Ban ngày ẩn núp ban đêm hành quân, tránh xa những quân đồn trú trên đường đi, vì vậy thời gian hành quân bị kéo dài ra. Đường Tự bộ trông giống như một đám u linh, xuất hiện ở vị trí cách Đông Tuyền giới không xa lắm.
Bách Mang Giới rất quan trọng với Tả Mạc cho nên nó thuộc vào diện cần phải chiếm đóng, vì vậy lực lượng tình báo dò xét xung quanh nó nhiều hơn so với những địa phương khác. Điều này giúp cho Đường Phỉ và chiến bộ của nàng tránh được nơi đóng quân của đối phương.
Liên minh Ma Soái chắc chắn không thể nghĩ ra mục tiêu của Biệt Hàn lại là Đông Tuyền Giới, chính vì vậy phòng vệ của Đông Tuyền Giới khác với Bách Mang giới. Xung quanh Bách Mang giới được phòng vệ cẩn mật, còn lân cận Đông Tuyền Giới thì chẳng khác gì so với bình thường.
"Còn cách Đông Tuyền Giới bao nhiêu lâu nữa?" Đường Phỉ trầm giọng hỏi, mái tóc dài của nàng tung bay trong làn gió lạnh thấu xương, khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ cương quyết, giọng nói vang vọng và mạnh mẽ.
"Nếu giữ nguyên tốc độ như hiện tại thì ước chừng vào buổi chiều ngày mai có thể đến được tuyến phòng ngự bên ngoài Đông Tuyền Giới." Gã thủ hạ tính toán một lúc rồi trả lời.
Đường Phỉ nhìn lướt qua xung quanh, thấy tinh thần của mọi người đều tốt, nàng âm thầm gật đầu. Buổi nghỉ ngơi tối qua vô cùng quan trọng, nó khiến cho thể lực của mọi thành viên trong Chiến bộ đều khôi phục, sẽ có trợ giúp rất lớn cho trận chiến ngày mai. Mỗi tên Ma binh được phân phối cho một Ma kỵ cao phẩm cũng đóng vai trò quan trọng. Tuy Vân kỵ do Thuần Vu Thành nuôi dưỡng rất xuất sắc nhưng vì số lượng của Vân kỵ có hạn, nên không thể phân phối đến từng Ma binh được. Vì vậy trong tình trạng tiền nhiều như nước, Tả Mạc liền quyết định phân phối cho mỗi Ma binh một con ma kỵ cao phẩm.
Tất cả đều được cưỡi Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã thất phẩm. Thân hình của Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã rất cao lớn, toàn thân đen kịt, hai mắt màu đỏ sậm, bốn vó cũng đỏ sẫm được bao bọc bởi hỏa diễm đỏ tươi. Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã có sức chịu đựng rất tốt, thích hợp với việc chạy nhanh trên một quãng đường dài, tính tình lại hung mãnh không sợ chiến đấu, là một loại Ma kỵ chiến đấu cực tốt.
"Tăng thêm ba mươi tổ mật thám, chú ý không nên đánh rắn động cỏ." Đường Phỉ ra lệnh cho thủ hạ.
Thủ hạ nhanh chóng truyền xuống dưới mệnh lệnh của nàng.
Miêu Quân mỉm cười nhìn vị đệ tử đắc ý của mình, trước kia tuy Đường Phỉ cũng là một điểm sáng được mọi người chú ý, nhưng vẫn chưa có được tính cách như hiện tại, đó chính là 'bình tĩnh'. Những năm gần đây, hắn tập trung tất cả tinh lực để bồi dưỡng ho Đường Phỉ, chính vì vậy hắn vô cùng hài lòng trước những biểu hiện của nàng. Cho dù ở Mạc Vân Hải nhân tài đông đúc thì Đường Phỉ vẫn là người nổi bật trong bọn họ.
Nghĩ đến điều này hắn lại cảm thấy có chút cảm khái. Nếu không phải bản thân cũng đang ở Mạc Vân Hải thì hắn không thể tưởng tượng ra được trên phương diện Chiến tướng, Mạc Vân Hải có thể mạnh mẽ đến như vậy. Tùy tiện đi ra một người cũng là nhân vật có thể độc lập tác chiến một phương. Càng khiến hắn thấy khó tin chính là những Chiến tướng trẻ tuổi có tài hoa hơn người này, đại đa số đều là những người không có chút danh tiếng nào, thậm chí có người trước đây cũng chưa phải là Chiến tướng nữa.
Thanh âm mạnh mẽ của Đường Phỉ làm gián đoạn cảm xúc của hắn.
"Đông Tuyền Giới không phải là một giới trọng yếu, đóng quân ở đây là bốn chi chiến bộ Ma tướng, vì vậy độ khó không cao. Nếu chúng ta chiếm đóng Đông Tuyền Giới thì có thể uy hiếp được Nhật Sơn giới và Đông Uy giới, đây là nơi có nhiều giới quan trọng, tập trung rất nhiều tài nguyên trọng yếu của Liên minh Ma Soái. Vì vậy vùng này có đóng rất nhiều trọng binh, cho nên rất có khả năng cũng ta sẽ bị vây công".
Miêu Quân nghiêm túc lắng nghe những phân tích của Đường Phỉ.
"Mục đích của Biệt Hàn đại nhân chắc chắn không phải những địa phương này. Chính vì vậy đại nhân ra lệnh cho chúng ta chiếm đóng Đông Tuyền Giới, khả năng lớn nhất chính là nghi binh, ép đối phương phải phái quân đến trợ giúp. Nhiệm vụ của A Trát Cách có lẽ cũng giống như chúng ta. Vị trí của ba cánh quân A Trát Cách, ta và Biệt Hàn đại nhân tạo thành một tam giác ngược. Cánh quân của Biệt Hàn đại nhân nằm ở vị trí cuối cùng của tam giác, còn cánh quân của Thời Đông thì khó đoán được tác dụng, vị trí của họ không có mục tiêu nào có giá trị để họ công kích".
Trong mắt Đường Phỉ hiện ra vẻ nghi hoặc, thấy vậy Miêu Quân cười rồi nói:
"Trước tiên cứ công chiếm xong Đông Tuyền Giới rồi hãy bàn".
Đường Phỉ rùng mình, rồi nói:
"Lão sư nói rất đúng".
Đột nhiên thần sắc của nàng trở lên nghiêm túc, khuôn mặt tràn đầy quyết tâm của nàng hiện lên vài phần hàn khí, nàng không lên tiếng mà giơ tay phải lên.
Đội hình phía trước đã gặp chiến bộ của đối phương rồi !
Thần sắc những Chiến tướng xung quanh Đường Phỉ khẽ biến, từng mệnh lệnh không ngừng được truyền xuống dưới. Tinh thần của các tiểu đội trưởng đều chấn động, những âm thanh hô hào quát tháo không ngừng vang lên, đồng thời tất cả mọi người đều điều chỉnh lại Ma kỵ dưới chân, sắp xếp vị trí chuẩn bị xung phong, những Ma binh phía sau cũng nhanh chóng tiến vào vị trí chiến đấu.
Vốn đội ngũ đang hành quân nhanh lập tức thay đổi nhanh chóng, chỉ trong vòng mười hơi thở, đội hình hành quân lập tức trở thành đội hình chiến đấu.
Đường Phỉ cũng điều khiển tọa kỵ dưới chân, Vân kỵ mà nàng đang cưỡi là một con Lôi Vân câu màu bạc. So với hình dáng uy mãnh cao lớn và hung dữ của Đạp Hỏa Hoành Ngục Mã thì hình dáng của Lôi Vân câu có vẻ mảnh mai hơn nhiều, tốc độ của Lôi Vân câu cũng bình thường không nhanh nhưng cũng không chậm. Toàn thân của Lôi Vân câu được bao phủ bởi một lớp giáp màu xanh tạo thành những hoa văn giống như những cụm mây khiến nó trở lên xinh đẹp và thanh nhã.
Đường Phỉ xuất hiện ở đầu đội hình Chiến bộ, với kinh nghiệm nàng đã trải qua bảy năm nay, hiện tại Đường Tự bộ đã có quân số ba nghìn người.
Phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện từng đám điểm đen càng lúc càng rõ ràng, đối phương đang áp sát với tốc độ kinh người.
Khuôn mặt Đường Phỉ bất động như một tảng đá, không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, nhưng trong con mắt bình tĩnh không chút sợ hãi kia lại bốc lên chiến ý hừng hực. Nàng nhẹ nhàng gõ một cái lên Lôi Vân Câu dưới thân, Lôi Vân Câu dường như cũng hiểu ý nghĩ trong lòng của chủ nhân, lập tức hí dài lên một tiếng, toàn thân bao phủ điện quang lấp lánh, tốc độ của nó đột nhiên tăng nhanh.
Không có một chút do dự, tất cả thành viên trong chiến bộ tăng tốc độ, lao về phía trước!
Thần trang trên người của mọi Ma binh đều phát sáng. Mạc Vân Thần lực đã được khởi động, từng lớp từng lớp Thần lực chồng lên nhau. Thần lực của các Ma binh hợp với nhau trở thành Ma úy, Thần lực của các Ma úy hợp với nhau thành Ma hiệu, sau khi Thần lực của tất cả thành viên trong chiến bộ hợp lại với nhau lập tức truyền tới Đường Phỉ.
Cả Đường Tự bộ như hợp lại thành một, một luồng Thần lực mạnh mẽ và mãnh liệt giống như một thanh cự phủ được chém ra từ tay một người khổng lồ.
Điện quang lượn lờ xung quanh Đường Phỉ đang đứng ở trước đội hình, giống như một thanh rìu cực nặng màu trắng như tuyết, từng luồng điện quang không ngừng lập lòe như những lưỡi rìu màu bạc vô cùng sắc bén.
Thấy vậy, Ma tướng đối phương vô cùng sợ hãi, nhưng khoảng cách hai bên quá gần khiến bọn họ không kịp đổi hướng. Gã Ma tướng biết rõ, nếu lúc này mà có chút do dự thì e rằng đến xương cốt cũng chẳng còn, chỉ có liều mình tấn công về phía trước thì may ra còn có đường sống.
Hắn cắn chặt răng hô lên:
"Giết ..."Lực lượng của toàn đội ngũ đều tập trung lên hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy tự tin và an toàn như những lần chiến đấu trước.
Hai đội ngũ như hai dòng nước lũ va chạm vào nhau với tốc độ kinh người.
Đường Tự bộ giống như một chiếc trọng phủ sắc bén liên tục chém xuống chiến bộ của đối phương.
Dưới thế tiến công của trọng phủ, Chiến bộ đối phương chỉ mỏng manh như tờ giấy mỏng mà không chịu nổi một đòn. Những nơi trọng phủ đi qua, huyết nhục bay khắp nơi, chiến bộ của đối phương giống như một thân thể bị băm vằm đến nát bét.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Phỉ đã nhìn thấy một tia ánh sáng ở trước mặt mình. Nàng biết mình sắp tấn công xuyên qua đội hình của đối phương.
Không một chút do dự, Đường Phỉ buông bỏ quyền khống chế lực lượng đang tập trung trên người mình.
Một luồng lực lượng cuồng bạo lấy Đường Tự bộ làm trung tâm ầm ầm phát tán ra xung quanh!
Nàng đã nắm đúng thời cơ, buông bỏ khống chế lực lượng cuồng bạo, tức khắc ực lượng cuồng bạo đó như một quả bom phát nổ trong cơ thể Chiến bộ đối phương mang theo vô số huyết nhục và tàn chi, còn đội hình của đối phương đã hoàn toàn rối loạn.
Khi đội hình trở lên hỗn loạn, cũng đồng nghĩa với việc không thể khống chế lực lượng tập trung, nếu đội hình của đối phương vẫn còn nguyên vẹn, thì tương lai chờ đợi nó chính là tiếp tục bị làm thịt.
Ngược lại với tình trạng của đối phương, Đường Phỉ có trình độ cao hơn, sau khi hoàn thành thế công mạnh mẽ, chiến bộ của nàng vẫn không một chút hỗn loạn, khiến nàng không cần phải chỉnh lại trận hình chiến bộ bên mình mà lập tức bắt đầu đợt tấn công thứ hai!
Trận chiến này không còn gì lo lắng!
*
* *
Lâm Khiêm bị suy đoán táo bạo của Sào Hưng làm giật mình, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng:
"Nếu như suy đoán này là thật thì nó sẽ là một tin tức cực kỳ quan trọng".
"Tây Huyền không có đủ chỗ dựa…" Thần sắc của Sào Hưng vẫn hết sức tự nhiên, nói tiếp: "Bất kể Chung Đức có chết hay không thì Chưởng môn và một số Chiến tướng sẽ có lục đục nội bộ, chắc chắn mâu thuẫn sẽ bùng phát. Trong trường hợp Chung Đức chết đi thì Tây Huyền sẽ thiếu đi một người có khả năng thủ hộ, lúc đó liệu một mình Chưởng môn có chống đỡ được Tây Huyền hay không? Nếu nói là có thì ta cũng không tin, trừ khi bộ ba Cốc Lương Đao đồng ý trở lại Tây Huyền. Nhưng ta lại càng không tin Chưởng môn đó có thể dung nạp được bọn chúng quay về. Hắn đã thiếu thốn quyền lực trong vài chục năm nay rồi, người như vậy có tham vọng nắm giữ quyền lực hơn xa những người khác. Còn Cốc Lương Đao thì sao? Một kẻ cương trực thẳng tính như hắn liệu có chịu cúi đầu không? Hiện tại là thời điểm Tây Huyền mạnh mẽ nhất trong vòng mấy năm nay, nhưng ánh nắng chiều tà bao giờ cũng làm người ta si mê và lướt qua mau".
Lâm Khiên dường như cũng hiểu ra điều gì đó liền gật đầu :
"Đúng vậy, nhưng phải cảnh giác cao với Mạc Vân Hải.""Đúng vậy!" Sào Hưng thu hồi bộ dạng bất cần đời trên mặt rồi nghiêm túc nói:
"Mạc Vân Hải rất đáng để cảnh giác. Mạc Vân Hải tràn ngập sức sống và thịnh vượng, không phải là con tàu sắp chìm như Tây Huyền đâu. Nếu như hai bên kết minh, người được lợi nhất không phải là Tây Huyền mà chính là Mạc Vân Hải.""Mạc Vân Hải..." Lâm Khiêm thì thào tự nói, rồi mỉm cười bất đắc dĩ:
"Ta cũng không ngờ Mạc Vân Hải đã phát triển đến mức làm chúng ta phải đau đầu".
"Cũng không phải Mạc Vân Hải không có nhược điểm." Hai mắt Sào Hưng lóe lên ánh hào quang, rồi cười lạnh nói:
"Từ biểu hiện bên ngoài thì Mạc Vân Hải tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, họ có được hai Chiến tướng xếp hạng thứ tư và thứ mười, đồng thời chất lượng các chiến bộ đều rất tốt, cao thủ cũng nhiều như mây, chưa kể năng lực luyện chế cường đại và tài lực thì cô cùng hùng hậu. Nhưng bọn họ có một điểm yếu chí mạng đó chính là bị thiếu nhân tài nội chính".
Lâm Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, nhưng hắn cũng không tìm được người nào của Mạc Vân Hải có chút danh tiếng về phương diện nội chính.
"Đây chính là khuyết điểm, khi địa bàn bọn họ còn nhỏ thì điểm yếu này không lộ ra rõ ràng. Nhưng nếu địa bàn của bọn họ mở rộng ra gấp mười lần, à không... chỉ cần mở rộng ra năm lần thôi thì chắc chắn bọn họ sẽ mắc sai lầm về khâu quản lí." Sào Hưng vân vê mấy hạt châu trong tay rồi nói tiếp:
"Khó khăn khi quản lí hơn ba trăm giới sẽ càng tăng cao hơn so với khoảng sáu mươi giới".
