Chương 33 Sáu năm em là búp bê của tôi thì cả đời em là búp bê của tôi! -Thiếu gia.- Giọng ông Lâm trầm đục như bị ảnh hưởng của tuổi tác vang lên.
-Ông Lâm.- Anh gác hai chân lên bàn, hai tay đang vào nhau đặt trước bụng, nhìn ông .
Ánh mắt của anh khiến ông thấy lo lắng. Ánh mắt của sáu năm trước mà ông ngỡ tưởng sẽ không còn thấy nữa.
-Một năm qua vất vả cho ông nhỉ? Che giấu sự thật đúng là rất khó khăn.- Ông giật mình.
-Thiếu gia…lẽ nào…
-Ông nghĩ gì mà lại giấu tôi hả? Ông tính phản bội tôi sao?
-Không thiếu gia. Chỉ là…
-Chỉ là gì khi mà ông bắt tay với tên Bảo hả?Ông sững người. Thiếu gia đã biết hết rồi sao?-Dù sao ông cũng đã nghĩ cho tôi.- Anh hạ giọng.- Tôi cho ông một cơ hội vậy.-Cảm ơn thiếu gia.-Lui đi.- Giọng anh giá băng.-Vâng.*Anh nhấp một ngụm trà nhạt, tay còn cầm quyển sách bọc da khá cổ.Chuông điện thoại reo lên.-Thiếu gia, chúng tôi điều tra được rồi.- Đầu dây bên kia nói.-Tốt.-Chúng tôi sẽ gửi tư liệu tới cho anh ngay.-Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho các người.*Chiếc phong bì màu vàng be bị vứt xuống sàn, trên tay anh cầm xấp tư liệu vừa nhận được. Đa số là hình của nó và hắn, vài thông tin về việc viết lách của nó nhưng khiến anh suy nghĩ hơn vẫn là việc nó và hắn sống cùng trong một ngôi nhà ở ngoại ô.Không cần đọc tiếp các trang sau, anh đã xé nát xấp tư liệu, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ.Anh đang trù tính.Anh đang âm mưu.Và bằng mọi giá, anh sẽ cướp lại nó, sẽ có nó trong tay.Anh đã từng quỵ lụy nó, đã từng cầu xin nó tha thứ nhưng nó đã bỏ rơi anh anh, đã rường bỏ anh một cách tàn nhẫn. Thế thì giờ, nó đừng oán trách những gì anh sẽ làm, chỉ để cướp nó đi khỏi cuộc sống vốn không phải của nó suốt một năm nay.Cuộc sống của nó là làm búp bê của anh.*Anh cầm con búp bê vốn được anh cẩn thận đặt trong phòng cũ của nó, nhìn ngắm một chút rồi anh vứt thẳng xuống đất. Gót giày anh dẫm đạp lên con búp bê không thương tiếc. Mắt anh như lộ rỗ vằn máu đỏ thẫm, anh gằn từng tiếng một:-Búp bê của tôi, em phải trở về rồi đấy.Một tia nắng chiếu theo một đường thẳng xéo qua chiếc khuyên tai màu đen khiến nó trông thật ghê rợn như thể ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mà đêm.*-Hôm nay anh đổi khác quá nhỉ?- Nhóc lên tiếng.-Ừ.- Anh ỡm ờ.Cúi xuống nhặt một phần bức ảnh bị xé, nhóc thấy gương mặt của nó bèng nhếch mép mỉm cười:-Thích người ta à?-Cô ấy là người của anh.Ngạc nhiên nhưng gương mặt kia lại trở nên ma mãnh và không kém phần lạnh lùng. Nhóc tiến tới gần anh, cúi nhẹ mình xuống.Họ hôn nhau?*Không.Thoạt nhìn người ta tưởng họ hôn nhau nhưng thực ra gương mặt nhóc chỉ ở sát kề gương mặt anh, môi hai người cách nhau chỉ có vỏn vẹn hơn 1cm. Nhóc thì thào:-Đừng quên bây giờ anh là hôn phu của em. Chưa tới lúc anh có thể bỏ em để ở bên chị ấy đâu.Anh đẩy nó ra xa.-Không cần em phải nói, cô ấy là búp bê của tôi, chỉ có vậy.-Búp bê sao? Nghe thú vị nhỉ?*Chiếc xe ô tô mui trần đỗ xịt lại bên dưới phim trường, hắn mỉm cười, hôn nhẹ vào má nó.-Làm việc tốt nhé, nhớ đừng quá sức đấy.-Em biết rồi.- Nó cười đáp lại, vội bước xuống xe.-Tối em muốn ăn gì?-Cà ri mực.-Món đó khó lắm, anh có phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu.-Em thích ăn.-Ăn hiếp anh quá đấy.-Em đùa thôi, tùy anh nấu món gì cũng được.-Được rồi.- Hắn nói.-Em đi nhé.-Bye em.- Hắn vẫy tay, nhìn theo dáng điệu nó bước vào trong lòng thoáng nhẹ bẫng.Liệu những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn còn kéo dài được bao lâu đây?Hắn sẽ mất nó sao?Liệu điệu đó có tới với hắn không?Hắn sẽ làm gì? Buông tay nó hay sẽ níu kéo lại?Lực chọn nào sẽ giúp hắn thanh thản chứ?Hắn nhắm mắt lại, cố để đầu óc được thanh tịnh một chút nhưng…-Hey, kẻ mơ giữa ban ngày!*Hắn mở mắt.Ngồi ngay cạnh nó chính là nhóc.-Cô bước lên xe tôi chi vậy hả cái cô nàng không rõ giới tính kia.Nhóc nở nụ cười “lạnh gáy”.-Anh thích chọc tức tôi qua nhỉ?-Tùy cô nghĩ gì, bước xuống xe mau.-Không thích.-Sao cô nhóc bám tôi hoài vậy hả?-Thích thì bám.-Điên.-Tôi điên rồi nè, tức anh quá điên luôn rồi đó. Giờ thì đi thôi.-Cái gì? Tùy tiện lên xe tôi giờ còn bảo tôi phải đưa cô đi đâu à?-Ư, đi chơi.- Nhóc dùng chân nhấn ga khiến chiếc xe phóng vọt lên, giật mình, hắn nắm chặt tay lái điều khiển chiếc xe theo ý bà cô bất đặc dĩ này. Dù sao bây giờ hắn cũng muốn tìm một người để chia sẽ mọi thứ. Biết đâu cô nhóc ngây ngô này lại hợp với việc này?*Bước lên hết cầu thang, nó chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa thì một bàn tay của ai đó đã ôm lấy nó từ phía sau, một bờ môi lướt nhẹ trên cổ nó.Nó bị lôi đi.Bắt cóc?!*Ai đó đang dùng bàn tay to lớn che mắt nó lại.Một nụ hôn.Giữa nó và người kia.Một nụ hôn cuồng nhiệt mang theo xúc cảm kì lạ.Và rồi môi người đó buông lần ra, bàn tay cũng thả xuống để nó có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.-Kiên?- Nó ngỡ ngàng.- Anh làm gì vậy chứ?-Đưa em đi.-Anh điên à? Bỏ ra.-Em là búp bê của tôi.-Cái gì? Anh điên thật rồi, Kiên à.-Em dễ dàng bỏ đi sáu năm của chúng ta như thế sao?Nó khựng lại.Gã cũng đã từng nói giống anh.Lẽ nào sự thật đúng là như vậy?-Đi thôi.- Anh cầm tay kéo nó đi.-Không.-Đừng cãi lời tôi.- Giọng anh không tức giận, cũng không cáu gắt nhưng đủ để khiến nó rùng mình.Cảm giác này…nó đã từng có.Rất quen thuộc. Chiếc xe ô tô dừng lại trước đống tro tàn của cô nhị viện Phong Linh.
-Sao anh lại đưa tôi tới đây?
-Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phu chết tiệt của cô đã phá hủy.
-Kiên sao?
-Phải, không phải hắn thì cô còn vị hôn phu nào khác à?
-Thế thì can liên gì tới tôi?
-Chỉ là tôi tự nhiên muốn tới đây thôi, còn cô thì bám theo tôi đấy chứ?- Hắn mở cửa xe, bước ra ngoia2. Nhóc cũng làm theo như vậy.
-Đây à đâu vậy?- Nhóc đứng cạnh anh hỏi.
-Cô nhi viện Phong Linh, nơi tôi và An lớn lên.
-Anh là trẻ mà côi?
-Tôi coi đó là một lời khẳng định.- hắn hơi chút ngạc nhiên, theo lẽ thường thì con người ta đã xin lỗi, đã chia buồn hay làm mọi điều giả dối chỉ để thể hiện mình là người tốt đẹp lắm. Nhưng nhóc thì khác, thẳng thắn hơn nhiều.
-Thế bố mẹ anh ra sao?
-Cô đang tò mò hay đang muốn xoáy sâu vào nỗi đau của tôi vậy?
-Tò mò.
-Nhà tôi là một gia đình nghèo, mẹ rất yêu tôi nhưng bố tôi thì không. Biết vì sao không?
-Không nói thì tôi biết bằng niềm tin à?
-Vì tôi là con riêng của mẹ mình.
Khoảng lặng.
Buồn.
Hắn rút trong túi áo jacket ra một tờ giấy, một mảnh của một tờ báo xưa cũ.
-Gì vậy?- Nhóc nhận lấy từ tay hắn.
-Đọc đi.- Hắn nói gọn lỏn.
Tờ báo đã ngả màu ố vàng nhưng được gấp giữ cẩn thận suốt bao nhiêu năm bởi bàn tay hắn.
Dòng tiêu để in lớn:
“CHỒNG SÁT HẠI VỢ RỒI TỰ SÁT, BỎ LẠI ĐỨA CON TRAI MỚI 4 TUỔI”
Nhóc quay lại nhìn hắn, ánh mắt thương cảm.
-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
Đôi mắt hắn nhìn đống tro tàn còn sót lại, ánh nhìn xa xăm.
-Nơi này, chính tại nơi này tôi đã có được tình thương trọn vẹn của mọi người, cũng là nơi người ta phát hiện bộ não hơn người của tôi. Thế nhưng viện trưởng không lợi dụng, không ép buộc tôi phải làm thế này thế kia để kiếm tiền. Nhiều tên nhà giàu tham lam đã tới nhận tôi về nuôi nhưng bà ấy kiên quyết từ chối cho tới khi gặp một cặp vợ chồng tốt bụng muốn nhận nuôi tôi vì tôi giống một đứa con đã mất vì tai nạn chứ không phải vì bộ óc của tôi.
-Cha mẹ anh bây giờ?
-Phải.
Có gì đó lóe lên như nước mắt trên khóe mi hắn.
Nhóc đã thấy.
“Bốp”
-Sao lại đánh vào đâu tôi hả?- hắn hét toáng.
-Tôi thích thế đấy. Tôi ghét cái kiểu mà kẻ thù của tôi lại sướt mướt và yếu đuối thế đâu.- Nhóc khoanh hai tay lại, vênh mặt lên nói.
Hắn thoáng cười trong một giây rồi nụ cười đó vụt tắt. Rốt cuộc thì cô nhóc này cũng có điều tốt.
-Nhắc lại mới nhớ, ông anh, đấu một trận đi.
-Tôi đánh nhau với một con nhóc như cô.
-Này, đừng coi thường tôi nhé, tôi đã học võ từ năm 9 tuổi đấy.
-Tôi học võ từ năm 8 tuổi đấy, mà tôi còn lớn hơn cô 4 tuổi.
-Mặc kệ, chấp tất.
Hắn lắc đầu, chép miệng:
-Là cô nói đấy nhé.
*
Một tiếng sau…
*
-Yên nào.- Hắn lộ rõ vẻ lúng túng.
-Huhuhu.- Nhóc khóc váng lên như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích.
-Tôi có đánh cô bị thương chỗ nào đâu.
-Tôi thua rồi.- Nhóc tiếp tục khóc làm chim muông gần đó cũng phải bay tán loạn.
-Ha ha ha…- Hắn bật cười khi thấy cái bộ dạng mếu máo khóc lóc chỉ vì thua trận của nhóc.
-Còn cười được à? Lần sau tôi sẽ thắng anh!- Nhóc đập đập tay xuống đất khẳng định.
Quả thật, nhóc khác những người con gái khác.