Tả Mạc mở mắt, đôi mắt sáng như sao tràn ngập vui mừng,
Rốt cuộc cũng bình phục rồi!
Cảm giác sức mạnh tràn ngập thân thể thật khiến người ta mê mệt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mười năm rồi! Tròn mười năm rồi! Cuối cùng thì mình cũng bình phục, hơn nữa còn có sức mạnh vô cùng cường đại!
Cảm giác tự tin tràn ngập từng tế bào trong cơ thể hắn. Trong mắt hắn tất cả những vấn đề và khó khăn đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Sức mạnh!
Đây là sức mạnh!
Tả Mạc ngửa mặt lên trời huýt dài. Mười năm đau khổ chống cự, mười năm gian khổ, mười năm lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, tất cả đều được phát tiết qua tiếng huýt dài đầy lâm li tẫn trí này.
Nghe thấy tiếng huýt dài của Tả Mạc, Thi và đám nhỏ vội vàng chạy tới.
"Đại ca, ngươi bình phục rồi sao?" Hắc Kim phù binh vội vàng hỏi, hắn trợn tròn mắt, trên mặt hiện rõ sự khẩn trương và mong đợi.
Tả Mạc cười ha ha:
"Bình phục rồi!""Ha ha ha ha! Thật tốt quá! Đại ca bình phục rồi! Đại ca bình phục rồi!" Hắc Kim phù binh xoa xoa bụng, mặt hướng lên trời cười lớn:
"Ha ha! Rốt cuộc ngày cáo mượn oai hùm cũng tới rồi! Ta chỉ muốn ăn chơi trác táng thôi! Ta chỉ muốn ngồi ăn cho tới chết, ta muốn…"Hắn đang cười điên cuồng lập tức bị chim ngốc một cước đá bay, hiển nhiên nó cảm thấy con hàng này trong lúc vui mừng phát ngôn ra toàn những điều xằng bậy. Chim ngốc sau khi đá Hắc Kim phù binh đi thì vung cánh lên lau lau mắt, lông chim khắp người như hỏa diễm vô cùng tươi đẹp. Tiểu hắc đang nằm trên đầu nó thì liều mạng khua khua hai cái râu.
Tháp nhỏ và tiểu hỏa thì ồ lên sung sướng, nhào vào lòng Tả Mạc, vừa ủi vừa cọ.
Lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của Thập Phẩm cũng hiện ra nụ cười, nó ngây ngốc không biết nói gì. Dương Quang vui mừng quá đỗi bay tới bay lui quanh Thập Phẩm. Quỷ Vụ Đồng thì vui mừng tới phát khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Thi mỉm cười cao hứng nhìn mọi người, hắn không lên tiếng quấy rầy.
Một lúc sau Tả Mạc và đám nhỏ mới có thể bình tĩnh trở lại. Lúc này Tả Mạc mới chú ý tới Thi đang đứng ở bên cạnh, xấu hổ nói:
"Kích động quá rồi! Thực là xấu hổ!""Không sao, cảm giác rất tốt." Thi cười cười, trong mắt hiện lên vẻ mơ mộng, một đoạn kí ức từ rất lâu tưởng chừng hắn đã quên bỗng hiện lên trong đầu, cảm tình xa lạ khiến lòng hắn nổi sóng.
Chẳng lẽ sắp chết nên mình mới đa sầu đa cảm như vậy?
Thi tự giễu bản thân rồi lãnh đạm nói:
"Đi thôi, ta có một số việc muốn dặn dò ngươi.""Được!" Tả Mạc dứt khoát nhanh chóng đứng dậy, hắn biết rõ bây giờ từng giây từng phúc với Thi cũng là vô cùng quý giá.
Đi theo Thi, Tả Mạc đi tới đại điện, hắn trông thấy An Mạc, cũng nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt An Mạc.
"Ngồi lên đi." Thi chỉ vào vương tọa phía trên rồi quay sang nói với Tả Mạc.
"Được!" Tả Mạc không chối từ, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp đi lên vương tọa, xoay người ngồi xuống.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không những là vua của Mạc Vân Hải mà còn là minh vương!" Giọng Thi rất bình tĩnh nhưng lại tràn ngập sức mạnh.
An Mạc há hốc mồm, vẻ mặt không tin được. Hắn trông thấy Tả Mạc liền đoán được vị thiếu niên tóc bạc này chính là người kế nhiệm của vương thượng. Vừa nhìn thấy mái tóc bạc của Tả Mạc hắn liền nghĩ tới vị đại sư tóc bạc gần đây khắp nơi đều lưu truyền.
Thế nhưng điều này không đủ để làm hắn khiếp sợ và thất thố như vậy, khiến hắn giật mình chính là năm chữ mà vương thượng nói.
Vua của Mạc Vân Hải!
Hắn là vua của Mạc Vân Hải! Hắn là Tả Mạc.
Hắn còn sống! Hắn đã trở về!
Vô số ý niệm không ngừng tấn công An Mạc làm hắn cảm thấy rất khiếp sợ.
Thi coi như không nhìn thấy sự thất thố của An Mạc, giọng hắn không chút biến hóa nói tiếp:
"An Mạc, từ hôm nay trở đi, ngươi cần phải phụ tá tân vương thật tốt."An Mạc giật mình bình tĩnh trở lại, hắn nhận ra vương thượng đang an bài hậu sự cho mình, trong lòng tràn ngập bi thương, hắn nhìn Thi rồi cẩn thận đáp:
"Mệnh lệnh của vương là sứ mệnh của ta."Ngay sau đó hắn xoay người hành lễ với Tả Mạc:
"Thuộc hạ An Mạc tham kiến vương thượng!"Hắn không biết nhiều về Tả Mạc, đa số là qua những sự tích truyền kì kia. Nếu vương thượng đã lựa chọn Tả Mạc vậy Tả Mạc nhất định là người thích hợp nhất.
Tả Mạc cười với An Mạc rồi nói:
"Không cần gọi ta là vương thượng, gọi ta là Tả Mạc được rồi."Tả Mạc hành xử tự nhiên, không có chút câu nệ, An Mạc thậm chí còn không nhìn thấy chút vui mừng nào trên mặt hắn, hắn cứ tự nhiên mà tiếp nhận vương vị này. An Mạc đã có thêm chút lòng tin đối với sự lựa chọn của vương thượng.
"Năm đó ta hi vọng có thể nhanh chóng thống nhất minh cảnh cho nên để lại bốn minh chủ, bây giờ xem ra quyết định đó là sai lầm." Thi thẳng thắn nhận sai:
"Gia Mạn và Hải Tâm Băng tất sẽ làm phản. Vưu Triết không thể trọng dụng nhưng ta đã sớm có chuẩn bị, ngươi không cần quá lo lắng."Tả Mạc cẩn thận lắng nghe, không hề chen ngang.
"Ta đã truyền lệnh toàn Minh cảnh, tân vương đăng vị, thủ lĩnh của tất cả các thế lực đều phải tới bái kiến minh vương." Thi nhìn thẳng vào Tả Mạc:
"Ngươi tiếp nhận Minh cảnh phải được đại đa số bọn họ chấp nhận.""Được." Tả Mạc không phản đối, hắn rất tự tin.
Thi nhìn Tả Mạc chăm chú rồi nói:
"Minh cảnh giao cho ngươi rồi, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng mang hòa bình và phồn thịnh đến cho nó, bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì cũng được.""Được!" Một lần nữa Tả Mạc vững tin đáp ứng.
"Ngươi đi chuẩn bị chút đi rồi xuất phát." Thi bỗng nói:
"Năm người kia cứ lưu lại đây, ta sẽ đánh thức bọn họ, đây cũng là việc sau cùng ta có thể giúp ngươi. Luyện khí cũng vậy, long tâm và ma trơi cứ để lại."Bỗng Tả Mạc cảm giác mình sắp rơi lệ.
Là đau thương của tuyệt thế cường giả sắp từ giã cõi đời sao? Hay giống như trưởng bối đang ân cần dặn dò? Hay tình cảm sâu nặng đối với gia hương cố thổ?
Tả Mạc không rõ lắm.
Hắn ngẩng đầu, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nói như kiểu đang tuyên thệ:
"Ta sẽ đối đãi với Minh cảnh như đối đãi với Mạc Vân Hải!"Thi cười cười ôn hòa nói:
"Đi đi."-
Nam Nguyệt khổ tu trong thập chỉ ngục.
Hiện tại thập chỉ ngục không còn náo nhiệt như trước nữa, bây giờ có rất ít người chuyên tu thần thức, nơi đây đã biến thành chỗ giao lưu của mọi người.
Nhưng Mạc Vân Hải thần lực lấy ba lực làm cơ sở diễn hóa mà thành do vậy yêu tộc ở Mạc Vân Hải vẫn giữ thói quen vào trong thập chỉ ngục tu luyện.
Hiện giờ số lượng yêu tộc ở Mạc Vân Hải so với lúc đại nhân rời đi đã tăng lên rất nhiều. Thanh trừ của Minh Nguyệt Dạ duy trì liên tục làm rất nhiều gia tộc gặp phải tai ương. Gia tộc của Thanh Hoa Tuyết cũng bị ảnh hưởng, đến lúc đó bọn họ liền nghĩ tới Thanh Hoa Tuyết. Vì vậy bọn họ cố gắng tìm tới Thanh Hoa Tuyết hi vọng gia tộc có thể gia nhập Mạc Vân Hải.
Thanh Hoa Tuyết bẩm báo chuyện này cho Công Tôn Sai, sau khi được Công Tôn Sai đồng ý Thanh Hoa gia dời tộc tới Mạc Vân Hải.
Không ngờ Thanh Hoa gia di chuyển làm rất nhiều gia tộc noi theo, bọn họ nhanh chóng gửi lời thỉnh cầu gia nhập tới Mạc Vân Hải.
Công Tôn Sai không chút do dự đồng ý hết.
Trước đây Mạc Vân Hải vẫn còn tồn tại vấn đề nhiều người ít đất nhưng do mấy năm nay mở rộng, lãnh thổ của Mạc Vân Hải đã rộng hơn trước rất nhiều, rất nhiều chỗ còn hoang vắng, an bài những gia tộc này hoàn toàn không phải là vấn đề gì quá lớn.
Chính do phong trào này nên số lượng yêu tộc ở Mạc Vân Hải đã tăng vọt. Mạc Vân Hải bây giờ trở thành nơi định cư của yêu ma tu tam tộc.
Cũng giống như ngày thường, Nam Nguyệt tu luyện xong liền ngồi ngẩn ra. Mỗi lúc như này nàng lại nhớ về trước kia lúc đại nhân truyền thụ thiên nam tiễn thuật cho nàng. Lúc nào nàng cũng kiên trì tu luyện những yêu thuật mà đại nhân năm đó truyền dạy.
Không biết đại nhân thế nào rồi…
Nhìn từ ngoài thì thấy nàng rất tùy tiện nhưng thực tế thì vô cùng mẫn cảm.
Hạc giấy mà đại nhân gửi về làm mọi người vô cùng tin tưởng vào thời gian tới. Mọi người đều đang nỗ lực công tác chờ đại nhân trở về.
Thế nhưng, mười năm đã trôi qua!
Mặc dù mẹ trẻ đại nhân vẫn vô cùng chuyên chú, mặc dù mọi người vẫn đang kiên trì nhưng Nam Nguyệt nhạy cảm nhận ra được trong lòng một số người đang có sự biến hóa.
Tạo nên đợt sóng ngầm này chính là những gia tộc sau này mới gia nhập vào Mạc Vân Hải. Bọn họ không có ấn tượng gì với Tả Mạc, bọn họ cảm thấy tình trạng Mạc Vân Hải vô chủ như hiện nay không thể kéo dài mãi được. Chờ đợi vô nghĩa như này không bằng tạm thời tuyển ra một chủ nhân mới của Mạc Vân Hải.
Một lần mẹ trẻ đại nhân vô tình nghe được, hắn giận tới tím mắt ra lệnh giết đám người kia.
Không ai dám công khai thảo luận vấn đề này nhưng âm thầm thảo luân thì chưa bao giờ ngừng lại. Tất cả những người trước đây từng đi theo đại nhân sáng lập ra Mạc Vân Hải khi nghe thấy những thảo luận này thì vô cùng phẫn nộ. Người cũ người mới từ đó bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Đại nhân! Người mau trở về đi!
Trong lòng Nam Nguyệt vô cùng lo lắng.
Bỗng Nam Nguyệt đang ngẩn ngơ chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ mình quá tưởng nhớ đến đại nhân nên sinh ảo giác sao? Nam Nguyệt tự hỏi mình.
Nàng xoa xoa mắt rồi nhìn lại, bóng dáng kia vẫn lẳng lặng đứng đó cười với nàng.
Nam Nguyệt như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, nước mắt trào ra rồi chảy xuống.
"Đại nhân! Là ngài sao? Thật sự là ngài sao?" Nam Nguyệt nói năng lộn xộn, kích động khó nói thành lời.
"Ừ, là ta." Tả Mạc cười thật tươi.
Nam Nguyệt không ngừng được mà bật khóc, mắt mờ đi vì lệ.
--
Công Tôn Sai dựa lưng vào ghế, trong tất cả mọi người thì hắn phải gánh nặng nhất, mỗi ngày đều phải đau khổ mà chống đỡ. Toàn bộ sự vụ ở Mạc Vân Hải đều phải do hắn xử lý. Hắn biết bản thân chỉ cầm quân ra trận là giỏi còn các phương diện khác thì chỉ đủ dùng.
Nhưng ngoài hắn ra thì không ai có thể đảm nhiệm được.
Sự tình bên quân sự hắn còn có Biệt Hàn chia sẻ, Ma Phàm Đường Phỉ mấy người cũng đã trưởng thành không cần hắn quan tâm tới nhưng việc dân sự hắn vốn không am hiểu nên làm việc rất mệt mỏi và thống khổ.
Mỗi ngày khi phải xử lý những sự việc vụn vặt này hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác mang chiến bộ đi chinh chiến khắp nơi thật là sung sướng biết bao!
Thế nhưng sư huynh không có mặt, ngoại trừ hắn căn bản không còn ai có thể phục chúng. Dù cho thống khổ đến mấy hắn cũng phải cắn răng chống đỡ. Không thể chờ sư huynh về để giải quyết cục diện rối rắm này được!
Bỗng Nam Nguyệt xông tới.
Công Tôn Sai ngẩng đầu nhìn thấy mặt Nam Nguyệt chứa chan lệ nhòa, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy? Nam Nguyệt, có ai khi dễ ngươi à?""Ta, ta nhìn thấy đại nhân!" Nam Nguyệt vội vàng nói.
Choang!
Thứ gì đó ở trên tay Công Tôn Sai rơi xuống, hắn như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng.