Truy Lùng Tên Sát Nhân Chương 3

Chương 3
Ông bồi bàn của quán ăn sang trọng "Đại Tây Dương" lên cơn nấc.

 

Ngỡ ngàng, ông ta nhìn về hướng một nhóm thanh niên đang chen lấn bước qua khung cửa bằng kính tráng gương, bước vào trong sảnh. Hai cô con gái trong váy mi ni bằng da màu đỏ chói, tất quần mạng đen, và những đường vẽ như của chiến binh trên da thịt. Ba gã con trai trẻ tuổi, áo quần nhấp nhoáng như vừa chui ra từ rạp xiếc. Một trong hai đứa con gái để tóc ngắn năm centimetre, nhuộm màu xanh lét. Đứa bạn của cô ta thì rẽ tóc ra thành từng lọn nham nhở nhuộm màu đỏ chói chang phủ xuống bờ vai. Hai trong đám con trai cũng nhuộm tóc màu xanh lét, trong khi đứa thứ ba thì vuốt tóc bằng nước đường cho dựng đứng lên, lởm chởm thành một hàng răng lược màu vàng sáng, bên dưới dái tai là một chiếc kim băng to đùng. Cả năm đứa vừa cười nói vừa trêu chọc, gây hấn với nhau và rõ ràng là đang có ý định tiến vào đền thờ trang nghiêm của những người sành ăn và giàu có dưới ánh sáng ban ngày.

- Quý ngài cần gì ạ? - Ông bồi bàn, thuộc loại người được giáo dục theo trường phái cổ kính ngày xưa, người vẫn còn tìm cách đưa một gã say Bowery bí tỉ ra ngoài quán - bằng lời lẽ lịch sự.

- Thì muốn gì, đồ chim cánh cụt?

Thằng con trai với bờm tóc màu trắng gáy lên.

- Này, anh em ơi, thử nhìn gã ta có giống một con chim cánh cụt không hả?

- Im mồm, Freddy, - một trong hai thằng con trai tóc xanh gầm gừ. - Đây là một cửa hàng sang trọng, mày hiểu chưa? Này, chim cánh cụt, dĩ nhiên bọn tao cũng muốn làm tất cả những thứ mà bọn khác kéo đến đây vẫn làm. Bọn tao muốn ăn. Ăn, mày hiều không?

- Đây, thưởng cho mày đây, chim cánh cụt, - đứa con gái để đầu lông chim chen vào, - Mau mau kiếm cho bọn tao một cái bàn thượng hạng, hiểu chưa?

Vừa cười khúc khích, đứa con gái thản nhiên tốc cả váy bằng da màu đỏ chót của nó lên cao hơn nữa, rồi thò tay vào trong phần gốc của tất quần. Có tiếng loạt soạt của tiền. Đờ đẫn, người đàn ông tội nghiệp nhìn xuống tờ một trăm dollar vừa được gí vào tay mình.

- Nhưng... nhưng mà, - ông ta lắp bắp.

- Cái gì? Chẳng lẽ bọn tao không đủ sang trọng hả? Chúng mày có rất nhiều chỗ mà, tao thấy rõ.

Ông bồi bàn đưa tay vuốt những giọt mồ hôi lạnh trên trán.

- Nhưng không được... tôi không thể... ý tôi muốn nói... ở đây bắt phải đeo cà-vạt!

- Thôi, đủ rồi đấy! Bây giờ, tụi tao chỉ muốn ăn thôi, rõ chưa?

Trong một cửa hàng sang trọng như thế này dĩ nhiên không có đội quân ném khách ra ngoài.

- Nhờ cảnh sát thôi, - một người bồi bàn đề nghị.

Ông giám đốc tuyệt vọng vặn vẹo đôi tay và nhắc tới cái danh tiếng vốn hoàn hảo của quán ăn. Cảnh sát trong những gian hầm thiêng liêng của ông ư? Không thể nghĩ tới chuyện đó được! Nhưng rồi nhanh chóng, người đàn ông nhận ra rằng cái danh tiếng hoàn hảo của quán ăn dù gì cũng đang đứng trên bờ vực thẳm. Người đàn ông tóc bạc cùng người đàn bà đeo kim cương đang lướt về hướng cửa ra. Một vài vị khách dù còn nán lại ở chỗ ngồi nhưng chắc chỉ đơn thuần vì quá ngạc nhiên.

Nhóm Punker vừa cười ngặt nghẽo vừa chiếm một chiếc bàn. Đứa con gái nhuộm tóc màu đỏ chót tuột một chiếc giày cao gót ra, gõ gót giày lên mặt bàn, vẻ thách thức. Con bạn để tóc lởm chởm lông chim của nó lại bắt đầu rút một tờ một trăm dollar và vẫy vẫy.

- Bồi! Bồi! - Cả đám đó đồng thanh gào rống lên.

Thằng để tóc hình lược để tay xuống làn áo khoác của nó và lôi ra một vật, nó thận trọng đặt vật đó lên trên nền khăn trải bàn bằng lụa trắng như tuyết.

Cả hai người con gái đi cùng với một ngôi sao dẫn chương trình của đài truyền hình bắt đầu la lên như bị đâm, khi họ thấy rõ ràng cái vật thằng trai vừa đặt lên bàn là một con chuột cống.

- Cảnh sát thôi! - Ông bồi bàn nhắc lại, giọng vừa run vừa nghẹn.

Lần này thì ông giám đốc nhà hàng hiểu rằng ông ta không còn con đường nào khác là phải nhanh chóng nhờ sự trợ giúp của quyền lực nhà nước.

° ° °

Jenna, tôi nghĩ thầm. Người đàn ông này đã bị bắn chết, và Jenna Becks, theo như tôi được biết về cô, chắc chắn không thể không nghe thấy tiếng nổ của món vũ khí có gắn bộ phận giảm thanh. Mà khốn nạn, cô đâu có thuộc loại người cẩn thận gì cho cam. Chắc chắn cô không từ tốn vào tư thế "lặn sâu", một khi không khí bên ngoài này nóng sực lên.

Qua máy bộ đàm, tôi liên lạc với Steve Dillaggio, thúc anh nhắn cho đội trọng án. Cả Phil lúc đó cũng đã liên lạc với Steve. Tôi được biết rằng Bernie Becks đang trên đường đến bệnh viện gần nhất. Anh ta bị thương nặng, nhưng theo như lời bác sĩ cứu thương thì vẫn còn cơ hội sống sót.

Quỷ quái, Jenna ở đâu?

Nóng nảy, tôi chờ cho tới khi Steve và Jerry hiện ra từ làn sương mù. Địa điểm quanh vụ nổ ở bãi tha ma tàu thủy trong cái gọi là "Vịnh Ma" đó đã được các cảnh sát viên bảo vệ cho tới khi các chuyên gia điều tra dấu vết và chuyên gia thuốc nổ tới nơi. Phil cũng đang trên đường tới đây. Trong những chiếc Bungalow xung quanh đó vẫn yên lặng như tờ. Vậy là chỉ cần một mình Steve ở lại bên người chết và bảo vệ hiện trường.

Cùng với anh bạn đồng nghiệp da đỏ, tôi đi xuyên qua làn sương mù mỗi lúc một dày đặc hơn, thẳng về khu nhà chính của khách sạn.

Trong ngôi nhà xây phía trước có tiếng nhạc xập xình. Đằng sau những khuôn cửa sổ lớn hiện rõ những dáng người trẻ trung đang khiêu vũ với những động tác rung lắc thái cực. Chúng tôi mở cửa chính, bước vào một khuôn sảnh nhỏ có lò sưởi rồi tiến thẳng về phía quầy tiếp tân.

Người đàn ông béo phị đằng sau quầy tiếp tân đang mê mải chùi bóng một cái máy pha cà phê Espresso đã cũ. Vẻ nghi ngờ, ông ta nheo mắt nhìn về phía chúng tôi. Tiếng nhạc rock ở phòng bên vọng sang ở mức độ vừa phải. Nhưng dù sao tôi cũng đề phòng trường hợp là chúng có thể đè lên những tiếng súng nổ ở biển sương mù ngoài kia.

Tôi đặt tấm thẻ lên quầy.

- FBI, sĩ quan đặc nhiệm Cotton. Đây là bạn đồng nghiệp Zeerookah của tôi.

Ông có thể nói cho chúng tôi biết, cô Becks sống trong Bungalow nào?

Tay béo phị đưa lưỡi liếm môi. Gã giấu cả hai bàn tay ra đằng sau lưng, nhưng chúng tôi nhìn qua những cử chỉ của bờ vai đầy mỡ, biết gã đang mất bình tĩnh giằng giằng xé xé cái giẻ lau. Có cái gì đó trong phản ứng của gã ta khiến cho tôi thấy bực bội ngay từ đầu.

- Becks hả? - Gã nhắc lại, chầm chậm kéo dài ra từng chữ cái. - Chưa bao giờ nghe thấy tên này.

- Cô Jenna Beck, - tôi nói chính xác hơn. - Cô ấy sống ở đây. Có thể cô ấy đã thuê nhà nội trong ngày hôm nay và...

- Không, - tay béo ngập ngừng.

- Có thể cô ấy đã sử dụng một tên khác. Nhưng ông không thể nào không nhận ra cô ấy. Cao, gầy, xinh đẹp, tóc vàng và dài, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi...

- Khốn nạn, đừng có nói nhiều! Nếu tôi đã bảo không, thì cũng có nghĩa là không. Người đàn bà duy nhất đang sống ở đây tên là Milly Baines và nặng khoảng một trăm kí lô. Tôi không biết cái cô Jenna nhà các ông.

Với một kiểu thở phì phì cáu bực, gã béo phị lại bắt đầu quay sang chùi cái máy cà phê Espresso. Chùi chính ở một cái góc đã bóng lóa lên rồi.

- Cho chúng tôi xem quyển sổ ghi tên khách của ông được không? - Zeery hỏi bằng giọng vui vẻ.

Gã béo nhìn anh bằng đôi mắt u tối. Cái cằm nhai qua nhai lại như một thớt cối xay.

- Sổ ghi tên khách hả? Hùm, phải, cái này... bị mất rồi. Trưa nay nó vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ...

- Ồ, đừng chứ, - Jerry giễu cợt.

Gã béo phí phì không khí mạnh qua hai cánh mũi.

- Đúng thế, - gã nhại lại. - Quyển số ghi tên khách biến rồi, khốn nạn! Là chuyện bình thường, đúng không? Có thể Rocky biết nó ở đâu. Nó là con trai tôi. Các ông đi hỏi nó, nếu nó về nhà. Nếu! Nhiều khi nó lang thang suốt đêm ở chỗ một con điên nào đó. Thế rồi gã béo lại tiếp tục chùi cái máy Esspresso. Đột ngột, sau đó gã buông rơi cái giẻ và nhìn từ mặt tôi sang mặt Zeery.

- À mà nói chuyện lang thang! Tại sao, thề có quỷ dưới chín tầng địa ngục, tại sao FBI lại lang thang ở đây? Cái đó các anh chưa kể cho tôi nghe.

- Ông cũng đâu có hỏi đâu, - tôi khô khan đáp. - Ông có tin chắc là ông không biết điều đó không, ông...

- Watson. Joe Watson. Khốn nạn, nếu các anh muốn buộc cho tôi tội gì...

- Không ai muốn buộc cái gì cho ông cả. Nhưng một trong những vị khách của ông đã bị giết chết, một người tên là Wilbur Staten. Cả cái tên này ông cũng chưa bao giờ nghe thấy hả?

- Chưa, tôi chưa nghe. - Gã béo phị nheo hai con mắt cho tới khi chúng gần như nhắm hoàn toàn bên dưới những vành mỡ nung núc. Nhưng nếu đó là một người đàn ông cao lớn, tóc đen, ăn mặc rất sang trọng, thì anh ta tên là Harry Smith và sống ở Bungalow số 9. Các anh bảo gì, bị giết hả. Chà, trông anh ta cũng bốc lên mùi tiền rồi đấy. Đồng hồ Rolex, nhẫn kim cương cái gì cũng có. Mà tôi thì cứ nghĩ, cánh giàu sang có bao giờ làm đến chỗ này.

Có vẻ như gã đàn ông hoàn toàn chẳng xúc động trước thông điệp kia.

Nhưng cũng có thể nguyên nhân nằm ở chỗ bản chất gã ta vốn là bản chất của một con chó gặm xương. Còn về chuyện cuốn sổ ghi tên khách bị mất, chúng tôi cần phải nén mình, không nên đưa ra những kết luận quá sớm. Một khách sạn tọa lạc ở một nơi hoang vắng là địa điểm yêu thích của những người đàn ông thích đi ngang về tắt. Những người sẽ ngay lập tức xoay mình bỏ đi nếu người ta đòi hỏi chìa chứng minh thư. Sổ ghi danh sách "bị thất lạc" là chuyện thường xuyên xảy ra cũng như những tay sếp quầy tiếp tân chẳng hề đặt ra một câu hỏi nào một khi có ông khách khẳng định rằng, ông ta tên là Smith hoặc Miller như hàng vạn kẻ khác.

° ° °

Mười lăm phút sau đó, chúng tôi được biết là toàn khu không có một chiếc ô tô nào có thể do Jenna Beck lái tới đây.

Lúc này thì ban trọng án đã tới nơi, và giữa làn sương mù nổi lên những quầng sáng đèn pha, gắng gượng chiếu sáng làn sương dày đặc nhưng kết quả chẳng mấy khả quan. Cảnh sát viên đã xua ra khỏi cơn ngủ khoảng chừng một nửa tá khách: hai người đàn ông đứng tuổi với những người bạn đi cùng rất trẻ trung không phải là vợ của họ, một tay bán bảo hiểm say xỉn không biết trời đất gì nữa và người đàn bà nặng tới một trăm kí lô tên là Milly Baines đã được gã béo phị bên quầy tiếp tân nhắc tới. Không một ai nghe thấy điều gì, không một ai nhìn thấy điều gì. Chúng tôi thậm chí còn tin lời họ. Thứ nhất, các quý khách ở đây đều đang có những việc làm hoàn toàn khác. Hai quý ngài đứng tuổi với những người bạn cùng đi, người bán bảo hiểm mê mải với chai rượu, còn quý bà nặng một trăm kí lô thì bận rộn với một băng phim video đẫm máu, hiện vẫn tiếp tục chạy loang loáng trên màn hình trong Bungalow của bà ta. Còn đám thanh niên trong căn nhà xây trước khách sạn với dàn nhạc thì đã bị rock tràn ngập cả hai tai, đến mức độ đằng nào thì họ cũng chẳng biết trời đất gì bên ngoài phòng nữa.

- Khốn nạn! - Phil lẩm bẩm, khi vừa mới tới nơi. - Jerry, cậu có thể tưởng tượng đến chuyện Jenna thật sự đã không có mặt ở đây?

Tôi nhún vai.

- Dĩ nhiên có thể xảy ra khả năng đó. Nếu Bernie cũng làm ra vẻ bí mật với em gái như đã hành động với chúng ta, rất có thể cô nhà báo đã cho toàn bộ chỉ là chuyện bịa. Cô hiểu quá rõ ông anh trai của mình. Cô ấy biết Bernie là tay ba hoa, khoác lác, sẵn sàng biến một con muỗi thành một con voi.

- Chỉ có điều thì sự thật không phải là muỗi, - Steve Dilliaggio chen vào giữa lời tôi.

Chúng tôi đang đứng gần Bungalow số 9, nơi các chuyên gia điều tra dấu vết đang làm vệc.

- Mình thật không thể hiểu nổi là không một ai đã nhìn thấy tên giết người đó, - anh bạn đồng nghiệp của tôi nói tiếp, - chắc chắn là gã đã phải quan sát nạn nhân của gã một thời gian dài, nếu không thì không giải thích nổi vụ tấn công được đặt trong chiếc thuyền buồm kia. Khốn nạn, chúng ta phải biết Wilbur Staten đã nối liên lạc với Bernie bao giờ, ở đâu, như thế nào và...

- Ta không thể hỏi Bernie được, Phil nói - Nếu anh ta có sống sót chăng nữa thì phải ba bốn ngày tới mới có thể hỏi cung anh ta được. Còn Jenna... ta có địa chỉ của cô ấy không nhỉ?

Địa chỉ thì có thể hỏi báo "Buổi sáng Manhattan", - Jerry giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh. - Chỉ có điều mình không tin rằng sẽ nhận được nhiều thông tin đâu. Nếu Jenna đã quyết tâm nhảy vào vụ này, thì cô ấy cũng sẽ bám nó tới cùng, ngoài ra chúng ta phải nhanh chóng tìm dấu vết về sự có mặt của cô ấy ở đây. Ví dụ như đầu mẩu thuốc lá, ai cũng biết cô ấy rít thuốc liên tục. Mà liệu kẻ sát nhân không những có đủ bình tĩnh để bắt cóc cô ấy, mà còn bỏ thời gian ra để xóa mọi dấu vết...

