chiếc lon, thằng Bảo gầm lên.
"Mẹ nó, bao giờ nó mới lên, ngồi đây lạnh sắp chết rồi."
Thấy vậy Hùng cũng chen vào.
"Mày tưởng mỗi mày lạnh đấy, bố mày cũng lạnh chứ."
"Chúng mày không chửi con ma lon, ngồi đấy mà chửi nhau à." – Huy gầm lên.
Bỗng, gió gầm lên một tiếng. Nghĩa địa ngoài tiếng nói to nhỏ của 4 thằng đột nhiên chen thêm tiếng mèo kêu. Tiếng mèo kêu kéo dài trong màn đêm như tiếng trẻ con khóc thét ai oán. Từ phía xa, hai tròng mắt sáng rực nổi bật giữa bóng đen.
Nhìn con mèo đen từ phía xa đi tới, 4 thằng im bặt, ngay cả thằng bạo gan, to mồm nhất là Hùng lúc này cũng run rẩy.
Một thứ gì đó bắn vào tay, Bảo vội rụt tay lại, quay đầu ra nhìn. Chiếc lon rung lên dữ dội, gạo rồi muối bắn hết ra nền đất. Nó chỉ kịp hét lên từ "chạy" rồi chạy mất dạng.
Mấy thằng quay lại nhìn cảnh tượng này, cũng chạy không thấy tăm hơi.
Thoáng chốc, đối diện với nghĩa địa âm u chỉ còn lại Đạt, chân nó run rẩy đứng không vững, nói là chạy nhưng lại gần như là đang bò trên mặt đất. Đôi chân lê lết trên mặt đất bỗng bị một bàn tay lạnh toát túm lấy. Đạt trợn tròn mắt nhìn bóng trắng mặt mày be bét máu đang nghiêng đầu nhìn mình. Chợt... ả cười như điên như dại.
***
Huy chạy được một đoạn khá dài, cảm thấy bản thân đã bình an vô sự, nó mới thở phào nhẹ nhõm. Thò đầu ra ngoài, nhìn lại đoạn đường vừa chạy qua, lại nhìn thấy một bóng người đang đi về mình, nó toan bỏ chạy, nhưng nghĩ lại, bóng người ấy quả thật rất quen thuộc.
Huy quay người lại, tiến về phía bóng người trước mặt.
"Cái thằng này, mày định dọa tao à."
Vừa nói, nó vừa vỗ vào đầu Đạt, lại chợt nhận ra, Đạt rất lạ. Gáy Huy lạnh toát, linh cảm điều bất thường, miệng nó lẩy bẩy.
"Mày... mày..."
Mắt Đạt trong nháy mắt đỏ ngầu đáng sợ, không kịp để Hùng chạy, nó túm cổ Hùng, miệng nhếch lên, nụ cười thỏa mãn man rợ.
***
"Mày nghĩ có khi nào hai đứa chúng nó... bị làm sao rồi không?"
Hùng nói, mắt hướng về phía nghĩa địa âm u.
"Có khi nào thế không?"
Bảo hỏi lại, ánh mắt hoảng loạn.
"Có nên quay lại..."
Bảo chưa nói hết câu đã bị Hùng vỗ một phát vào sau gáy.
"Mày điên à, quay lại khác nào tìm chỗ chết."
Đúng lúc bọn nó đang nói chuyên, một bóng đen đang từ từ tiến tới, chậm chạp, bình tĩnh.
"Chạy" – Bảo hét lên.
Kết quả nó lại ăn một cú đánh nữa vào gáy.
"Là thằng Đạt, chạy gì mà chạy."
"Mày có thấy Huy đâu không."
Câu hỏi vang lên, không có tiếng trả lời, đầu Đạt cúi gằm, vai hơi run lên.
"Thằng này chắc là sợ quá, sắp tè ra quần rồi."
Bảo nhìn Đạt, cả người rung lên vì cười.
Tiếng cười chưa dứt, Đạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay nhanh chóng túm cổ hai thằng nhấc lên, sức mạnh từ trước đến giờ nó chưa có. Lúc này hai thằng mới chợt nhận ra , vai Đạt rung lên, không phải vì nó sợ, mà vì... nó đang cười, nụ cười man rợ tựa như ma quỷ, và đôi mắt nó, đ ỏ ngầu sáng rực trong bóng đêm. Nhưng khi nhận ra, hai thằng đã không còn cơ hội để ngắm nhìn màn đêm rùng rợn này một lần nữa.
***
Sáng, sương mù giăng đầy trong không khí, khí lạnh xâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể. Vừa sáng sớm, bốn nhà phát hiện có con mất tích, họ huy động cả làng lùng sục đi tìm. Tìm cả buổi sáng, bỗng có một người đi ra đồng làm sớm hoảng hốt chạy về báo. Cả làng đổ xô ra, trong bốn đứa, 3 đứa bị ngã xuống mương, mặt úp xuống bùn, cả người đông cứng. Đứa duy nhất sống xót là Đạt, nhưng cơ thể cũng thảm hại không kém, lúc mọi người tìm ra, nó đang nằm co ro bên cạnh một ngôi mộ, người chằng chịt vết cào, tâm trí hoảng loạn. Khi được đưa về, đi qua cái mương nơi ba thằng chết, nó đột nhiên quay đầu lại, bộ dạng run rẩy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ma quái, môi nó nhếch lên, đôi mắt từ đen chuyển sang đỏ ngầu vằn lên những tia máu.
Đến cuối cùng, mọi người vẫn không biết việc gì đã xảy ra vào đêm hôm ấy. Họ chỉ biết, bốn thằng nửa đêm chốn nhà ra nghĩa địa chơi ma lon, kết quả, 3 thằng chết, một thằng kể từ ngày ấy đến giờ tâm thần hoảng loạn, cứ mỗi tối lại chốn nhà ra đứng trước nghĩa địa cười man rợ, sau đó người nhà nó chạy chữa cho nó thế nào cũng không khỏi chỉ còn biết dốt nó ở trong nhà. Nhưng nhốt trong nhà cũng không ngăn được tính điên dại của nó, đêm đến, tiếng cười của nó lại vang lên, vọng trong không gian đen tối tĩnh mịch.