Một đạo hôi ảnh từ tay phải Tả Mạc bay ra.
Hôi ảnh như một hoang thú vừa xổ lồng, thân hình bành trướng, âm thanh trầm thấp vang lên bốn phương nhiếp hồn người.
Cấp cổ hoang tế thuật!
Cuối cùng thì Tả Mạc không chút do dự mà ném ra vương bài cuối cùng trong tay mình.
Bên trong thức hải, biểu hiện của Bồ yêu lúc này cực kì đặc sắc, thần sắc phức tạp, hơi toát ra vẻ cay đắng. Cấp cổ hoang tế thuật là yêu thuật do lão sư của hắn sáng chế ra, lão sư chẳng bao giờ giữ lại gì đối với hắn, bất luận là loại yêu thuật nào cũng đều dạy cho hắn. Thế nhưng ngay cả như vậy, đã một ngàn năm trôi qua hắn chưa bao giờ thành công trong việc thi triển yêu thuật này.
Lại nghĩ tới biệt danh
"yêu thuật mục lục" của mình năm đó cảm thấy thật buồn cười.
"Cấp cổ hoang tế thuật" nhìn qua rất đơn giản nhưng bên trong thật ra rất phức tạp, nếu không nhiều năm trôi qua như vậy, Bồ yêu sao vẫn không thể nhìn ra nội dung quan trọng bên trong đó chứ? Lần trước hắn chỉ có ý định thử, thoáng chỉ điểm một hai câu, không ngờ Tả Mạc lại có thể thi triển thành công.
Mà hôm nay, động tác của Tả Mạc tuy rằng còn trúc trắc nhưng vẫn có thể thi triển thành công, điều đó đủ để nói lên rằng hắn đối với yêu thuật này đã nắm giữ thuần thục, không phải bạ đâu đánh đó dựa vào may mắn nữa.
Đối với Bồ yêu thì đây là một yêu thuật có độ khó rất cao nhưng lại bị một tên gà mờ như Tả Mạc nắm giữ. Cười khổ tự giễu, hắn không khỏi ao ước có được thiên phú giống như Tả Mạc. Cẩn thận hồi tưởng lại mọi thứ, trên nhiều phương diện Tả Mạc đều rất bình thường.
Hắn bỗng nhiên cười hắc hắc, thần thức của hắn so với Tả Mạc cường đại hơn rất nhiều. Ngục chiến trường có thể ngăn cản thần thức của Tả Mạc nhưng không thể nào ngăn cản được thần thức của Bồ yêu, tình huống bên ngoài Bồ yêu biết đại khái.
Nhất là khi hắn nhìn thấy biểu tình vô cùng đặc sắc của chúng yêu đang xem, tâm tình hắn nhất thời chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Có lẽ có được tên đệ tử như thế này cũng là rất tốt rồi. Tuy rằng Tả Mạc là người không phải là yêu nhưng đối với một kẻ bất trị như Bồ yêu thì cái này hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi nào phải xui Tả Mạc đi đến yêu giới một lần mới được.
Khuấy mưa, đảo gió gì gì đó cũng vui!
Những ý nghĩ trong đầu không khỏi khiến hắn giật mình, kìm không được cười lớn vài tiếng.
Bên trong thức hải, Bồ yêu cười giống như một kẻ điên.
-----------
Tả Mạc không nghe thấy tiếng cười của Bồ yêu, tâm thần hắn tập trung vô cùng, toàn lực thi triển cấp cổ hoang tế thuật.
Khí tức thê lương mà uy nghiêm giống như một đầu hoang thú dữ tợn từ trong sương mù nồng nặc đi ra, khí thế đó khiến người trước mắt hít thở không thông!
Động tác của nó không nhanh, tràn ngập vẻ ung dung thong thả.
Bỗng nhiên, thân hình nó dừng lại.
Chúng yêu đứng xem chỉ cảm thấy cổ họng căng ra, giống như có một sợi dây thừng đột nhiên thòng vào cổ họ, bọn họ không thể thở nổi.
Sự kinh sợ từ lòng bàn chân trào lên, hơi lạnh thấu xương lan ra toàn thân, đầu óc bọn họ trống rỗng.
Bọn họ nhìn thấy một con viễn cổ hoang thú cao như núi, nó đang hững hờ nhìn với vẻ đầy kiêu ngạo.
Uy áp nặng như núi thái sơn, phô thiên cái địa.
Can đảm của chúng yêu đều biến mất, chỉ hận không thể xoay người chạy trốn, một số ít người nhát gan thì hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất. Những kẻ ngày thường tự xưng là mạnh mẽ lúc này mặt cũng vàng như nghệ.
Thuỷ khí của Thiên Lưu đại nhân cuồn cuộn sinh cơ.
Mà đạo hôi ảnh kia lại tràn ngập khí tức bá đạo và huỷ diệt!
----------------
Ngục thứ hai.
Bỗng nhiên vô số danh yêu đồng thời ngừng tay, bọn họ kinh sợ ngẩng đầu nhìn lên.
Một cỗ khí tức tràn ngập sự nguy hiểm, bá đạo và huỷ diệt giống như cơn lốc ầm ầm xẹt qua bên người họ.
Ngục thứ hai to như vậy lúc này đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, những yêu đang vùi đầu vào khổ luyện không chút do dự bỏ hết mọi thứ, đồng loạt hướng một nơi bay tới. Nhìn lên bầu trời ngục thứ hai sẽ phát hiện vô số thân ảnh đang bị một từ lực hấp dẫn điên cuồng hướng nơi nào đó chạy tới.
Nơi đó chính là cừa vào của ngục thứ nhất.
--------------
Cảm thụ được uy hiếp của cấp cổ hoang tế thuật, mênh mông thuỷ tức vừa rồi còn ôn hoà nhu nhuận đột nhiên sôi trào mãnh liệt.
Tả Mạc bừng tỉnh trước cơn sóng lớn của biển, sóng cao ngất tuỳ thời có thể đem hắn nuốt đi. Ẩn trong những con sóng lớn này là sức mạnh khủng khiếp, nếu chạm nhẹ phải thì cho dù là đại nhật ma thể cũng chỉ có một kết quả - phân thân toái cốt!
Khác hoàn toàn so với sự yên lặng lúc trước, lúc này ngục chiến trường đang trở nên cực đoan. Tả Mạc hiểu rõ đây là một đặc tính khác của thuỷ tức, kinh nghiệm đối với đại dương mênh mông của hắn không ít, hắn biết rất rõ uy lực cường đại đáng sợ của biển cả.
Xung quanh hắn tràn ngập thuỷ khí.
Chỉ trong nháy mắt, đại dương mênh mông vô hạn xuất hiện dưới chân Tả Mạc.
Nhỏ bé, một lần nữa Tả Mạc cảm thụ được sự nhỏ bé của bản thân mình!
Đối mặt với biển cả mênh mông cuồng bạo, không ai là không cảm thấy sự bé nhỏ của bản thân.
Tả Mạc cắn chặt môi, cố gắng duy trì tâm tính, hai tay vẫn cẩn thận tỉ mỉ mà vẽ ra.
Tất cả lực lượng trong cơ thể đều đang xúc tích!
Đi nào!
Đôi mắt đỏ đậm của Tả Mạc nhướng lên.
Đồng thời lúc đó, bên trong hôi ảnh bỗng dưng sáng lên hai luồng hồng quang trống rỗng, giống như đôi mắt của con người. Cặp mắt giống như đôi đèn lồng lớn đang sáng lên, mang theo vài phần ý tứ, lúc này không còn cảm giác phiêu phù bất định nữa.
Nó đang sống.
Tuy rằng thân hình hoang thú vẫn biến ảo bất định nhưng trong lòng tất cả yêu đều hiện lên ảo giác mãnh liệt, nó đang sống!
Khí tức thê lương bá đạo huỷ diệt giống như hoả diệm sơn đột nhiên bạo phát, bắn thẳng lên trời cao!
Nó thực sự đang sống!
Chúng yêu đứng xem không khỏi lạnh run người, hai cỗ khí tức kinh khủng luân phiên nhau trùng kích, bọn họ giống như mỹ nhân vừa bị
"chà đạp", lại một lần nữa bị
"chà đạp"!
Bên ngoài ngục chiến trường, bên trong rừng yêu, thỉnh thoảng lại có quang mang loé lên. Mỗi một đạo quang mang loé lên có nghĩa là một gã yêu nào đó không kiên trì nổi phải rời khỏi Thập Chỉ Ngục.
Bên trong Thập Chỉ Ngục, một khi tâm phòng bị phá sẽ bị Thập Chỉ Ngục cưỡng chế đuổi ra. Tình huống này không nhiều lắm, yêu tu thần thức nên luận tâm trí bọn họ so với tu giả cùng tu ma mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, hai cỗ khí tức tuyệt thế luân phiên trùng kích, những yêu tu luyện tại ngục thứ nhất lần đầu tiên chống đỡ không được. Ngay cả Nam Nguyệt cũng chỉ duy trì được ba phút liền bị đuổi khỏi Thập Chỉ Ngục.
Tình trạng của Lãnh Sơn và Xương Chính tốt hơn nhiều, dù sao thường ngày bọn họ vẫn tu luyện tại ngục thứ hai, nhưng biểu hiện trên mặt hai người cũng không thoải mái lắm, họ đang cắn răng chịu khổ. Những yêu khác may mắn còn ở lại trên mặt đều lộ vẻ thống khổ nhưng không ai chủ động rời đi.
Ai cũng đều hiểu rằng, sau khi hai cỗ khí tức đối kháng sẽ là va chạm kinh khủng!
Có thể tận mắt thấy được va chạm ở cấp độ này đừng nói là chịu đựng chút thống khổ, cho dù muốn bọn họ chịu nhiều hơn thế họ cũng không chút do dự mà làm. Cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Hồng quang trong cặp mắt óng ánh, sóng lớn phô thiên cái địa quang người tựa hồ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với nó.
Bỗng dưng nó mở rộng miệng.
Chiếc miệng mở ra sinh ra một cỗ hấp lực kinh người.
Vô số sóng trong nháy mắt bị cỗ hấp lực này làm thoát ly khỏi mặt nước bay vào miệng hoang thú đang mở ra. Mà đại dương đang nổi giận bỗng nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt mặt nước bất động, vô số sóng gợn thay đổi hướng để chống lại cỗ hấp lực đó.
Hồng quang trong mắt hôi ảnh tăng lên mạnh mẽ, đồng thời hấp lực trong miệng bạo tăng!
Rầm rầm!
Như cá voi hút trăm sông, vô số cột sóng bị hút vào trong miệng hoang thú. Miệng hoang thú giống như một cái động không đáy, dù bao nhiêu cột nước bị hút vào trong cũng không có dấu hiệu phình to ra chút nào.
Đại dương mênh mông do thuỷ tức tạo thành sao có thể dễ dàng thúc thủ như vậy?
Đó là thuỷ tức do Không Minh Thiên Lưu đại nhân lưu lại!
Đại dương mênh mông dường như không có chút nào giảm bớt. Bỗng nhiên, mặt nước xuất hiện vô số bầy cá, những bầy cá này so với bầy cá trong suốt lúc này thì khác nhau, chúng đều có huyết nhục.
Sinh mạng!
Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc hiện ra điều này, bầy cá mà thuỷ khí sinh ra đều là những sinh mạng chân chính!
Những bầy cá này đông vô số kể, chúng nó điên cuồng đánh về phía hoang thú. Sinh cơ mãnh liệt giống như nước sôi trào lên khiến người ta động lòng.
Sinh cơ ba động kịch liệt, không phải thuốc bổ mà là độc dược.
Đám yêu đứng ngoài đang đau khổ chống đỡ những đợt trùng kích lúc này không thể chịu nổi nữa.
Vô số quang mang chớp động, đám yêu đứng bên ngoài giờ đây không còn một ai!
Hoang thú luôn luôn thong dong trấn định lần đầu tiên toát ra sự e dè. Những sinh mệnh yếu đuối này lại có thể khiến hoang thú cường đại hung hãn cảm thấy e dè, điều này nằm ngoài ý muốn của Tả Mạc!
Ngay khi Tả Mạc cảm thấy ngoài ý muốn bỗng nhiên cặp mắt to như chiếc đèn lồng mang theo sự giảo hoạt nhấp nháy.
Tả Mạc bị động tác đầy nhân tính này của hoang thú làm cho ngây ngẩn.
Thân hình hoang thú bắt đầu biến hoá.
Chỉ thấy thân thể nó biến ảo thành hư ảnh, chia làm hai đoạn trên dưới.
Đồng thời, hai tay của Tả Mạc lúc này không còn nghe theo lệnh của hắn, vô ý thức mà vẽ ra.
Tiểu yêu thuật, loại thứ nhất, loại thứ năm trăm.
Chỉ thấy nửa đoạn trên của hôi ảnh theo chiều kim đồng hồ bắt đầu xoay tròn rất nhanh, mà nửa đoạn dưới thì lại quay ngược chiều kim đồng hồ.
Cảm giác vô cùng vô lý, mâu thuẫn một lần nữa lại xuất hiện, Tả Mạc chỉ cảm thấy bản thân như bị hai chiếc xe ngựa kéo về hai phía khác nhau, khó chịu không nói nên lời.
Tả Mạc từng trải qua chuyện này lập tức hiểu ra vấn đề.
Nhất tự quán thức!
Một sức mạnh không hề mạnh trong nháy mắt xuyên thủng giữa tâm hai yêu thuật.
Dưới chân hoang thú hoá thành một cơn gió xoáy. Đột nhiên bốc lên một tia bạch quang, từ đỉnh đầu đen thui làn tràn xuống.
Trong nháy mắt, hư ảnh hôi sắc hoá thành trắng đen rõ ràng, phân biệt thành hai đoạn.
Chiếc cối xay trắng đen.
Chiếc cối xay điên cuồng chuyển động, hấp lực so với vừa rồi mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bầy cá từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới, giống như vô số dòng suối, không có bất cứ sự giãy dụa gì mà đầu nhập vào trong chiếc cối xay.
Không có huyết nhục tung bay, tất cả đều yên tĩnh giống như một bức tranh vậy.
Ở giữa cối xay một hạt châu trong sáng dần được hình thành.
Thuỷ tức mênh mông mà tràn ngập sinh cơ giảm xuống với tốc độ kinh người, hạt châu ở trung ương cối xay càng lúc càng sáng, giống như giọt sương vậy.
Mắt Tả Mạc dần trắng ra, thần thức của hắn đã tiêu hao gần hết.
Tả Mạc khôi phục sự bình tĩnh, động tác đầu tiên là dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy hạt châu kia trực tiếp bỏ vào miệng.
Trước mắt hắn toàn màu đen, hắn ngất đi.
Thế Giới Tu Chân