Anh bỏ lửng cho phần còn lại của câu nói trôi tuột vào không trung. Tất cả chúng tôi đều thấy khả năng cuối cùng là rất khó xảy ra. Tay giết người chắc chắn đã có đủ việc để làm, đầu tiên là kiếm và giữ cho được chiếc túi đựng đầy tiền giả nếu thông tin mà Bernie cung cấp là đúng. Trong Bungalow của anh chàng Wilbur Staten đã chết, chúng tôi chỉ tìm thấy một chiếc va li để mở, với quần áo đã được gấp gọn gàng. Người đàn ông rõ ràng là đang định biến ra khỏi khách sạn, thế rồi sau đó đã bước ra khỏi nhà vì một lý do nào khác. Có lẽ, bởi anh ta đã nghe thấy một tiếng động khả nghi ở bên ngoài và cũng có thể anh ta chỉ bước ra để trả tiền khách sạn, trước khi chuyển đồ đạc lên xe.

Tôi ra hiệu cho Phil, trí não tôi vừa kịp nhớ ra một điểm. Một điểm rất có thể sẽ cho chúng tôi biết rõ, liệu câu chuyện với cái túi đựng đầy tiền giả có là sự thật hay không.

Hai phút sau, chúng tôi đã lại có mặt bên quầy tiếp tân. Gã béo phị vẫn chưa thôi chùi cái máy Espresso, mặc dù quả thật tuyệt đối không còn chỗ nào để chùi nữa. Ngớ ngẩn, gã nhăn trán lại khi tôi cười, hỏi liệu khách ở Bungalow số 9 có trả tiền trước không.

- Có, có trả. Tại sao?

- Với một tờ một trăm đô la

- Đúng. Tại sao anh biết...?

- Ông làm ơn cho chúng tôi xem tờ tiền đó, được không?

Gã béo phị không phản đối.

Dù kẻ nào đã khiến cho gã phủ nhận sự có mặt của Jenna Beck ở đây, dù là bằng tiền hay lời đe dọa và nếu kẻ đó có tồn tại thì kẻ đó cũng không giải thích cho gã béo phị biết nguyên nhân thật sự của vụ việc. Không chần chừ, gã béo phị giở tráp đựng tiền ra. Bởi trong hộp chỉ có một vài tờ một trăm dollars nên gã không cần phải tìm lâu.

Phil thận trọng sờ vào bề mặt của đồng tiền rồi giơ nó lên ngược chiều ánh sáng. Nó được làm rất tốt đủ để lừa cả nhân viên nhà băng, nếu anh ta không chú ý kỹ. Nhưng có một vài yếu tố nhận dạng nho nhỏ mà người ta phát hiện ra nếu người ta biết phải tìm ở đâu.

Wilbur Staten cũng có nghĩa là Harry Smith đã trả tiền khách sạn thật sự bằng tiền giả. Rất có thể gã đã là một tòng phạm của một tay làm tiền giả, trước khi gã nhảy tàu và cầm theo một túi du lịch đựng đầy "hoa giấy" kiếm cách lập nghiệp mới, cùng với sự trợ giúp của chúng và sự trợ giúp của Bernie Beck. Hai người quen nhau từ thuở trước. Thế nhưng giữa Wilbur Staten và những kẻ làm tiền giả chắc chắn cũng phải có những mối quan hệ từ ngày trước. Rất có thể chúng tôi sẽ chạm đến những cái tên đích thực, nếu chúng tôi đào xới kỹ lưỡng cả quả khứ và bao cảnh sống của những người đàn ông đó là tất cả những nghệ thuật đã được huấn luyện...

Dòng suy nghĩ của tôi ngắt quãng.

Steve Dillaggio bước đến quầy tiếp tân. Anh vẫy chúng tôi lại gần. Đằng sau mái tóc vàng chẳng thích hợp mấy với cái tên Italia của anh, gương mặt Steve gây ấn tượng bồn chồn. Anh cho chúng tôi biết nguyên nhân khi cả nhóm đã bước ra khỏi vòng nghe ngóng của gã béo.

Cảnh sát vùng Manhattan vừa bắt giữ một nhóm thanh niên quậy phá, tiêu xài như nước bằng những tờ một trăm dollar giả.

Và điều đó có nghĩa là, lần đầu tiên chúng tôi có cơ hội lần ngược theo con đường của những tờ "hoa giấy" ít nhất cho tới một tay phân phát tầm cỡ.

Mời bạn đón đọc chương tiếp!

 

Nguồn: truyen8.mobi/t120279-truy-lung-ten-sat-nhan-chuong-3.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận