Lão vừa vung cây phất trần lên bỗng nghe đánh “bốp” một tiếng.
Đây là Lăng Trung Ngọc đang vội chạy trốn, chàng không có ý đánh chết Lăng Tiêu Tử, nên cái tát này chàng chỉ dùng có ba thành công lực.
Tuy nhiên Lăng Tiêu Tử cũng hoa mắt lên. Mặt nổi rõ năm vết ngón tay.
Địch Long thấy Giang Mỹ Linh lại nhìn thấy thân pháp Lăng Trung Ngọc, lão nhận ra lần trước chàng đã cứu Giang Mỹ Linh khi bị thanh kiếm cây của Phùng Anh đánh rất rát.
Nhưng lão không biết là Lăng Trung Ngọc. Trong lòng rất lấy làm kỳ, lão nghĩ thầm :
- “Mình ẩn cư ít lâu năm không ngờ trong bọn hậu bối đã nảy ra nhân tài như vậy”.
Rồi lão tự hỏi :
- “Gã này chiến đấu ngang sức với Đào lão quái, ta không nên coi thường gã. Nhưng không hiểu sao gã vừa thấy ta lại cắm cổ chạy ngay?”
Giả tỷ gặp lúc bình thời thì Địch Long nhất định điều tra cho biết rò, nhưng hiện giờ mục đích lão đến đây là để cứu thoát Thiết Diện bà bà, cùng đối phó với Đào Vĩnh Trạch.
Vì thế mà trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng lão cũng không rảnh để nghĩ tới chuyện Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh được?
Đào Vĩnh Trạch thấy Lăng Trung Ngọc rời khỏi chiến trường, hắn trấn tĩnh tâm thần đợi chờ nghinh tiếp Địch Long.
Hắn có ý thủ lễ, liền nắm tay lại thi lễ :
- Tại hạ vốn ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Đáng tiếc là trong cuộc đại hội trên núi Thanh Thành đại giá không chịu tới đó thành ra vô duyên chưa được diện kiến.
Tuy hắn giữ lễ với Địch Long, nhưng đồng thời hắn vận nội công tuyệt đỉnh để phát chưởng lực.
Nguyên nội lực đã phát huy đến tột độ thành ra chưởng lực càng mãnh liệt càng thâm trầm mà không phát ra tiếng gió. Luồng hàn phong dường như ngấm ngầm xô tới không một tiếng động nhằm đẩy về phía Địch Long.
Địch Long cười ruồi đáp lễ nói :
- Lão phu nghe Đào tiên sinh đại hiển thần công trên núi Thanh Thành, đáng tiếc là mình không có phục duyên để được mở rộng tầm mắt. Nhưng bây giờ cũng vậy, mong rằng Đào tiên sinh đừng tiếc lời chỉ giáo. Địch mỗ có thể bồi tiếp ngay lúc này để nhận biết Tu La thần công của Đào tiên sinh.
Đào Vĩnh Trạch thấy Địch Long vẻ mặt vẫn thản nhiên không hề biến đổi thì trong lòng nao núng vô cùng, bụng bảo dạ :
- “Nếu mình chưa tỷ đấu với Lăng Trung Ngọc hồi lâu thì đại khái có thể giữ thế quân bình với lão này. Bây giờ mình đã mệt sức mà giao thủ với lão tất bị thất bại”.
Hắn vội đáp :
- Nơi đây rất gần hoàng cung nếu chúng ta tỷ thí võ công đến trình độ kinh thế hãi tục thì e làm kinh động cửu trùng. Chi bằng tìm một nơi khác là hẹn ngày nào đó có tiện hơn không?
Địch Long vừa bị đối phương vái chào, thực ra lão ngấm ngầm cảm thấy khí lạnh. Có điều nội công lão cực kỳ thâm hậu, nên Đào Vĩnh Trạch cũng không phát giác ra lão có trạng thái gì khác lạ.
Nội công Địch Long đã đến trình độ các tà khí không xâm nhập vào được.
Thế mà khi tiếp thụ Tu La thần công đến chín thành của Đào Vĩnh Trạch lão cảm thấy hơi lạnh thì trong lòng không khỏi chấn động.
Lão tính thầm :
- “Lão ma đầu này quả nhiên danh bất hư truyền. Tu La thần công của hắn tuy không đả thương được mình, nhưng mình muốn thủ thắng cũng không phải chuyện dễ”.
Lão liền cười đáp :
- Phải rồi! Đào tiên sinh chiến đấu đã lâu, chẳng khỏi có chút mỏi mệt, khó bề thi triển thần công, nên nghỉ ngơi một lúc. Vậy tùy tôn ý muốn lựa chọn nơi đâu ngày nào để lão phu lãnh giáo Tu La thần công cùng các công phu khác của Đào tiên sinh cũng được.
Đào Vĩnh Trạch nghe lão nhắc hai lượt đến những công phu khác trước mặt mọi người là có ý nhắc việc hắn đã dùng Tu La thần công để ngấm ngầm tập kích.
Hắn không khỏi đỏ mặt lên. Tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn phải ráng nhẫn nại.
Đào Vĩnh Trạch bản tính tự phụ đến cực điểm. Trước nay hắn không chịu nhẫn nại như thế bao giờ, nhưng hiện nay gặp phải cường địch là Địch Long nên đành cố nén.
Đào Vĩnh Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi :
- Sau đây một tháng chúng ta sẽ gặp nhau tại chùa Thiếu Lâm trên núi Tung Sơn được chăng? Theo chỗ tại hạ biết thì Chưởng môn các phái hôm ấy cũng lên đó. Võ công của chúng ta ai hơn ai kém để bọn họ chứng kiến.
Đào Vĩnh Trạch dám đưa đề nghị tỷ võ tại chùa Thiếu Lâm trên Tung Sơn vào giữa ngày những tay cao thủ các môn phái tụ hội, dường như hắn đã nắm chắc phần thắng.
Địch Long nghe lão nói cũng không khỏi nao núng trong lòng.
Những người bàng quan thì nghĩ rằng Đào Vĩnh Trạch hiện giờ ở vào thế kém. Nếu Địch Long muốn bức bách hắn động thủ lập tức thì dù chẳng giết đi được hẳn song ít ra cũng làm cho hắn bị thương và công lực hắn phải giảm đi rất nhiều. Nhưng Địch Long giữ địa vị cao cả trong võ lâm khi nào chịu chiếm phần tiện nghi của đối phương.
Lão gật đầu đáp :
- Đào tiên sinh đã nói vậy thì lão phu cũng quyết định như thế. Chúng ta sẽ gặp nhau đây một tháng ở chùa Thiếu Lâm núi Tung Sơn.
Đào Vĩnh Trạch lại đảo mắt nhìn mọi người đứng sau Địch Long nói :
- Tại hạ hy vọng các vị hôm đó cũng đến cho đông đủ.
Hắn chắp tay vái chào mọi người rồi đưa bọn Hạng Hồng Huy đi ngay lập tức.
Đào Vĩnh Trạch đi rồi, Khấu Phương Cao trong lòng vẫn còn thắc mắc.
Địch Long nghiêm nghị hỏi hắn :
- Khấu đại tổng quản, bạn hữu lão phu phạm vào phép vua như vậy, đại Tổng quản có muốn bắt họ không?
Khấu Phương Cao khi nào dám thù nghịch với Địch Long, liền đổ trách nhiệm lên đầu Vương Trung Thuyên.
Hắn kính cẩn đáp :
- Địch đại hiệp hãy dẹp trận lôi đình. Vụ này không liên quan gì đến tại hạ. Đó là hành vi của Vương Trung Thuyên và hiện nay y đã chết rồi.
Địch Long “ủa” lên một tiếng rồi hỏi :
- Té ra Vương Trung Thuyên đã gây ra vụ này ư? Y chết trong trường hợp nào?
Khấu Phương Cao đáp :
- Y mới vừa bị giết chết bởi tay ông bạn nhỏ tuổi của đại hiệp đó.
Hoài Chân hòa thượng chiến đấu hằng nửa ngày, đầu óc tối tăm. Bây giờ mới chú ý đến cặp Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh thì đã không thấy đâu nữa.
Bỗng nhà sư la thất thanh :
- Trời ơi! Hai vị ân nhân chúng ta đi cả rồi ư? Bần tăng chưa kịp ngỏ một lời tạ ơn.
Địch Long chỉ có ý cứu người chứ không muốn làm khó dễ Khấu Phương Cao, liền nói :
- Khấu đại tổng quản đã không muốn bắt giữ bọn họ, thế thì Địch mỗ và bọn chúng xin kiếu đây.
Khấu Phương Cao lúc này thà bị mất quan chứ không dám đắc tội với Địch Long. Dĩ nhiên hắn không dám nói nửa lời phản đối.
Phía sau hoàng cung là núi Cảnh Sơn.
Địch Long dẫn mọi người lên núi ung dung ra đi.
Lúc này Thiết Diện bà bà vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng không sợ có truy binh.
Địch Long nói :
- Chưởng môn nhân làm sao vậy? Đặt người xuống để ta coi.
Lão quan sát kinh mạch thì thấy lục mạch trong người mụ không điều hòa, tâm hỏa cực thịnh, hơi thở rất yếu ớt.
Địch Long hỏi :
- Dường như Chưởng môn không phải bị nội thương mà sao lại hư nhược đến thế?
Hoài Chân hòa thượng đáp :
- Bà bà cùng bọn bần tăng đều trúng phải chất độc A Tu La hoa.
Địch Long nói :
- Cứ coi kinh mạch này thì dường như trước đây chưa lâu, bà bà đã chấn động chân khí rồi vì phẫn nộ mà hôn mê ngất xỉu, chứ không phải chỉ vì trúng độc mà thôi.
Lư Đạo Lân nói :
- Địch đại hiệp thật soi xét đến cả chân tơ kẽ tóc. Ông bạn vừa rồi cũng nói vậy.
Địch Long hỏi :
- Vụ đó thế nào? Người mà các hạ kêu bằng ông bạn đó phải chăng vừa đối địch với Đào Vĩnh Trạch? Hơn nữa các vị đều trúng chất độc A Tu La hoa mà sao các vị đã khôi phục lại công lực ngay được.
Hoài Chân hòa thượng đáp :
- Đúng thế! Chính người vừa rồi đã cho bọn bần tăng thuốc giải.
Địch Long hỏi :
- Phải chăng gã đó cùng đi với con yêu nữ kia? Các vị có biết gã là người thế nào không?
Hoài Chân hòa thượng ngạc nhiên hỏi lại :
- Yêu nữ nào?
Đỗ Tử Tường ở phái Hoa Sơn là người cẩn thận. Gã đã nhìn ra chỗ sơ hở của Giang Mỹ Linh liền đáp :
- Ủa! Có phải đại hiệp nói người mặc sắc phục quan quân xử dụng thanh bảo kiếm đó không? Tại hạ ngờ y là một cô gái.
Hoài Chấn hòa thượng đáp :
- Bất luận y là nam hay nữ thì cả hai người đó đều là ân nhân cứu mạng cho chúng ta sao lại kêu bằng yêu nữ?
Như sư vốn tính thẳng thắn. Nhưng người gọi Giang Mỹ Linh bằng yêu nữ lại là Địch Long, nên nhà sư còn giữ lịch sự một chút. Nếu là kẻ khác thì nhà sư đã lớn tiếng thóa mạ rồi.
Địch Long sinh mối nghi ngờ tự hỏi :
- “Như vậy thì yêu nữ nào đó không phải là người đốn mạt. Có điều không hiểu tại sao y lại vô duyên vô cớ mấy lần làm khó dễ Thích nhi?”
Dù lão là người lịch duyệt việc đời, kiến văn rộng rãi, am hiểm không biết bao nhiêu chuyện ly kỳ cổ quái mà lúc này lão không nghĩ ra Giang Mỹ Linh tại sao lúc chính lúc tà như vậy.
Địch Long lại hỏi :
- Chưởng môn có uống thuốc giải của y không?
Lư Đạo Lân la lên :
- Phải rồi! Tại hạ cùng rất lấy làm kỳ. Sư thư bóp nát thuốc giải ra rồi người hôn mê từ lúc đó.
Mọi người đua nhau đem chuyện đã qua kể lại cho Địch Long nghe.
Địch Long trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Trước hết chúng ta hãy lo cứu tỉnh Chưởng môn lại đã.
Lão đưa ngón tay chí vào huyệt Mạch Môn Thiết Diện bà bà rồi vận dụng nội lực chính tông của phái Thiên Sơn truyền qua ngón tay trút vào trong người mụ để giúp huyết mạch lưu thông.
Thiết Diện bà bà đột nhiên run người lên. Mụ ọe một tiếng rồi nôn ứ huyết trong miệng ra.
Lư Đạo Lân vội đem viên thuốc mà Lăng Trung Ngọc để lại nhét vào miệng mụ.
Sau một lúc, Thiết Diện bà bà hồi tĩnh.
Lư Đạo Lân mừng rỡ nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân thử coi vị này là ai?
Thiết Diện bà bà thở hồng hộc hỏi :
- Hai tên... Hai tên...
Mụ toan nói hai tên ma đầu nhưng chưa thốt ra lời thì Lư Đạo Lân đã ngắt lời :
- Hai vị đó cứu bọn ta ra khỏi chốn ngục tù lại tặng chúng ta thuốc giải. Vậy họ là ân nhân của chúng ta. Không hiểu vì lẽ gì bỏ đi rồi?
Thiết Diện bà bà nghe xong tức quá cơ hồ lại ngất đi.
Nên biết giữa phái Thanh Thành với Lăng Trung Ngọc vốn không thù oán.
Chỉ vì năm trước lên núi tảo mộ, Thiết Diện bà bà đang lúc chấn chỉnh môn hộ, không cho Lãnh Sương Quân lên tế điện trước mồ Thúy Vi tiên tử mà xảy ra cuộc xung đột.
Hiện nay mụ tuy không muốn tiệp thụ ân huệ của Lăng Trung Ngọc nhưng đã trót nuốt thuốc giải của chàng vào bụng rồi. Vì thế mà ở trước mặt bọn đệ tử, nếu mụ kể tên Lăng Trung Ngọc cũng thóa mạ chàng một hồi thì có điều không tiện.
Nhưng mu là người quật cường khó mà nhịn được cái tức này.
Địch Long nâng đỡ cho mụ đi mấy bước rồi hỏi :
- Thuốc giải đó linh nghiệm thế nào? Đại thư! Hiện giờ trong người đại thư ra sao?
Thiết Diện bà bà gật đầu đáp :
- Khá lắm rồi. Đa tạ Địch đại hiệp đã cứu trị cho.
Địch Long cười nói :
- Đó toàn là công lao của hai vị bằng hữu kia không liên quan gì đến tiểu đệ.
Lão ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Đại thư! Người cho thuốc giải đó tên họ là gì? Chắc đại thư phải biết rõ.
Lư Đạo Lân cũng nói theo :
- Người đó thật tốt bụng. Chàng thấy Chưởng môn không chịu uống thuốc giải của mình liền đặc biệt giao lại cho tiểu đệ. Chưởng môn nhân! Vì lẽ gì ban đầu Chưởng môn không chịu uống thuốc giải của chàng? Phải chăng Chưởng môn nghi ngờ lòng chàng bất chính?
Thiết Diện bà bà cực kỳ bẽn lẽn xua tay gạt Lư Đạo Lân đi nói :
- Ngươi đừng nhắc tới chuyện đó nữa.
Nhưng dù mụ có mắng át sư đệ mà chẳng thể không trả lời Địch Long được.
Mụ quay đầu nhìn lại thấy Địch Long đang nhìn mình bằng con mắt kinh ngạc.
Thiết Diện bà bà bất giác đỏ mặt lên, nghiến răng hằn học đáp :
- Địch đại hiệp! Lai lịch gã đó đại hiệp còn hỏi lão thân làm chi. Gã cũng biết đại hiệp rồi đó. Lão thân còn nghe đại hiệp truyền nội công tâm pháp cho gã.
Địch Long chấn động tâm thần. Nếu lão không phải là người có công phu hàm dưỡng thì không khỏi bật tiếng la thất thanh.
Lão tự hỏi :
- “Thế là nghĩa làm sao? Thế là nghĩa làm sao? Chẳng lẽ Lăng Trung Ngọc còn chưa chết ư?”
Võ học của lão đã đến trình độ thiên hạ đệ nhất nhân. Bây giờ lão nghĩ kỹ lại thấy Lăng Trung Ngọc vừa rồi phô trương mấy món công phu và xem gia số đúng là của Kim Xà tôn giả. Tuy nhiên nó còn phức tạp và biến hóa nhiều hơn dù chàng chưa biết xử hết chỗ biến hóa.
Lúc này Địch Long lòng dạ rối bời, miệng lẩm bẩm :
- Chắc là con lỏi tiểu nha đầu Quyên Quyên biết gã còn sống, không hiểu gã gây chuyện náo động này làm chi?
Rồi lão lại nghĩ :
- “Lăng Trung Ngọc cùng con tiểu yêu theo nhau như bóng với hình. Thậm chí gã dám mạo hiểm xông vào giữa đám Thiên Sơn thần mang để cứu mạng cho con tiểu yêu đó. Mối tình này tuyệt đối không phải tầm thường. Chà! Không ngờ mối tình của Lăng Trung Ngọc lại không chuyên nhất, bạ ai yêu người ấy”.
Lão lắc đầu thở dài lẩm bẩm :
- Con người tư cách đã hư đốn thì võ công có cao cường đến đâu cũng không đủ. Lăng Trung Ngọc không nên là hạng người như vậy. Nghĩ lui nghĩ tới không qua khỏi câu “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng”. Con tiểu yêu nữ kia gian díu với gã rồi nên thành hư đốn.
Địch Long tuy rất thương tiếc Lăng Trung Ngọc. Nhưng lão ghét tật xấu như kẻ cừu thù. Đối với Lăng Trung Ngọc tuy lão chưa dám quyết đoán nhưng cũng cảm thấy mấy phần hư đốn rồi.
Lão lại nghĩ tới giữa Cảnh Quyên Quyên cùng Ngụy Tô gần đây mối tình mỗi ngày một thân cận. Sau cùng lão quyết tâm :
- Lăng Trung Ngọc đã thích con tiểu yêu nữ thì để gã đi với nó, chẳng nói cho Quyên Quyên biết làm chi.
Bọn Lư Đạo Lân không ai có thể tin người đó chính là Lăng Trung Ngọc.
Bọn họ tuy rất muốn biết người đó là ai nhưng thấy vẻ mặt Thiết Diện bà bà cùng Địch Long đều ra chiều khó chịu nên không tiện hỏi lại nữa.
Nhắc lại Lăng Trung Ngọc dắt Giang Mỹ Linh rời khỏi đấu trường theo cửa đông thành mà chạy rất lẹ.
Đầu đường tuy có quan binh tuần tiểu nhưng chỉ thấy một làn bóng trắng vù qua trước mặt như bay. Đừng nói chuyện ngăn cản mà hình dáng người thế nào chúng cũng không kịp nhìn rõ.
Chàng chạy được một hồi, bỗng nghe Giang Mỹ Linh thở hồng hộc.
Lăng Trung Ngọc thả bước chậm lại thì thấy người Giang Mỹ Linh mềm xèo tựa vào chàng.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Cô làm sao vậy?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Không đi được nữa rồi.
