Thúc Long thôi đọng ma công tới cực hạn, vô số khí đen tiến vào cơ thể hắn với tốc độ kinh người.
Chỉ thấy thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, thân hình phình ra, cao hơn một thước. Khuôn mặt vốn tang thương giờ cũng lộ vẻ uy nghiêm hung hãn, giáp đen mắt đỏ, khiến người khác kinh hãi.
Không riêng gì hắn, mỗi doanh vệ lúc này cũng liên tiếp quát lên, thân hình mỗi người đều cao lên.
"Đây là công pháp tà môn gì vậy?" Gã to lớn trợn mắt hỏi.
"Không rõ lắm." Người trung niên sắc mặt ngưng trọng:
"Có điểm giống Quỷ Tương Lâm của Quỷ Phù môn, lại có điểm giống thuật Thần Đả của thiền tu, môn phái có bí pháp loại này không ít. Đại chiến ngàn năm trước từng rất huy hoàng, giờ lưu lại cũng không nhiều.""Vì sao giờ lưu lại không nhiều?"
"Loại bí pháp nàng nặng về giết chóc mà coi nhẹ tu thân, càng không nói tới luyện khí luyện đan các thứ, tất nhiên sẽ nhanh chóng mất đi." Người trung niên nhanh chóng giải thích, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiến trường.
Trong Linh Nhãn của Tả Mạc lại là một cảnh tượng khác. Trên người mỗi doanh vệ đều lượn lờ khí đen, như vô số con rắn nhỏ xoay quanh họ.
Tiếng rít càng thêm sắc bén đột nhiên vang lên.
Đám tu giả ngoại đường đồng loạt phóng ra kiếm mang, kiếm mang đủ mọi màu sắc như một bầy cá khổng lồ sặc sỡ rít gào đánh về phía Vệ doanh ở bên dưới!
Cảnh tượng cả ngàn tu giả cùng lúc phóng kiếm mang, vô cùng hoành tránh!
Ai tận mắt thấy cảnh này đều không khỏi khiếp đảm, tâm thần dao động.
Vệ doanh bên dưới, sau một tiếng quát của Thúc Long đột nhiên yên lặng tới kỳ lạ. Sát ý dày đặc lúc trước giờ lại biến mất không thấy đâu.
Tả Mạc lúc này không khống chế nổi lộ kẻ kinh hãi, khí đen bị trói chặt trong đại trận, chúng tựa như những con dã thú bị nhốt trong lồng, vùng vẫy điên cuồng. Song đám Thúc Long tựa hồ không chút để ý tới đám khí đen này, vẫn giữ vững vị trí, tùy chúng va chạm.
Thẳng tới lúc kiếm mang như mưa đã gần xuống tới đỉnh đầu mới nghe Thúc Long trầm giọng quát lên một tiếng:
"Giết!"Tiếng
"giết" này của hắn không lớn, mang theo nhịp điệu đặc biệt, trầm thấp áp chế.
Chỉ thấy đại trận của Vệ doanh bỗng dưng vận chuyển, hắc khí cuồng bạo trong trận tựa hồ cũng không cam lòng bị thôi động, chúng giãy dụa điên cuồng song không làm được gì. Những doanh vệ khoác trọng giáp màu đen sắc mặt vẫn không chút biểu tình, di chuyển từng bước đầy kiên định. Theo sự di chuyển của Vệ daonh, từ trong trận sinh ra một lực lượng vô hình kéo khí đen chuyển động theo từ chậm tới nhanh.
Một vòng xoáy thật lớn xuất hiện trên đầu Vệ doanh. Vòng xoáy trở nên đen kịt với tốc độ mắt thường thấy được, sát ý nồng nặc lại một lần nữa lộ ra!
Kiếm mang như mưa trên bầu trời như chịu một lực hút cường đại, đồng loạt chui vào vòng xoáy kia.
Đám tu giả ngoại đường đồng loạt biến sắc!
Kiếm mang không khống chế được.
Sao lại như vậy?
Đa số bọn chúng chưa từng gặp qua tình huống qury dị như vậy.
Chỉ thấy kiếm mang như mưa trên bầu trời dồn dập lao vào vòng xoáy do khí đen hợp thành kia, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Toàn bộ chiến trường trở nên tĩnh mịch, ai nấy ngơ ngác nhìn vòng xoáy đen bao phủ toàn bộ Vệ doanh đang yên lặng xoay tròn kia.
"Đây… Đây là cái gì?" Gã to lớn hét lên thất thanh.
Người trung niên cũng kinh ngạc không nói nên lời, không thể nào? Tiểu Sơn giới sao lại xuất hiện trận pháp chiến đấu lợi hại đến vây được?
Thành chủ thành Kim Ô quả nhiên rất có bối cảnh!
Không phải môn phái lớn bảy tám trăm năm tuyệt đối không thể có trận pháp chiến đấu kinh khủng tới vậy. Tên này rốt cuộc là người của môn phái nào? Chạy tới Tiểu Sơn giới làm gì? Chẳng lẽ cùng mục đích với bọn mình?
Ý nghĩ trong lòng xoay chuyển trăm lần, sắc mặt người trung niên cũng biến đổi không ngừng.
Hồng Quân Hiên thấy vòng xoáy lớn đó, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, tâm tình xem náo nhiệt lập tức không cánh mà bay.
Trong lòng đám Hạ Tường đều kinh hãi khó hiểu, vòng xoáy màu đen trên đầu Vệ doanh tựa như một con hung thú thời viễn cổ, phảng phất như có thể thôn phệ tất cả. Hơn ngàn đạo kiếm mang cứ thế không chút tiếng động bị hút sạch vào trong đó.
Quả nhiên có cổ quái!
Hạ Tường cắn răng nói:
"Chúng ta tới gần một chút! Bọn chúng không đỡ nổi phi kiếm của chúng ta đâu!"Đám tu giả khác lộ vẻ do dự, song đám Hồng Quân Hiên vẫn đứng sau giám sát, nếu lúc này lui lại chắc chắn chúng sẽ trực tiếp chém thẳng! Chỉ có xông pha mới có đường sống!
Các trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cũng chẳng nhiều lời, trực tiếp thôi động linh lực.
Một ngàn người phía sau thấy vậy cũng đành theo sau. Khiến bọn hắn thoáng an tâm là bọn hắn vẫn đang ở trên trời còn đội ngũ cổ quái này hiển nhiên không am hiểu phi hành, không cách nào bắt được bọn hắn.
Chỉ cần cẩn thận một chút, đừng tới gần quá hẳn sẽ không vấn đề gì.
Hạ Tường đi đầu, trong lòng hắn vẫn có đôi chút bồn chồn. Đội ngũ này thực sự quá cổ quái, vòng xoáy màu đen chỉ nhìn qua cũng thấy đáng sợ rồi, trong lòng bọn hắn cũng đang run rẩy.
Nhưng ngoài dự đoán của đám người là cho dù bọn hắn có tới gần vòng xoáy cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào. Chẳng lẽ vòng xoáy này chỉ có tác dụng đối với những thứ như kiếm mang thôi? Dũng khí của đám người lập tức dâng lên vài phần.
Bọn hắn lại tiến tới gần, quả nhiên không bị ảnh hưởng.
Lúc này, trong lòng cả đám đã trấn định.
Những người khác cũng đã nhìn ra mánh khóe, không hiểu vì sao, người trung niên vô thức thở phào nhẹ nhõm, hung trận này mang tới áp lực chưa từng có cho hắn, như một tảng đá nặng trịch đè lên ngực.
Sát trận lợi hại như vậy không nên xuất hiện ở Tiểu Sơn giới.