Hai mắt Lâm Khiêm lóe sáng :
"Đúng vậy!"Hiển nhiên Sào Hưng bỏ ra không ít công phu: "Khi vấn đề này chưa được giải quyết thì nó sẽ trở thành một tai họa ngầm. Một khi bọn họ bắt đầu mở rộng thì tai họa ngầm này sẽ trở thành điểm trí mạng của họ. Hiện nay chúng ta đang không ngừng khuếch trương, nếu tốc độ khuếch trương của bọn họ không theo kịp chúng ta thì khoảng cách hai bên sẽ càng ngày càng lớn, đến một mức nào đó e rằng đến tư cách chống cự, bọn họ cũng không có. Chỉ cần chúng ta đẩy nhanh tốc độ khuếch trương thì bọn họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là cũng đẩy mạnh khuếch trương giống như chúng ta! Hắc hắc, rắn nuốt voi, dù biết đó là con đường chết thì bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác."
Lâm Khiêm cười cười:
"Có lẽ phải gia tăng áp lực với bọn hắn.""Hơn nữa, bọn hắn còn có một nhược điểm nữa." Trong mắt Sào Hưng hiện lên một tia lãnh khí.
"Bọn hắn quá phụ thuộc vào Truyền Tống Trận!"*
* *
Cửu Đại Thiền Môn phái người lẻn vào Truyền Tống Trận, ý đồ muốn khống chế Truyền Tống Trận. May mắn lúc ấy, Đại sư huynh Vi Thắng ở cách đó không xa nên có thể nhanh chóng tiếp viện, sau khi bị chém chết hơn mười vị Thiền tu, đối phương mới chịu rút lui.
Chủ ý đánh lén của đối phương đã được dự tính từ lâu, cấm chế bên cạnh Truyền tống trận cũng không chống cự được bao lâu, chứng tỏ chiến lực của đối phương rất mạnh.
Sau khi chạy đến, nhìn thấy trên mặt đất đầy thi thể, Tả Mạc hít vào một hơi lạnh.
Mạc Vân Hải liên hệ với ngoại giới chủ yếu bằng con đường Truyền Tống Trận, tuy đây là món đồ đẳt đỏ nhưng có ưu điểm là nhanh chóng. Đối với sự giàu có của Mạc Vân Hải thì đó cũng không phải là vấn đề gì quá to lớn.
Từ trước đến nay, quá trình truyền tống hầu như chưa từng xảy ra vấn đề gì, sao lần này lại bị người ta lợi dụng Truyền Tống Trận để xâm nhập vào?
Sau khi đi vòng quanh Truyền Tống Trận một vòng, cuối cùng Tả Mạc cũng hiểu được nguyên do. Xung quanh mỗi tòa Truyền Tống Trận đều bố trí một cấm chế hoàn chỉnh để đảm bảo an toàn cho Truyền Tống Trận. Trong quá khứ, vào thời điểm tất cả mọi người đều tu luyện linh lực, những cấm chế này có thể đảm bảo anh toàn cho Truyền Tống Trận. Nhưng hiện nay, sau khi bước vào thời kì Thần lực, thực lực của mọi người đều tăng mạnh, trong khi cấm chế lại không có thay đổi gì lớn. Sự mất cân bằng này khiến tính an toàn của Truyền Tống Trận giảm mạnh.
Tả Mạc lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Hầu như tất cả lực lượng của Kim Ô Doanh đều đang tập trung trên phương diện Thần binh và Thần trang. Bản thân hắn cũng không ngờ được phương diện cấm chế lại chứa một tai họa ngầm như vậy. Cấm chế duy nhất có thể phát huy tác dụng là Vương Cấm Thương Khung, nhưng bộ cấm chế này là tập hợp của rất nhiều cấm chế hợp lại. Chưa nói đến giá thành đắt đỏ của nó, chỉ tính trên phương diện độ khó thì việc áp dụng trên tất cả Truyền Tống Trận của Mạc Vân Hải là điều không thực tế.
Ý nghĩ đều tiên hiện ra trong đầu Tả Mạc là: đóng cửa Truyền Tống Trận.
Nhưng sau đó hắn lại gạt đi suy nghĩ này. Truyền Tống Trận là phương thức duy nhất có thể kết nối liên lạc của Mạc Vân Hải với bên ngoài. Nếu như đóng cửa Truyền Tống Trận sẽ đồng nghĩa với việc những đồ vật mà Mạc Vân Hải sản xuất ra không thể vận chuyển ra bên ngoài, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Điều này chính là đả kích chí mạng đối với Mạc Vân Hải.