Lăng Trung Ngọc định thần nhìn lại thấy hai mắt nàng đỏ mà mục quang đờ đẩn, liền nói :
- Cô đã trúng chất độc lại ác đấu cùng lão đạo sĩ mũi trâu hàng nửa ngày nên nhọc mệt quá rồi. Nhưng chúng ta ở trong tình trạng này không thể tìm vào lữ điếm để nghỉ ngơi được, hơn nữa ở trong thành Bắc kinh này thật lắm chuyện rắc rối, chúng ta đành phải chạy ra ngoài thành tìm một nơi thích hợp để trị thương.
Chàng vừa nói vừa dang tay ra quàng lấy lưng Giang Mỹ Linh tựa như cắp nàng lên đểtiếp tục chạy đi.
Giang Mỹ Linh rất lấy làm dễ chịu. Cặp mắt nàng bỗng sáng lên, tinh thần cũng khôi phục lại được mấy phần.
Nhưng rồi nàng lạ nhũn người ra, cúi đầu xuống tựa vào vai Lăng Trung Ngọc.
Hơi thở hổn hển, tóc tỏa mùi hương thoang thoảng khiến cho đầu óc Lăng Trung Ngọc không khỏi bâng khuâng.
Phía trước bỗng có một vị quan quân cỡi ngựa chạy tới lớn tiếng quát :
- Ai? Đứng lại!
Nguyên đây là một vị quan quân trong đội Ngự lâm quân được phái đi tuần phòng ngoài cửa thành vừa về tới nơi.
Hắn nhận ra Giang, Lăng giật mình kinh hãi hỏi :
- Sao? Các vị đi theo Tư Không thống lãnh dự yến kia mà?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Phải rồi! Tư Không đại nhân sai bọn tại hạ ra ngoài thành có việc gấp. Ông bạn cho ta mượn ngựa được chăng?
Chàng không đợi tên quan quân trả lời, lập tức hất ngã hắn xuống rồi điểm vào hôn á huyệt.
Lăng Trung Ngọc nâng đỡ Giang Mỹ Linh đặt lên lưng ngựa. Hai người cỡi chung một con chạy thẳng ra cửa đông.
Trời mới tờ mờ sáng cửa thành chưa mở.
Viên quan quân giữ thành hỏi lệnh tiễn mới cho ra khỏi cửa thành. Lăng Trung Ngọc làm gì có thì giờ cãi lý với hắn. Chàng liền cầm thanh Tài Vân kiếm của Giang Mỹ Linh chặt đứt khóa sắt. Chàng lại phóng chưởng đánh ngã tên quân rồi vọt ngựa chạy ra.
Giang Mỹ Linh dường như mỗi lúc một suy nhược. Nàng ngồi trên lưng ngựa lảo đảo muốn té.
Lăng Trung Ngọc đưa tay giữ nàng cho bám sát vào sau lưng rồi phóng ngựa lao đi, một tay giữ lấy nàng.
Đến lúc trời sáng rõ, hai người đã rời khỏi thành chừng hơn hai mươi dặm.
Con ngựa này tuy là giống ngựa rất khỏe ở Mông Cổ mà miệng cũng đã sùi bọt trắng.
Lăng Trung Ngọc thu tay về hỏi :
- Cô có thấy đỡ chút nào không?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Đỡ được một chút, nhưng khát nước muốn chết.
Lăng Trung Ngọc quay đầu nhìn lại phía xa xa, nói :
- Bây giờ chắc bọn họ đã phân thắng phụ rồi.
Chàng nói xong buông tiếng thở dài.
Giang Mỹ Linh cười nói :
- Ngọc ca vì tiểu muội hy sinh lớn lao khiến cho tiểu muội cảm kích vô cùng.
Nên biết nếu Địch Long đại chiến cùng Đào Vĩnh Trạch thì là một cuộc chiến cả trăm năm võ lâm cũng khó thấy một lần. Ai không được coi thật uổng.
Giang Mỹ Linh đã hiểu rõ gan ruột Lăng Trung Ngọc. Dĩ nhiên nàng đoán biết lý do tiếng thở dài của chàng.
Lăng Trung Ngọc nghe tiếng nàng thánh thót thì nỗi tiếc rẻ trong lòng tan ra như khói.
Chàng cười nói :
- Vì duyên cớ báo thù cho cô, ta mong Địch Long giết chết được Đào Vĩnh Trạch.
Giang Mỹ Linh nói :
- Không! Tiểu muội lại mong cho Đào Vĩnh Trạch không chết.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Nếu được tự tay mình đâm chết kẻ thù dĩ nhiên là sung sướng hơn, nhưng hiện nay Đào Vĩnh Trạch đã thành một tên công địch của võ lâm. Ai cũng mong trừ khử hắn sớm đi. Vậy cô nương chẳng nên cố chấp nhất định đòi tự tay mình đâm chết hắn để báo thù.
Giang Mỹ Linh lắc đầu đáp :
- Đào Vĩnh Trạch mà để kẻ khác trừ khử thì còn được, nhưng tiểu muội không muốn hắn bị giết về tay Địch Long.
Lăng Trung Ngọc lẳng lặng không nói gì. Hai người cùng hiểu ý kiến của nhau.
Lăng Trung Ngọc hy vọng Địch Long giết Đào Vĩnh Trạch là muốn cho nàng nhân dịp này hết thù nghịch với Địch Long.
Nhưng chàng nghe nàng nói câu này thì ra trong đầu óc nàng không lúc nào quên được lời tổ huấn. Võ Hạo Thiên có mối đại thù với thủy tổ phái Thiên Sơn là Địch Huyền Thanh. Ít ra nàng không quên mình đã thừa kế được tuyệt kỹ của Võ Hạo Thiên, thì cần phải rửa nhục cho sư môn. Vì thế chàng không tranh luận nữa.
Giang Mỹ Linh nói :
- Nếu Ngọc ca sợ Địch Long thì cứ việc đứng ngoài không dính gì đến hắn.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Ta không sợ bất cứ một ai. Nhưng...
Giang Mỹ Linh hỏi :
- Nhưng làm sao? Chà! Tiểu muội hiểu ý Ngọc ca rồi. Ngọc ca đối với cô cháu của hắn đến nay vẫn chưa quên được. Thị đã là ý trung nhân của Ngọc ca...
Lăng Trung Ngọc tức giận ngắt lời :
- Cô lại nói nhảm rồi.
Giang Mỹ Linh thè lưỡi ra cười hỏi :
- Mới nói lộn một chút mà Ngọc ca đã nổi nóng ư? Nói lầm rồi thì xin lỗi được không? Thực ra tiểu muội chỉ nên nói Ngọc ca đã có ý trung nhân.
Lăng Trung Ngọc bị nàng khuấy động tâm sự. Hình bóng Lãnh Sương Quân lại nổi lên trong đầu óc chàng.
Giang Mỹ Linh bỗng ho mấy tiếng rồi rên lên nói :
- 4fa Khát nước quá! Tưởng chừng như nuốt phải khói lửa!
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Ai bảo cô nói nhiều quá thành ra ráo họng.
Tuy miệng chàng nói thế song thấy Giang Mỹ Linh ra vẻ cực kỳ khổ sở chàng không khỏi thương tâm.
Lăng Trung Ngọc ngoảnh đầu nhìn quanh rồi cười nói :
- Bên kia đường như có nhà ở, chúng ta qua đó để xin miếng nước trà giải khát.
Giang Mỹ Linh mục lực còn kém Lăng Trung Ngọc nên chỉ thấy một đám đen sì.
Lăng Trung Ngọc lại giục ngựa đi chừng hơn một dặm nữa thì thấy bên đường có một quán bán trà.
Lăng Trung Ngọc cười nói :
- Hay lắm! Hay lắm! Mình chẳng cần xin ai nữa.
Ở miền Bắc những tiệm bán trà này thường kiêm cả bán rượu nhắm nữa.