Chỉ có Tả Mạc nhìn ra ảo diệu trong đó, vòng xoáy màu đen hút vào nhiều kiếm mang như vậy đã càng thêm lớn mạnh. Càng đáng sợ hơn là khí đen sau khi lớn mạnh lại truyền vào trong trận, lúc này khí đen trong trận đã nồng nặc hơn so với vừa rồi tới vài chục lần.
Tả Mạc nhìn không chuyển mắt, hắn bỗng nghĩ tới sương đất của đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ. Màn sương đất đó dày đặc như núi, còn những sợi khí đen này lại cực hung mãnh sắc bén!
Đám người Thúc Long trong trận toàn thân bị bao phủ bởi khí đen dày đặc, lúc trước nó còn như những con rắn nhỏ, lúc này tựa như một luồng nước đen đậm đặc. Càng tới gần chỗ bọn họ, khí đen càng nồng nặc.
Vòng xoáy màu đen tuy vẫn giữ thanh thế đáng sợ như vậy nhưng trong mắt Tả Mạc lại có dấu hiệu mờ nhạt đi.
Chẳng lẽ…
Tả Mạc trong lòng khẽ động.
Đúng lúc này, Thúc Long lại một lần nữa quát lên:
"Giết!"Mọi người tim đập mạnh, còn chưa kịp phản ứng đã nghe một ngàn doanh vệ cùng lúc quát lên:
"Giết!"Sát ý mất đi trói buộc tựa như mãnh hổ sổng chuồng, gầm lên một tiếng, khí thế không thể chống đỡ!
Đội ngũ vừa rồi còn nghiêm chỉnh giờ ầm ầm tản ra, mỗi tổ như một áng mây đen trôi đi bốn phía. Cùng lúc đó, trong trận bay ra hơn mười con rắn đen lớn, thân rắn to như thùng nước, đánh về phía đám tu giả trên không trung.
Phì phì phì!
Tiếng rít của mãng xà không ngừng vang lên bên tai khiến kẻ khác da đầu tê dại.
Đám người đứng xem chỉ thấy vòng xoáy màu xám đột nhiên tan thành hơn mười con rắn lớn màu đen dài hơn mười trượng, nhe cái răng nanh đen xì ra đánh về phía đám tu giả ngoại đường trên bầu trời.
Khoảng cách hai bên cũng không xa, con rắn lớn màu đen như mũi tên rời nỏ, mang theo uy thế không thể chống đỡ nhào tới trước mặt đám tu giả.
Một bóng đen mơ hồ bỗng nhiên nhảy tới trước mặt hắn, đầu óc Hạ Tường ong lên một tiếng, trống rỗng.
Không riêng gì hắn, những kẻ khác cũng không ai kịp phản ứng.
Phiu!
Một cơn gió tanh thổi qua, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, Hạ Tường giật mình một cái, cố gắng tỉnh táo lại, lại bỗng phát hiện xung quanh là một khoảng đen kịt.
Cơn sợ hãi khó hiểu dâng trào trong lòng, hắn gian nan nuốt một ngụm nước miếng, đây, đây là nơi nào?
Sát khí lạnh băng, không chút sinh cơ, hắn phảng phất như đặt mình trong cõi hư không. Cô tịch và sợ hãi như thủy triều dâng lên, không ngừng đánh vào phòng tuyến trong tâm linh hắn.
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Nhất định phải bình tĩnh!
Đây nhất định là ảo cảnh!
Hạ Tường không ngừng tự nói, không ngừng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Trong không trung bỗng truyền tới một giọng nói đầy sát ý lạnh lẽo.
"Giết!"Bỗng dưng hắn cảm thấy sau lưng đau đớn, cúi đầu mới kinh hãi phát hiện một bàn tay lượn lờ khí đen đã vươn một nửa ra trước ngực hắn.
Vì sao…
Tâm thần hắn rơi vào bóng tối vô biên vô tận.
Thúc Long chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể lên cao kinh người, bản thân mình như cũng bị đốt thành tro tàn, hắn cắn răng cố nhịn. Tu luyện Khổ Vệ lúc bình thường luôn gặp tình huống như vậy, hắn thôi động ma công, vừa rồi là hắn một đòn giết chết Hạ Tường.
Bất quá lúc này trong lòng hắn cũng chẳng có chút vui sướng, chỉ có chiến ý điên cuồng.
Hắn lại một lần nữa vung tay, toàn bộ bàn tay bị bao phủ trong làn khí đen nồng nặc, hai mắt hắn đã đỏ càng thêm đỏ, dường như toàn bộ đau đớn đều từ cánh tay phải truyền tới, song cánh tay hắn không hề rung động.
Bất cứ lực lượng nào đều không phải tự nhiên sinh ra.
Muốn có lực lượng phải trả giá. Công pháp ôn hòa thì phải trả thời gian, còn công pháp chóng thành tuy tiết kiệm được thời gian song phải trả những thứ khác.
"Giết!"Từ trong ngực truyền tới một tiếng hét trầm thấp, hắn mạnh mẽ đảo bàn tay, năm ngón tay tạo thành trảo, chụp về phía một tu giả trên không trung!
Một bàn tay đen rời tay bắn ra, đập thẳng vào ngực một tu giả rồi xuyên thẳng qua. Linh tráo chói mắt kia như chẳng có tác dụng gì, bàn tay màu đen này chui qua dễ dàng.
Tu giả này lập tức run lên, sinh cơ không còn, ngã thẳng xuống dưới.
Người ngoài chỉ thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, con rắn đen đang lao lên, sắp đụng tới đội ngũ đang tiến tới thì bỗng hóa thành một khối khí đen bao phủ toàn bộ tu giả ngoại đường trong đó.
Tu giả bị luồng khí đen bao phủ như con rối ngừng giữa bầu trời.
Vệ doanh bên dưới lập tức tuôn ra từng luồng khí đen, đánh vào người đám tu giả đang cứng đờ trên không. Chỉ thấy đám tu gải này như cái bánh bao, từng tên một rớt thẳng xuống. Có tu giả trong lúc rơi, thi thể hóa thành tro bụi, không chút sinh cơ.
Bộp bộp bộp!
Tu giả ngoại đường không ngừng rơi xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trên bầu trời đã trống rỗng không còn cái gì.
Không ai thoát nổi, ngoại đường lại một lần nữa bị diệt sạch, kể cả đám trưởng lão. Vài tên trưởng lão ra sức giãy dụa, song trong luồng khí đen đó, chúng chỉ như những con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi nhưng vẫn không trốn nổi, cuối cùng bị hơn mười luồng khí đen bắn trúng.
Toàn bộ quá trình chiến đấu ngắn ngủi vượt xa tưởng tượng, sạch sẽ lưu loát tới mức người khác sợ hãi.
Một nghìn người đấu một nghìn người!
Một bên bị diệt sạch toàn bộ chỉ trong chớp mắt mà bên kia lại không chút tổn thương. Đám người đã không còn cảm thấy kinh ngạc, chỉ có sợ hãi! Cực kỳ sợ hãi! Đám người mặc giáp đen này đáng sợ chẳng khác nào yêu ma!
Không, cho dù là yêu ma cũng tuyệt đối không thể thu thập một ngàn tu giả thoải mái như vậy!
Hồng Quân Hiên sắc mặt không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy. Hắn vô thức mở miệng song không phát ra tiếng nào. Bên cạnh hắn, đệ tử Minh Tiêu phái khác, chân cũng không tự chủ được run lên lẩy bẩy.
Ngay cả gã to lớn và người trung niên cũng lộ vẻ sợ hãi.
Bọn họ… Rốt cuộc là ai?
Khí đen kia, rốt cuộc là cái gì?
Trận pháp chiến đấu kia, rốt cuộc là gì?